Hạng Chấn uống hai ngụm rượu, thấy hai người đứng trước tủ liền hô lên: “Hai người đang làm gì đó?”
Hạng Huân thu tay, xoay người lại: “Chọn phim chưa?”
“Mày chọn đi, tao không hứng thú với mấy thứ này.” Hạng Chấn phát hiện trên bàn có menu điện tử để gọi cơm, anh đặt gà nướng, còn gọi cho Phục Hoa một phần canh nấm tuyết táo đỏ.
Hạng Huân chọn bừa một bộ phim tình cảm. Cậu cầm ly rượu cụng ly cùng Hạng Chấn: “Anh, cảm ơn anh đã chăm sóc em suốt ngần ấy năm.”
“Xì, trưởng thành rồi đấy nhỉ.” Hạng Chấn cụng ly với cậu, “Nhưng mà về sau không cần lãng phí như vậy, loại nhà hàng thế này tới một lần là được rồi.”
“Ừ.” Hạng Huân ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Hạng Chấn cũng đem rượu trong ly rót hết vào bụng.
Phục Hoa thay anh lau miệng: “Đêm nay anh uống rượu nhiều quá. Hay là chúng ta trở về đi?”
“Gà còn chưa ra mà.” Hạng Chấn vỗ vỗ tay cô, “Em qua bên kia xem phim đi. Anh nhìn qua chỗ đó rồi, ở đó còn có ghế mát xa.”
Đáy lòng Phục Hoa nảy lên, đặc biệt là khi cô vừa nhìn thấy những thứ trong ngăn tủ, cô càng cảm thấy bất ổn, giống như Hạng Huân sắp sửa làm thứ gì đó.
“Vậy anh uống ít rượu chút.” Phục Hoa dặn dò hai câu, đi đến bên ghế mát xa ngồi xuống. Cô có máu buồn, không hợp ngồi kiểu ghế này. Chế độ mát xa vừa mở lên một phút cô đã chịu không nổi. Phục Hoa đứng lên đổi sang ngồi ghế đôi bình thường.
Màn hình ở đây còn to hơn rạp chiếu phim bên ngoài, bên cạnh ghế là bàn trà hình con nai. Bên trong miệng của nó được đặt một ít kẹo vị trái cây.
Phục Hoa cầm một viên nhét vào trong miệng. Là vị táo, rất ngọt.
Cô ăn hai miếng, bỗng có một bóng người xuất hiện trước mắt cô. Vừa ngẩng đầu, người kia đã cúi xuống, mang theo hơi thở quen thuộc ngậm lấy môi cô. Ngay khi Phục Hoa muốn lui về sau, một bàn tay vươn lên giữ lại gáy cô, nụ hôn kia cũng tăng thêm lực.
Đèn đã tắt, toàn bộ căn phòng rơi vào bóng tối, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ ảo trên màn hình.
“Hạng Huân……” Phục Hoa dùng sức đẩy cậu.
Hạng Huân mút mạnh môi cô, khàn giọng nói: “Em rất nhớ chị.”
Tim cô run rẩy dữ dội, Phục Hoa né tránh ánh mắt của Hạng Huân. Thấy cô muốn đẩy mình ra, nam sinh nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt cậu.
Môi cậu nhẹ nhàng cong lên, Phục Hoa cảm giác như mọi suy nghĩ trong đầu cô bây giờ đều bị cậu nhìn thấu. Cô xấu hổ duỗi tay đẩy cậu, Hạng Huân lại một lần nữa hôn cô, đầu lưỡi tiến vào trong miệng cướp đi viên kẹo trái cây. Hạng Huân không quay đầu lại mà đi đến chỗ bên cạnh ghế đôi, sau đó ngồi xuống.
Không lâu sau Hang Chấn cũng tới đây. Anh ngồi bên cạnh cô nói gì đó. Trái tim Phục Hoa vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, tai cô không nghe được Hạng Chấn đang nói cái gì. Đến tận khi Hạng Chấn ôm cô vào ngực, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Anh nhìn thấy rồi.”
Trước đó anh đã biết, đêm nay nhất định là Hồng Môn Yến (*) mà anh không chống đỡ nổi.
(*) Một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Lúc Hạng Huân kêu anh tắt đèn, anh không tắt, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hạng Huân. Anh thấy cậu đi đến trước mặt Phục Hoa, cúi đầu hôn cô. Dưới góc nhìn của anh chỉ có thể thấy Hạng Huân, không thấy được phản ứng của Phục Hoa, nhưng anh cũng thấy Hạng Huân không bị đẩy ra.
Lúc ấy Hạng Chấn mới tắt đèn. Trong vài giây ngắn ngủi khi đi tới bên cạnh Phục Hoa, trong lòng anh đã đưa ra quyết định.
Có lẽ Phục Hoa bị dọa sợ, một lúc lâu cô vẫn không nói gì.
Hạng Chấn ôm người thật chặt: “Anh biết em thích Hạng Huân.”
“Không phải, em không có……” Phục Hoa lắc đầu, “Em không……”
“Anh biết anh không thông minh bằng Hạng Huân, lớn lên cũng không đẹp trai bằng nó.” Hạng Chấn hôn cô, “Nhưng mà anh yêu em, chắc chắn là yêu em nhiều hơn nó.”
Phục Hoa không biết anh muốn nói gì, cô không ngừng lắc đầu.
“Anh không muốn làm em không vui.” Anh xoa mặt cô, “Gà nướng ra rồi, anh đi qua bên kia ăn.”
Anh đứng lên, gọi người ngồi bên cạnh: “Hạng Huân!”
Hạng Huân theo tiếng gọi đi tới. Hạng Chấn cúi đầu nhìn Phục Hoa, sau đó cúi người hôn cô: “Xem phim với cô ấy đi.”
Hạng Huân vốn thông minh, vừa nghe thấy lời này đã hiểu rõ ý anh, cậu nói với Hạng Chấn: “Cảm ơn anh.”