Lúc Hạng Huân trở về đã là tháng tám.
Chiều qua cậu ngồi máy bay, hôm nay 6 giờ sáng đã đặt chân đến Thượng Hải, lại từ Thượng Hải bắt xe trở về, chịu hơn ba giờ xóc nảy trên xe. Đợi tới khi về đến nhà, đầu đã đầy mỗ hôi, áo sơ mi cũng bị ướt đẫm.
Phục Hoa đang dỗ con ngủ. Thời điểm Hạng Huân mở cửa đi vào, cô đang nằm nghiêng trên giường, vì để tiện cho con bú, cô thậm chí còn không mặc quần áo, chỉ đậy một tắm khăn lên người, lộ ra phần lớn nhũ thịt trắng nõn.
Bảo bối nằm trong khuỷu tay cô, một cánh tay nhỏ đang nắm lấy cái đuôi của cá mập bông.
Hạng Huân nhẹ nhàng tiến vào nhìn Phục Hoa và con, cậu muốn duỗi tay sờ mặt con, lại sợ đánh thức cô, chỉ đành rụt tay về.
Cậu vào phòng tắm tắm rửa, đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới trở lại phòng. Hạng Huân nằm xuống bên cạnh Phục Hoa, duỗi tay vòng qua eo cô.
Phục Hoa tưởng đó là Hạng Chấn, mơ màng hỏi: “Giữa trưa rồi à?”
Hạng Huân dán lên cổ cô hít vào một hơi, vị ngọt ngào của sữa tràn ngập cả khoang mũi, “Vẫn chưa.”
“Anh trở về sớm vậy.” Phục Hoa mở mắt ra nhìn bảo bối, giúp con chỉnh lại quần áo, sau đó nhắm mắt lật người ôm cổ Hạng Huân, “Em còn chưa nấu cơm.”
“Em không đói.” Hạng Huân khẽ nắm cằm cô, hôn lên đôi môi ngọt ngào trước mắt, “Ăn cái khác cũng được.”
Phục Hoa mở mắt nhìn người trước mặt, có chút ngây người. Cô cảm giác như mình đang nằm mơ. Phục Hoa nhìn chằm chằm Hạng Huân thật lâu mới duỗi tay sờ mặt cậu.
“Hạng Huân?”
Cậu gầy đi rất nhiều, ngũ quan lại càng khắc sâu. Hơn một năm tách ra, một nam sinh đã biến thành một người đàn ông trưởng thành, chỉ có đôi mắt kia vẫn không thay đổi, đen lúng liếng.
Hạng Huân nắm tay cô đặt bên môi: “Là em.”
“Em… Em về khi nào vậy?” Phục Hoa muốn ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trên người chỉ có một cái khăn, đành phải che ngực nằm trở về.
Hạng Huân khẽ cười, ôm chặt cô: “Vừa về.”
Cậu duỗi tay chạm mặt con, nhéo nhẹ gót chân cô bé: “Nhìn giống chị.”
“Ngón tay và ngón chân giống em, rất dài.” Phục Hoa nhỏ giọng nói.
Hạng Huân cúi đầu nhìn cô: “Em còn lớn lên không ngừng kìa.”
Phục Hoa: “……”
Cô che mặt, không biết là do xấu hổ hay không muốn nhìn cậu.
Hạng Huân thấp giọng cười, cậu đè tay cô lên đỉnh đầu, cúi người gặm cắn cánh môi kia.
Mới đầu còn tính là ôn nhu, chờ khi Phục Hoa thử thăm dò vươn lưỡi đáp lại liền trở nên mãnh liệt và dồn dập.
Tiếng hôn môi ướt át vang lên khiến Phục Hoa động tình đến lợi hại. Hạng Huân dùng tay đẩy ra tấm khăn đang chắn mất tầm nhìn, vừa nắm một bên ngực mềm mại vừa nói: “Thật lớn.”
Môi mỏng khẽ mút lấy bầu ngực sữa sau đó hôn cô: “Chị có uống thử chưa?”
Phục Hoa bị hỏi đến đỏ mặt, che mắt lắc đầu.
“Vì sao không nhìn em?” Cậu cười, một tay giữ chặt tay cô, một tay khác chơi đùa ngực cô, đầu vú đỏ bừng cũng bị khoang miệng bọc lấy.
Phục Hoa bị liếm đến run rẩy, cổ họng cũng phát ra tiếng ưm ư: “Hạng…… Huân……”
“Nhìn em đi.” Một tay Hạng Huân cởi cúc áo sơ mi, cúi người tấn công môi cô, “Chị dâu, em muốn chị nhìn em.”
Hơn một năm qua, Phục Hoa đã rất nhiều lần mơ thấy Hạng Huân. Trong mơ, nếu Hạng Huân không ôm cô đọc truyện cổ tích thì chính là đè cô trên giường điên cuồng làm cô.
Bên tai cô nóng như sắp bốc hoả, Phục Hoa chỉ có thể che đi đôi mắt, nhưng lại không lấn át được thanh âm.
Cô nghe cậu gợi cảm thở dốc, nghe thấy tiếng mút cắn và tiếng nuốt.
Còn nghe thấy cậu khàn giọng nói.
“Nhìn em thao chị.”