Ba Hạng hay đi xin lại những món đồ chơi hàng xóm không cần, ông rửa sạch sẽ rồi phơi trong nhà, buổi tối khi cô nhóc tỉnh sẽ lấy ra cho cô chơi. Mẹ Hạng sợ cháu đói bụng, lúc lại lo cháu khát, đèn phòng bếp luôn bật cả ngày lẫn đêm.
Hạng Chấn mang theo hai bình sữa đi tới, mẹ Hạng đun nóng lập tức đút cho cháu uống, chờ cô nhóc ngủ liền đặt cô nhóc lên giường, còn đuổi ba Hạng trải thảm nằm dưới sàn vì lo ông đè lên con bé.
Ba Hạng tìm nửa ngày cũng không thấy nệm đâu, mẹ Hạng đành bảo ổng trông cháu còn mình thì đi tìm tìm. Khi đi qua phòng Hạng Huân, bà đẩy cửa tiến vào, muốn tìm Hạng Huân nói chuyện, kết quả Hạng Huân lại không có đây.
Mẹ Hạng có chút buồn bực, Hạng Huân không giống Hạng Chấn, thường thì buổi tối cậu sẽ không ra ngoài mà chỉ ở lì trong phòng, nếu không phải đọc sách thì cũng là đọc sách.
Hạng Chấn ít ra còn có bạn bè hẹn nhau ra ngoài ăn cơm câu cá. Còn Hạng Huân dù có bạn bè hẹn cậu cũng lười đi. Mẹ Hạng tìm một vòng, quanh nhà cũng không thấy đâu, bà đi tới gõ cửa phòng Hạng Chấn, “Con có biết em con đi đâu không?”
Trong phòng, toàn bộ cơ thể Phục Hoa bay lên không trung, nửa người trên ghé vào lòng Hạng Chấn, hai đùi nằm gọn trong tay Hạng Huân, bị Hạng Huân dùng tư thế làm từ sau đâm thật sâu.
Hạng Chấn ngậm ngực cô mút liên hồi, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nhìn Hạng Huân đang thao Phục Hoa, anh đè giọng nói: “Chắc là ra ngoài rồi.”
“Bình thường nó đâu có ra ngoài, hơn nữa cũng không nói với mẹ?” Mẹ Hạng có chút lo lắng, “Đêm nay nó có trở về không?”
Phục Hoa nghe thấy giọng bà, khẩn trương đến mức tiểu huyệt co rút. Hạng Huân bị kẹp cho đỏ mắt, cậu thở hắt ra một hơi, bóp chặt hai cánh mông Phục Hoa, điên cuồng thúc hông vào tiểu huyệt, cả căn phòng đều là tiếng bạch bạch nối đuôi nhau.
Phục Hoa muốn hét lên, nhưng toàn bộ âm thanh muốn phát ra đều bị Hạng Chấn dùng tay che lại. Anh lườm Hạng Huân, rồi lại nói với bên ngoài: “Mẹ đừng lo lắng, lát con sẽ gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Ừm, con kêu nó về sớm một chút.” Mẹ Hạng vừa đi vừa lẩm bẩm, “Cái thằng này đi từ lúc nào mà mình không nhìn thấy.”
Hạng Huân rút ra, đón lấy cơ thể Phục Hoa mềm nhũn như cọng bún, đổi lại là Hạng Chấn nâng đùi Phục Hoa quấn quanh eo mình, chậm rãi cắm vào.
Hạng Huân xoa nắn hai bên ngực mềm như cục bột, cúi đầu mút cắn đầu lưỡi cô.
Mấy sợi dây màu đen thít chặt cơ thể cô tạo ra vài vết lằn đỏ, những vệt đỏ đó vô hình tăng thêm vài phần sắc tình. Hạng Huân dùng sợi dây trêu chọc đầu vú, sữa tươi cùng vì bị kích thích mà tràn ra. Cậu lại mò xuống chân tâm, xoa nắn âm đế sưng to.
“Hạng Huân……” Phục Hoa khóc ra nước mắt, ôm cổ cậu, thở hổn hển gọi cậu.
“Muốn cái gì?” Hạng Huân cúi đầu hôn cô, “Hửm?”
Phục Hoa lắc đầu, nước mắt sinh lý không ngừng chảy, khoái cảm tới như thuỷ triều, khiến cô như muốn chết chìm trong đó.
Phục Hoa bị Hạng Chấn đâm đến trợn trắng mắt, vừa khóc vừa hét lên: “Không cần…… A a a…… Quá nhanh…… Ô…… Chậm một chút……”
“Bảo anh chậm đấy.” Động tác trên tay Hạng Huân nhanh hơn, khiến cho âm đế vốn đã sưng to càng thêm sưng đỏ.
Hạng Chấn thở phì phò: “Rõ ràng là bảo mày.”
Phục Hoa rên một tiếng thật dài, bụng nhỏ co giật bảy tám cái. Hạng Chấn lập tức rút ra ngoài, anh đem hai đùi Phục Hoa đặt lên vai, cúi đầu há mồm mút hoa hạch, âm thanh này đã kích thích Phục Hoa, cô lại một lần nữa run rẩy cao trào.
Hai bên vú cũng bắt đầu phun sữa, hai tay Hạng Huân ép chúng lại một chỗ, hai quả anh đào cũng bị cậu ngậm lấy.
Phục Hoa lập tức bắn ra một dòng dâm thủy lên mặt Hạng Chấn.