Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 67: 67: Thành Thật



Biên dịch : Yên Hy
Giọng điệu này, Tư Việt đã nghe không biết bao nhiều lần trong cơn mơ.
Là tiếng kêu hắn hy vọng được nghe nhất suốt mấy tháng nay.
Nhưng hắn vẫn không xem nhẹ tủi thân vô tận, sợ hãi tận xương, được cất giấu giữa giọng Yến Cửu, không thể nghi ngờ làm Tư Việt cảm thấy thật bất an: “Cửu Cửu, em làm sao vậy?”
Yến Cửu vô thức oán trách hắn nói: “Vì sao anh không nhận điện thoại?”
Tư Việt ngẩn ra, quay đầu lại nhìn cửa phòng bệnh, do dự mím nhẹ môi mỏng, lại không biết nên giải thích cho Yến Cửu thế nào.
Trước khi Cửu Cửu gọi điện thoại lại đây, bố đang làm MRI, người bệnh mất ý thức yêu cầu người nhà cùng, bởi vậy hắn liền để điện thoại vào túi áo, cùng với kẹp cà vạt linh tinh nhau đặt bên ngoài, cho nên mới không nhận được điện thoại.
Cửu Cửu hiện giờ mới vừa có một chút dấu hiệu khôi phục, lúc này nếu biết bố vào bệnh viện, nhất định sẽ lại lần nữa chịu kích thích mãnh liệt.
Không chờ Tư Việt nghĩ ra một lý do thích hợp, liền nghe thấy Yến Cửu nhẹ giọng nói: “Không sao, em tin anh.”
Trong lòng Tư Việt nóng bỏng.
Ngạc nhiên vui mừng này đối với hắn mà nói quá đột nhiên.
“Hiện tại tôi lập tức đi qua.” Tư Việt một phút cũng chờ không kịp.
Hắn có thể để Văn Chinh hoặc là Thi Hách Nhân lại đây chăm sóc bố.
Yến Cửu trước sau đều bị cảm giác đầu váng mắt hoa bao phủ, suy nghĩ đều trở nên cực kỳ chậm chạp.
Cậu quên mất Tư Việt không nhìn thấy động tác của cậu, ngây ngốc lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em hiện tại……!Vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.”
Không nhớ nổi bọn họ quen biết từ năm nào, không nhớ nỗi ngày bọn họ đăng ký kết hôn, càng không nhớ nổi Tư Việt trong lúc cậu đang mang thai, đuổi cũng không đi nói với bụng cậu ‘ba đây’ thế nào.
Tư Việt liên tục an ủi cậu: “Không sao, không sao đâu Cửu Cửu, anh cùng em chậm rãi nhớ lại, em không cần tự mình nhớ những chuyện đó, chờ anh đến đón em về nhà.”
“……!Em, em không nhớ được quá nhiều việc,” lỗ tai Yến Cửu dán ống nghe di động hơi nóng lên, “Nhưng mà em có chút nhớ anh.”
Một não yêu đương như Tư Việt chịu thế nào nổi.
Yết hầu hắn không chịu khống chế di chuyển, giọng nói vừa nhẹ vừa chậm, như sợ sẽ dọa đến Yến Cửu: “Cửu Cửu ngoan, hiện tại anh sẽ qua ngay.”
Yến Cửu vừa muốn lại từ chối hắn một lần, di động liền đột ngột chấn động một chút.
Mạng thông suốt cho phép điện thoại di động nhận tin nhắn WeChat ngay cả khi đang gọi.
Yến Cửu dời điện thoại từ bên tai đi, gõ vào xem ——
【 Anh Sanh: Tiểu Yến, vừa mới rồi anh nhìn thấy trên màn hình di động Bạch Lạc một chữ “Tư”, là người gọi đến 】
【 Anh Sanh: Đáng tiếc anh không nhìn thấy rõ chữ đành sau, cậu có muốn hỏi thử ngài Tư không? 】
Yến Cửu biết anh Sanh ca không phải người tọc mạch.
Rốt cuộc họ Tư lại hiếm, cố tình lại xuất hiện trên người Bạch Lạc thân phận mẫn cảm, không thể trách Hạ Vân Sanh nghi ngờ.

Tuy rằng cậu tin tưởng Tư Việt, nhưng lại không biết vấn đề này có thể trở thành một manh mối hay không, nếu không báo cho Tư Việt, có lẽ sẽ làm chậm tiến độ vạch trần chân tướng, cho nên mặc kệ hữu dụng hay là vô dụng, đều phải đơn giản đề cập đến một câu.
“Vừa rồi anh mới gọi điện thoại cho Bạch Lạc sao?” Yến Cửu hỏi.
Tư Việt kinh ngạc hỏi lại: “Bạch Lạc? Anh gọi điện thoại cho cậu ta làm gì.”
“Anh Sanh vừa nói với em, ảnh nhìn thấy trên màn hình di động Bạch Lạc có hiện tên người liên lạc có họ ‘Tư’.”
Tư Việt nhíu mày, yên lặng nhớ lại người Tư gia có khả năng quen Bạch Lạc.
Yến Cửu đoán được Tư Việt suy nghĩ cái gì, liền không nghĩ quấy rầy hắn: “Em hoài nghi chuyện em mất trí nhớ có liên quan rất lớn với Bạch Lạc, cho nên thừa dịp quay chương trình nay, em cẩn thận ngẫm lại, anh không cần tới đón em.”
Tư Việt tin tưởng Yến Cửu phán đoán, nhưng phương thức giải quyết sự tình của hắn, vẫn luôn khác Yến Cửu rất lớn.
Nhưng tại thời điểm này, Tư Việt cũng không dám đối nghịch Yến Cửu, chỉ phải nhẹ giọng đồng ý: “Được, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Yến Cửu “Ừm” một tiếng, đang muốn tắt điện thoại, lại nghe thấy Tư Việt nói: “Vậy trước khi ngủ em gọi cho anh được không? Nếu không muốn gọi điện thoại, thì gửi một tin nhắn cho anh, nếu có thể chụp bức ảnh liền càng tốt, nhất định phải nằm vào trong rồi hẵng làm, bằng không lại cảm lạnh.”
Yến Cửu: “……!Được.”
Chỉ bằng hành vi não yêu đương dong dong dài dài này, cậu càng có thể kết luận mình xác thật khôi phục một phần ký ức.
Hoàn toàn không nhớ lầm.
*
Kết thúc trò chuyện * Tư Việt cũng không tính toán nghe Yến Cửu nói, hắn hiện tại chỉ có nước mặt đối mặt nhìn thấy Yến Cửu, mới có thể đủ tin tưởng biểu hiện vừa rồi qua điện thoại không phải giả.
Hắn chờ không nổi.
Trong phòng bệnh, Yến Đình Đình đang dựa vào sô pha bên cửa sổ nghỉ ngơi, thần sắc tiều tụy.
Đối mặt bố mẹ không thể chịu được thêm bất kỳ cú sốc nào, Tư Việt chỉ có thể nói vòng: “Mẹ, Cửu Cửu vừa mới gọi điện thoại cho con, bảo con mấy ngày nữa em ấy kết thúc quay, nhớ làm món cá kho chua ngọt cho em ấy, còn nói con bây giờ mang hai bộ quần áo cho em ấy và Mạt Mạt.”
Cách nói này, gần nhất có thể thể hiện trước mặt mẹ tình cảm giữa hắn và Cửu Cửu có tiến triển mới, để bà có thể coi nó trở thành một tin tức tốt nói cho bố, cũng có thể giúp ích cho việc khôi phục bệnh tình.
Thứ hai là không cho bọn họ ôm chờ mong quá lớn với việc Cửu Cửu khôi phục ký ức, tránh kỳ vọng nhiều, một khi thất bại chỉ còn lại thất vọng.
Quả nhiên, nghe Tư Việt nói xong, Yến Đình Đình sắc mặt mỏi mệt đều có chút sáng rọi, bà ngạc nhiên mừng rỡ đứng lên: “Thật sao Tiểu Việt?”
Tư Việt gật gật đầu.
Yến Đình Đình nở nụ cười, nhỏ giọng thúc giục nói: “Vậy con mau đi đi, vừa lúc cũng không cần lại qua đây, hai ngày này làm con mệt quá rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, mẹ, vậy con đi trước,” Tư Việt móc di động ra, nói với Yến Đình Đình, “Con nói Thi Hách Nhân lại đây giúp đỡ.”
Xác nhận Thi Hách Nhân từ trong nhà xuất phát xong, Tư Việt mới rời đi.
Hắn vừa mới lái xe khỏi hầm, di động liền vang lên.
Tư Việt mang lên tai nghe: “Alo, ai vậy?”
“Chào ngài Tư, tôi là Tiểu Phương, cố vấn dịch vụ hậu mãi của Mercedes-Benz Kinh Hải.”

“Xe ngài ba tháng trước được đưa đến cửa hàng tôi sửa chữa, nhân viên từ trong xe tìm được một cái iPad, chỉ là lúc ấy có sơ sót, dẫn tới chậm chạp không thông báo đến ngài lấy lại, tôi xin thay mặt các nhân viên gửi lời xin lỗi đến ngài.”
“Chúng tôi đã dùng dây sạc nạp điện xong iPad cho ngài, sau khi kiểm tra sơ qua xác nhận hoàn hảo không bị hư.”
“Xin hỏi chúng tôi gửi nó đến nhà ngài, hay là công ty?”
So với lấy lại một cái iPad không đáng một đồng, Tư Việt tự nhiên sẽ không sinh ra dao động đến đón Yến Cửu.
Chỉ có điều trong lòng đột nhiên xuất hiện trực giác quái dị khiến hắn
đối chính mình làm ra đi tiếp Yến Cửu quyết định sinh ra dao động tâm lý ma xui quỷ khiến hỏi nhiều một câu: “Hình nền iPad đó là gì?”
Nếu là iPad của Cửu Cửu, vậy thì hình nề màn hình khóa hẳn là trăm tấm ảnh Mạt Mạt; nếu không phải……
“Ngài Tư, ảnh nền bối cảnh màu lam, ở giữa viết một chữ……!nhìn rất giống chữ ‘Lạc’.” Thụ Hậu Cố trả lời đúng câu hỏi.
Trong lòng Tư Việt rung mạnh, nháy mắt nhớ tới câu hỏi Cửu Cửu nói với mình trước đó “Vừa rồi anh mới gọi điện thoại cho Bạch Lạc sao”.
Thì ra là thế.
Sự tình dường như thật sự phát triển về hướng tốt hơn.
Thụ Hậu Cố hỏi nửa ngày không có nghe thấy trả lời Tư Việt, còn tưởng hắn tức giận, vì thế thật cẩn thận hỏi: “Ngài Tư, xin hỏi chúng tôi gửi nó đến nhà ngài, hay là công ty ạ?”
Tư Việt dẫm hạ phanh lại, lưu loát quay đuôi: “Ai cũng đừng đụng vào nó, bây giờ tôi tới lấy.”
*
Kết thúc nói chuyện với Tư Việt, Yến Cửu trở lại phòng khách, dựa gần Đinh Tư Dận ngồi trên sô pha, cúi đầu nắm chặt di động không hé răng.
Nếu không phải bị ốm đau cùng thiếu hụt cảm giác an toàn tra tấn, cậu hiếm khi sẽ lộ ra loại cảm xúc yếu ớt như vậy.
Lúc ngây người, Yến Cửu lại lần nữa cảm nhận được ánh mắt trêu tức được gửi tới từ Bạch Lạc.
Tổng đạo diễn thấy Yến Cửu trở về, lập tức làm nhân viên công tác từ bình luận rút nhiều ra mấy câu hỏi khán giả đưa ra với Yến Cửu, làm trừng phạt nho nhỏ do cậu rời đi.
Yến Cửu bất đắc dĩ cười đồng ý.
【 hu hu hu hu Cửu Cửu đẩy mắt kính cười rộ lên thật sự như chồng tốt á, tui mún chớt a a a 】
【 dài hơn đi! dài hơn đi! Cầu xin! 】
【 đối mặt yêu cầu”Hà khắc” như vậy của tổng đạo diễn, ảnh cũng ngoan ngoãn nghe lời, sao lúc bệnh lại mềm mềm quá dị a !!! 】
【 ha ha tôi phát hiện tổng đạo diễn rất thích ghẹo Cửu Cửu a, cố ý để nhân viên công tác chọn một ít câu hỏi làm Cửu Cửu đỏ mặt để hỏi cậu ấy 】
【tổng đạo diễn này thật sự tốt hơn người lần trước nhiều quá, ổng rất biết chăm sóc cảm xúc khách quý 】
【 Đúng dị! Giống như trong bức ảnh vừa chụp, có người hỏi thầy Cận Quang về tình trạng trạng thái tình cảm, anh ta chỉ cúi mặt xuống và yêu cầu nhân viên bỏ qua】
Đang lúc không khí hiện trường cũng không tệ lắm, cửa vào biệt thự đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn.

Phòng trong mọi người sôi nổi quay đầu lại, nhìn qua phương hướng phát ra thanh âm.
Nhóm người quay phim cũng không hẹn mà cùng thay đổi màn ảnh, làm khán giả phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy rõ mặt người tới——
【 đậu mớ soái ca, da đen, má ơi, đây là phân đoạn bất ngờ sao? 】
【tư thế này của anh ta……!Thoạt nhìn giống như không phải tới tham gia chương trình, ngược lại như tới bới lông tìm vết 】
【 nhân viên bên phòng bếp vào ống kính, dáng vẻ anh ta giống như rất kinh ngạc ha ha ha 】
【 đến nhân viên công tác đều cảm thấy kinh ngạc, phỏng chừng anh ta thật sự không phải khách quý tổ chương trình mời đến ha ha ha 】
【 chẳng qua ảnh thật sự đẹp trai quá trời ạ 】
【 chẳng lẽ là fan cuồng? 】
【 anh ta nếu là fan cuồng thì đã có thể xảy ra vấn đề, tui cảm giác dáng người này ……!Dù là Loan Trì đều sẽ bị quánh chít á 】
Yến Cửu kinh ngạc đứng lên.
Cẩu Dậu vì cái sao sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Chuyện có quan hệ với Bạch Lạc, cậu biết Tư Việt sẽ giải quyết, nhưng không nghĩ tới hiệu suất này sẽ……
Nhanh như vậy.
Chỉ có điều……!Tư Việt để Tiểu Cẩu lại đây là làm gì?
Anh ta có thể giảng hiểu đạo lý với Bạch Lạc sao?
Cẩu Dậu dường như chạy khỏi từ một câu lạc bộ đêm nào đó, một thân đồ vận động nhẹ nhàng, phối hợp với dáng vẻ hỗn thế ma vương cà lơ phất phơ của anh ta, trái lại thật sự có vài phần khí thế không rét mà run.
Anh ta đứng ở phòng khách nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng định tầm mắt vào trên người Bạch Lạc ngồi giữa sô pha, ngay sau đó, bước chân đi đến bên sô pha.
“Ai, đồng chí này, ngài là ai?” Tổng đạo diễn chưa từng gặp qua tư thế như vậy.
Nhưng nhìn thể trạng khủng bố của Cẩu Dậu, xuất phát từ tiền đề giữ mạng, ông vẫn khắc chế xúc động của bản thân chửi ầm lên với người thình lình đến thăm, thay vào là khiêm tốn không mất lễ phép tươi cười.
Cẩu Dậu chỉ vào cameras: “Tắt đi, toàn bộ.”
【 dựa vào cái gì chứ? 】
【 có ý gì, bằng một câu của anh ta thì chúng tôi không nhìn tới Lạc Lạc nữa ? 】
【 tên ngu từ chỗ nào tới, nhanh cút đi, đừng chậm trễ chúng tôi xem Lạc Lạc 】
Tổng đạo diễn hành nghề hơn 30 năm, cũng chưa từng gặp người trẻ tuổi bá đạo như vậy.
Ông chột dạ không thôi làm ra một bộ kiên cường: “Dựa……!Dựa vào cái gì?”
Cẩu Dậu cũng không nhiều lời vô nghĩa, móc di động ra, xem cũng không xem duỗi tới bên tai tổng đạo diễn: “Ông không muốn nghe tôi, thì nghe cậu ấy đi.”
Tổng đạo diễn không khỏi cảm thấy hành vi này của anh ta có chút buồn cười.
Dựa vào cái gì tùy tùy tiện tiện khiến chính mình tiếp điện thoại chứ? Ông chính tổng đạo diễn cái chương trình này! Trụ cột vững vàng của đài truyền hình Phù Vân!
Cẩu Dậu không kiên nhẫn nghiêng đầu nhìn thoáng qua tổng đạo diễn cứng đầu không chịu nghe điện thoại, lớn tiếng hỏi: “Không nhận đúng không.”
Anh ta không dùng giọng nghi vấn, như đã nghĩ kỹ kết cục cho người không thuận theo mình.
Tổng đạo diễn giật giật khóe miệng.

……!Dường như không dễ chọc nha.
Ông nghẹn khuất nhìn nhân viên công tác khác ở đây,
Trợ lý đạo diễn trả cho ông một ánh mắt hèn mọn”Tôi cũng chưa từng trải qua tình huống này”, lén chọc chọc di động trong túi muốn lén báo cảnh sát.
Tổng đạo diễn đem lỗ tai tiến đến ống nghe, kinh ngạc “Alo” một tiếng.
Nhưng mà giây tiếp theo, nghe được giọng nói trong ống nghe, ông lập tức đứng nghiêm, ước gì có thể lấy máu ngay tại chỗ để thể hiện lòng trung thành: “Alo, Giám đốc, ngài muốn, à? Không, không, tôi không có ý thế, à, được được được, vâng vâng vâng, a, vâng.”
Nghe được tổng đạo diễn nói hai chữ “Giám đóc”, trợ lý đạo diễn trên màn hình 1, 1, 0 còn chưa xong, di động suýt nữa đã rơi ra ngoài.
Thì ra địa vị của anh da đen này lại lớn như vậy.
Tổng đạo diễn đi theo tiết tấu ngôn ngữ mình gật đầu đến có chút choáng váng, nghe thấy giám đốc tắt điện thoại, ông nâng mu bàn tay Cẩu Dậu, đẩy điện thoại trở về, “Ngài lấy về đi.”
Cẩu Dậu khóa màn hình, thuận tay ném điện thoại trên sô pha phía sau, như còn có chuyện khác chưa làm xong.
Tổng đạo diễn vung tay: “Giám đốc chỉ đạo, tắt toàn bộ thiết bị đi!”
Phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt bị cắt đứt.
“Tắt thiết bị ghi hình.” Cẩu Dậu hiếm khi tốt bụng giải thích một câu, “Cũng vì tốt cho mấy người.”
Nói xong, anh ta xoay người, lại lần nữa nhìn về phía Bạch Lạc cũng đang mang theo kinh ngạc nhìn mình.
Đản Quyển Nhi khẩn trương rụt về phía sau anh trai.
Người này thật đáng sợ, sẽ không muốn tới đánh Đản Quyển Nhi chứ?
Cẩu Dậu đứng yên trước mặt Bạch Lạc, cúi đầu nhìn xuống cậu ta, như đang xác nhận: “Bạch Lạc? Đúng không.”
Bạch Lạc câu môi gật đầu.
Đinh Tư Dận nhạy bén đã nhận ra một tia hơi thở quen thuộc.
Anh ta một tay kẹp lên Phoebe cùng Nini, đi về phía trước hai bước, cũng ôm Anh Đào cùng Khâu Khâu vào trong khuỷu tay, xác nhận Yến Cửu luôn sẵn sàng đủ để che mắt Mạt Mạt lại, mới xoay người đi lên lầu.
Tổng đạo diễn cảm thấy không khí này thật sự không quá thích hợp, nhịn không được mở miệng hỏi: “Vị tiên sinh này, tuy rằng giám đốc kia……!Nhưng tôi vẫn muốn biết, ngài tới là……”
Nhưng mà thời gian đã muộn, bên này tổng đạo diễn nói chưa xong, bên kia Cẩu Dậu đã một phen nắm cổ áo Bạch Lạc.
Trong tiếng hô kinh ngạc của các nhân viên công tác, anh ta nắm tay mình lui về phía sau khoảng cách nửa cánh tay lấy sức, ngay say đó, lấy khí thế vạn quân lôi định, lập tức đấm vào mặt Bạch Lạc.

(1)
Bạch Lạc bị lực mạnh mẽ này đánh ngã trên mặt đất, miệng mũi nhất thời tràn ra máu tươi.
Đản Quyển Nhi hoảng sợ vạn phần hét lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cẩu: Hiện tại biết tôi tới làm gì chưa
Cửu Cửu: o.O
【 ( 1 ) các bảo bối xin chú ý, ở trong đời sống hiện thực, hành vi Tiểu Cẩu là sai, vớ vẩn, đáng bị phê phán 】.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.