Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà

Chương 64



Đây là một cái sân nhỏ vắng lặng, tường của sân vừa cao vừa dày khiến âm thanh bên ngoài không thể lọt vào trong được, âm thanh bên trong cũng không thể truyền ra bên ngoài.

Nắng sớm hơi sáng lên, Tô Mị nằm trên chiếc ghế nằm lớn, trên người đắp một cái thảm, híp mắt lại, sắc mặt bình tĩnh, không hề hoảng loạn vì bị bắt cóc.

Yến Nhi đi qua đi lại xung quanh phòng, lo lắng nói: “Không biết nhị tiểu thư bị nhốt ở đâu rồi, Lâm Hổ bọn họ không biết còn sống hay đã chết. Hoàng thượng có nhận được thư chưa, haiz, đã một buổi tối rồi. Hoàng thượng chắc chắn là biết, không biết đã gấp thành thế nào… đều trách tên Hạng Lương đáng chết đó!”

Ánh mắt của Tô Mị rơi vào chạc cây trơn trụi bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Ngải ma ma ở cạnh Hoàng thượng từ nhỏ, quá tin tưởng vào Phúc ma ma, rõ ràng có thể vinh quang một đời… Tại sao nhất định phải phản bội chủ tử chứ?”

Yến Nhi buồn bực nói: “Không phải vì muốn phục quốc sao?”

“Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ thay thế địa vị của Vương triều Đại Thực đã chịu quy phục và cống nạp cho triều ta, hai mươi năm nay dưới sự cai trị của bọn họ cũng khá ổn định, phỏng chừng bách tính đã sớm quên đi chuyện xưa của tiền triều, phục quốc cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho dù thành công, khi đó Ngải ma ma đã bảy mươi tám mươi tuổi rồi, có thể được cái gì chứ? Đây là vấn đề mà ta vẫn luôn không hiểu.”

Tô Mị nhíu mày lại suy tư, vô ý thức đảo mắt qua cái sân nhỏ, đột nhiên thấp giọng nói: “Ngải ma ma đến rồi.”

Yến Nhi vừa nghe, ba bước hai bước bảo vệ phía trước Tô Mị, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa.

Cửa mở ra, Ngải ma ma cầm theo một hộp thức ăn được sơn màu đỏ bước vào, từ trong đó bưng ra một bát cháo bách hợp, bánh bao thịt Linh Lung, vài món thức ăn sáng ngon miệng cùng trái cây tươi, hỏi: “Nương nương cảm thấy thân thể thế nào?”

Tô Mị lạnh hừ lạnh một tiếng, không trả lời mà hỏi lại: “Muội muội ta đang ở đâu?”

“Nương nương yên tâm, có Hạng Lương ở bên cạnh trông chừng, nhị tiểu thư rất an toàn. Người đã không ăn gì từ tối qua, ít nhiều gì cũng ăn chút đi.”

“Bớt làm bộ làm tịch để ra vẻ nịnh bợ lại, đưa muội muội ta tới đây, ta tận mắt thấy được muội ấy thì mới an tâm.”

Ngải ma ma tự mình ngồi xuống, tầm mắt không biết vô tình hay cố ý mà quét qua bụng dưới của Tô Mị, giọng điệu vô cùng ôn thuần: “Nương nương bình tĩnh đừng nóng, cho dù người không để ý tới cơ thể của mình, cũng phải biết đau lòng cho cốt nhục trong bụng.”

Tô Mị châm biếm nói: “Bà già rồi thì đừng diễn kịch nữa, ngay cả an nguy của Hoàng thượng mà cũng không quan tâm đến, còn để tâm đến hài tử trong bụng ta? Trong lòng chỉ mong ta chết mới đúng!”

Sắc mặt Ngải ma ma bỗng nhiên đỏ bừng lên, thở hổn hển vài hơi nói: “Nương nương nghi ngờ ta hạ độc vào trong thức ăn? Ta quả thực không thích người, nhưng người mang thai cốt nhục của Hoàng thượng, cứ việc yên tâm, ta sẽ không hạ độc hại người.”

Trong lòng Tô Mị hơi dao động, thăm dò nói: “Trong mắt bà còn có Hoàng thượng? Ác nô phản bội chủ tử, chủ tử của bà là Mộc Lý Đường, đừng hòng so được với Hoàng thượng.”

Dường như là lời này đã kích thích đến Ngải ma ma, biểu hiện của bà ấy lập tức trở nên kích động: “Người sai rồi, chủ tử của ta từ đầu tới cuối chỉ có một người, đó chính là công chúa!”

“Mở miệng ra là công chúa, bà đúng là không quên chủ cũ, ồ, chủ tử kêu bà chăm sóc nhi tử của bà ấy cho tốt, yên tâm giao Hoàng thượng cho bà, nhưng bà thì sao? Lại uy hiếp nhi tử của chủ cũ, đợi hôm nào xuống suối vàng, bà còn mặt mũi gì để gặp bà ấy!”

“Ta cũng không muốn, nhưng có thể có cách gì chứ? Phục quốc cũng là nguyện vọng của công chúa, không ai biết công chúa ở trong cung chịu phải bao nhiêu uất ức. Còn có hài tử Hạng Lương đó, Hoàng thượng còn từng vì huyết thống dị tộc mà bị kỳ thị, càng đừng nói đến hắn ta nữa! Nhưng chủ tử cứ vì người Hán các người mà coi thường quyền lợi của thân hữu… Ngài ấy sớm đã quên mẫu thân của mình là ai rồi!”

“Lời này của bà nực cười quá, Hoàng thượng cũng đâu phải Vương tử của nước Đại Thực, ngài ấy là quân vương của bọn ta, đương nhiên phải đặt lợi ích của nước ta làm đầu.” Tô Mị liếc nhìn Ngải ma ma một cái, cười lạnh nói: “Đừng thấy ngài ấy có một nửa huyết thống là của bộ tộc Đại Thực, nhưng ngài ấy lớn lên ở trên đất của người Hán, sớm đã xem mình là một người Hán hoàn toàn rồi!”

Ngải ma ma thở dài một hơi, vừa hối hận vừa không cam tâm: “Ngài ấy bây giờ ngay cả tiếng Đại Thực cũng không biết, càng đừng nhắc đến tình cảm đối với Đại Thực… Aiz, công chúa qua đời sớm quá, nếu như công chúa vẫn còn, chắc chắn sẽ không phải là cục diện như thế này.”

“Còn sống hay không thì kết cục vẫn giống nhau.” Tô Mị hờ hững nói: “Tiên đế sẽ không cho phép các hoàng tử do một tay phụ nhân nuôi lớn, bà ở trong cung nhiều năm như vậy, có từng thấy phi tần nào đích thân nuôi nấng hài tử mình chưa? Dựa vào tính tình của Hoàng thượng, cho dù mẫu hậu sống đến hôm nay thì ảnh hưởng đối với Hoàng thượng cũng là cực kỳ nhỏ bé.”

Ngải ma ma ngơ ngác, hồi lâu mới nói: “Mẫu mệnh cũng không được… Theo như người nói, cho dù bọn ta lấy người để uy hiếp Hoàng thượng thì cũng chưa chắc là có thể hữu dụng?”

“Ta rất hiếu kỳ, các người dựa vào cái gì mà cho rằng ta còn quan trọng hơn cả giang sơn xã tắc?” Tô Mị cười nhạo một tiếng, mang theo ý tứ dụ dỗ từng bước: “Không sai, ngài ấy vì cứu Tô gia mà ba lần bốn lượt xảy ra xung đột với phế đế, đó là bởi vì có lợi cho ngài ấy! Bà ngẫm lại xem, ngài ấy thực chất đã chịu tổn hại bao giờ chưa?”

Ngải ma ma khựng lại, lại nghe Tô Mị than thở: “Đừng có thấy hậu cung bây giờ chỉ một mình ta, cứ như là trong mắt ngài ấy chỉ có mình ta vậy… Phế đế để lại một mớ hỗn loạn như vậy, ngài ấy làm gì có tâm tư quảng nạp hậu cung? Hơn nữa cơ thể ngài ấy vừa hồi phục không lâu, cho dù có lòng thì cũng vô lực thôi, đợi hai năm nữa mà xem xem hậu cung sẽ là một quang cảnh thế nào.”

“Không, không đúng! Mộc Lý Đường chủ tử nói rồi, người có ảnh hưởng quá lớn đối với ngài ấy, người có lòng nghi ngờ đối với ta, ngài ấy lập tức vứt tình cảm hơn hai mươi mấy năm của bọn ta qua một bên. Ngài ấy vì người chắc chắn sẽ thỏa hiệp, cho dù không lập tức phát binh thì cũng sẽ tuyên chiến với Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ.” Ngải ma ma phản bác, nhưng rõ ràng không đủ tự tin.

Tô Mị lập tức nghe ra, cười lạnh nói: “Hắn ta dọa bà đó, người được lợi duy nhất trong việc phục quốc là Mộc Lý Đường! Hoàng thượng lấy tiền trong kho ra hết rồi mới miễn cưỡng có được chút hiện tượng khôi phục. Mộc Lý Đường lại muốn làm hao tổn binh lực và tài lực của nước ta rồi tấn công Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ, hại bách tính của triều ta rơi vào trong khói lửa chiến tranh để làm viên mãn giấc mộng Vương triều của hắn ta, dựa vào cái gì chứ? Hoàng thượng có thể đạt được lợi ích gì? Có lẽ ngay cả ngôi vị Hoàng đế cũng không giữ được!”

Ngải ma ma lắp bắp nói: “Lợi ích… lợi ích chính là nhiều thêm một nước bạn, có thể viện trợ lẫn nhau với Đại Thực…”

Tô Mị cười lớn: “Ma ma đừng nói đùa nữa, Hãn quốc Chuẩn Cách Nhĩ hai mươi năm trước đã chịu khuất phục dưới triều ta, ngược lại là Mộc Lý Đường, bây giờ hắn ta còn dám uy hiếp hoàng thượng, đợi khi đã có thành tựu, bà cho rằng hắn ta sẽ ngoan ngoãn quy phục trước Hoàng thượng sao?”

Sắc mặt Ngải ma ma trắng bệch, cứ như không khống chế được mà run lên, lẩm bẩm nói: “Không đâu, bọn họ là thân cữu sanh, tuyệt đối sẽ không tàn sát lẫn nhau.”

“Đó chỉ là do một mình bà mơ tưởng mà thôi, bà xem Mộc Lý Đường có chút tình cảm yêu thương nào đối với Hoàng thượng không?” Tô Mị vừa quan sát sự thay đổi trên vẻ mặt bà ấy, vừa dụ dỗ nói: “Hoàng thượng bốn năm năm trước đã rời cung khai phủ, Mộc Lý Đường biết rõ quan hệ của hai người, tại sao vẫn luôn không tương nhận?”

Ngải ma ma há mồm, nhưng lại không nói nên lời, vấn đề này bà ấy cũng nghĩ mãi không ra.

Bà ấy không chỉ một lần khuyên Mộc Lý Đường sớm ngày tương nhận với Hoàng thượng, nhưng Mộc Lý Đường cứ nói là chưa đến lúc, nếu không phải Tô Mị bắt bọn họ ra, có lẽ bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa biết sự tồn tại của Mộc Lý Đường.

“Tương nhận càng sớm thì càng dễ nảy sinh cảm tình, nhưng tại sao hắn ta lại không chịu?” Tô Mị cười lạnh: “Trừ phi hắn ta đã sớm ấp ủ tâm tư bất lương rồi.”

“Cái gì mà tâm tư bất lương?” Ngải ma ma không tự chủ được mà thuận theo lời Tô Mị hỏi.

Giọng nói của Tô Mị cực kỳ nhẹ nhàng, lại vô cùng rõ ràng mà truyền vào trong lỗ tai của bà ấy: “Có một câu nói gọi là lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu, chủ nhân mạnh quá thì không dễ điều khiển, một em bé trong tã lót lại là con rối tốt nhất.”

Ngải ma ma ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Mị, cứ như không hiểu ý của câu nói này, đột nhiên cả người giật mình một cái, hít một hơi lạnh rồi kinh ngạc thốt lên: “Không thể nào!”

“Ta cũng hi vọng không thể, nhưng ngoài điều này ra thì ta không nghĩ ra được Mộc Lý Đường sẽ có đường đi nước bước như thế nào.” Tô Mị nói: “Ở Kinh thành cưỡng ép Hoàng hậu, có hơi khinh thường năng lực của triều đình và Hoàng thượng rồi.”

“Thực ra tất cả những thứ này đều là trên danh nghĩa, hắn ta căn bản không hi vọng Hoàng thượng sẽ giúp hắn ta phục quốc, hắn ta chỉ là muốn đứa trẻ trong bụng ta!”

“Hoàng thượng không biết Hạng Lương tạo phản, dùng ta làm mồi nhử để ám sát Hoàng thượng. Sau khi xong chuyện thì nghĩ một lời nói dối đẩy lên đầu Hãn quốc Chuẩn Cách Nhĩ, ví dụ như sợ Hoàng thượng sẽ báo thù thay cho bộ tộc của mẫu thân nên mới ra tay trước… Mộc Lý Đường cuối cùng sẽ đánh lừa dư luận để mưu lợi cho mình, án Hồng Lư tự giết người chính là làm như vậy đó.”

Lúc này sắc mặt Ngải ma ma đã như màu vàng đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, bà ấy ý thức được Tô Mị đang hù dọa mình, cũng nhận ra được trong lời nói của Tô Mị có sơ hở, nhưng càng nghĩ, càng cảm thấy có lý.

Tô Mị thờ ơ quan sát: “Hoàng thượng băng hà, nhi tử của ta đương nhiên chính là người kế vị, mà Mộc Lý Đường dùng người nhà của Tô gia uy hiếp ta, ta không dám không nghe lời hắn ta. Tiếp đó mời người vào cung, rồi trừ khử Phúc ma ma và Thái tổng quản, Hoàng cung thì do bà và Hạng Lương một tay nắm giữ, không, chắc là do Mộc Lý Đường kiểm soát… Như vậy, Mộc Lý Đường sẽ trở thành người nắm quyền thật sự!”

Trong lòng Ngải ma ma đã rối như tơ vò, đầu óc một khoảng trống không, chuyện gì cũng suy nghĩ không được, chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh đang sinh sôi từ dưới lòng bàn chân, theo đó mà chạy lên xương sống, lạnh đến cả người bà ta phát run, răng trên răng dưới chạm vào nhau vang lên tiếng cót két.

Nhìn dáng vẻ của bà ta, chắc là đã tin bảy, tám phần, thừa thắng truy kích, lông mi rung lên khiến nước mắt rơi lã chã: “Đáng thương cho Hoàng thượng đối đãi với bà như thân nhân, hôm qua lẽ ra ngài ấy đến Tô gia đón ta từ rất sớm. Bà giữa đường cứ quầy rầy ngài ấy không thôi, nhưng ngài ấy có mất kiên nhẫn không? Có nặng lời với bà không? Có phải còn an ủi bà?”

“Đừng nói nữa…” Ngải ma ma đau khổ nhắm mắt lại, đứng dậy đi ra phía bên ngoài: “Miệng người đầy lời nói bậy, ta không tin đâu!”

Tiếng bước chân dần đi xa, Yến Nhi há hốc mồm nhìn tấm rèm cửa đang lắc lư không thôi, gần nửa ngày mới hoàn hồn lại, ngây ngốc hỏi: “Nương nương, bọn họ thật sự muốn giết Hoàng thượng?”

“Ta nói bậy đó.” Tô Mị cầm chén nước lên uống liên tiếp vài ngụm, thở một hơi thật dài ra, nói: “Hoàng thượng cũng đâu phải tên ngốc, tối qua Hạng Lương vừa qua đến Tô gia thì bên ta liền xảy ra chuyện, ngài ấy có thể không nghi ngờ Hạng Lương sao? Bất kể Mộc Lý Đường có hậu chiêu gì, ta cho bọn họ một kế phản gián trước!”

Yến Nhi chớp chớp mắt, cảm thán từ tận đáy lòng nói: “Nương nương, bản lĩnh dọa người của người lợi hại thật, nô tỳ còn nghe đến ngây ngốc, đừng thấy Ngải ma ma nói không tin, nô tỳ thấy bà ấy sớm đã cuống cuồng rồi.”

“May mà Ngải ma ma vẫn còn lương tâm, tốt xấu gì cũng nhớ đến chút tình chủ tớ.” Lông mày của Tô Mị lại cau lại: “Ta chỉ lo lắng cho Thù Nhi, muội ấy đừng có làm ra chuyện ngu ngốc gì.”

Nhắc đến nhị tiểu thư, Yến Nhi cũng không nhịn được mà thở dài: “Lần này người ấy chịu đủ…”

Một gian nhà không có cửa sổ ở chỗ khác, Tô Thù ném tách trà xuống đất một tiếng “rầm”, vẻ mặt lạnh lùng: “Đưa ta qua chỗ tỷ tỷ.”

Ánh mắt không chút dao động của Hạng Lương nhìn nàng ấy một cái rồi chậm rãi lắc đầu.

“Ngươi đã đạt được mục đích rồi, còn nhìn chằm chằm vào ta làm gì?” Tô Thù rưng rưng nói: “Tỷ tỷ ta mang thai, ta muốn qua chăm sóc tỷ ấy.”

Hạng Lương vừa muốn nói gì đó, cánh cửa mở ra “lạch cạch”, lộ ra khuôn mặt đang thở hồng hộc của Ngải ma ma: “Hạng Lương, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Khoảng hai phút sau, Hạng Lương lại bước vào, lần này hắn ta nói: “Ta đưa ngươi đi qua chỗ Hoàng hậu.”

Tô Thù vui mừng, lập tức đứng dậy đi theo hắn ta ra ngoài.

Ánh mắt Hạng Lương không tập trung, rõ ràng đang suy nghĩ chuyện trong lòng, vì thế trong lúc hắn ta không chú ý, Tô Thù âm thầm giấu một mảnh sứ vỡ vào trong tay.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.