Tiết Dư hơi thắc mắc, theo thường lệ, vào giờ này, Giang Hứa Trạch hẳn đã tới đón nàng rồi, không khỏi cất tiếng gọi: “Phu quân?”
Thật lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân ổn trọng hữu lực, dần dần tới gần.
Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm dính chặt trên người nữ tử.
Tóc mai nàng hơi ướt, khuôn mặt bị hơi nóng làm cho ửng hồng, một phần cổ trắng nõn lộ ra trong không khí, mỏng manh tựa tuyết, khiến người ta không khỏi muốn bẻ gãy.
Tiết Dư cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của nam nhân, có điều gì đó khác lạ so với thường ngày, nhưng nàng hoàn toàn không nghi ngờ rằng người trước mặt đã đổi khác.
Nàng hướng về phía âm thanh, nghĩ đến việc sắp xảy ra, gò má bất giác đỏ bừng, khẽ cắn môi: “Bắt đầu thôi.
“
Khi đó có thể xong sớm, rồi nàng cũng có thể sớm nghỉ ngơi.
Vệ Cảnh Trầm hơi ngẩn ra, không ngờ nữ nhân này lại vội vã như vậy, nghĩ đến việc Tiết Dư làm tất cả vì Giang Hứa Trạch, trong lòng hắn vô cớ dâng lên một nỗi bực dọc.
Bàn tay lớn ôm lấy eo Tiết Dư, kéo nàng vào lòng, đôi mắt sâu thẳm.
Tiết Dư sửng sốt một chút, Giang Hứa Trạch rất ít khi thân mật với nàng như vậy, trong lòng dâng lên vài phần ngượng ngùng, nhưng nàng không kháng cự, đôi bàn tay ngọc ngà bám lấy áo nam nhân.
Chẳng bao lâu, Tiết Dư cảm nhận được phu quân có điều gì đó khác lạ…
! !
Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm thoáng qua nét khác thường, khẽ cười nhạt, xem ra thuốc mà Giang Hứa Trạch hạ đã phát huy tác dụng.
Tên này thật cẩn thận.
Sợ hắn đổi ý nên còn cố tình hạ thuốc, nhưng dù không có thứ này, hắn cũng không định tha cho Tiết Dư.
Lúc này, nam nhân siết chặt eo nàng, cắn nhẹ vào tai nàng, giọng trầm thấp vang lên.
“Giờ thì biết là làm gì rồi chứ…”
Lúc này Tiết Dư đang mê ly hoảng hốt, căn bản không phân biệt được âm thanh.
Chỉ cảm thấy thân thể đã không còn thuộc về nàng, giống như vừa được vớt ra khỏi nước.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng.
Mí mắt nàng đau nhói, Tiết Dư không thể không mở mắt.
Nàng sờ sờ bên cạnh, nơi đó đã sớm trở nên lạnh như băng, không có một bóng người.
Trong lòng nàng có chút tức giận.
Nhưng nàng vẫn tự mình mặc quần áo tử tế, chịu đựng cảm giác khó chịu dưới thân, quen đường đi rửa mặt.
“Giang phu nhân.
“
Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn, rất nhẹ, nhưng giống như gió nhẹ tiến vào lỗ tai của nàng.
Tiết Dư xoay người, có thể nhìn thấy một nam nhân thân hình cao gầy đứng cách đó không xa, khuôn mặt mơ hồ không rõ, nhưng có thể phân biệt được quanh thân hắn tự phụ vô song.
Nàng có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vệ công tử, có chuyện gì sao?”
Vệ Cảnh Trầm vẫn chưa trả lời, nhìn khuôn mặt nữ tử kiều diễm đến cực điểm, giống như đoá hoa đang nở rộ.
Ánh mắt hắn hơi dời xuống, bởi vì Tiết Dư không nhìn thấy, tự nhiên cũng không biết trên cần cổ trắng như tuyết tinh tế của nàng có vết đỏ thật sâu.