Dù Mạnh Hồi Thanh miệng nói muốn ngắm sao cả đêm, nhưng chưa đến canh ba đã mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt. Gắng gượng trở về động phủ, y mơ màng ngã đầu xuống giường ngủ thiếp đi. (23-1h sáng)
Huyền Diệu khẽ gọi y hai tiếng, thấy y ngủ say rồi mới theo thói quen bước ra ngoài.
Ánh trăng đã nhạt dần, nơi chân trời xa xa đã le lói ánh sáng trắng. Huyền Diệu không chần chừ thêm nữa, vung tay một cái, một mảnh vỡ tỏa ra làn khí ma đen xanh nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đây là thứ hắn tìm thấy trên người Quả Phụ Đen khi rời khỏi nhà họ Vương.
Một mảnh vỡ nhỏ xíu, khó nhận ra nguyên bản là vật gì, ma khí cũng rất nhạt. Nhưng chỉ với ma khí nhạt như vậy cũng đủ khơi dậy ác niệm trong lòng Quả Phụ Đen, khiến ả ta làm ra chuyện giết Trần Thu Nương, hành hạ Vương Xuân Hòa.
Xem ra, dù đã đại bại, Ma tộc vẫn không chịu ngồi yên trong Dạ Hành Uyên, chỉ là không biết bọn chúng đến nhân gian để làm gì.
Huyền Diệu nghĩ, chi bằng nhân cơ hội này thăm dò kỹ lưỡng tình hình ở nhân gian.
Thanh Tước cất tiếng hót trong trẻo, vỗ cánh bay lên, mang theo mảnh vỡ chứa ma khí bay về Cửu Trùng Thiên.
Mạnh Hồi Thanh đã hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, dưới sự ca ngợi hết lời của Thổ Địa gia gia, Thành Hoàng gia đã tính cho y đủ một trăm công đức.
Nghe tin này, Mạnh Hồi Thanh vui mừng khôn xiết. Trước tiên, y mang hoa quả rau củ, đặc biệt đi đến miếu Thành Hoàng cách đó trăm dặm để dâng hương và cảm tạ với Thành Hoàng gia. Sau đó, cậu chọn những cải trắng non mơn mởn nhất từ vườn nhà mình, cùng với những trái cây ngon do các yêu tinh khác tặng, mang đến biếu Thổ Địa gia gia.
Thổ Địa vừa ăn hoa quả tươi ngon, vừa cười toe toét, liên tục khen ngợi Mạnh Hồi Thanh thông minh lanh lợi, còn nói lần sau có việc tốt nhất định sẽ nhớ đến y.
“Mệt quá… Còn mệt hơn cả làm nhiệm vụ.”
Mạnh Hồi Thanh cuộn đuôi, lăn lộn hai vòng trên chiếc giường êm ái của mình, vẻ mặt hưởng thụ: “Vẫn là giường thoải mái nhất, thật muốn nằm mãi không dậy nữa.”
“Mệt mà còn chạy khắp nơi.” Huyền Diệu đã theo Mạnh Hồi Thanh bôn ba mấy ngày, giờ thấy y có vẻ lười biếng như vậy, không nhịn được hỏi một câu đã ấp ủ trong lòng từ lâu.
“Ta nhớ ngươi nói, ngươi tích lũy công đức là để thi cử? Thi cái gì?”
Mạnh Hồi Thanh lật người trên giường, nằm sấp trên đệm mềm dày, hai tay chống cằm, hai chân đung đưa sau lưng.
Cậu nói: “Thi Địa Tiên đó, em không biết sao?”
“Thi Địa Tiên?”
Huyền Diệu thực sự không biết, hắn vốn do thiên địa sinh ra, sinh ra đã là Thần Quân, nên không hiểu rõ cách thức thăng tiến của Địa Tiên phàm trần.
Hắn hỏi: “Chẳng phải khi tu vi đủ rồi thì bay lên trời là được sao?”
Mạnh Hồi Thanh mở to mắt, vẻ mặt vui mừng, vẫy tay với Huyền Diệu: “Lại đây, để sư phụ dạy cho em.”
Xem ra y lại tìm được niềm vui làm sư phụ từ đây.
Huyền Diệu không nói gì, chỉ kéo ghế lại gần giường.
Mạnh Hồi Thanh giải thích cho Huyền Diệu:
Thì ra, thần tiên là thần và tiên, thiên thần và địa tiên cũng có sự khác biệt rất lớn. Các thiên thần trên Cửu Trùng Thiên cao cao tại thượng, phần lớn sinh ra đã có thần lực vô song, hoặc là sinh ra đã được chứng thần vị tiên thân, hoặc là người phàm cực kỳ có thiên phú, linh lực siêu phàm, hoặc là yêu tinh được thiên đạo ưu ái, đắc đạo phi thăng.
Còn địa tiên ở nhân gian, tuy cũng được coi là tiên chính thức, có danh có phận, nhưng dù sao vẫn không bằng những thần quân tiên quân trên Cửu Trùng Thiên. Tuy nhiên, điều kiện thấp hơn nhiều, chỉ cần là người hoặc yêu có tâm tính tốt, tu vi đầy đủ, linh lực dồi dào, sau khi tích lũy đủ công đức đều có thể tham gia thi cử.
Sau khi thi đỗ, có thể trở thành thổ địa, sơn thần của một nơi nào đó, về sau thậm chí có thể làm thành hoàng một vùng cũng nên.
Mạnh Hồi Thanh chỉ muốn thi làm một vị thổ địa thôi.
Y nói huyên thuyên, mặt mày hớn hở, đặc biệt khi nói đến chỗ hứng thú, đôi mắt sáng long lanh, gò má ửng hồng, ba cái đuôi lớn sau lưng như những con cá đang bơi, lúc thì vểnh cao, lúc lại cuộn tròn trên lưng.
Y thực sự rất vui vẻ.
Huyền Diệu im lặng lắng nghe Mạnh Hồi Thanh nói xong, rồi mới tiếp tục hỏi: “Vì sao ngươi muốn làm thổ địa?”
Mạnh Hồi Thanh chống cằm, môi hơi nhếch lên: “Ừm…”
Huyền Diệu đợi một lúc, Mạnh Hồi Thanh mới nói: “Ta muốn phi thăng thành tiên. Ta muốn lên Cửu Trùng Thiên xem những lầu son gác tía, nghe tiếng nhạc tiên du dương, còn có đủ loại trái cây tiên, rượu tiên, ta đều muốn nếm thử! Hơn nữa, nghe nói trên Cửu Trùng Thiên có một cây sen xanh đã nở từ khi trời đất mới khai thiên lập địa, đã trải qua vô số năm tháng mà vẫn chưa từng tàn phai, cực kỳ đẹp, ta cũng muốn xe.”
“Nhưng mà, ta cũng không biết với tu vi của mình, kiếp này còn có cơ hội đó hay không.” Nói đến đây, đôi mày mắt vốn hào hứng của Mạnh Hồi Thanh hơi chùng xuống, “Ta biết mình khá ngốc… không, tu vi của ta không đủ, nên thay vì đợi hàng ngàn vạn năm, chi bằng thi làm địa tiên trước, bảo hộ một phương đất, biết đâu cũng có cơ hội lên thiên đình tấu chương!”
Huyền Diệu không ngờ con hồ ly này lại có chí hướng xa vời như vậy, hơn nữa… y cũng khá tự biết mình, với tư chất của y, cách tiếp cận vòng vo này cũng không phải là một ý kiến tồi.
Vì vậy, Huyền Diệu hiếm khi lộ vẻ tán thưởng, nói: “Chí hướng của ngươi không tồi.”
“Vậy kỳ thi đó, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
Không nói còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này, Mạnh Hồi Thanh như xì hơi, cả người nằm bẹp xuống giường, cả đuôi cũng thõng xuống.
“Một ngàn công đức mới được thi một lần, ta đã thi ba mươi ba lần rồi! Vẫn không đậu được…”
Huyền Diệu: “…”
Mạnh Hồi Thanh đột nhiên lại bò dậy, hét lên với Huyền Diệu: “Không phải ta ngốc đâu, là vì… vì…”
Giọng càng lúc càng nhỏ, “vì” mãi mà Mạnh Hồi Thanh cũng không nói ra được lý do. Nhưng y lại sợ mất “uy” của sư phụ trước mặt Huyền Diệu, lý không thẳng khí không mạnh, ưỡn ngực ra lệnh cho Huyền Diệu.
“Ta đói rồi, đi, làm cho sư phụ chút đồ ăn đi.”
Hồ ly ngốc nghếch vung vẩy móng vuốt. Huyền Diệu thầm nghĩ trong lòng.
“Em không được cười.” Mạnh Hồi Thanh nhe răng, lông đuôi đều dựng đứng lên.
Huyền Diệu hơi ngơ ngác, sờ sờ mặt mình: “Ta đâu có cười.”
Mạnh Hồi Thanh vẫn không buông tha: “Em cười rồi! Ta thấy mà! Không được cười!”
Huyền Diệu đành chịu: “Được rồi được rồi. Ngươi muốn ăn gì? Củ cải trắng? Hay hạt dẻ thỏ yêu tặng?”
“Hoặc là, quả hồng thị ngươi trồng trước đó? Ta thấy hình như đã ra quả rồi.”
“Em đừng cười nữa!” Mạnh Hồi Thanh nhảy xuống giường, vươn tay định kéo khóe môi nhếch lên của Huyền Diệu.
Sao Huyền Diệu có thể để y thành công chứ, chân vừa lùi một bước đã tránh được.
Nhưng Mạnh Hồi Thanh lao tới quá mạnh, Huyền Diệu vừa lùi, y lại không kìm được đà, chân không biết vì sao bị vấp, cả người ngã sấp về phía trước.
“Á…”
Eo bỗng bị siết chặt, Mạnh Hồi Thanh không thực sự ngã xuống đất, mà được Huyền Diệu vươn tay ôm vào lòng.
Hai người dính sát vào nhau còn gần hơn cả lần trước bên bờ suối.
Mạnh Hồi Thanh vừa ngẩng đầu lên, đã thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của Huyền Diệu, như vầng dương rực rỡ. Tim y lập tức đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Huyền Diệu hơi cúi mắt xuống, liền thấy một làn hồng ửng trên gò má trắng ngần kia.
“Ngươi…”
Đúng lúc này, một bóng trắng như cơn gió lao vào động phủ.
“Tiểu Thanh ca——”
Mạnh Hồi Thanh vội vàng tách khỏi Huyền Diệu, xoay người ôm lấy bóng trắng đó.
“Ôi trời, sao thế này?” Mạnh Hồi Thanh vội đưa tay đỡ lấy.
“Tiểu Thanh ca, ta… ta đến xin huynh giúp đỡ…” Bóng trắng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt.
Cố Tiêu Nhung, là một yêu thỏ trắng sống ở sau núi Tiểu Đào Sơn.
Mạnh Hồi Thanh và cậu có quan hệ khá tốt, thường xuyên trao đổi những thứ mình trồng được, trong giỏ của y vẫn còn những hạt dẻ mà tiểu thỏ yêu này tặng lần trước.
“Sao vậy, Tiêu Nhung?”
Mạnh Hồi Thanh biết con thỏ yêu này tính tình hiền lành, nhút nhát. Bản thân y và cậu vốn được coi là kẻ thù tự nhiên, cũng phải sau mấy chục năm ở chung, Cố Tiêu Nhung mới chắc chắn rằng Mạnh Hồi Thanh không có ác ý với mình, mới dám qua lại với y.
Tiểu thỏ yêu hai tai cụp xuống trước mắt, hai tay nắm chặt vạt áo Mạnh Hồi Thanh, môi mím lại, vừa định nói gì đó, thân thể bỗng nhẹ bẫng.
Hóa ra là Huyền Diệu nắm lấy dây lưng của Cố Tiêu Nhung, kéo cậu ra khỏi vòng tay Mạnh Hồi Thanh.
“Nói cho rõ.” Huyền Diệu nghiêm mặt nói.
Cố Tiêu Nhung bị Huyền Diệu dọa sợ, nức nở, nước mắt lưng tròng, trông như sắp khóc nữa.
Mạnh Hồi Thanh vội vàng đẩy Huyền Diệu ra hai bước, che khuất gương mặt lạnh lùng của hắn, quay đầu an ủi Cố Tiêu Nhung: “Được rồi, được rồi, ngươi cứ từ từ nói.”
Cố Tiêu Nhung cuối cùng cũng ngừng nức nở, nhỏ giọng nói: “Tiểu Thanh ca, Khiếu Nguyệt mất tích rồi.”
Khiếu Nguyệt, là một con sói yêu, vài năm trước tình cờ lang thang đến Tiểu Đào Sơn, cao lớn uy vũ, vẻ mặt hung dữ, tính tình cực kỳ cô độc, ngoài việc lúc đầu đến báo cáo với Thổ Địa, hầu như không có giao thiệp gì với các yêu tinh ở Tiểu Đào Sơn.
Mạnh Hồi Thanh cũng không biết từ khi nào, Cố Tiêu Nhung vốn sợ Khiếu Nguyệt chết khiếp lại dần dần thân thiết với gã.
Năm ngoái, hai người họ còn chuyển đến ở chung.
Mạnh Hồi Thanh nhớ, lúc đó y còn lo lắng cho Cố Tiêu Nhung một hồi, sợ rằng con thỏ yêu nhỏ bé nhút nhát này sẽ bị Khiếu Nguyệt nuốt chửng bằng một miếng.
Ai ngờ Cố Tiêu Nhung ngày qua ngày, cuộc sống nhỏ càng ngày càng sung túc, ngay cả những hạt dẻ, củ cải nước gì đó mang đến tặng cũng ngọt hơn.
Mạnh Hồi Thanh không hiểu: “Mất tích là sao? Có lẽ chỉ là có việc đi làm…”
“Không phải đâu!” Cố Tiêu Nhung đột nhiên kích động lên, “Khiếu Nguyệt sẽ không rời đi vô cớ đâu, nếu huynh ấy đi đâu, làm gì đều sẽ nói với ta trước.”
“Hơn nữa, huynh ấy đã mất tích đúng ba ngày rồi.”
“Huynh ấy chưa bao giờ như vậy cả…” Cố Tiêu Nhung càng nói càng sợ hãi, cả người run rẩy nhẹ.
Mạnh Hồi Thanh đành để Cố Tiêu Nhung ngồi xuống trước, rồi bảo Huyền Diệu rót cho cậu ta một tách trà lá tre, ấm áp đặt vào tay cậu ta.
“Ngươi hãy nghĩ kỹ xem, trước khi Khiếu Nguyệt mất tích, có chuyện gì lạ xảy ra không?”
Tách trà lá tre ấm áp, tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng, giúp Cố Tiêu Nhung đang hoảng sợ dần bình tĩnh lại. Cậu uống một ngụm trà, trấn tĩnh lại một chút, rồi mới kể lại mọi chuyện cho Mạnh Hồi Thanh.
Thì ra, ba ngày trước, để tránh đêm trăng tròn sắp đến, Cố Tiêu Nhung đã sớm chuẩn bị thức ăn và nước uống cho Khiếu Nguyệt trong hang dưới đất.
Khiếu Nguyệt vốn là sói xám, mỗi tháng vào đêm trăng tròn sẽ không kiểm soát được mà hóa thành hình dạng ban đầu, đồng thời mất đi ý thức, bộc phát cơn thèm máu cực kỳ mãnh liệt, rất đau đớn, thường gọi là cuồng hóa.
Vì sự an toàn của Cố Tiêu Nhung, sau khi tìm thấy hang đó ở Tiểu Đào Sơn, Khiếu Nguyệt đã trải qua đêm trăng tròn ở đó mỗi tháng.
Chỉ cần qua một đêm, Khiếu Nguyệt sẽ khôi phục hình người, trở về bên cạnh Cố Tiêu Nhung.
“Nhưng lần này, huynh ấy không về.” Tiêu Nhung siết chặt tách trà trong tay, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.
“Ta đã đến hang tìm huynh ấy, nhưng ngoài thức ăn ta chuẩn bị, không có gì cả, và còn rất nhiều máu…”
“Ta đã đi tìm Thổ Địa gia gia, Thổ Địa gia gia cũng không có manh mối gì, chỉ nói đã báo cáo lên Thành Hoàng gia rồi. Nhưng, ta rất lo lắng… khi nhìn thấy máu khắp nơi ta sợ lắm, Khiếu Nguyệt chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Ta thật vô dụng… Tiểu Thanh ca…”
Mạnh Hồi Thanh làm sao chịu được khi thấy Cố Tiêu Nhung đau lòng như vậy, hơn nữa cậu và Cố Tiêu Nhung cũng coi như là bạn tốt nhiều năm, luôn giúp đỡ lẫn nhau, việc này dù thế nào cũng phải giúp.
Mạnh Hồi Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cố Tiêu Nhung, an ủi cậu ta, một mặt ngẩng mắt liếc nhìn Huyền Diệu: “Tiểu Ngư, chúng ta đi xem thử.”
Huyền Diệu hơi nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên lưng Cố Tiêu Nhung, bàn tay của Mạnh Hồi Thanh đang vuốt ve qua lại.
Sau đó, Huyền Diệu gật đầu: “Được.”