Mạnh Hồi Thanh đứng ở xa, lại bị kết giới của Huyền Diệu ngăn cách, nên không nghe được hai người nói gì.
Trong mắt y, chỉ thấy Huyền ngã gục dưới chiến kích của Huyền Diệu, hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất giữa trời đất.
Sau đó, Huyền Diệu thu hồi chiến kích, đạp trên hư không, từng bước từng bước tiến về phía y.
Hắn vừa mới giết chết một con ma vật lợi hại, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, như thể vừa rồi chỉ là một cánh hoa rơi, một áng mây trôi.
Chẳng có gì đặc biệt.
Huyền Diệu không hề tỏa ra áp lực nào, thậm chí hắn còn chẳng nhíu mày. Nhưng nhìn hắn từng bước tiến lại, trong lòng Mạnh Hồi Thanh chợt lóe lên một tia sợ hãi, y không kìm được lùi lại một bước.
Cái bước nhỏ ấy không thể thoát khỏi ánh mắt Huyền Diệu.
Hắn dừng lại cách Mạnh Hồi Thanh chừng mười bước.
Khiếu Nguyệt lại gần phía sau Mạnh Hồi Thanh, thì thầm hỏi: “Sao thế? Có vẻ như Thần quân muốn nói gì với ngươi đấy.”
Mạnh Hồi Thanh cũng có rất nhiều điều muốn nói với Huyền Diệu, nhưng nghĩ đến Huyền vừa biến mất, y lại không biết nên mở lời thế nào.
Khiếu Nguyệt khuyên: “Nếu ngươi có điều gì muốn nói thì nên nói sớm với Thần quân đi, thời gian của ngài ấy không còn nhiều nữa.”
“Ngươi xem.”
Mạnh Hồi Thanh ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra những đám mây đè rất thấp kia không phải là mây thường, bên trong ẩn ẩn hiện hiện, dường như ẩn giấu rất nhiều người.
Hóa ra vì thế mà linh lực uy áp của Tiểu Đào Sơn mạnh mẽ đến vậy, hóa ra vì thế mà không cần Tinh Linh Châu, Huyền Diệu cũng tỉnh lại.
Hắn không phải là một con cá tiên bình thường nào đó, hắn là Thần quân, đã khôi phục ký ức, cuối cùng sẽ trở về Cửu Trọng Thiên. Hắn không còn là đồ đệ ngoan của Mạnh Hồi Thanh nữa.
Mạnh Hồi Thanh là người không giấu được tâm sự, lúc này vẻ mặt y quá đỗi sầu thảm, trong ánh mắt ẩn chứa sự nghi hoặc, không nỡ, đau lòng… còn đan xen một số cảm xúc mà Khiếu Nguyệt không thể hiểu được.
Khiếu Nguyệt thở dài, vỗ vỗ vai y: “Ta và Tiêu Nhung vẫn ở chỗ cũ.”
Nói xong, Khiếu Nguyệt liền vào trong miếu Thổ Địa.
Cuối cùng Huyền Diệu cũng bước đến trước mặt Mạnh Hồi Thanh.
Mạnh Hồi Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn sống mũi cao thẳng, cằm sắc nét, bờ môi mỏng, đôi mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng kia.
Hồi lâu sau, Mạnh Hồi Thanh mới hỏi: “Huyền… đã chết rồi sao?”
Huyền Diệu khựng lại, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Mạnh Hồi Thanh nắm chặt tay áo, lại hỏi: “Hắn là… cái gì?”
Mạnh Hồi Thanh có phần căng thẳng nhìn chằm chằm vào bờ môi khép chặt của Huyền Diệu, y vẫn không muốn tin vào lời Khiếu Nguyệt nói.
Làm sao Huyền, một con rồng đen lợi hại như vậy, lại có thể là ma vật do tạp niệm sinh ra chứ? Làm sao có thể là tâm ma của Huyền Diệu chứ?
Thân thiết với Mạnh Hồi Thanh, yêu thích Mạnh Hồi Thanh, nhớ được những ước nguyện nhỏ nhoi của Mạnh Hồi Thanh, chẳng lẽ lại khiến Huyền Diệu không thể chấp nhận đến mức sinh ra tâm ma sao?
Huyền nhất định chỉ là một con rồng đen bình thường, nhất định là vậy. Mạnh Hồi Thanh không ngừng tự nhủ trong lòng.
Ánh mắt mong đợi của Mạnh Hồi Thanh quá đỗi sáng ngời, khiến Huyền Diệu đau nhói.
Dường như từ sau khi trở về từ Lôi Hạ Trạch, từ khi tâm ma kia xuất hiện, Mạnh Hồi Thanh đã thay đổi. Cái sinh vật ô uế đó đã để lại dấu ấn trong tâm hồn y.
Thậm chí… còn quan trọng hơn cả hắn. Nếu không, làm sao Mạnh Hồi Thanh lại chọn bước về phía kẻ đó khi phải lựa chọn?
Môi Huyền Diệu khẽ động đậy, thốt ra hai chữ bình tĩnh mà tàn nhẫn: “Ô uế.”
Mạnh Hồi Thanh như bị sét đánh.
Tim đập thình thịch, đau đến mức Mạnh Hồi Thanh tái mét mặt. Y cố gắng không để mình lộ ra vẻ chật vật hơn, hỏi câu cuối cùng.
“Vậy, ngươi là gì?”
Huyền Diệu từ tốn trả lời: “Ta tên Huyền Diệu, là Chiến thần của Cửu Trọng Thiên.”
“Ồ… Chiến thần điện hạ, Huyền Diệu thần quân…”
Thực ra câu hỏi này đã không còn quan trọng nữa, dù Huyền Diệu là gì, y cũng không còn là Bé cá của Mạnh Hồi Thanh nữa.
Mắt Mạnh Hồi Thanh đỏ hoe, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, nước mắt sẽ rơi xuống.
Huyền Diệu cũng nghĩ vậy, hắn vô thức đưa tay lên, chuẩn bị đón lấy những giọt lệ dự đoán sẽ rơi.
Nhưng Mạnh Hồi Thanh lại đột ngột đẩy hắn ra.
Y cúi đầu, vai run rẩy, từng chữ từng chữ nói: “Thần quân, ngài còn nhớ sau khi ta cứu ngài, ngài đã nói gì không?”
Tim Huyền Diệu thắt lại, khẽ đáp: “Nhớ.”
Mạnh Hồi Thanh ngẩng đầu lên, nước mắt đã lặng lẽ làm ướt đẫm cả gương mặt. Y cố gắng hết sức để giọng nói không run rẩy, nghiêm túc nói: “Thật tốt, vậy thì Huyền Diệu thần quân.”
“Tiên quả tiên tửu, cả bảo khí linh vũ, những thứ này ta đều không cần nữa.”
“Ngài có thể trả Huyền lại cho ta được không?”
Trả lại Huyền, kẻ yêu thích Mạnh Hồi Thanh, thân thiết với Mạnh Hồi Thanh, sẽ để Mạnh Hồi Thanh ngồi bên sừng rồng bay lượn trời đất.
Hắn không phải là ô uế.
Đây không phải là điều Huyền Diệu mong muốn.
Gương mặt vốn luôn điềm tĩnh tự nhiên của hắn xuất hiện những vết nứt nhỏ, hắn gần như bối rối nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Mạnh Hồi Thanh, bàn tay đưa lên lúng túng dừng lại giữa không trung.
Vị trí trái tim đau nhói, trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh.
Mạnh Hồi Thanh vụng về cắt máu trong làn nước đen kịt để dụ Tinh La Ky Ngư;
Mạnh Hồi Thanh bị ôm chặt vào lòng, gương mặt đỏ bừng;
Mạnh Hồi Thanh khi nghe được “thích” nghe được “sư tôn” tuy ngạc nhiên, nhưng thầm đắc ý vẫy đuôi cao cao, cuộn tròn lại cuộn tròn.
Mạnh Hồi Thanh ngồi bên sừng rồng ngắm cảnh, tinh nghịch lén lút sờ sừng rồng.
Mạnh Hồi Thanh vội vã lấy được Tinh Linh Châu rồi quay về cứu hắn, khóc lóc cầu xin.
…
Mỗi một Mạnh Hồi Thanh, dù đang khóc hay đang cười, đều sống động, trong mắt trong tim đều có Mạnh Hồi Thanh của hắn.
Hắn đều nhớ cả, bởi vì Huyền, chính là hắn.
Đó là tình yêu điên cuồng không thể kiểm soát được trong sâu thẳm tâm hồn hắn.
Dù không có mảnh vỡ của Phạm Hoa Linh ảnh hưởng, có lẽ cũng sẽ có một ngày không thể kìm nén mà bùng nổ. Lúc đó, hắn nên đường hoàng nói ra, thưởng thức vẻ mặt đỏ bừng tim đập mạnh của hồ ly ngốc kia.
Chỉ là… đã xảy ra sai lầm. Ma khí dẫn ra không phải là tình yêu thuần khiết, mà là tâm ma ô uế chứa đựng cả chiếm hữu, khống chế và hủy diệt.
Tim đau nhói, Huyền Diệu không khỏi phải dùng sức ấn lên ngực. Môi hắn mấp máy mở ra khép vào mấy lần, cuối cùng, Huyền Diệu kiềm chế nói: “Em… thực sự quan tâm hắn đến vậy sao…”
“Xin lỗi, ta không thể trả hắn lại cho em nữa.”
Nói xong, Huyền Diệu dường như không thể chống đỡ nổi nữa, mắt nhắm nghiền, ngã ngửa ra sau.
“Bé cá —”
Kết giới vô thanh giải trừ, Mạnh Hồi Thanh chưa kịp đỡ lấy hắn, những vị thần tiên ẩn nấp trong tầng mây đã xuất hiện.
Từng người họ sắc mặt nghiêm nghị, toàn thân linh lực dồi dào, đón lấy thân hình sắp ngã của Huyền Diệu.
“Thần quân thần hồn bất ổn, lập tức hồi thiên.”
Mạnh Hồi Thanh vô thức nắm lấy tay áo một người trong số họ: “Hắn… sẽ không sao chứ?”
Người đó chẳng để tâm đến tiểu yêu tinh nơi hạ giới, không hiểu vì sao sau khi tỉnh lại Huyền Diệu nhất định phải đợi Mạnh Hồi Thanh trở về. Chỉ vì mệnh lệnh của Huyền Diệu, họ mới ẩn nấp trong mây, chờ đợi chỉ thị của hắn.
Giờ đây Huyền Diệu ngất đi, ánh mắt hắn nhìn Mạnh Hồi Thanh càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.
“Việc của Thượng thần, tiểu yêu ngươi chớ có tùy tiện dò hỏi.”
“Khoan đã…” Mạnh Hồi Thanh nắm chặt không buông, nhét Tinh Linh Châu vào tay vị thần tiên đó, “Tinh Linh Châu này, có ích đấy, phiền ngài…”
Thứ như Tinh Linh Châu, đối với những tiểu tiên tiểu yêu ở hạ giới là linh dược, nhưng trên Cửu Trọng Thiên thực sự chẳng đáng một đồng.
Vị thần tiên đó đã bị trì hoãn thời gian nên rất không kiên nhẫn, Mạnh Hồi Thanh lại cứ nhất định nhét cho hắn thứ không đáng để mắt này.
Vì vậy hắn hất tay Mạnh Hồi Thanh ra, giận dữ nói: “Đừng có mà dây dưa, nếu trì hoãn việc trị liệu của Thần quân, ngươi gánh nổi không?”
Nói xong, chỉ trong nháy mắt, tất cả thần tiên cùng Huyền Diệu đã biến mất.
Mạnh Hồi Thanh ngây người ngã ngồi xuống đất, viên Tinh Linh Châu trong suốt đỏ thắm “lăn lông lốc” theo sườn núi nghiêng, lăn ra rất xa, rất xa.
“Bé cá…”
Mạnh Hồi Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời trống rỗng, lẩm bẩm gọi “Bé cá”.
Đôi mắt đẹp đẽ của y đã sưng đỏ, nhưng không còn rơi lệ nữa. Tiểu Đào Sơn vốn luôn nắng ấm gió hòa, vậy mà lúc này, lại rả rích đổ mưa.