Câu nói cuối cùng của Khuynh Linh khiến Lăng Diệc Trạch khựng lại trong giây lát, nhưng y cũng hiểu ra ngay lập tức.
Khí chất cao quý của Khuynh Linh không phải tự nhiên mà có, lễ nghi của nàng cũng được người ta dạy dỗ kỹ lưỡng. Nuôi dạy một nữ tử như vậy rất tốn kém tiền bạc và công sức, làm sao lại không may mắn cho được.
Như sáng hôm qua, giờ ấy cũng tương tự giờ lên triều, nhưng nàng vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ. Có thể thấy, nàng rất được Quân Tử Lan chiều chuộng, đúng là có số tốt.
“Vương gia đúng là may mắn, nhưng đã là nữ nhân thì cuối cùng vẫn phải xuất giá thôi.”
Một giọng nói từ bên cạnh bỗng vang lên.
Khuynh Linh và Lăng Diệc Trạch không hạ giọng khi nói chuyện, đình nhỏ như vậy, những người khác dù vô tình hay cố ý đều nghe thấy.
Lục Công chúa nhìn không vừa mắt dáng vẻ của Khuynh Linh, tiếp tục nói: “Sau này Vương gia cũng phải xuất giá, mà xuất giá rồi thì phải lo cho gia đình, con cái. Chẳng lẽ sau này vẫn có thể ra ngoài như vậy sao? Đến khi đó, có khi còn bị gia phu khinh thường đấy.”
Nói xong, nàng ta nghĩ rằng với nhiều nam nhân ở đây chắc chắn sẽ đồng tình với ý kiến của mình. Lục Công chúa nhướng mày, tự đắc chống hông, ngẩng đầu lên đầy kiêu hãnh.
Khuynh Linh cảm thấy không còn lời nào để nói, người này thật sự không hiểu lời nàng nói hay sao? Vừa mới nói không quan tâm đến lời thiên hạ, Lục Công chúa đã nói ra những lời như thể muốn chọc giận nàng rồi.
Nàng liếc Lục Công chúa một cái, không muốn đôi co với nàng ta mà chỉ quay đầu nhìn ngắm hoa.
Không ngờ Lục Công chúa lại không buông tha, thấy Khuynh Linh không đáp lời, nàng ta mới tiếp tục: “Chẳng lẽ ta nói đúng rồi à? Vương gia không còn gì để phản bác sao?”
Khuynh Linh không nhìn Lục Công chúa, tay nàng lại chạm lên cánh hoa mẫu đơn trắng, cánh hoa trắng ngần làm nổi bật đôi tay mềm mại, trắng nõn của nàng. Nàng khẽ thở dài, thật sự cảm thấy phiền phức.
Khuynh Linh hái một cánh hoa ở mép, quay lại nhìn thẳng vào Lục Công chúa và những người xung quanh, nàng giơ cao tay, rồi thả cánh hoa xuống.
Cánh hoa xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống đất, dù khuôn mặt bị mặt nạ che khuất nhưng khóe môi Khuynh Linh vẫn rõ ràng là đang trễ xuống, không phải là giận dữ nhưng ai cũng nhận ra nàng không vui.
“Lục Công chúa à, chúng ta không giống nhau. Ta có cưới hay không thì hoàn toàn tùy ý ta. Còn ngươi? Ha ha.”
Khuynh Linh cười nhạt, giọng điệu pha chút mỉa mai, lời không nói ra nhưng ai cũng hiểu.
Khuynh Linh là một Vương gia dưới một người mà trên vạn người, dù có bất chấp luân thường đạo lý, nàng hoàn toàn có thể nuôi tình nhân. Còn Lục Công chúa là một hoàng nữ không được sủng ái, kết cục tốt nhất cũng chỉ là tìm một phò mã thích hợp mà thôi.
Những lời đó làm Lục Công chúa tức giận muốn nói thêm gì đó để phản bác, nhưng Khuynh Linh đã đứng dậy rời khỏi đình. Nàng không muốn ở cùng một chỗ với người như vậy, thật khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Lăng Diệc Trạch liếc nhìn Lục Công chúa như cảnh cáo rồi cũng đứng dậy đi theo Khuynh Linh.
“Hình như Lục Công chúa rất có ác cảm với Vương gia nhỉ?” Thái tử phi của Đông Trì là Lạc Nguyệt Sanh rút tay khỏi vòng tay của Lục Công chúa, khẽ nhíu mày nói.
“Hai ngày nay ngouwi cứ nhắm vào Vương gia. Nhưng ta thấy Vương gia là người thông minh, xinh đẹp, là nữ tử hiếm có. Thật không hiểu sao nươi lại đối đầu với nàng ấy.”
“Lạc tỷ tỷ à, muội không có…” Lục Công chúa vội vàng xua tay, tỏ vẻ vô tội.
“Lục muội từ nhỏ đã được nuông chiều. Tính tình thẳng thắn, dễ đắc tội người khác.” Đại hoàng tử thấy vậy lập tức lên tiếng giải vây cho Lục Công chúa.