“Nếu có thể cưới vương gia làm thê tử thì chắc hẳn sẽ là một niềm vui hiếm có.”
Một câu nói như vậy khiến Tạ Sơ và Giang Chỉ Hành cùng quay đầu nhìn chằm chằm vào Lăng Diệc Trạch.
“Ta chỉ nói đùa thôi, sao hai vị lại tỏ ra gấp gáp thế.” Lăng Diệc Trạch nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
Giang Chỉ Hành nhận ra sự vô lễ của mình, mới quay đầu nhìn Khuynh Linh.
Tạ Sơ hừ lạnh nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Giang Chỉ Hành nhìn Khuynh Linh đang vui vẻ chơi đùa với nước, thỉnh thoảng nàng lại nhấc chân đá tung bọt nước, trong mắt hắn ta tràn ngập sự dịu dàng.
Thực ra, không ai biết rằng, ngay từ ba năm trước, khi lần đầu tiên gặp Khuynh Linh, hắn ta đã có cảm giác đặc biệt với nàng rồi.
Lúc ấy, nàng đầy thương tích nhưng vẫn cảnh giác khi hắn ta đẩy cửa vào.
Nàng ôm chặt lấy Quân Tử Lan, khóc nức nở không muốn buông tay.
Nàng nhõng nhẽo khi bôi thuốc vì đau.
Và khi rời Tây Châu về Nam Uyên, nàng ngồi trên ngựa của Quân Tử Lan, cười tươi và chào tạm biệt hắn ta.
Giang Chỉ Hành lẽ ra phải thanh tâm quả dục, từ khi đó đã giấu kín hình bóng của một cô nương trong lòng mà không cho ai biết.
Hắn ta là quốc sư ở Tây Châu.
Nàng thì là nhiếp chính vương của Nam Uyên.
Hai người lẽ ra không nên có bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Thế nhưng khi nghe tin sứ giả của Nam Uyên đến tham dự lễ hội của bốn nước có khả năng là Khuynh Linh, hắn ta đã nhận trách nhiệm làm sứ giả của Tây Châu trước sự kinh ngạc của mọi người.
A Khởi hỏi hắn ta sao người vốn ghét rắc rối như hắn ta lại nhận lời làm sứ giả.
Hắn ta chỉ lắc đầu mà không trả lời. Nhưng câu hắn ta muốn gặp lại cô nương ấy thì hắn ta không thể thốt ra lời.
Khuynh Linh chơi đùa thỏa thích, rồi nhấc váy gần như ướt hết của mình, chạy lên bờ đê, khi nhìn thấy ba người Lăng Diệc Trạch thì nụ cười trên mặt nàng lập tức đông cứng lại.
Ai có thể nói cho nàng biết tại sao ba vị thần này lại ở đây và đến đây từ lúc nào không?
Khuynh Linh vội vàng thả váy xuống, lén dùng tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Rồi nàng ngượng ngùng nói: “Thật trùng hợp.”
Giang Chỉ Hành vì muốn giữ thể diện cho Khuynh Linh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên rồi gật đầu. Tạ Sơ cũng không có phản ứng gì khác.
Còn Lăng Diệc Trạch thì dùng quạt che mặt, nhưng không thể giấu được sự run rẩy của cơ thể, rõ ràng là y đang cười.
Khuynh Linh liếc nhìn y.
Lúc này, Ám Nguyệt đã mang đến y phục sạch cho nàng, Ám Nhật thì nhặt lại đôi giày mà nàng để lại trên bãi cát.
Khuynh Linh lập tức lên xe ngựa để thay đồ.
Khi nàng thay xong y phục sạch sẽ và bước xuống xe ngựa thì như là cô nương linh động vừa chơi đùa với nước biển kia chưa từng xuất hiện vậy.
Khuynh Linh lại trở về vẻ đoan trang, điềm tĩnh, bước đến trước ba người và hành lễ nói: “Không ngờ ba vị cũng đến ngắm biển.”
“Không, chúng ta đến để tìm nàng thôi.” Giang Chỉ Hành nói, rồi đưa cho nàng một chiếc khăn tay, ra hiệu rằng trên mặt nàng có cát.
Có lẽ cát đã dính lên khi nàng thay đồ, Khuynh Linh nhận lấy chiếc khăn, cảm ơn rồi cúi đầu dùng khăn lau cát trên mặt.
Lúc này Lăng Diệc Trạch mới nói: “Hôm nay ta đã thuê thuyền ra biển, ngày đầu đến đây, ta thấy nhiếp chính vương đã mua không ít trang sức ngọc trai, chi bằng cùng nhau đi xem ngư dân tìm ngọc trai quý hiếm thế nào nhé.”
Vừa lau sạch mặt xong thì nghe Lăng Diệc Trạch nói vậy, Khuynh Linh cũng ngẩng đầu lên nhìn y rồi nhận ra mình phản ứng hơi quá, nàng thu mình lại một chút, nở nụ cười vừa vặn đồng ý.