Nấc Thang Lên Cung Trăng - Mật Nguyệt

Chương 102: Nhà vô địch



Từ Grafton trở về, Giản Tiêu bắt đầu tập trung vào luyện tập. Mỗi tuần, ngoài thứ Hai và thứ Ba sẽ đúng giờ đưa Nguyệt Thời Ninh đến trường, thời gian còn lại hầu như đều ở sân bay tập bay.

Câu lạc bộ không xa, ngồi tàu hỏa lắc lư một tiếng là tới. Nguyệt Thời Ninh ngẫu hứng đến thăm anh, việc luyện tập rất đơn điệu, chỉ là cất cánh và hạ cánh vô số lần mà thôi, xem lâu một chút đã thấy buồn ngủ. Nhưng Giản Tiêu cứ bay mấy tiếng liền, dường như không bao giờ thấy mệt, cũng không thấy nhàm chán.

“Em đến lúc nào vậy? Sao không gọi cho anh.” Hoàng hôn buông xuống, Giản Tiêu kết thúc buổi tập mới phát hiện ra cậu ở đó.

“Viết xong bài tập em mới đến.” Nguyệt Thời Ninh lắc lắc hộp cơm trong tay, “Chị Gia Di làm đấy, tiếp thêm năng lượng cho anh.”

Ở nước ngoài, Giản Tiêu không kiêng kị gì, anh ôm lấy cậu, in một nụ hôn vang dội lên trán cậu: “Tối nay anh dẫn em đi cắm trại. Có thể nhìn thấy biển từ lưng chừng núi.”

Họ lái xe máy, dọc theo đường tàu hỏa đi về phía Bắc, không lâu sau, chiếc xe dừng lại ở một nhà ga cũ hoang vu không người.

“Đây là đâu?”

“Suỵt…” Giản Tiêu nhẹ nhàng đặt tay lên môi cậu, sau đó chỉ vào cái đường hầm tối om, ra hiệu cậu mở GoPro, rồi chỉ lên phía trên đầu.

Họ không xuống xe, Giản Tiêu lái xe máy vào đường hầm với tốc độ chậm rãi.

Xung quanh không có đèn chiếu sáng, chỉ có một chùm ánh sáng yếu ớt từ đèn pha của xe. Ngẩng đầu lên, Nguyệt Thời Ninh nhìn thấy hàng ngàn con đom đóm bám trên trần đường hầm, tạo thành một dải ngân hà nhỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như một mảnh bầu trời đêm được kéo lại gần, lấp lánh ngay trước mắt.

Chiếc xe máy tắt máy, đèn xe cũng tắt theo, ánh sáng xanh của đom đóm càng rực rỡ hơn. GoPro của Nguyệt Thời Ninh bị một bàn tay chặn lại, cậu cúi đầu, đôi môi bị một đôi môi khác chuẩn xác chiếm lấy, nhẹ nhàng cắn xé.

Có một đốm sáng xanh lẻ loi bay từ một bên đường hầm sang bên kia, giống như một ngôi sao băng lướt qua, khiến người ta muốn cầu nguyện. Nhưng Nguyệt Thời Ninh không bị cám dỗ, cậu thản nhiên hỏi anh: “Nhà vô địch, có giành được không?”

Giản Tiêu không hề do dự: “Có thể.”

Để điều chỉnh múi giờ và thích nghi với môi trường, họ khởi hành sớm một tuần, đến điểm thi đấu cuối cùng – Alanya, Thổ Nhĩ Kỳ.

Sân bay Gazipaşa không đông người, mái tóc đỏ và bộ đồ thể thao màu đỏ chói khiến William, người bạn lâu năm, trở nên nổi bật giữa đám đông.

“Này!” Anh ta tiến đến, lần lượt ôm lấy họ, chủ động nhận lấy hai chiếc vali to đùng, “Bay lâu vậy mà tinh thần hai người vẫn tốt quá nhỉ! Tôi bay từ Trung Quốc qua có hơn mười mấy tiếng mà từ hôm qua đến giờ ngủ rồi vẫn còn thấy mệt, già thật rồi!”

Thật ra không phải vấn đề tuổi tác.

Sydney bay đến Alanya, trải qua hai lần chuyển máy bay, thời gian bay hơn hai mươi tiếng, để có thể nghỉ ngơi tốt, Giản Tiêu tất nhiên phải đặt vé hạng nhất. Nguyệt Thời Ninh mang theo máy tính bảng và bàn phím, định dùng thời gian trên đường để viết luận văn cuối kỳ. Không ngờ dịch vụ của Emirates Airlines quá chu đáo, từ lúc cậu ngồi xuống, tiếp viên hàng không đã nhiệt tình phục vụ, lúc thì rượu sâm panh chào mừng, lúc thì rượu vang hoặc cà phê Thổ Nhĩ Kỳ. Các món như hạt dẻ, phô mai, xiên thịt nhỏ… cứ hai mươi phút là tiếp viên lại vào quan tâm cậu một lần. Một tháng nữa là đến tuần lễ thời trang rồi, đồ ăn ngon thì ngon thật, nhưng Nguyệt Thời Ninh không dám buông thả, lại không nỡ liên tục từ chối lòng tốt, nên cậu hạ cái bàn ngăn giữa hai ghế, mỗi món nếm thử một chút, còn lại đều đưa sang chỗ ngồi của Giản Tiêu, rồi lại kịp thời lấy về đĩa trống.

Cứ thế, vừa ăn vừa ngủ, trò chuyện, chụp ảnh, cho đến khi xuống máy bay, cậu vẫn chưa lấy máy tính bảng ra dùng.

Trên đường về chỗ ở, thấy cậu mặt mày u sầu, Giản Tiêu vỗ vỗ tay cậu an ủi: “Dù sao tập luyện cũng không có gì hay ho, nắng lại to, em ở nhà nghỉ dưỡng viết luận văn là vừa. Viết xong sớm còn được ra ngoài dạo phố quay video.”

“Vâng.”

Lệch múi giờ, buổi chiều Nguyệt Thời Ninh đã thấy buồn ngủ, cậu cố gắng chống cự đến bảy giờ tối mà vẫn không mở nổi mắt, đành phải đi ngủ sớm, một giấc ngủ ngon lành cho đến khi tỉnh dậy thì trời vẫn chưa sáng.

Cậu một mình ra ghế sofa trên ban công, mở luận văn bắt đầu làm việc, giữa chừng mắt mỏi quá, cậu dựa vào gối nằm nghỉ ngơi, rồi ngủ quên mất lúc nào không hay.

Khi cửa phòng bị gõ, mặt trời đã lên cao, may mà trước khi đi Giản Tiêu đã kéo rèm cho cậu, còn đắp thêm một cái chăn lên người.

Chủ nhà trọ là bạn lâu năm của William, sống ngay dưới lầu họ. Để bù đắp cho việc tối qua Nguyệt Thời Ninh ngủ sớm mà bỏ lỡ bữa tiệc chào đón, chủ nhà đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho cậu.

Trên bàn ăn, ngoài món thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ nổi tiếng thế giới, Nguyệt Thời Ninh còn được thưởng thức nhiều món ăn địa phương, như trai nhồi, trứng sữa chua, mì gạo và một cốc cà phê Thổ Nhĩ Kỳ cổ truyền.

Giao tiếp bằng tiếng Anh không gặp trở ngại, thấy cậu hứng thú, chủ nhà liền mời cậu xuống bếp dạy cậu cách nấu món ăn Thổ Nhĩ Kỳ chính thống. Nguyệt Thời Ninh chỉ cần xem qua một lần là đã nhớ được đại khái, lập tức sao chép y hệt món ăn.

Cậu cạy trai ra và làm sạch, rồi dùng quế, hạt tiêu, ớt bột và dầu ô liu để xào gạo, sau đó nhồi đầy nửa vỏ trai, đậy lại và hấp nhỏ lửa trong hai mươi phút, để vị ngọt của thịt trai thấm đều vào cơm đã tẩm gia vị.

Chủ nhà ăn một miếng, trầm trồ khen ngợi, Nguyệt Thời Ninh quay lại quá trình học làm cà phê Thổ Nhĩ Kỳ vào Vlog của mình, còn dạy chủ nhà cách nói “Ngon lắm, rất tuyệt” bằng tiếng Trung.

Giản Tiêu kết thúc buổi tập luyện thì đã là buổi chiều, Nguyệt Thời Ninh đang gọi video cho Đới Hoan Hoan, trên màn hình là những bản nháp viết tay lộn xộn của cậu.

“Vậy chị Hoan Hoan, chị cứ bận việc của chị trước đi, em sẽ tự gửi email liên lạc với cô ấy.” Cậu vẫy vẫy tay tạm biệt Đới Hoan Hoan đang đi công tác, sau đó nhanh chóng gửi tài liệu đến hòm thư mà Đới Hoan Hoan để lại.

“Em vẽ cái gì thế?” Giản Tiêu tắm xong, tùy ý nhặt một con trai từ khay nướng lên ăn.

“Bản thiết kế nồi đất và muỗng.”

Nguyệt Thời Ninh đứng lên cho khay nướng vào lò để hâm nóng, Giản Tiêu cầm lấy máy tính bảng nghiên cứu một lúc: “Trông giống cái ở nhà mình, không khác mấy.”

“Không giống, em thay đổi bề mặt men rồi, không phải của cửa hàng kia đâu.”

“Hả?” Giản Tiêu cảm thấy mình không thể nhìn ra sự khác biệt trong thiết kế, đành quay lại ăn trai, không hỏi thêm nữa.

Nguyệt Thời Ninh tự tay thiết kế, đương nhiên là yêu thích không rời tay, trong tuần tiếp theo, cậu thường xuyên sử dụng nó, đến mức phần bình luận trên Vlog mỗi ngày đều có người hỏi xin mua hàng giống hệt. Ngay cả Đới Hoan Hoan cũng bận rộn hỏi cậu xin link mua.

Thông thường, mọi dụng cụ nấu ăn xuất hiện trong video của cậu đều sẽ có những “trợ lý nhiệt tình” ở phần bình luận giúp gom link mua hàng tương tự, nhưng một tuần trôi qua, nguồn gốc của chiếc nồi này vẫn rất bí ẩn.

“Vì mọi người muốn mua mà không có chỗ mua.” Nguyệt Thời Ninh kéo khay nướng ra, hương thơm của cơm và quế từ những con trai tỏa khắp phòng. Vì sợ mùi sẽ khó bay hết, cậu mang khay ra ban công nửa kín nửa hở, “Vậy thì để em tự làm.”

“Em tự làm?” Giản Tiêu ngẩn ra, rút khăn giấy đuổi theo cậu, lau giúp cậu cặp kính mờ hơi nước.

“Tất nhiên không phải là tự tay làm từng cái một. Nếu làm sản phẩm bán, chất lượng chắc chắn phải đảm bảo, vì vậy cần có chuyên gia thiết kế lại, rồi tìm một nhà máy để sản xuất hàng loạt. Nồi ở nhà mình thật ra chỉ là cái bình hoa đẹp mã, giữ được nửa năm mà không nứt là may rồi.”

Quyết định làm việc này xong, cậu lập tức liên hệ với Đới Hoan Hoan để tham khảo, nhưng vì cô học chuyên ngành thiết kế thời trang không phù hợp, nên cô giới thiệu một đàn chị đại học cho Nguyệt Thời Ninh, người từng là nhà thiết kế thủ công mỹ nghệ và có chút hiểu biết về gốm sứ. Tuy nhiên, từ khi kết hôn và sinh con hai năm trước, chị ấy bị công ty sa thải vì không thể làm thêm giờ và hiện đang thất nghiệp.

Giản Tiêu gật đầu: “Vậy em định thuê nhà thiết kế để bán thương hiệu tự tạo sao?”

“Cũng không hẳn là thuê đâu, chỉ là hợp tác có trả phí một lần thôi, tạm thời như vậy. Sau này ra sao thì em cũng chưa nghĩ đến… Em chưa bao giờ lập fanclub nên cũng không rõ sẽ có bao nhiêu người ủng hộ. Nhưng trước đây cũng có không ít thương hiệu dụng cụ nấu ăn muốn hợp tác với em, họ nói dữ liệu bán hàng khá tốt.”

“Tốt thật đấy. Người theo dõi em đều có sức mua cao, độ tuổi chủ yếu từ 20 đến 40, phần lớn là phụ nữ độc thân có công việc, tiếp theo là sinh viên đại học có điều kiện tốt.” Giản Tiêu vừa nói vừa lấy từ tủ lạnh ra một chai rượu lựu Thổ Nhĩ Kỳ chưa mở, “Ngoài ra, rất nhiều người còn tự nhận không phải fan của em, chỉ đơn giản là vì sản phẩm em dùng nhìn quá đẹp nên họ mới mua.”

“Sao anh biết vậy?” Những điều này đến cả Nguyệt Thời Ninh cũng không rõ lắm.

“Lúc trước khi Jane mời em làm đại diện, tất nhiên họ phải theo dõi dữ liệu sau đó, nếu không sao lại gia hạn hợp đồng sớm với em, các thương nhân khôn khéo lắm.” Giản Tiêu lướt điện thoại, “Chẳng hạn như quý thu năm ngoái… Hầy.” Anh nhíu mày, bất chợt thở dài, buồn bã cất điện thoại đi.

“Sao vậy?”

Giản Tiêu lắc đầu, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng: “Không có gì, vốn dĩ định cho em xem số liệu thống kê cụ thể, nhưng email gốc đã bị xóa hoàn toàn rồi, muốn xem thì phải liên hệ với đồng nghiệp cũ ở bộ phận quảng cáo.”

Nguyệt Thời Ninh biết anh vẫn còn bận tâm chuyện đó nên không muốn dính dáng gì thêm với Jane, vì vậy cậu chủ động chuyển chủ đề: “À, rượu này có ngon không?”

Rượu lựu có nồng độ cồn không cao, uống vào như nước trái cây, nhưng để duy trì trạng thái thi đấu tốt, Giản Tiêu chỉ rót cho mình nửa ly nhỏ: “Nhưng mà em vẫn còn hợp đồng kinh tế với công ty mà, làm mấy việc này không cần phải xin ý kiến họ à?”

“Theo lý thì là cần đấy. Nhưng khi em vào công ty ký hợp đồng là 5 năm, giờ còn nửa năm nữa.” Nguyệt Thời Ninh lắc lắc ly thủy tinh, “Thật ra đầu năm nay, em đã bàn chuyện này với quản lý rồi. Nghệ sĩ kiếm được càng nhiều, công ty phải đóng thuế càng cao, lợi ích hợp tác càng phức tạp, nên phần lớn nghệ sĩ khi trưởng thành đều tách khỏi công ty quản lý để lập studio riêng.”

Giản Tiêu gật đầu: “Vậy em định làm gì?”

“Trước khi sang Úc, em đã tuyên bố rõ ràng với công ty rằng sẽ không tái ký hợp đồng.”

“Họ nỡ để em đi à?”

“Làm nghề người mẫu là thế mà.” Nguyệt Thời Ninh nhún vai, “Thay đổi liên tục, sớm muộn gì cũng phải chuyển nghề, ông chủ của em và quản lý cũng đều từ phía trước chuyển sang phía sau hậu trường, họ rất hiểu.”

“Vậy là tốt rồi. Nếu cần luật sư thì…”

“Không cần đâu, họ sẽ không làm khó em đâu. Hơn nữa chị Quân Quân dường như cũng có ý định rời Solar, con gái chị ấy lớn rồi, sang năm chị ấy muốn đưa con ra nước ngoài du học, môi trường thoải mái hơn, lại có thể thoát khỏi sự quấy rầy của chồng cũ. Ban đầu chính chị ấy nhìn trúng em và dẫn em vào nghề, cũng là người lập kế hoạch công việc và xây dựng hình ảnh cho em, nên khả năng cao em sẽ đi cùng chị ấy. Khi đó chị ấy sẽ trở thành quản lý tự do, hợp tác giữa chúng em cũng sẽ đơn giản hơn nhiều. Chị ấy lo liệu các công việc thương mại của em trong giới giải trí, hợp đồng và chia hoa hồng. Còn em thì có thể tự do quyết định, muốn làm gì cũng thoải mái hơn.”

Giản Tiêu nâng ly chạm với cậu: “Cũng tốt, vậy thì chúc mừng trước…”

“Chúc mừng anh giành chức vô địch ngày mai sao?”

“Không…” Giản Tiêu ngập ngừng, đổi giọng, “Cũng có thể, nhưng anh muốn nói là, chúc em chuyển nghề thành công.”

Đến ngày thi đấu, họ xuất phát từ rất sớm.

Số lượng người tham gia chặng cuối giảm mạnh, chỉ còn chưa đến một nửa số lượng so với trước đó, phần lớn các đội không có hy vọng giành chức vô địch đã chọn bỏ cuộc.

Nguyệt Thời Ninh ngồi dưới ô, liên tục tính toán điểm số của những ứng viên vô địch.

Bốn chặng thi đấu, tổng cộng 24 vòng đua hợp lệ, thành tích sẽ tính theo 16 vòng tốt nhất, tức là lấy 2/3 kết quả tốt nhất.

Theo quy định, 6 vòng mà Giản Tiêu vắng mặt sẽ bị loại bỏ, nghĩa là ở chặng cuối này anh không được phép phạm bất kỳ sai lầm nào mới có cơ hội giành chức vô địch.

“Đi thôi, đừng nghĩ nhiều.” William vỗ vai Giản Tiêu.

“Biết rồi.” Giản Tiêu quay lại đi đến chỗ Nguyệt Thời Ninh, tháo chiếc mũ bucket của cậu ra rồi xoa đầu cậu: “Căng thẳng à?”

“Không mà. Em đang xem liệu mấy người trong đội mình có ai vào top 3 không. Có thêm một lá cờ quốc gia thì vẫn tốt hơn.” Nguyệt Thời Ninh chỉnh lại biểu cảm rồi mới ngẩng đầu lên, cố gắng ra vẻ nhẹ nhàng gật đầu, hoàn hảo che giấu sự lo lắng trong lòng.

Giản Tiêu nhìn cậu vài giây, không nói gì, quay người đi đến điểm cất cánh.

Địa điểm thi đấu ở Alanya nằm ven biển, giống với môi trường ở Valora trước đây, nhưng khác biệt là lần này Nguyệt Thời Ninh đã chuẩn bị đầy đủ hơn, cậu giơ chiếc ống nhòm quang học 20x mới mua lên, dễ dàng bắt được bóng dáng Giản Tiêu giữa bầu trời cao.

Trời thu cao trong xanh, không khí dịu mát, không chút gió thổi, rõ ràng là một ngày đẹp để nhảy dù. Các thí sinh dường như được thần giúp sức, xung quanh không ngừng vang lên những tiếng reo hò cổ vũ, bảng điểm liên tục hiện những con số cao. Nguyệt Thời Ninh luôn nắm chặt tay, đặc biệt là khi thấy số hiệu quan trọng, cậu thậm chí còn âm thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong họ phạm sai lầm, chỉ một chút sai lầm nhỏ cũng tốt.

Đáng tiếc, các thí sinh đều thi đấu ổn định, vận động viên Hàn Quốc đang tạm dẫn đầu lại tiếp tục ghi thêm 4 điểm.

Quả nhiên, thay vì hy vọng vào người khác, vẫn nên tự tin vào bản thân thì hơn.

Nguyệt Thời Ninh hít một hơi thật sâu, những việc cần làm cậu đã làm hết rồi, giờ chỉ còn tin tưởng vào Giản Tiêu mà thôi.

Cậu chỉnh lại ống nhòm, chẳng bao lâu, chiếc dù màu xanh ngọc lục bảo đã xuất hiện trong tầm nhìn. Vẫn là tốc độ quen thuộc và quỹ đạo bay đó, từng động tác đều đã được luyện tập hàng ngàn lần, sớm đã trở thành phản xạ của cơ bắp, gọn gàng, thư thái và trôi chảy.

Sau ba tháng ngừng bay, chỉ mới bay lại được hơn hai tháng, người đó đã trở về đỉnh cao phong độ, mọi ánh mắt đều theo dõi khi anh hạ cánh.

Khoảnh khắc chạm đất, bảng điểm hiện lên con số “00” to đùng, William không kìm được nắm chặt tay: “Yes, yes, yes!”

Trái tim đang lơ lửng trên cao của Nguyệt Thời Ninh cuối cùng cũng đã hạ xuống. Cậu không còn căng thẳng nữa, nhanh chóng tính nhẩm điểm số, mỗi lần Giản Tiêu hạ cánh, thứ hạng lại nhảy vọt lên một bậc.

Ba vòng đầu tiên, anh đã chính xác ghi hai điểm 0 và một điểm 1, hoàn thành ngày thi đấu đầu tiên một cách hoàn hảo.

Những đối thủ ban đầu không để anh vào mắt, giờ đây thấy anh sau trận đấu không rời đi mà ở lại tiếp tục luyện tập, cũng đều dừng bước, âm thầm tập thêm cho đến khi trời tối.

Đáng tiếc, dù tập luyện thêm lúc này có hữu ích đến đâu, cũng không thể cản nổi đà tiến của Giản Tiêu.

Ngày thi đấu cuối cùng, Giản Tiêu đã dồn toàn bộ sức lực, không cho ai cơ hội nào.

Nguyệt Thời Ninh một tay cầm ống nhòm, một tay cầm gopro, quay lại khoảnh khắc hạ cánh của anh trong ba lần bay cuối cùng.

Cuối cùng, anh kết thúc cuộc thi ở Thổ Nhĩ Kỳ với 5 điểm, đồng thời hoàn thành chiến dịch Cúp thế giới định điểm năm nay.

Sau 16 vòng thi, tổng điểm là 12, vững vàng đứng đầu bảng, hơn người về nhì 8 điểm.

Lần này Nguyệt Thời Ninh không rời đi sớm, cậu đứng ở hàng đầu tiên trong đám đông, tận mắt chứng kiến Giản Tiêu bước lên bục trao giải cao nhất, đắm mình trong ánh sáng, hoa tươi và tiếng vỗ tay.

Ngay sau khi nghi lễ kết thúc, người đó không thể chờ thêm giây nào nữa mà nhảy xuống, tiến thẳng đến chỗ cậu, tháo chiếc huy chương vàng và trịnh trọng đeo lên cho cậu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.