Người đó lớn hơn Giản Tiêu tám tuổi, tên là Tạ Nham.
Với một người như Giản Tiêu, trong lớp luôn giữ nguyên tắc không cần thiết thì không ngẩng đầu, không cần thiết thì không lên tiếng, vốn dĩ sẽ không có chút tiếp xúc nào với giảng viên hướng dẫn như Tạ Nham. Nhưng trớ trêu thay, vào năm hai đại học, trong một lần bay solo, anh đã lệch khỏi vị trí đáp dự kiến mười mấy mét, bỏ lỡ đồi cỏ nhỏ và đáp ngay trên bãi biển.
Hôm đó, Tạ Nham chỉ mặc một chiếc quần tắm khô nhanh, tay cầm một lon bia vỗ tay cổ vũ anh.
Khi Giản Tiêu tháo kính râm và mũ bảo hiểm xuống, anh ta liền nhận ra anh ngay: “À, là cậu à. Giản Tiêu phải không?”
“…”
“Cậu không nhận ra tôi sao…” Thấy anh không trả lời, Tạ Nham cười lớn.
“Nhận ra…”
Làm sao mà không nhận ra được, anh ta là nhân vật nổi tiếng của Học viện Thương mại.
Tạ Nham mặc áo sơ mi trông rất đẹp, giống như nhiều cô gái trong viện, lần đầu tiên Giản Tiêu tình cờ gặp anh ta sau buổi học trong giảng đường, anh đã thấy ấn tượng. Chỉ là không ngờ rằng, hầu như chưa từng nói chuyện với nhau mà đối phương lại nhận ra anh.
“Kiểu tóc của cậu rất nổi bật.” Tạ Nham chỉ vào kiểu tóc mullet màu xanh đậm của anh, “Rất đẹp. Du học sinh từ trong nước ra rất ít người để tóc dài như vậy, trước đây hình như là màu xám đúng không?”
Từ đó họ trở nên thân thiết, trong lớp có nhiều lần trao đổi ánh mắt, khi gặp nhau ở nhà ăn sẽ ngồi cùng nhau, thỉnh thoảng khi tan học cùng rời trường, Tạ Nham sẽ chủ động cho anh đi nhờ.
Sau này phát hiện cả hai đều thích các hoạt động ngoài trời, thỉnh thoảng họ hẹn nhau đi leo núi hoặc lướt sóng, ban đầu là đi cùng nhóm bạn, sau này hai người bắt đầu đi riêng. Tạ Nham chu đáo, hài hước, ở bên anh không bao giờ nhàm chán, Giản Tiêu rất vui vẻ, thậm chí còn yêu thích luôn môn học mà anh ta giảng dạy.
Chỉ là, anh không biết có phải người trưởng thành đều thích hưởng thụ cảm giác mập mờ không, đối mặt với mối quan hệ ngày càng thân mật, những sự đụng chạm mờ ám có chủ ý hoặc vô tình, Giản Tiêu cảm thấy lòng mình rung động, nhưng cũng phối hợp với đối phương, không vội vàng phá vỡ lớp ngăn cách mỏng manh đó.
Cho đến ba tháng sau, anh ở trong thư viện vì bài luận mà thức trắng từ sáng đến tối, đầu óc quay cuồng đi ra ngoài về nhà, vừa nhìn đã thấy Tạ Nham đang chờ ở cửa.
Giản Tiêu tiến lại chào hỏi, hỏi anh ta sao muộn thế này còn chưa về, Tạ Nham vươn vai, nói giáo sư đi công tác, để lại một đống việc phải xử lý.
Nói xong, anh ta tự nhiên cầm lấy cốc cà phê mà Giản Tiêu đã uống hơn nửa, không chút e ngại áp miệng lên miệng cốc, uống cạn chút cà phê lạnh còn lại: “Tôi đoán giờ này cậu chắc cũng chuẩn bị về rồi, nên ghé qua xem cậu thế nào.”
Lại là hành động vượt qua ranh giới như thế, Giản Tiêu nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trong tay anh ta: “Đi cùng không? Tôi có chuyện muốn nói.”
Tạ Nham hơi sững lại, cười xoa mái tóc rối bù vì gió của anh, đầu ngón tay có ý vô tình cọ qua khóe mắt anh: “Tối nay tôi không về được, việc còn chưa xong, cậu về trước đi.”
Lại là như thế.
Anh ghét cảm giác bị mắc kẹt giữa một cái mồi câu nuốt không trôi mà cũng không thoát ra được như thế này, dần dần mất kiên nhẫn, nhưng lại phải thông cảm với áp lực công việc tăng đột biến của Tạ Nham khi kỳ thi cuối kỳ đang đến gần.
Vì vậy anh cố gắng nhẫn nại hỏi: “Vậy hẹn thời gian nói sau. Tuần sau? Hay là sau khi thi cuối kỳ xong? Nếu không, Giáng sinh chắc anh có nghỉ chứ?”
Tạ Nham im lặng rất lâu, rồi thở dài bất lực: “Nhất định phải nói sao?”
“Tại sao lại không nói?” Giản Tiêu không hiểu.
“Cậu không thấy giữ như bây giờ là tốt sao, không vui sao?”
“Vui… nhưng mà…”
Tạ Nham cắt ngang lời anh: “Tôi thấy vui là được rồi, không nhất thiết phải theo đuổi một kết quả nào cả.”
Giản Tiêu thấy lòng lạnh lẽo, ngẩn ngơ nhìn anh ta, phát hiện điều này không phải là trò đùa.
“Có lẽ tôi hơi cứng đầu, chuyện này tôi vẫn muốn có một kết quả rõ ràng.”
“Ừ, cậu còn trẻ, tôi hiểu mà.” Tạ Nham thở dài.
Một người muốn có người yêu, người kia lại chỉ cần một mối quan hệ mập mờ.
Hai người họ tan rã không vui vẻ. Giản Tiêu thi xong cuối kỳ, nhân dịp kỳ nghỉ dài trở về nước một chuyến, nhưng Tạ Nham vẫn không có động tĩnh gì, anh cũng không hứng thú chủ động liên lạc.
Không ngờ khi kỳ học mới bắt đầu, từ miệng bạn bè chung của họ, anh mới biết tin Tạ Nham đang chuẩn bị đám cưới, đối tượng là một cô gái làm nhân viên quầy giao dịch bình thường tại một ngân hàng gần trường.
Giản Tiêu sốc rất lâu, thậm chí có ý định nhắc nhở cô gái đó. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh nghĩ kỹ, giữa anh và Tạ Nham thực sự không có mối quan hệ gì thực chất, có lẽ người đó là một kẻ chuyên nghiệp, chỉ chọn những sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm yêu đương để ra tay, kiểm soát khoảng cách vô cùng khéo léo. Hành động thân mật nhất giữa họ chỉ là ở bữa tiệc trong quán bar, trong một trò chơi chung với hàng chục người, họ hôn nhau qua một tấm bài. Quân Ách bích chuyền qua chuyền lại, nếu tính kỹ thì điều đó thậm chí còn không được coi là một trò đùa, càng không thể làm bằng chứng.
Anh lật lại album ảnh trên điện thoại, Tạ Nham trong những bức ảnh chung chưa bao giờ nhìn anh, khi gửi đi cũng chỉ như là kỷ niệm giữa những người bạn mà thôi.
“Đàn ông mà. Chơi đùa thế nào đi nữa, đến tuổi rồi cũng phải trở về với gia đình thôi.” Bạn bè họ nói.
Giản Tiêu vốn đến quán bar để mua say, nhưng nghe thấy câu này từ bạn, đột nhiên lại thấy thông suốt. Ngày hôm sau, anh nặc danh gửi một lá thư vào hòm thư của ngân hàng, nói cho cô gái tên Jessica biết rằng vị hôn phu của cô thường xuyên ra vào quán bar đồng tính, còn mập mờ với sinh viên của mình.
Sau đó Giản Tiêu không còn cố ý tìm kiếm người đồng loại nữa, thậm chí bắt đầu giấu đi xu hướng tình dục của mình, không muốn để họ phát hiện.
Cái vòng tròn này quá lộn xộn, phần lớn mọi người đều vui vẻ nhất thời, rất khó có được một mối quan hệ ổn định. Anh cảm thấy ghê tởm, không muốn đồng lõa với những người đó. Nhưng xu hướng tình dục là trời sinh, anh cũng không có cách nào thuận theo ý gia đình, giống như những kẻ lừa đảo kia, nhắm mắt làm ngơ đi tìm một cô gái để kết hôn, thậm chí sinh con, rồi sống mòn mỏi cả đời với người mình không yêu.
“Rồi sau đó thì sao?” Nguyệt Thời Ninh nghe đến mê mải, vẫn chưa thỏa mãn.
“Rồi thì hết thôi.” Sau khi trở về nước, trước mặt ba mẹ, anh không còn hy vọng vào tình yêu nữa. Không biết anh gặp may thế nào, lại có thể gặp được người trước mặt này.
“Không phải. Vậy rốt cuộc Tạ Nham có kết hôn không? Vị hôn thê của anh ta có phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta không?”
“… Hình như là kết hôn rồi. Anh không còn quan tâm đến anh ta nữa.” Giản Tiêu nhún vai, “Anh đã làm tất cả những gì có thể làm rồi.”
“Thật là ấm ức…” Giống như xem một bộ phim mà coi đến nửa chừng lại gặp phải kết thúc mở, trong lòng Nguyệt Thời Ninh không khỏi bực bội, lật người lại cắn một cái.
Cắn trúng khuyên rốn của anh qua lớp áo, bụng dưới Giản Tiêu khẽ co lại, ngón tay nhẹ nhàng gỡ răng cậu ra, tay che miệng cậu lại rồi lật người cậu về tư thế cũ: “Gần bảy giờ rồi, em đói không?”
Nguyệt Thời Ninh vừa uống một bụng đầy mật ong, hôn vào lòng bàn tay anh rồi lắc đầu.
Gió đêm dịu nhẹ, ánh hoàng hôn chìm vào biển, ánh sáng của mặt trăng bắt đầu hiện rõ, giữa sắc vàng bạc, chỉ thiếu một phần nhỏ là tròn.
“Cảm giác mặt trăng ở đây cực kỳ sáng.” Nguyệt Thời Ninh nhìn ra xa, lần đầu tiên cảm thấy ánh trăng không thể nhìn thẳng vào được.
“Vì không có mây, cách xa thành phố cũng không có ánh sáng nào khác.”
Giản Tiêu vào nhà lấy thuốc, tiện tay mang ra một bát cherry đặc sản Úc, màu tím sẫm, to hơn nho một vòng, bứt một quả ném vào miệng cậu, giòn và ngọt.
“Muộn rồi, bôi thuốc trước đã.” Giản Tiêu đặt cốc nước xuống, sau đó vặn nắp tuýp thuốc mỡ, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên bắp chân cậu.
Nguyệt Thời Ninh co gối, người kia bèn ngồi bệt xuống thảm trước sofa, ánh mắt nhìn gần vào những vết thương cắt ngang bắp đùi, thao tác bôi thuốc vẫn rất nhẹ nhàng, vừa thoa đều vừa thổi nhẹ. Từng làn hơi len lỏi vào khe hở của ống quần, Nguyệt Thời Ninh không nhịn được mà nín thở quay đầu đi, khóe mắt lại không khỏi liếc nhìn biểu cảm của người kia. Ánh mắt của Giản Tiêu chăm chú và dịu dàng, không giống như cố tình.
Thuốc mỡ rõ ràng là mát lạnh, nhưng nơi bị ngón tay lướt qua dưới lớp da lại âm ỉ nóng lên. Nguyệt Thời Ninh khẽ hít một hơi, không kìm được mà co đầu gối lại. Giản Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: “Còn đau không?”
Cậu mím môi lắc đầu, không thay đổi sắc mặt mà điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhưng vẫn bị đối phương nhận ra.
Giản Tiêu nhìn cậu chăm chú vài giây không chớp mắt, rồi bật cười, bàn tay vẫn đặt trên chân cậu từ từ di chuyển, nhưng thao tác lại không còn nhẹ nhàng nữa.
Anh cúi người tới gần, đầu gối quỳ lên mép sofa, hai tay chống bên tai Nguyệt Thời Ninh, từ từ tiến sát lại.
Nguyệt Thời Ninh quay đầu hôn anh, dùng lực vừa phải cắn nhẹ môi mềm của anh, vặn áo anh lại, mạnh mẽ kéo áo anh ra rồi ném sang một bên.
Cúi đầu mới nhìn rõ, hôm nay khuyên rốn là một viên kim cương xanh lấp lánh, đoán chừng có khoảng một cara, màu sắc cũng đủ đậm.
“… Kim cương xanh hình như… siêu đắt…” Cậu tựa vào phần xương quai xanh nổi bật của người kia mà tỉ mỉ quan sát.
“Stella tặng.” Giản Tiêu mất kiên nhẫn, đẩy trán cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên: “Em tập trung chút đi.”
Nguyệt Thời Ninh ôm eo anh, gáy tựa vào lưng ghế sofa, nheo mắt nhìn trăng qua bờ vai Giản Tiêu, cảm thấy bầu trời như một hồ nước sâu thẳm không thấy đáy, ánh trăng bị những gợn sóng ngày càng mạnh làm nhòe đi, lung lay trên bầu trời.
“… Giản Tiêu…” Cậu không thành tiếng mà gọi tên anh, cái tên đó biến thành một luồng hơi ấm nóng tan ra trong ánh trăng sáng.
Giản Tiêu nghe thấy, nhưng hình như không đủ sức trả lời, hôn lên cổ cậu nhưng rồi lại vội vàng rời đi, sợ để lại dấu vết trên người cậu, chỉ có thể dùng sức bóp mạnh chiếc gối tựa sofa đến nỗi tạo thành một vết lõm sâu.
Thế nhưng anh không cần phải lo lắng.
Nguyệt Thời Ninh cúi đầu, không chút do dự mà in một dấu đỏ đậm đầy khiêu khích lên chiếc xương quai xanh ấy.
Chín giờ tối, Đới Hoan Hoan vừa sấy khô tóc, đang đắp mặt nạ, đột nhiên nhận được tin nhắn của Nguyệt Thời Ninh, hỏi cô đã mua những gì.
Cô liền gọi một cuộc gọi thoại: “Chưa ngủ à?”
“Chưa. Em hơi đói, bên chị có gì ăn không?”
“Có thì có…” Đái Hoan Hoan đầy nghi ngờ, giờ này còn ăn sao? Đây vẫn là siêu mẫu tự giác đó chứ?
Cô chọn lựa một lúc, lấy sữa và chuối, rồi rửa một hộp dâu tây, sau đó gõ cửa phòng bên cạnh.
Đúng như cô dự đoán, người mở cửa là Giản Tiêu, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy những vết hôn lộn xộn trên cổ anh lại nằm ngoài dự đoán của cô. Cô lập tức hít một hơi lạnh, nhíu mày trách Nguyệt Thời Ninh: “Không phải đã bảo em nghỉ ngơi cho tốt rồi sao?”
Nguyệt Thời Ninh không thể biện bạch, chẳng lẽ lại nói rõ rằng vì bôi thuốc mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn sao? Cậu tiến lên nhận lấy quả chuối, vội vàng bóc vỏ rồi nhét vào miệng, lúng búng hỏi: “Vừa nãy chẳng phải chị định mua mì gói sao? Đã mua được chưa?”
“Em muốn ăn mì gói!?” Đới Hoan Hoan thốt lên.
“… Là anh muốn ăn.” Giản Tiêu bình thản nhấn nút đun nước sôi.
Đới Hoan Hoan im lặng một lúc lâu: “Nguyệt Thời Ninh, em đừng nói với chị là… hai người đói đến giờ này rồi chứ?”
Hai người mỗi người nhìn về một hướng khác nhau, như thể không nghe thấy gì.
Cô trợ lý tội nghiệp xoa trán: “Vậy thuốc thì sao? Đã bôi chưa?”
“Rồi.” Nguyệt Thời Ninh ủ rũ, “Vậy, còn mì gói không?”
Đới Hoan Hoan nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu, hồng hào sáng bóng, trông còn hồi phục tốt hơn cả buổi trưa, hy vọng điều này không ảnh hưởng đến buổi chụp hình ngày mai… Cô gái thở dài một tiếng thật nặng nề, đau lòng hỏi Giản Tiêu: “Thịt bò hầm cay hay dưa chua chua cay?”
Nguyệt Thời Ninh ăn xong trái dâu tây cuối cùng, Đới Hoan Hoan oán trách nhìn Giản Tiêu cho đến khi anh rời đi.
“Dù ngày mai đến chiều mới bắt đầu quay, nhưng em cũng không thể thức quá muộn. Những ngày này đạo diễn và nhiếp ảnh gia mỗi tối đều ra biển khảo sát địa điểm, có lẽ trưa mai đã phải trang điểm chuẩn bị làm việc rồi.”
“Vâng.”
“Bảy rưỡi sáng chị sẽ qua đưa đồ ăn cho em nhé?” Đới Hoan Hoan nhấn mạnh.
Ra khỏi cửa, cô không quên đứng thêm một lúc ở hành lang, trông chẳng khác nào một quản lý ký túc xá biến thái.