Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 62



Giữa trưa ăn cơm xong, Lăng Việt đề nghị dắt Hải Thiên đến công viên giải trí chơi, thật ra Hải Lan không có gì ý kiến gì hết, nhưng bởi vì bên ngoài trời hơn đang nóng ba mươi độ, lại còn có nắng gắt, nên trước khi ra ngoài Hải Lan nói phải chuẩn bị che chắn đàng hoàng, cho nên để một lớn một nhỏ chờ ở phòng khách, cô nói rất nhanh sẽ chuẩn bị xong.

Có lẽ Hải Lan thật sự có hiểu lầm với nghĩa của từ rất nhanh này, nhưng Lăng Việt lại vô cũng hiểu Hải Lan định nghĩa từ rất nhanh này như thế nào

Hải Thiên một bên xem truyện tranh một bên nhìn về phía cầu thang, nửa giờ sau, truyện tranh cũng đã xem xong, nhưng lại chưa thấy chị của cậu bé xuống lầu.

Hải Thiên nhìn giờ hiện trên đồng hồ thông minh ở cổ tay, đáng thương nhìn về phía Lăng Việt.

“Anh Lăng Việt, sao chị còn chưa xuống?” Trải qua một buổi tối, được ăn ngon hơn nữa còn được tắm giúp, nên Hải Thiên đã thân với Lăng Việt hơn rất nhiều.

Trước kia Hải Lan đi chơi với Hải Thiên, đều là chuẩn bị trước rồi mới gọi cậu bé, lần này là quyết định nhất thời, đương nhiên không giống nhau.

Lăng Việt đã quen với tiết tấu của Hải Lan lúc ra ngoài, nên cảm thấy bình thường, chỉ cười cười, nói với Hải Thiên như là người từng trải: “Sau này khi đi ra ngoài với con gái, dù có chờ bao lâu cũng không được lộ ra sự mất kiên nhẫn, không được bày ra vẻ mặt không vui, càng không thể thúc giục.”

Hải Thiên chớp chớp đôi mắt lấp lánh của của cậu bé, dùng giọng nói non nớt hỏi: “Tại sao vậy ạ?”

“Bởi vì con gái sẽ không vui, nếu con gái mà không vui, vậy thì sẽ không chơi với em nữa.”

Hải Thiên nhấp nhấp môi, nghiêng đầu suy nghĩ, hồn nhiên nói: “Vậy sau này em sẽ làm bạn với con trai không làm bạn với con gái nữa.”

Chân mày Lăng Việt hơi nhướng lên, có phải hắn đã dạy cho đứa nhỏ này tư tưởng không tốt rồi không?

Lăng Việt dùng từ châm chước hơn một chút, đốn xuống dưới, rất rất rất nghiêm túc nói với cậu bé: “Nếu em làm như vậy thì sau khi trưởng thành, sẽ không cưới được vợ.”

Hải Thiên cái hiểu cái không: “Cho nên nói, nếu muốn cưới vợ, đi ra ngoài chơi phải đợi thật lâu thật lâu, không thể nổi giận, không thể không vui, cũng không thể thúc giục, có đúng hay không ạ?”

Lăng Việt gật gật đầu: “Cũng gần như là vậy.”

Hải Thiên “A” một tiếng thật dài: “Vậy anh Lăng Việt muốn cưới chị em làm vợ, cho nên chờ thật lâu thật lâu đều sẽ không nổi giận, cũng sẽ không không vui sao?”

Lăng Việt cười một tiếng: “Em còn có thể suy một ra ba.”

“Suy một ra ba lại có ý nghĩa gì vậy ạ?”

“Là rất thông minh.”

Nghe vậy, nhóc con Tiểu Hải Thiên nhếch cằm nhỏ lên: “Mẹ và thầy cô giáo, còn có chị đều thường xuyên khen em thông minh.”

Hải thiên vẫn rất dễ dỗ giống như đời trước, Lăng Việt cười khẽ, lúc này điện thoại vang lên hai tiếng thông báo, Lăng Việt lấy điện thoại qua nhìn tin tức, độ cong khoé miệng càng cao hơn.

Nếu không ra được biển, vậy thì cũng sẽ có một số việc không bởi vì hành trình thay đổi mà thay đổi.

Như nghĩ tới cái gì đó, Lăng Việt nhìn về phía Hải Thiên, nở nụ cười thật tươi.

“Hải Thiên, sau khi tới công viên giải trí, giúp anh Lăng Việt một việc có được không?”

Hai người trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh của Hải Lan, là làm cho bọn họ đợi hơn 50 phút.

Bởi vì là cuối tuần, nên bên trong công viên giải trí đều là cha mẹ mang theo con cái, Hải Thiên vừa đến công viên giải trí, cặp mắt kia đã chớp chớp, nếu mà có cái đuôi, thì đã sớm ngoắc liên hồi.

Bởi vì đến vào buổi chiều, cho nên đã chơi gần hết các trò chơi của công viên giải trí, đến 5 giờ rưỡi chiều, nghe nói 8 giờ tối còn có tiệc bắn pháo hoa, cho nên quyết định ăn tối ở gần đó, hơn 7 giờ thì quay lại.

Đang ăn cơm, Hải Lan cầm điện thoại của Lăng Việt qua, mở ra xem mấy tấm ảnh chụp lúc đang chơi, mỗi một tấm ảnh, Lăng Việt đều chụp rất đẹp, cô cũng cười rất vui vẻ.

Nhìn ảnh chụp, tâm tình của Hải Lan cũng trở nên rất tốt, đột nhiên cảm thấy Lăng Việt thật đúng là nam chính hoàn mỹ trong trái tim của hàng ngàn thiếu nữ, kiếm được tiền, xuống được phòng bếp, đẹp trai, tính cách tốt bên trong còn có chút tật xấu, kỹ thuật chụp ảnh cũng tốt, hoàn toàn không cần đến phần mềm Photoshop.

Lăng Việt ngồi ở đối diện cắt bít tết, rồi lần lượt bỏ vào đĩa của Hải Lan và Hải Thiên, thấy Hải Lan nở nụ cười vừa lòng khi xem ảnh, nên hỏi cô: “Thấy anh chụp như thế nào?”

“Bổn cung rất vừa lòng.”

Lướt xem, xem đến cuối cùng, hình như Lăng Việt không có chụp tấm nào, Hải Lan suy nghĩ, hình như từ khi yêu nhau đến bây giờ, hai người bọn họ chưa chụp với nhau lần nào.

Đứng lên đi đến bên cạnh Lăng Việt ngồi xuống.

“Anh chỉ chụp cho em và Hải Thiên, một tấm chụp bản thân cũng không có, lại đây chúng ta cùng nhau chụp một tấm.” Hải Lan nói xong cầm điện thoại của Lăng Việt, ngả đầu lên vai hắn, trực tiếp chụp một tấm, đang muốn chụp tấm thứ hai, thì Hải Thiên lại đi đến nói cậu bé cũng muốn chụp.

Bức ảnh kia, là tấm ảnh đầu tiên hai người chụp chung trong khoảng thời gian dài.

Hải Lan gửi toàn bộ ảnh trong điện thoại của Lăng Việt qua điện thoại của mình, Lăng Việt lấy điện thoại lại, lướt tới tấm ảnh vừa mới chụp kia, khóe miệng hơi cong lên.

Tâm tình cực kỳ sung sướng.

Hơn nữa tấm ảnh này, tìm một tấm, có cô, cũng có Hải Thiên, đăng lên vòng bạn bè, còn caption, là chỉ có một ngày mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Lăng Việt đăng ảnh lên vòng bạn bè WeChat, thiếu chút nữa đã làm mấy người trong vòng bạn bè của hắn rớt cằm.

Lăng Việt có vợ chưa cưới, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, nhưng chuyện Lăng Việt có một cậu em vợ, lại không phải ai cũng biết.

Những người không biết, trong đầu đều nghĩ đến một màn kịch máu chó bạn gái cũ, có con riêng, nhưng tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng, nên cũng có rất nhiều người nhấn thích.

Hải Lan đang chuẩn bị đăng hình của Hải Thiên lên vòng bạn bè, thì lại phát hiện Lăng Việt nhanh tay hơn cô, nếu không phải nhìn thấy ảnh vừa mới chụp, cô còn tưởng rằng WeChat của Lăng Việt bị hack.

Lăng Việt vậy mà cũng đăng lên vòng bạn bè!?

Ngày hôm qua, hôm trước, hôm kia, cô có xem qua hoạt động trong vòng bạn bè của Lăng Việt, chỉ hiện là bạn tốt chưa có hoạt động nào.

Hải Lan cười bất đắc dĩ, nói với Lăng Việt: “Lăng Việt, có ai tú ân ái như anh không, tú thì tú, anh còn đăng hình Hải Thiên lên, người không biết vợ chưa cưới anh có em trai, thì sẽ nghĩ như thế nào đây?”

Lăng Việt nhìn cô, cong cong môi, “Chắc là, sẽ cho rằng anh và em lén sinh con.”

Nói xong, lại vô cùng tự nhiên mà đem bít tết đã cắt xong bỏ vào đĩa của Hải Thiên thêm lần nữa.

Hải Lan:……

Cô thấy hắn chính là muốn để cho người khác nghĩ như vậy, sau đó đem chuyện bọn họ ván đã đóng thuyền, trực tiếp công bố ra bên ngoài, để không cho ai có thể đào góc tường của hắn.

Ấu trĩ.

Khóe miệng giật giật, nhưng vẫn vươn tay, hỏi hắn: “Vậy có thể cho em xem những người bạn đó của anh trả lời như thế nào không, em thật sự rất rất tò mò.”

Lăng Việt trực tiếp đưa điện thoại cho cô, mật khẩu, Lăng Việt cũng đã sớm nói cho Hải Lan biết, nhân tiện báo cáo luôn mật khẩu thẻ ngân hàng, chỉ là Hải Lan lười nhớ.

Hải Lan mở vòng bạn bè WeChat của Lăng Việt ra, nháy mắt sợ ngây người, nhìn số lượt like, lại nhìn Lăng Việt, “Anh mới đăng có vài phút, đã được hơn trăm lượt like rồi, rốt cuộc trong WeChat của anh có bao nhiêu người?”

Lăng Việt suy nghĩ: “Chắc cũng chỉ tầm hơn 100 thôi?”

“Omg, vậy nếu như có 1000, vậy thì sẽ không phải hơn 1000 luôn sao, hay là sau này anh đừng mở công ty nữa, phát sóng trực tiếp, không uổng não, chỉ cần anh cởi áo trên, đứng trước màn hình, lại cười tà mị, nói hai ba câu, không chừng còn có thể lên hàng vạn*.” Hải Lan nói nói không khỏi cười ngây ngô.

*10.000

Lăng Việt thấy cô cười ngây ngô, mím mím môi, nhưng vẫn nhịn không được cười với cô, khóe miệng cong cong, “Đừng dạy hư em trai của em.”

Hải Lan quay đầu nhìn thoáng qua, Hải Thiên, xoa xoa đầu cậu bé: “Tiểu Thiên Thiên của chúng ta sẽ không học cái xấu đâu, đúng hay không?”

Tiểu Hải Thiên không nói lời nào, ngược lại lại chớp chớp mắt với Hải Lan, theo bản năng nhìn về phía Lăng Việt.

Lăng Việt nhẹ gật đầu với Tiểu Hải Thiên, Tiểu Hải Thiên thông minh lập tức ngầm hiểu.

“Chị, em muốn đi tiểu.”

“Được, chị dắt em đi.”

Hải Lan cầm lấy túi xách lúc đang muốn đứng lên, Tiểu Hải Thiên lại lắc lắc đầu, chỉ về phía Lăng Việt: “Em muốn anh Lăng Việt dắt em đi.”

Hải Lan không nghi ngờ cậu bé, lại để cho Lăng Việt dắt đi.

Ngồi một hồi, cũng không thấy bọn họ quay lại, nhìn về phía toilet, thoáng nhíu mày.

Sao đi lâu vậy?

Đợi thêm vài phút, vẫn không thấy bọn họ quay lại, Hải Lan trực tiếp gọi điện thoại cho Lăng Việt, mất nửa ngày hắn mới nghe máy.

“Alo, hai người đi đâu, sao còn chưa quay lại?”

Lăng Việt: “Lúc nãy Hải Thiên chạy ra ngoài, nên anh đuổi theo em ấy, sắp bắn pháo hoa rồi, em mau ra đây đi, dưới vòng đu quay.”

“Được thôi, hai người cứ đứng yên ở đó, bây giờ em lập tức đi qua.” Sau khi cúp máy, tay cầm túi của Hải Lan thoáng dừng lại, cảm thấy có chỗ nào đó có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết nói như thế nào, nên không nghĩ nữa, quyết đoán cầm lấy túi xách, sau khi thanh toán thì chạy về phía vòng đu quay.

Lúc sắp đến vòng đu quay, lại phát hiện dưới vòng đu quay đã bị mọi người vây xung quanh, cô căn bản không nhìn thấy cái gì hết, cũng nhìn không thấy Lăng Việt và Hải Thiên, lúc đang muốn gọi điện thoại, thì nhóm người phía trước cô lại tản ra hai bên

Hải Lan nhìn về phía nhóm người đang tản ra, sau đó thì có một con đường nến cùng hoa hồng hiện ra trước mắt.

Thẳng đến khi những người trước mặt cô hoàn toàn tản ra, cô mới thấy được Lăng Việt cầm hoa ngậm ý cười nhìn về phía cô, Tiểu Hải Thiên cũng cầm hoa.

Lúc này, ầm ầm ầm một tiếng, bầu trời phía sau bọn họ nở đầy pháo hoa vô cùng đẹp mắt.

Hải Lan sợ đến mức bụm kín miệng.

Rốt cuộc Hải Lan cũng biết điều kỳ lạ đó là gì.

Lăng Việt một tay cầm hoa, một tay nắm tay Tiểu Hải Thiên đi về phía cô, Hải Lan sững sờ một lát, cô thấy bên cạnh mình bỗng nhiên xuất hiện một cái ảo ảnh.

Cái ảo ảnh là cô, không, cô không biết có phải là cô hay không, cô chỉ nhìn thấy cái ảo ảnh đó vô cùng kinh hỉ chạy qua, sau đó ôm lấy một cái ảo ảnh khác, lớn tiếng nói: “Em đồng ý.”

Cái ảo ảnh kia là Lăng Việt.

Mà cảnh tượng ở công viên giải trí, cũng chậm rãi biến thành hình ảnh ở trong mơ của cô, trên bờ cát, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, trên mặt đất là những ngọn nến hình trái tim, sau đó Lăng Việt cầu hôn cô.

Những cái đó, đều là những hình ảnh xuất hiện trong đầu của Hải Lan, mà những hình ảnh đó lại rất giống với tình cảnh hiện tại.

Nhìn Lăng Việt đang muốn đi đến trước mặt mình, cô không dám bước tới.

Trên mặt Hải Lan không có một chút kinh hỉ nào, mà lại như là sợ hãi, hơi lùi về phía sau hai bước, kế đó lại lui thêm hai bước, Lăng Việt nhìn thấy Hải Lan lùi về phía sau, nụ cười dần dần biến mất, “Hải Lan……”

Mới vừa gọi tên, Hải Lan đã không cho hắn bất cứ cơ hội nào, trực tiếp xoay người chạy đi.

Bây giờ cô còn chưa xác định được người Lăng Việt yêu là cô của đời kia, hay là cô của đời này, thế nhưng cô lại cứ trầm luân như vậy, yêu đương ngọt ngào làm đầu óc cô choáng váng, cũng khiến cho cô lựa chọn trốn tránh vấn đề quan trọng này.

Nếu cứ dùng dáng vẻ kệch cỡm này, tiếp tục dây dưa không rõ, sẽ chỉ làm cho người ta càng thêm trốn tránh vấn đề này, mặc kệ là cô, hay là Lăng Việt, bọn họ đều đang lơ đi bản thân mình, cũng đang lựa chọn trốn tránh vấn đề quan trọng này, trôi đi theo thời gian, vấn đề này, cuối cùng sẽ có khả năng tạo thành một khoảng cách vĩnh viễn không thể kéo gần giữa cô và Lăng Việt


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.