Nam Đức Của Thái Tử

Chương 1



01.

Nhìn thấy mười nam nhân tuấn tú trước mặt, Thái tử tức giận đến mức muốn phát điên.

“Phụ hoàng và mẫu hậu lại đang bày trò gì đây!”

Hắn phẫn nộ buông lời, lập tức bước chân khỏi Đông cung, đến tìm Hoàng đế và Hoàng hậu để cãi lý.

Ta nhìn mười nam nhân trước mặt.

– — Đau đầu.

Sợ rằng hiểu sai ý tứ của Hoàng thượng và Hoàng hậu, ta đành hỏi lại:

“Phụ hoàng và mẫu hậu đưa các ngươi đến Đông cung, có chỉ đích danh muốn các ngươi đến hầu hạ ai không?”

Nam nhân đứng đầu, phong thái nho nhã, dung mạo tuấn tú.

Thấy ta hỏi, hắn từ tốn hành lễ.

“Bẩm Thái tử phi, chúng thần được lệnh đến Đông cung giúp Thái tử phi “khai chi tán diệp.”

Ta: “…”

Chẳng phải, ngươi còn biết ta là Thái tử phi sao?

Giúp ta “khai chi tán diệp”, là các ngươi muốn làm gì?

Muốn phụ giúp Thái tử “đẩy eo” sao?

Ta cố nén giận, xoa xoa trán, bỗng nhận ra người này càng nhìn càng quen mắt.

“Bản cung có từng gặp qua ngươi ở đâu chưa?” Ta nhịn không được hỏi.

Nghe vậy, nam nhân khẽ mỉm cười, gật đầu hành lễ.

“Hồi bẩm Thái tử phi, thần năm nay thi đỗ, được bệ hạ khen ngợi, chọn làm Trạng Nguyên.”

… Ta nhớ ra rồi.

Nửa năm trước, trong yến tiệc cung đình, ta đã từng nhìn thấy vị Trạng nguyên này từ xa.

Lúc đó Hoàng hậu ngồi bên cạnh ta, thấy ta nhìn hắn chăm chú, liền cười nói:

“Vị kia chính là mỹ nam đẹp nhất năm nay, nhân phẩm và tài mạo đều là nhất đẳng.

“Hôm thi Đình, bệ hạ vừa nhìn thấy hắn ta đã lập tức phong làm Trạng nguyên”.

“Tĩnh Ninh xem thử, có ưng ý không?”

Lúc đó ta đã cảm thấy câu nói này không ổn, chỉ biết cười trừ cho qua.

Bây giờ nhìn lại, lời nói của Hoàng hậu dường như có ý sâu xa.

… Chẳng lẽ, đây là âm mưu của Hoàng đế và Hoàng hậu, muốn thử lòng ta đối với Thái tử??

Nếu không, sao lại có chuyện nạp nam sủng cho Thái tử phi?

Nếu ta không cưỡng lại được cám dỗ, “khai chi tán diệp” với các vị này, chẳng phải Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ lấy cớ ta không chung thủy, phế truất ta khỏi vị trí Thái tử phi sao?

Chết tiệt! Thật là thâm ý khó lường!

Càng nghĩ ta càng thấy có lý.

Sau khi dặn dò quản gia Đông cung sắp xếp ổn thỏa cho mười nam nhân tuấn tú này, ta sai thị vệ chuẩn bị xe ngựa, vội vàng xuất cung.

– — Âm mưu quỷ kế như vậy, e rằng một mình Thái tử phi như ta khó có thể đối phó được.

Ta phải về nhà, tìm cha mẹ bàn bạc.

02.

Vừa bước vào nhà, ta đã thấy mẫu thân đang thay y phục.

Vừa nhìn thấy ta, mẫu thân liền ôm chầm lấy ta, khóc nức nở:

“Ninh nhi, nữ nhi khổ mệnh của ta!

“Bệ hạ và Hoàng hậu lại ban cho Thái tử mười mỹ nhân?

“Bọn họ dám không coi tám mươi vạn kỵ binh của phủ Cố gia ta ra gì nữa!

“Yên tâm, mẫu thân sẽ vào cung đòi lại công bằng cho con!”

Đằng sau mẫu thân là năm sáu thị nữ khoác giáp trụ, ai nấy đều phẫn nộ.

Ta: “…”

Dù không nói nên lời, lòng ta vẫn cảm động.

Phụ thân ta là Đại tướng quân trấn giữ biên ải, đã từng cùng Hoàng Thượng hiện tại vào sinh ra tử. Người nắm trong tay tám mươi vạn đại quân, người người kính nể.

Mẫu thân ta là con gái nhà tướng, lại là khuê mật của Hoàng hậu, thời trẻ mẫu thân ta cũng từng xông pha trận mạc.

Ta là con gái độc nhất của phụ thân và mẫu thân, từ nhỏ được cưng chiều.

Trước khi xuất giá, mẫu thân ôm ta khóc nức nở, nói rằng nếu ta không thích Thái tử, dù bà có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải hủy bỏ hôn sự này.

Nhưng ta và Thái tử là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, nên ta cũng đồng ý gả cho chàng.

“Nương,” ta kéo vạt áo mẫu thân “không phải cho Thái tử.”

Mẫu thân ngẩn ra: “Cái gì cơ?”

“Bệ hạ và Hoàng hậu quả thực có đưa vào Đông cung mười mỹ nhân……

“Nhưng không phải cho Thái tử, mà là, mà là mười mỹ nam cho nữ nhi…….”

Ta nói không nên lời.

Mẫu thân lại thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Mẫu thân tháo mũ trên đầu, cởi nút cổ áo, thả người xuống ghế.

Vừa uống hai ngụm trà, mẫu thân lại nhớ ra điều gì đó.

Nắm chặt tay ta, mẫu thân dõng dạc cất lời, trong giọng đầy ắp sự mong mỏi:

“Ninh nhi, Đông cung không có con nối dõi, e là sẽ gây ảnh hưởng đến quốc bản.”

“Vì huyết mạch hoàng thất, con nhất định phải cố gắng gấp bội!”

Ta:”……?”

03.

Ta cảm thấy nghi ngờ về cuộc đời.

Rốt cuộc là ta đã điên hay thế gian này điên?

Trên đường trở về Đông cung bằng xe ngựa, ta vô tình gặp Thái tử vừa mới diện kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Trông chàng có vẻ ủ rũ, thất thần.

“Điện hạ,” sau khi hành lễ, ta vội vàng lên tiếng hỏi:

“Bẩm điện hạ, thiếp nên xử trí mười nam nhân kia như thế nào?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Thái tử lại tối sầm.

“…… Tạm thời an bài ở hậu viện đi.” Hắn nghiến răng nói.

Ta không thể tin vào tai mình.

“Toàn bộ đều an bài ở hậu viện Đông cung?!”

“Đúng vậy! Đều an bài ở hậu viện Đông cung!”

Thái tử phất tay áo bỏ đi.

Ta kinh ngạc.

…… Chẳng lẽ Thái tử cũng có ý định nạp thêm thiếp thất?

Như vậy, địa vị của ta chẳng phải đang bấp bênh sao?

Nghĩ đến đây, trước khi đi ngủ, ta tắm rửa sạch sẽ rồi thoa lên người hương hoa hồng.

Đây là mùi hương mà Thái tử yêu thích nhất.

Trước đây, mỗi khi ta thoa hương hoa hồng, chàng đều sẽ “hăng hái” hơn nhiều.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Vừa bước vào tẩm điện, khuôn mặt vốn còn ủ rũ của Thái tử đã mềm mại đi ba phần.

“Ninh Ninh…”

Hắn cởi bỏ áo khoác, từng bước tiến đến.

Ta e ấp cúi đầu, dưới ánh nến huyền ảo càng thêm ba phần rạng rỡ.

Nhưng ngay lúc này,

“Cộc, cộc, cộc”

Tiếng gõ cửa vang lên từ tẩm điện.

“Chuyện gì vậy?” Thái tử ngẩng đầu, giọng điệu mang theo sự tức giận.

Ngoài cửa, thái giám truyền chỉ vẫn giữ thái độ bình thản.

“Bẩm Thái tử điện hạ,”

“Nô tài phụng chỉ của Hoàng thượng, Hoàng hậu mà đến, xin Thái tử phi lật thẻ bài.”

Lật thẻ bài?

Lật cái gì chứ!

Ta là Thái tử phi, ngươi to gan quá!

Ta lo lắng ngẩng đầu, vô tình nhìn vào mắt Thái tử.

Hắn nhìn ta, trong mắt có chút tức giận, nhưng cũng dừng động tác lại.

Thái tử xoay người sang một bên, nhường đường cho ta.

Ta: “……Điện hạ đây là……?”

Thái tử hừ lạnh một tiếng.

“Ngây ra đó làm gì?

“Lật thẻ bài đi!”

Ta: “……???”

Ta mặc lại áo ngoài, chỉnh lại mái tóc rối bời, lo lắng bước ra khỏi phòng.

Thái giám truyền chỉ là thái giám thân cận của Hoàng đế, tên là Tống công công, đối với ta luôn rất hòa nhã.

Thấy ta, ông ta lập tức cúi người chào.

“Tham kiến Thái tử phi.”

“Nô tài theo ý chỉ Bệ hạ, đến xin Thái tử phi lật bài.”

Ta lại ngẩn người một lần nữa.

Hoàng thượng……còn quản cả chuyện này?

Tống công công nói xong, đưa ra một cái khay.

Trên khay có năm thẻ bài.

Ngoài một thẻ bài viết “Thái tử”, bốn thẻ bài còn lại đều là tên nam nhân xa lạ.

Ta có chút nghi hoặc: “Chỉ có năm cái này?”

Ban ngày không phải đã đưa đến mười người sao?

“——Nàng còn muốn bao nhiêu nữa!”

Giọng nói kích động của Thái tử vang lên từ phía sau ta.

Chàng nhướng đôi mắt phượng, trong mắt toát lên vẻ giận dữ, nhưng cũng đầy ủy khuất.

Khi nhìn xuống, ngoại bào của chàng lại tùy ý hé mở, để lộ làn da trắng mịn cùng cơ bụng ẩn hiện bên dưới.

…. CMN, cơ bụng!

Ha ha.

Trái tim vốn có chút dao động của ta lại lập tức trở nên kiên định.

Quay đầu, giơ tay trực tiếp lật thẻ của thái tử.

Lén lút nhìn lại một lần nữa, phát hiện trên mặt Thái tử lộ ra vài phần hài lòng.

Nhưng chàng thì vừa lòng, Tống công công lại không vui vẻ cho lắm.

“Nương nương có muốn cân nhắc thêm không?”

“Lúc sắp đi, bệ hạ đặc biệt dặn dò lão nô, nói rằng tân khoa Trạng Nguyên Đào Tử Kinh năm nay, nhân phẩm, tài mạo đều thuộc hàng thượng hạng, lại có thân thể cường tráng, bảo lão nô trước mặt nương nương khen ngợi vài câu…”

Ta: “…”

Không phải, gán ghép nam nhân cho ta có lợi gì cho bệ hạ chứ!

Còn nữa, thân thể cường tráng là cái quái gì vậy!

Đó là Trạng nguyên a!

Không phải con heo giống trong chuồng!

04.

Có vẻ như để trút giận, thái tử đã “hành hạ” ta khá lâu.

Sáng sớm hôm sau, khi còn mơ màng, ta nghe thấy tiếng sột soạt của vải vóc.

“……Điện hạ?”

Ta ngáp và cố gắng mở mắt, nhưng lại bị một đôi tay to lớn nhẹ nhàng che lại.

“Ta đi thượng triều, Ninh Ninh”.

“Còn sớm mà, nàng ngủ thêm chút đi.”

Cùng với lời nói đó, là một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán ta.

Lúc ta tỉnh dậy lần nữa, trong điện đã không còn ai.

Các cung nữ Đông cung nối đuôi nhau tiến vào, giúp ta trang điểm, dùng bữa sáng, sau đó mang sách vở bút mực đến lớp học.

Trong lớp học đã có một người ngồi sẵn.

Nhìn thấy ta, người đó cong môi cười, đứng dậy, thong thả hành lễ.

“Đào Tử Kinh bái kiến điện hạ.”

Ta: “……?”

Ta: “Ngươi làm gì ở đây?”

Người dạy ta đọc sách vốn là Triệu Thái Phó, năm nay đã hơn bảy mươi tuổi. Ngày thường ông luôn mỉm cười hiền hậu, nhưng khi bàn về bài vở với ta, ông lại trở nên nghiêm khắc.

Nghe ta nói, Đào Tử Kinh lại hành lễ một lần nữa.

“Triệu Thái Phó đã cáo lão về quê, bệ hạ đã hạ chỉ, từ nay về sau, việc học tập của điện hạ sẽ do Đào mỗ phụ trách.

“Bệ hạ còn dặn dò, Đào mỗ phải chăm sóc tốt cho cuộc sống sinh hoạt của điện hạ.”

……

Lời này nghe càng thêm mập mờ!

Ngươi muốn chăm sóc thế nào?

Lăn giường chăm sóc ta sao?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.