Bách Nam tức giận, Ban Ngọc không biết phải làm sao.
Hắn kéo một băng ghế nhỏ rón rén lại ngồi gần Bách Nam, hết nhìn cậu rồi lại nhìn biển, nói lí nhí, “Nam Nam, sau này anh không nói lung tung nữa, em đừng…”
“Ồn quá.” Bách Nam xoay người chìa lưng cho hắn, nhàn nhạt nói, “Cá bị anh dọa chạy hết rồi.”
“……”
Ba phút sau, Ban Ngọc ôm sổ ký hoạ chạy về cầm bút vẽ xoèn xoẹt, sau đó đầy mặt chờ mong chìa cuốn sổ ra trước mặt cậu như hiến vật quý.
Bách Nam không buồn liếc mắt lấy một cái, quay đầu, “Mặt trời chói quá, giấy trắng quá, lóa mắt, không xem.”
“……”
Năm phút sau, Ban Ngọc tìm nhân viên phục vụ mượn một chiếc khăn lông, ngồi trên băng ghế bối rối nghịch, Bách Nam lén nhìn hắn một cái, câu môi, nhàn nhã đung đưa cần câu không nói gì.
“Không được cầm như vậy, cá không mắc câu đâu.” Ban Giác chậm rãi đi ngang qua ném nước trái cây đã ướp lạnh cho cậu, cầm chiếc điện thoại vang không ngừng đi vào trong góc tiếp máy.
“Kỳ lạ, hôm nay anh hai có nhiều điện thoại thế nhỉ…” Bách Nam vừa nghi hoặc lẩm bẩm vừa vặn chai nước chuẩn bị uống, gương mặt Ban Ngọc đã phóng đại ngay trước mắt.
“Có chuyện gì vậy?”
Ban Ngọc làm mặt rất đáng thương, muốn nói lại không dám, chớp chớp mắt cẩn thận dâng “cục” khăn trên tay cho cậu, ánh mắt tràn đầy hối lỗi.
“Đây là cái gì?”
“Ưm ưm ưm.”
“……”
“Ngốc không chịu được.” Bách Nam không nhịn cười được nữa, nhận khăn lông xem một chút, nghi hoặc, “Đây là cái gì, con chuột? Hay là con thỏ? Hình dạng cái đuôi hơi là lạ…”
Ban Ngọc thấy cậu đã cười thì đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng ôm cậu hôn chụt một cái, hôn xong còn chưa đủ, lại nhẹ nhàng gặm gặm mũi, liếm lên khóe môi.
“Được rồi, đừng đùa nữa, anh là chó đấy à.” Bách Nam vội vàng ngăn hắn lại, nhìn ngó bốn phía xung quanh thấy không ai chú ý, ngượng ngùng trong lòng mới giảm xuống một chút, cũng không trêu chọc hắn nữa, “Bây giờ em cho phép anh nói chuyện, đã biết sai chưa?”
“Biết!” Ban Ngọc gât jđầu lia lịa như gà mổ thóc ôm cậu không buông, âm mưu tiếp tục gặm, “Nam Nam, anh không nên cố ý để lại dấu hôn trên cổ em, càng không nên cố ý xoa kem che khuyết điểm sai chỗ, sau đó lừa em là đã… che rồi…”
Bách Nam chậm rãi đẩy hắn ra, tươi cười trên mặt biến mất, vươn tay nắm mặt hắn tra hỏi, “Cố ý che sai chỗ, còn lừa em à?”
“Cũng, cũng không phải cố ý…” Ban Ngọc chột dạ né tránh ánh mắt cậu, nhìn trời nhìn đất nhìn biển nhìn mây, ngón tay căng thẳng quéo vào nhau, mặt cũng đỏ bừng.
Nói dối mặt lập tức đỏ còn không biết xấu hổ mạnh miệng, Bách Nam cười lạnh nhét cần câu vào tay hắn, đứng dậy nhìn từ trên cao xuống, “Thành thật ngồi yên ở đây câu cá, từ giờ phút này, tuyệt giao một tiếng đồng hồ. Còn nữa, trước khi anh câu được cá thì không cho nói chuyện với em.”
“Nam Nam, đừng mà, anh, anh sai rồi.” Ban Ngọc kinh hãi duỗi tay kéo góc áo cậu, ánh mắt cầu xin.
Bách Nam không hề dao động, cứng rắn kéo tay hắn ra, xoay người bước đi không quay đầu lại, sau đó trốn sau khúc ngoặt đỡ lan can cười như nắc nẻ.
Khúc Văn Hân đang vội thảo luận thực đơn bữa trưa với đầu bếp trên thuyền. Bách Nam che cổ tìm thấy bà mượn lọ kem một lần nữa, sau đó chuồn ra lan can sau thuyền dưới ánh mắt ái muội của bà, tìm thấy Ban Giác đang gọi điện thoại.
“Bắt được rồi là tốt… Không, bọn Bách Nam không biết… Anh thật sự không muốn gặp nó sao?”
Bách Đông nhìn Bách Bắc đang ngồi ủ rũ một bên, đau đầu day trán trả lời, “Không cần, tình huống bây giờ không thích hợp gặp mặt, tôi sẽ tìm thời gian về nước gặp Tiểu Nam sau.”
Ban Giác gỡ mũ xuống, vuốt vuốt tóc, “Vậy được rồi, nếu cần hỗ trợ gì cứ gọi điện thoại cho tôi, anh với Bách Bắc sẽ lên máy bay trong hôm nay sao? Mấy giờ?”
“Ba giờ, đã mua vé rồi, lần này phiền anh quá, cảm ơn, tạm biệt.”
“Không cần khách sáo, tạm biệt.”
Ban Giác cất điện thoại, nhìn ra mặt biển rộng yên ả, xoay người, sau đó sửng sốt, “Bách Nam? Em ở đây từ bao giờ?”
“Chưa bao lâu, em tới định nhờ anh giúp cái này, nhưng mà…” Cậu rối rắm cất lọ kem vào lại trong túi, chần chừ hỏi, “Anh vừa nói chuyện với anh cả em sao? Còn có Bách Bắc… Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Mấy bài đăng Weibo của mẹ sáng nay và thái độ hai ngày vừa rồi…”
Ban Giác liếc cậu một cái, nhíu mày thở dài, “Thôi, cũng không phải chuyện gì không thể nói cho mấy đứa, thời gian này không nói là sợ ảnh hưởng đến tâm trạng hưởng tuần trăng mật, nếu đã nghe được rồi… Lại đây, để anh kể hết vậy, dù sao sự việc cũng không quá nghiêm trọng.”
Gió biển thổi rất nhẹ nhàng yên bình, nhưng tâm trạng Ban Ngọc lại không thể bình yên như mặt biển và cái cần câu trước mặt, hắn tức giận —— vì sao vẫn không có con cá nào cắn câu? Vì sao?? Nam Nam chạy đi đâu mất rồi, sao mãi vẫn không xuất hiện? Chẳng lẽ Nam Nam bị hắn làm tức đến khóc? Nghĩ đến đây, lo lắng bất an trong lòng hắn càng thêm trầm trọng, sắc mặt cũng bắt đầu nôn nóng.
Nhân viên phục vụ đi qua đi lại nhìn lén vô số lần, cuối cùng không nỡ nhìn tiếp hành vi đung đưa cần câu ngu ngốc của hắn nữa, can đảm tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở, “Quý khách, ngài cứ chuyển cần câu như vậy sẽ không có cá mắc vào đâu… Hơn nữa cần câu này đã ngâm nước lâu lắm rồi, tôi kiến nghị ngài nên thay mồi mới…”
“Thay mồi mới?” Ban Ngọc ngẩn người, sau đó nhanh chóng kéo cần câu về, vừa thấy đã nổi giận, “Vì sao lại trống không thế này?”
“Có lẽ là bị nước cuốn trôi hoặc bị cá rỉa mất…” Nhân viên lùi ra sau thêm một bước, nói nhỏ hơn nữa, “Cho nên tôi mới nói… ngài nên thay mồi mới…”
Ban Ngọc nhìn chằm chằm cái cần câu rỗng, tức giận quay đầu trừng nhân viên một cái, sau đó cảm thấy hình như quá không lịch sự lại rầu rĩ xin lỗi, nói cảm ơn, quay đầu ủ dột bới bới giỏ mồi câu cá.
Nhân viên phục vụ bị đôi mắt hoa đào của hắn trừng đến run rẩy, trong mắt tràn ngập sao nhỏ lấp lánh si mê —— Khách thuê du thuyền hôm nay nếu không đẹp thì cũng xinh, thật quá hạnh phúc…
Bách Nam vòng ra từ trong khoang thuyền, không để ý đến nhân viên phục vụ đứng ngơ ngẩn một bên, ngồi xuống bên cạnh Ban Ngọc nghiêng người ôm hắn, chôn mặt vào hõm cổ thở dài, “Tiểu Ngọc…Em không vui.”
“Làm sao vậy?” Ban Ngọc vội vàng buông cần câu lẫn mồi xuống, vớ khăn lông lau lau tay, cẩn thận ôm cậu trấn an, “Nam Nam, em vừa đi đâu thế? Anh, anh đảm bảo sau này sẽ không chọc em tức giận nữa, xin lỗi… Em đừng không vui được không?”
“Không phải tại anh.” Bách Nam cọ cọ trán lên vai hắn, nghe tiếng thở nhàn nhạt của hắn, nhắm mắt lại, cảm xúc sắp tuột xuống đáy, “Tiểu Ngọc, rõ ràng em đã không muốn dính dáng gì đến cậu ta nữa, vì sao cứ… Thôi vậy, Tiểu Ngọc, xin lỗi anh, hôm nay là em gây sự vô cớ.”
“Không không không, tại anh không tốt.” Ban Ngọc bị cọ đến mức không cần nguyên tắc gì nữa, vội vươn tay vuốt tóc cậu, “Là anh không tốt, em giận là đúng rồi… Nam Nam, có phải ai bắt nạt em không?”
“Không có.” Bách Nam lắc đầu, sau đó lại gật đầu ôm chặt hắn tựa như ôm lấy hết thảy của mình, “Không, đúng là anh bắt nạt em, em rất không vui.”
Ban Ngọc đang tràn đầy lý tưởng bảo vệ người thương trừ gian diệt bạo lập tức bốc hơi không còn gì, chỉ có thể cẩn thận hỏi, “Vậy phải làm sao em mới vui… Anh, anh câu cá cho em ăn, được không?”
Bách Nam cong môi, nghiêng qua hôn hắn một cái, gật đầu, “Được.” Cậu đã có Tiểu Ngọc bên cạnh, cho nên những người khác… thôi, mặc kệ đi.
Ban Giác nhìn hai người đang ôm nhau, lắc đầu tiến lên vỗ vỗ nhân viên phục vụ đang đứng ngốc tại chỗ, hạ giọng, “Hôm nay rất nhiều nắng, không cần thêm bóng đèn cung cấp ánh sáng đâu, cậu có thể đi chỗ khác được rồi.”
“Hả?” Nhân viên hoàn hồn quay đầu, sau đó trái tim nhỏ bị gương mặt ở cự ly gần của một anh đẹp trai khác làm cho nổ mạnh, che mặt hú hét trong lòng, lập tức bỏ chạy —— Ối mẹ ơi, hôm nay đúng là hạnh phúc như nằm mơ vậy… A a a a!
Ban Giác: “……” Thần kinh người này bị gì thế không biết…
Ở sân bay, Bách Đông xoay người nhìn Bách Bắc đang đứng bất động, nhíu mày, “Em lại muốn làm gì?”
“Vì sao?” Bách Bắc ngẩng đầu nhìn anh trai, ánh mắt tràn ngập không cam lòng, “Vì sao anh luôn thiên vị Bách Nam kia? Em mới là em trai ruột của anh, vì sao lúc nào anh cũng giúp nó mà không giúp em?”
“Anh không giúp ai hết.” Bách Đông lắc đầu, vẻ mặt dịu xuống cố gắng khuyên nhủ, “Tiểu Bắc, đừng gây náo loạn nữa, anh không thể đi theo em cả đời, lần này em quá đáng rồi đấy.”
“Vậy đừng đi theo!” Bách Bắc ném hành lý tiến lên nắm cổ áo Bách Đông, quát lên, “Anh giả vờ làm anh trai tốt cái gì, tôi quá đáng chỗ nào, rõ ràng tôi chưa có làm gì hết! Những thứ bây giờ của Bách Nam đáng lẽ phải thuộc về tôi, tôi mới là con trai nhà họ Bách! Là tại anh! Chẳng những không giúp tôi, anh còn hết chống đối rồi cản trở, giam giữ tôi! Không biết ba mẹ đang nghĩ cái gì nữa, thế mà cũng cho phép anh đối xử với tôi và Tiểu Tây như vậy, tôi không phục!”
“Em không phục cũng phải phục!” Bách Đông nghe cậu ta nói xong cuối cùng vẫn không thể kiên nhẫn nữa, nắm tay Bách Bắc hung hăng kéo xuống, cả giận, “Những thứ Tiểu Nam có được đều do nó tự mình cố gắng, em thì sao? Em đã từng cố gắng trả giá cái gì chưa? Em lấy đâu ra tư cách không phục! Không có anh và ba mẹ, em có thể sống sung sướng đến bằng này tuổi? Nếu anh không đến ngăn lại, em cho là mình có thể làm gì Tiểu Nam? Cùng lắm là tự dâng thêm một nhược điểm cho Ban thị nắm mà thôi! Còn nữa, Tiểu Nam đã làm gì có lỗi với em chưa? Tiểu Tây đối xử với nó như vậy mà nó vẫn tha thứ, chưa đủ sao? Tim em làm bằng sắt hay bằng đá? Nếu lần này em gây sự thành công, bị lôi vào sở cảnh sát, anh cho em biết, anh không còn mặt mũi đi cầu xin Tiểu Nam lần nữa đâu! Em cũng không cần làm thiếu gia công tử gì nữa, cứ yên tâm chờ ăn cơm tù đi!”
Bách Bắc bị anh ta gạt mạnh ngã ngồi xuống sàn, nghe anh trai nói mà sắc mặt trắng bệch, cậu ta mím môi quay đi không nói lời nào.
Bách Đông kéo lỏng cà vạt nỗ lực ổn định cảm xúc, lạnh mặt túm cậu ta lên, “Đi, theo anh về nhà, đừng náo loạn nữa.”
Bách Bắc vẫn bất động.
Sân bay người qua lại nhiều, hai người làm ầm ĩ đã sớm khiến nhiều người chú ý. Bách Đông lau mặt túm cậu ta đến gần mình hơn, giọng lạnh băng, “Bách Bắc, em không xem anh là anh, cũng được, muốn tiếp tục quậy phá, cũng được luôn. Nhưng tốt nhất em hãy tính toán cho rõ cái danh thiếu gia nhà họ Bách giá trị bao nhiêu! Ba mẹ đã vì quyền quản lý cửa hàng mà giao toàn quyền xử lý em và Tiểu Tây cho anh, em cho rằng mình vẫn có thể tùy hứng muốn gì làm nấy? Tiểu Tây đã tặng không cho nhà họ Ban một nhược điểm, chẳng lẽ em cũng muốn dâng thêm cái nữa cho đủ cặp?”
Sắc mặt Bách Bắc càng trắng bệch hơn, chỉ biết trừng to mắt nhìn Bách Đông, lắp bắp, “Anh, anh có ý gì?”
“Tiểu Bắc, em rất thông minh.” Bách Đông buông cậu ta ra, cúi người nhấc hành lý lên, lắc lắc vé máy bay trước mặt, lạnh lùng nói, “Chắc em hiểu ý anh muốn nói, đúng không? Bây giờ cầm hành lý, ngoan ngoãn theo anh trở về.”
Bách Bắc vặn vẹo mặt, rất lâu sau cuối cùng cũng cắn răng xoay người, rất không tình nguyện đi sâu vào trong sân bay.
Bách Đông nhìn theo bóng dáng cậu ta, vẻ lạnh nhạt cường thế trên mặt rút đi hết, chỉ để lại mệt mỏi và thất vọng —— Sắp không quản lý nổi đứa em trai này nữa rồi.
Nửa đêm hôm đó, Ban Ngọc đã ngủ say, Bách Nam mở mắt ra, nhổm dậy lấy điện thoại lướt lướt, thở dài, soạn tin nhắn gửi cho Bách Đông.