Phim chiếu được một nửa Bách Nam đã ngủ mất.
Ban Ngọc bám vào lưng ghế trước nhìn qua, thấy Bách Nam luôn giữ tư thế cúi đầu bất động, nôn nóng giật nhẹ Trần Trạch, thì thầm, “Trần Trạch, hình như Nam Nam ngủ rồi, làm sao đây, ngủ như vậy sẽ bị đau cổ.”
“Suỵt.” Trần Trạch quay đầu nhìn hắn có lệ, hạ giọng nói, “Đừng làm ồn, đi xem chiếu bóng là phải có chuẩn mực hành xử nơi công cộng, cậu yên lặng đi, tôi không ngờ xem phim 3D lại thú vị như vậy đấy, ừm, ngày hôm nay cũng không hẳn là nát bét…”
“……” Loại trợ lý bằng này tuổi còn chưa bao giờ đi xem phim 3D thì có ích lợi gì! Còn dùng để làm gì! Hừ, phải sa thải! Về nhà lập tức sa thải! Ban Ngọc căm giận trừng ông ta một cái, đứng dậy len lén mò đến bên cạnh Bách Nam.
Bách Nam vẫn ngủ say, chân mày nhíu chặt chứng tỏ ngủ không quá thoải mái, hắn cẩn thận sờ tay cậu, vẫn ấm, trong lòng thả lỏng bớt, vòng ra phía trước ghé sát hơn một chút muốn sờ thử lên mặt cậu.
Khúc Văn Hân vừa vặn nghiêng đầu lấy đồ uống, đuôi mắt liếc thấy một đống màu trắng hình người ngồi xổm bên cạnh ghế Bách Nam thì suýt nữa bị dọa cho đứng tim, cũng may bà nhanh chóng bình tĩnh lại —— Trực giác của người mẹ mách bảo, đống màu trắng kia chắc chắn mười phần là thằng con đần độn nhà mình.
Bà giật giật khóe miệng, tháo kính xuống nghi hoặc lên tiếng, “Tiểu Ngọc?”
Ban Ngọc kinh hãi vội trốn sang một bên.
“Quay lại đây cho mẹ!” Bà hơi nhổm người lên kéo hắn lại, quét mắt một vòng nhìn khán giả ngồi xung quanh, hạ giọng, “Sao lại chạy tới đây? Không phải kêu con ở nhà trông nhà sao? Tài xế đã đi theo mẹ rồi, làm sao tới được đây?”
Nếu đã bị phát hiện thì cũng không cần lấp liế.m gì nữa, Ban Ngọc duỗi tay ôm hờ Bách Nam, thì thầm, “Mẹ, Nam Nam ngủ rồi, em ấy ngủ như vậy sẽ khó chịu.”
“Ngủ rồi?” Bà ngẩn người nghiêng đầu nhìn qua mặt Bách Nam, nhíu mày, “Không biết là mệt đến mức nào, bộ phim có âm thanh lớn như vậy…”
“Con đã nói hôm nay Nam Nam phải nghỉ ngơi rồi mà…” Ban Ngọc nói lí nhí… Lăn lộn cả buổi chiều, đến rạng sáng còn hì hục thêm mấy tiếng, thể lực tiêu hao gần hết còn không được nghỉ ngơi, có thể không mệt sao.
Khúc Văn Hân trừng hắn, “Còn không phải nhờ phúc của con à! Sau này phải chú ý một chút, thân thể Nam Nam không phải làm bằng sắt.” Nói xong đẩy đẩy Ban Ngọc, cầm túi xách đứng lên, duỗi tay ra, “Đưa đây.”
“Cái gì?” Ban Ngọc không hiểu.
Bà trợn trắng mắt, “Vé xem phim! Chỗ ngồi cũ của con ở đâu? Hai chúng ta đổi chỗ, đừng nói con trốn vé chuồn vào đấy chứ!”
Ban Ngọc vội vàng móc vé xem phim ra đưa cho bà rồi nhanh chóng thế chỗ, ngồi xuống bên cạnh Bách Nam phất phất tay, “Mẹ, phim này hay lắm, mẹ cứ từ từ xem, ừm, bắp rang cũng cho mẹ luôn.”
“Con cái mất nết.” Khúc Văn Hân duỗi tay chọc hắn, dở khóc dở cười bỏ đi.
Hai người nói chuyện với nhau rất nhỏ, động tác cũng nhẹ nhàng, Bách Nam không bị quấy rầy vẫn tiếp tục ngủ say.
Ban Ngọc vui mừng nhìn Bách Nam, cẩn thận kéo tay vịn ghế lên, duỗi tay ôm người vào lòng mình, xoa xoa cổ, sờ vuốt tóc cậu, lại hôn lên trán thấp giọng dỗ dành, “Nam Nam ngoan nhất, để anh ôm em ngủ.”
Có lẽ do cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thân thể Bách Nam dần dần thả lỏng, cậu vô thức giật giật tìm một tư thế thoải mái hơn, nặng nề ngủ tiếp.
Khúc Văn Hân híp mắt nhìn Trần Trạch xem phim đến say sưa, bắt chước ngữ khí lạnh buốt của Ban Giác, “Trần Trạch, phim hay quá nhỉ?”
“Suỵt, cậu hai đừng… Ủa bà chủ? Sao bà lại ở đây?”
“Đừng ồn!” Bà vội vàng ngồi xuống, mỉm cười tạ lỗi những khán giả bị làm phiền xung quanh, hạ giọng, “Cậu ở đây rất đúng lúc, tôi cần cậu giúp kiểm tra một số thứ.”
Trần Trạch tháo mắt kính xuống, khôi phục bộ dạng nghiêm túc thường ngày, “Bà chủ muốn tra chuyện gì?”
Bà chìa điện thoại ra, sầm mặt ấn giao diện Weibo, chỉ vào tài khoản của antifan nhảy nhót hăng hái nhất, đưa nhiều tin hot nhất trong đám, lạnh lùng nói, “Tra người này, biết quá nhiều tin tức về Nam Nam, thật sự khả nghi.”
Trần Trạch quét mắt nhìn màn hình di động, gật đầu, “Tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi ngay.” Phim điện ảnh gì đó lần sau lại xem tiếp vậy.
Bộ phim kết thúc, tiếng ồn ào của khán giả rời rạp đánh thức Bách Nam dậy, cậu mơ màng mở mắt, nghi hoặc cọ cọ vào lớp vải dưới mặt mình, lập tức tỉnh táo —— Kỳ quái, từ bao giờ mà ghế dựa rạp chiếu phim lại thoải mái như thế nhỉ?
Ban Ngọc nhận ra động tĩnh của người trong lòng, vội cúi đầu vuốt tóc cậu thấp giọng hỏi, “Nam Nam em tỉnh rồi? Có đói bụng không, cổ và vai có mỏi không? Anh đưa em đi ăn cái gì được không?”
Giọng nói và hơi thở quen thuộc làm Bách Nam ngẩn người, cậu vội vàng ngẩng đầu, sau đó đâm thẳng vào ánh mắt tràn đầy quan tâm lo lắng của Ban Ngọc, hoảng hốt mất mấy giây mới kinh ngạc hỏi, “Tiểu Ngọc, vì sao anh lại ở đây? Mẹ đâu rồi?”
“Anh đổi chỗ cho mẹ.” Ban Ngọc vuốt ve mặt cậu, căng thẳng nhỏ giọng hỏi, “Nam Nam, em, em còn giận anh không? Xin lỗi mà, lần sau anh sẽ không như vậy nữa, thật đấy, em đừng không để ý tới anh được không?”
Kỳ thật Bách Nam đã hết giận từ lâu, chẳng qua thấy Ban Ngọc vẫn thấp thỏm như vậy, trong lòng nổi lên ý xấu cố tình nói, “Không phải anh đang trông nhà à? Vì sao lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ là… theo dõi em?”
Thân thể Ban Ngọc cứng đờ, ánh mắt né tránh nhỏ giọng rầm rì, “Không, không phải theo dõi mà… Anh chỉ lo lắng…”
“Cho nên đúng là theo dõi em?” Cậu nhướn mày rời khỏi lồ.ng ngực hắn, bóp bóp mặt, “Tiểu Ngọc, anh càng ngày càng xấu lắm nhé, khai thật đi, hôm nay đi theo em bao lâu rồi?”
“Cũng không bao lâu…” Ban Ngọc cúi đầu, cực kỳ đáng thương nói, “Nam Nam, anh xin lỗi… Em đừng giận nữa được không, anh không muốn chia phòng ngủ… Anh bảo đảm thời gian này không làm gì hết, chỉ ôm em ngủ thôi được không? Em đừng giận…”
Hóa ra là bị câu chia phòng ngủ dọa sợ vỡ mật rồi… Bách Nam thầm buồn cười, sắc mặt nhu hòa đứng lên, vò vò tóc hắn nói, “Nào, đi thôi, còn ngồi ăn vạ ở đây nữa là nhân viên rạp phim vào đuổi người đấy.”
Ban Ngọc nhận ra ngữ khí cậu đã thay đổi, ngẩng đầu thấy trên mặt cậu đã mang ý cười, hai mắt lập tức sáng bừng, vội đứng dậy nắm tay cậu, “Được được, chúng ta đi. Nam Nam, em không giận anh nữa đúng không? Anh, anh thích em nhất, thật đấy, anh hứa chỉ ôm em ngủ thôi.”
“Câm miệng.” Bách Nam túm hắn đi ra ngoài, quay đầu lại cười mắng một câu, “Còn nhắc lại nữa là tối nay thật sự chia phòng.”
Ban Ngọc vội vàng ngậm miệng, đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu.
“Có điều em vẫn cho phép anh nói về những chuyện khác, ví dụ như… Ngày mai phải đi làm rồi, nhiệm vụ tuần trước anh hai giao cho anh đã hoàn thành chưa?”
“Nam Nam…”
“Hửm?”
“Có thể đừng nhắc tới đề tài này không…”
“Hừ hừ.”
Bà Cát mỹ mãn buông điện thoại, che mặt, “Hai đứa nhóc này ngọt ngào quá đi, đúng là tân hôn…”
“Tân hôn năm đó lão Tưởng cũng không chiều chuộng tôi như vậy.” Bà Tưởng bóp nhăn túi xách trong tay, nghiến răng nghiến lợi, “Cả ngày lão chỉ biết may quần áo, tôi giận một chút là lão đưa quần áo, phì! Ai mà muốn chứ!”
“Tiền đồ đâu hả.” Bà Tô bật cười nói lại, “Chị không cần thì tôi cần, thôi, hôm nay giải tán đi, ai về nhà nấy ăn cơm.”
Qua bữa cơm tối, Bách Nam và Ban Ngọc bị Khúc Văn Hân đuổi lên lầu.
Ban Giác đặt máy tính lên bàn phòng khách, mở giao diện Weibo lên đẩy đến trước mặt bà, “Được rồi, mẹ đăng đi.”
Khúc Văn Hân gật đầu đăng nhập vào Weibo up ảnh gõ chữ, làm xong hết mới nhìn sang Ban Giác hỏi, “Như vậy là được rồi?”
“Ừm, chờ kết quả nữa thôi.” Ban Giác nâng chén trà lên uống một ngụm, vuốt ve cái chén tao nhã trong tay, nghi hoặc, “Nhà mình đổi trà cụ? Mua của nhà ai thế, hình thức không tồi.”
“Là Nam Nam làm.” Khúc Văn Hân cũng nâng chén trà lên thưởng thức, cười tủm tỉm trả lời, “Đây là tách chuyên để uống hồng trà, còn có loại để uống cà phê và sữa riêng nữa, nhiều bộ lắm.”
“Làm?” Ban Giác ngẩn người, sau đó sắc mặt hòa hoãn xuống, “Tốt đấy, đồ sứ của Bách Nam có tính ứng dụng rất cao.”
“Đúng là rất cao, ngoài ra còn có bộ đồ ăn mới, bình hoa gương nhỏ rồi khay đựng trái cây… Đồ đạc linh tinh nhiều lắm, tất cả đều do Nam Nam làm, quả thực là muốn loại nào có ngay loại đó, quá vừa lòng.”
Ban Lãng buông tờ báo, chua chát nói, “Có con dâu liền mặc kệ chồng, em không phát hiện ra anh đổi kiểu tóc rồi sao?”
“Thấy rồi.” Khúc Văn Hân trừng ông ta một cái, buông chén trà cầm chuột lên làm mới giao diện, nhàn nhạt nói, “Đổi xong càng xấu, không muốn nói chuyện với anh.”
Ban Lãng hầm hừ gạt tờ báo qua một bên, vớ lấy điều khiển TV nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mắt thẩm mỹ gì đó hư hết rồi…”
“Chiều ngày hôm qua, phóng viên của đài chúng tôi đã may mắn phỏng vấn được ngài Bách Hướng Quân chủ tịch công ty Bách Mộc, đối với những tin đồn về người con nuôi bất hiếu lan truyền trên mạng mấy hôm nay, ngài Bách tỏ vẻ không muốn nhắc đến… Đáng thương tấm lòng cha mẹ… Thảo luận trên mạng về tin đồn này cũng… Còn có thông tin từ một người quen của cậu con nuôi này cho biết cậu ta từ xưa vốn đã sống giả tạo… Tác phẩm đồ án nổi bật nhất trong triển lãm tốt nghiệp có khả năng là sao chép…”
“Vớ vẩn!” Ban Lãng ném điều khiển, cả giận, “Hiện giờ Bách Nam là người nhà chúng ta, những người này nói như vậy không phải đang gián tiếp khinh thường Ban Lãng tôi à? Sao chép? Quá buồn cười! Chụp cái mũ sao chép lên đầu một nhà thiết kế mới ra trường thì có khác gì chặn đường phát triển tương lai của nó không!”.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
“Ba, tạm thời đừng nóng nảy.” Ban Giác lấy điều khiển tắt TV, nhíu mày, “Vào khung giờ này lại đi phát loại tin tức cực kỳ cảm tính một chiều… Để con đi gọi điện thoại.”
“Không cần gọi.” Khúc Văn Hân đen mặt thả chuột, chỉ vào trang web, “Đoạn tin tức này đã bị người ta thu lại phát lên Weibo rồi, áp không được nữa đâu, trước hết nghĩ biện pháp giải quyết đi.”
“Nhanh như vậy?” Ban Giác đi đến bên cạnh bà khom lưng nhìn kỹ nội dung trên máy tính, sắc mặt dịu xuống một chút, “Còn tạm, đại bộ phận dân mạng ít ra vẫn lý trí.”
“Là bởi vì có hội fan trung thành của Nam Nam dẫn dắt dư luận.” Khúc Văn Hân trợn trắng mắt, trong lòng vô cùng căm hận, “Con nói xem tại sao trên đời lại có loại người như thế chứ, thấy người ta sống tốt quá bản thân sẽ không thoải mái, phải giẫm một cái mới vừa lòng, tật xấu gì thế không biết.”
Ban Giác vỗ vai bà trấn an, chăm chú nhìn bình luận nhanh chóng gia tăng dưới Weibo, cong môi, “Đừng lo lắng, nếu việc này xử lý tốt, đối với Bách Nam sẽ là lợi nhiều hơn hại, tháng chín mở hội đấu giá, đầu tháng mười khai trương phòng làm việc… Náo nhiệt lắm đây.”
Trên lầu hai, Ban Ngọc dựa lên đầu giường nhìn Bách Nam đã ngủ say bên cạnh, tâm trạng vô cùng tốt đăng nhập Weibo.
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Hôm nay cùng Nam Nam đi xem phim, có điều bóng đèn Tiểu Ngọc cũng đòi theo, mất hứng. 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]
[ Fan cứng A: Nam Nam ơi tôi luôn ủng hộ cậu! Cậu là đỉnh nhất! ]
[ Fan cứng B: Mấy lời đồn đãi gì đó mau ngỏm đi, a a a, hình ảnh hai người tay trong tay ra khỏi rạp chiếu phim đẹp quá trời, tui xỉu. ]
[ Fan cứng C: Dì ơi, lần sau mọi người định đi rạp nào xem phim thế! Con cũng muốn đến làm bóng đèn! ]
[ Người qua đường Giáp: Tôi đặc biệt tới hóng tin của tác giả bộ “Thời gian”, quả là… tay nghề đã tốt, mặt còn đẹp trai, đúng là thắng cả nhân sinh, cẩu độc thân như tôi tỏ vẻ vô cùng ghen ghét! ]
[ Antifan A: Ha ha ha ha, cái đồ con nuôi vô ơn chuyên sao chép lại đi bán hủ lừa fan đấy phỏng, Weibo phía trên chắc cũng là clone của cậu ta vào vuốt đuôi đấy. Chậc chậc, mấy bức ảnh này chỉ nhìn thôi cũng biết là cố ý dàn dựng để chụp, hám fame đến điên rồi. ]
[ Antifan B: Làm người có thể đừng không biết xấu hổ như thế được không, ghê tởm muốn chết!
……
[ Fan trung thành khí áp trầm thấp: Hà hà biết trốn thật đấy, kéo được nhiều đồng bọn ra như vậy, cho là tôi không nhận ra cậu sao? Nạp mạng đi. ]
Ban Ngọc trầm mặt, bấm vào trang chủ của từng người một nhìn thử, thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng, nổi giận.
Trong lúc não hắn đang chạy vô số kịch bản cẩu huyết, đột nhiên có chuông báo tin nhắn đến. Hắn mở ra nhìn, giữa một đống tin nhắn lung tung nhanh chóng nhìn thấy tin quan trọng nhất.
[ Thiên Sứ Áo Hồng: Tiểu Ngọc, hôm nay có người tới bệnh viện lén hối lộ các bác sĩ y tá, ngay cả tôi cũng gặp, những người đó muốn bọn tôi bịa đặt thông tin bậy bạ về Bách Nam khi có phóng viên đến phỏng vấn, làm sao bây giờ? Họ cho nhiều tiền lắm, có hai người đã nhận rồi, cậu mau suy nghĩ biện pháp đi, tôi sợ bọn họ sẽ nói lung tung cho truyền thông mất. ]
Ban Ngọc ngồi dậy đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn này, nhíu mày nhẹ nhàng xuống giường ra khỏi phòng, sau đó chạy như điên xuống lầu một, “Anh hai! Mau đi bệnh viện, chuyện không hay rồi!”