Lâm Ứng Gia nhíu mày, còn không phải là một tai tiếng thôi sao…….. Cần thiết không?
Suy nghĩ một lúc, cậu vừa mới chuẩn bị mở miệng, “Tôi……”
“Trở về kế thừa gia nghiệp.”
Lâm Ứng Gia dại ra, “Gì? Cái quái gì?”
“Cha tôi……. bị bệnh.” Nghiêm Sùng trầm giọng nói, “Công ty không thể không có ai quản.”
Lâm Ứng Gia điên cuồng gõ hệ thống trong đầu, “Đời trước không có cái cốt truyện này mà!”
Hệ thống bình tĩnh hơn cậu nhiều, [Hiệu ứng cánh bướm].
Dù chỉ là một biến hóa nho nhỏ cũng có thể mang đến hậu quả không thể tưởng tượng được.
Có lẽ một hành động chỉ có thể tạo ra chút gió nhỏ, nhưng trong lúc lơ đãng nó có thể thay đổi rất nhiều chuyện khác.
“Tôi không biết gì về chuyện này cả.” Lâm Ứng Gia khó khăn mở miệng, “Chẳng lẽ phải tự mình xử lý chuyện công ty sao? Anh tính toán về sau sẽ không đóng phim nữa sao?”
Nghĩ lại những ký ức của đời trước, có một lần Nghiêm Sùng say rượu, anh đã từng nói qua, anh thật sự rất thích, rất thích đóng phim.
Anh vô cùng có đam mê với cái nghề này.
Chẳng lẽ, cha anh bị bệnh rất nặng sao?
“Ừm….” Nghiêm Sùng gật đầu, anh cười một tiếng, “Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn quay lại cái lồng sắt kia.”
Anh đang cười
Lâm Ứng Gia nhìn anh.
Nhưng anh không hề vui vẻ.
“Cho nên mấy ngày hôm nay anh……..”
“Những tai tiếng đó……..”
Hai người đều là sửng sốt, Nghiêm Sùng ý bảo, “Cậu nói trước đi.”
“Cho nên mấy ngày nay anh mới không thèm quan tâm tới tôi sao?”
Nghiêm Sùng nhíu mày, không tán đồng cách nói của cậu, “Rõ ràng là cậu không muốn để ý đến tôi.”
“Nhưng lúc tôi nói chuyện với anh anh đều nói sang chuyện khác, rõ ràng là anh không muốn quan tâm tới tôi.”
Nghiêm Sùng không thể nào cãi lại, nhưng anh vẫn muốn giãy giụa một chút, “Nhưng mà sau đó cậu không để ý tới tôi.”
Lâm Ứng Gia muốn nói là cậu đang tức giận nhưng khi nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt của anh, cậu chỉ có thể nhấc tay đầu hàng. Lâm Ứng Gia nhụt chí nói, “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Nghiêm Sùng do dự một chút, “Tin tức trên mạng…..”
Lâm Ứng Gia bị khơi ra hứng thú, cậu dùng vài bước đi đến sô pha, ngồi xổm xuống rồi ngửa đầu nhìn anh.
Nghiêm Sùng nhìn cậu ngồi sát mình, giọng nói ngày càng nhỏ, “Là thật sao? Cậu đối với cô ấy…… có ý sao?”
“Anh đang nói ai vậy?” Lâm Ứng Gia giả ngu.
Kỹ thuật diễn của Lâm Ứng Gia thật sự quá kém, Nghiêm Sùng nhìn qua là có thể nhận ra, cậu đang giả vờ. Trong lòng anh có chút tức giận, chính anh cũng ý thức được mình không có quyền tức giận nhưng nỗi buồn bực cứ tính tụ trong ngực anh, buồn bực mà không thể xả ra ngoài được.
Thật oan ức.
Từ trước đến nay, Lâm Ứng Gia không phải là một người xem mặt đoán ý, cậu chỉ nhìn vào khuôn mặt của anh rồi cảm thấy trong mắt tất cả đều là ba chữ này.
Đáng thương.
“Phóng viên chỉ dùng một bức ảnh rồi tùy tiện bịa ra mà anh cũng tin sao.” Lâm Ứng Gia cảm thấy có chút buồn cười, cậu nhìn anh, “Nam chính cũng có mặt mà, bọn họ đã xóa đi rồi bịa đặt thôi.”
Nghiêm Sùng rũ đầu, cũng không biết anh có tin hay không.
Lâm Ứng Gia thuận thế nắm lấy bàn tay của anh, lắc lư vài cái, sau khi tầm mắt của anh dừng lại trên người cậu thì cậu mới thỏa mãn cười, “Anh đổ oan cho tôi như vậy, hiện tại anh muốn bồi thường cho tôi như thế nào đây?”
“Tôi……”
Lâm Ứng Gia ngắt lời của anh, “Đi ăn một bữa cơm với tôi đi, mấy hôm nay nắng nóng quá, tôi cũng chả ăn được bao nhiêu.”
Nói xong, Lâm Ứng Gia làm ra vẻ mặt tủi thân, cậu ấn tay Nghiêm Sùng lên khuôn mặt của mình, hai mắt nhìn anh chằm chằm rồi nói với giọng điệu đáng thương, “Anh nhìn tôi một cái xem, tôi đã gầy đi thế này rồi.”
Rõ ràng là bịa đặt lung tung, rõ ràng là béo hơn một vòng.
Nếu Tô Ngữ có mặt ở đây thì chắc chắn cô sẽ mắng cậu,mấy hôm nay Lâm Ứng Gia bỏ hết rèn luyện, bữa khuya thì không hề giảm, nếu không phải cô khẩn cấp phái một trợ lý sinh hoạt giám sát thì cái bụng này có khi phải béo thêm vài vòng, sợ là đến cơ bụng cũng không thấy bóng dáng đâu.
“Đi đâu ăn?” Trước mắt, lự kính của Nghiêm Sùng đối với cậu vẫn rất dày, đã lâu rồi anh không gặp cậu, giờ nghe xong lời này thì anh lại càng đau lòng.
Lâm Ứng Gia thuận theo, ngồi xuống bên cạnh anh, “Gần khách sạn có một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, tôi đã thèm ăn từ lâu rồi, nhưng giá cả ở đó có hơi đắt, hôm nay chắc phải cần anh chi tiền rồi.”
Tới nơi Nghiêm Sùng mới biết được, đây không chỉ là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng mà còn là một thánh địa của các cặp đôi.
Ánh nến mập mờ này, tên món ăn đầy tình thú này, trang trí khéo léo này, hơn nữa bên cạnh mỗi bàn đều có rất nhiều hoa tươi và thực vật, trừ khi có người cố ý thăm dò, nếu không thì sẽ không thể nào thấy được trên bàn có gì.
Khuôn mặt dưới khẩu trang của Nghiêm Sùng nóng lên.
Nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Lâm Ứng Gia khi nói chuyện với người phục vụ, cộng thêm kỹ thuật diễn tệ hại của cậu, Nghiêm Sùng cố gắng tự nói rằng mình đã suy nghĩ nhiều rồi, nhưng đột nhiên lại nhớ đến những câu nói nguy hiểm của cậu khiến độ nóng trên mặt anh lại tăng lên.
Có lẽ là anh suy nghĩ quá nhiều.
Kết quả của việc mải suy nghĩ miên man chính là, Nghiêm Sùng không biết Lâm Ứng Gia đã gọi những gì, cuối cùng anh chỉ có thể bình tĩnh nhìn hoa ở một bên.
Một tay của Lâm Ứng Gia chống cằm, ánh mắt của cậu dừng lại trên khuôn mặt của Nghiêm Sùng, cậu cứ như thế chăm chú nhìn anh.
Anh lớn lên thật sự đẹp.
Cậu rất thích vẻ đẹp này.
Nghiêm Sùng chỉ vì một tin tức trên mạng liền ngồi máy bay đến nơi này, như vậy thì sao có thể là không thích cậu? Chỉ là anh mạnh miệng thôi.
Tuy nhiên, miệng cứng cũng không sao, cơ thể mềm là được.
Món ăn được đưa lên, trong lúc nhất thời chỉ còn tiếng dao nĩa va chạm, người phục vụ đem rượu vang đỏ Lâm Ứng Gia gọi lên rồi rời đi.
Lâm Ứng Gia cầm lấy bình rượu, tự đổ cho cậu và Nghiêm Sùng một ly, cậu khẽ cười với anh một tiếng, “Uống một ly nhé?”
Nghiêm Sùng cầm lấy ly rượu, khi miệng ly đến bên miệng, động tác của anh hơi dừng lại một cách khó phát hiện, anh nâng mắt nhìn về người thanh niên đang mỉm cười ngồi đối diện mình, cậu nâng ly, nở nụ cười rồi uống một hơi cạn sạch, yết hầu lên xuống vô cùng gợi cảm.
Nghiêm Sùng rũ mắt, cũng uống hết cả ly rượu.
Ánh đèn của nhà hàng này làm thật sự rất tốt, bất cứ lúc nào bước vào nhà hàng này cũng khiến người ta có cảm giác ăn tối dưới ánh nến.
Ánh đèn mờ ảo nhảy nhót giống như một cái lự kính mỹ nhan tự nhiên.
Càng đừng nói đến việc ở trong mắt hai người đàn ông ngồi đây đều có tâm tư riêng.
Rượu có số độ rất cao, Nghiêm Sùng uống mấy ly vào bụng đã cảm thấy hơi say, Lâm Ứng Gia trong tầm mắt của anh cũng trở lên mờ nhạt.
Nhưng có lẽ, căn bản rượu cũng không mạnh như vậy.
Chỉ là hai người có tâm tư riêng, nếu bản thân quá mức tỉnh táo thì không thể làm những chuyện không tỉnh táo được, vì thế liền tự tìm một cái bậc thang rồi mới dám công khai nổi điên.
“Lần trước cậu hỏi tôi….”
Lâm Ứng Gia ngắt lời của anh, đôi mắt quyến rũ của cậu bỗng nhiên vô cùng có tính công kích, cậu nhìn chằm chằm vào anh, “Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, anh có muốn đi theo tôi không?”
Giống như một con mãng xà đang theo dõi.
Trong đầu Nghiêm Sùng đột nhiên hiện lên suy nghĩ này, nhưng anh không cảm thấy sợ hãi chút nào, thậm chí anh lại có một loại hưng phấn bí ẩn.
Anh cũng bắt đầu nổi điên.
Cho nên anh nghe thấy chính mình nói____
“Chỉ cần cậu dám dẫn tôi đi.”
Ánh mắt của hai người va chạm nhau, giống như có một bức tường đột nhiên sụp đổ, linh hồn cơ khát khó chịu bị trấn áp lâu nay đột nhiên phóng ra.
Lâm Ứng Gia cười tình tứ với anh.
“Vậy đi thôi.”
Tòa nhà Paper Garden, 1706.
Nơi mọi thứ bắt đầu.
Sau khi đóng cửa phòng, Lâm Ứng Gia lập tức ấn Nghiêm Sùng lên tường, chóp mũi cọ chóp mũi, hô hấp và hơi thở mập mờ dây dưa bên nhau.
“Anh muốn nói cái gì, nói đi.” Lâm Ứng Gia nhìn người trước mặt đang có ý định chui vào “mai rùa”, quyết tâm không cho chuyện này xảy ra, cậu bước lên một bước uy hiếp, “Tôi chỉ cho anh một cơ hội mở miệng này, gần đây có rất nhiều người có ý với tôi, dù bọn họ có mục đích gì thì hợp đồng của tôi với Cực Quang cũng không cấm tôi yêu đương, anh cũng không phải là lựa chọn duy nhất của tôi. Anh không sợ tôi xoay người một phát liền chạy đi…..”
Muốn nói hay không, muốn nói cái gì, muốn nói như thế nào, anh muốn gì.
Nghiêm Sùng nâng mắt nhìn vào đôi mắt của Lâm Ứng Gia, vì khoảng cách quá gần nên anh không nhìn rõ khuôn mặt của cậu, nhưng anh có thể nhìn rõ đôi mắt đen nhánh của cậu, đôi mắt giống như một lốc xoáy nguy hiểm.
Con rắn độc có thể hành động bất cứ lúc nào, cậu đang đợi một câu trả lời của anh.
Nghiêm Sùng hít sâu một hơi, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, anh muốn lấy ra khí thế khi đàm phán, “Cậu có nhớ là cậu từng hỏi tôi, tại sao tôi lại quan tâm cậu như vậy?”
Anh vươn tay đẩy đầu của cậu ra sau, kéo dãn khoảng cách, anh nhẹ nhàng hỏi: “Cậu còn muốn biết đáp án không?”
Lâm Ứng Gia cười nhẹ hai tiếng, cậu tránh thoát tay của anh, lại tiến sát về phía anh lần nữa. Cậu rúc đầu của mình vào cổ anh rồi cọ nhẹ, “Muốn, nằm mơ cũng muốn.”
“Nói đi.” Lâm Ứng Gia từng bước dụ dỗ anh, “Nói cho tôi biết, tôi muốn nghe được đáp án tôi muốn nghe, anh biết tôi muốn nghe cái gì mà…”
Nghiêm Sùng hơi hơi nghiêng đầu, ngửi mùi thơm của tóc cậu, “Anh đối với em…..là nhất kiến chung tình.”
Đáp án này rất tuyệt, nhưng mà…..
“Em không đồng ý.” Lâm Ứng Gia cắn vào cổ anh một cái, dùng năng nanh nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó cậu vừa cười vừa nói, “Cái gì mà nhất kiến chung tình, anh tự khen mình sao, rõ ràng là anh thấy sắc nổi lòng tham, nhìn trúng cái lớp da này của em.”
“Anh…a!”
Nghiêm Sùng vừa mới chuẩn bị mở miệng thì cậu liền chơi xấu, cắn mạnh anh một cái làm anh đau đến mức kinh ngạc.
Lâm Ứng Gia ngẩng đầu nhìn dấu răng có chút máu trên cổ anh, cảm thấy vô cùng vừa lòng. Cậu càng xem càng vừa ý, lại rũ đầu mổ thêm vài cái nữa, sau đó cậu lại bất đắc dĩ thở dài, “Vậy chắc em nên cảm thấy may mắn, đố anh cũng không tìm ra được ai đẹp như em.”
Dứt lời, hai tay Lâm Ứng Gia ôm lấy eo của anh, dùng lực rồi trực tiếp bế người lên, cậu dùng đầu gối mở chân của anh ra để anh chỉ có thể ôm mình. Vì chưa kịp chuẩn bị nên Nghiêm Sùng chỉ có thể bám chặt vào người cậu.
Lâm Ứng Gia trộm mừng rỡ.
“Em.” Nghiêm Sùng nhìn thẳng vào cậu, anh cảm thấy như đang đi trên bông, hơn nữa tư thế này khá bất lợi với anh, “Làm, ư…”
Môi chạm môi, hơi thở nam tính nóng bỏng hòa trộn với hương rượu vang, Lâm Ứng Gia không để mình thiệt thòi, cậu càng hôn càng dữ dội, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người đang ở trước mặt cậu.
Nghiêm Sùng không quen với việc thân mật kịch liệt như vậy, hai tay đặt trên vai cậu của anh cố đẩy cậu ra nhưng lại không nỡ dùng lực, cuối cùng anh chỉ có thể tủi thân nắm chặt áo của cậu, rồi giống như bắt đầu có chút muốn kéo người lại gần.
Trong đầu Nghiêm Sùng đột nhiên nhảy ra một vấn đề, sao kỹ năng hôn của cậu lại tốt như vậy? Trong lòng anh đột nhiên có chút tức giận, ngoài miệng cũng không do dự cắn cậu một cái.
Lâm Ứng Gia chính là một người không bao gờ để mình thiệt thòi, cậu lập tức cắn trả lại, Nghiêm Sùng ăn đau nên hô lên một tiếng, rồi lại bị cậu nhân cơ hội này tiến vào sâu hơn. Anh mang một bụng tủi thân cũng chỉ có thể để ở trong bụng.
Nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cằm, khi Lâm Ứng Gia lùi ra liền tạo thành một sợi chỉ bạc ái muội.
Vô cùng sắc tình.
Hai tay của Lâm Ứng Gia dùng chút sức, ôm anh vào lồng ngực của mình giống như một đứa trẻ, cậu đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa bật cười, “Được, nghe anh, làm!”
Nghiêm Sùng cảm thấy không ổn, anh vừa định mở miệng để tranh thủ chút tự do thì liền nghe một tiếng “Chát!”. Chỉ một tiếng, cả người của anh giống như bốc khói, anh xấu hổ chôn đầu vào cổ Lâm Ứng Gia, sau đó cảm thấy mình quá nghẹn khuất nên anh liền cắn vào cổ cậu một cái. Nghe được tiếng rên của cậu vì bị đau, anh lập tức cảm thấy thoải mái nhưng đồng thời cũng tự hỏi sao mình lại trẻ con như vậy.
Trời đất quay cuồng, anh bị ném lên giường, Lâm Ứng Gia cũng liền thuận theo đè lên người anh.
Trong lòng Nghiêm Sùng cảm thấy chột dạ, anh dần lùi về phía sau, Lâm Ứng Gia không ngăn anh, cậu cũng từ từ tiến về phía trước. Đến khi không thể lùi nữa, anh mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Em muốn làm gì?”
Lâm Ứng Gia nghiêng đầu cười với anh, cậu không trả lời vấn đề của anh mà hỏi sang một chuyện khác, “Quà của em đâu?”
“……. Cái gì?”
Lâm Ứng Gia bình tĩnh lặp lại, “Bạn trai, quà của em đâu?”
“……..”
Một tiếng gọi “bạn trai” này làm Nghiêm Sùng choáng váng, anh cảm thấy cụm từ này còn có độ cồn cao hơn với rượu vang đỏ lúc nãy.
Lâm Ứng Gia tiến về phía trước, cúi đầu mổ nhẹ vào môi của anh, “Bạn trai, không phải là anh không chuẩn bị quà đấy chứ? Mới bắt đầu mối quan hệ mà anh đã không xứng chức như vậy rồi.”
Thật ra Nghiêm Sùng có chuẩn bị.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Lâm Ứng Gia từ khi hai người quen nhau, sinh nhật năm 20 tuổi, nếu ở thời cổ đại thì chắc chắn phải tổ chức lễ cập quan.
Chỉ là sáng sớm mới tỉnh lại anh đã thấy trên mạng toàn là tin tức của Lâm Ứng Gia và nữ chính, cậu lại còn không thanh minh dù đã qua cả ngày, trong lòng anh vô cùng hoảng loạn nên mới vội vã đến đây.
Còn về quà, nó vẫn còn nằm trên tủ đầu giường trong nhà anh.
Nghiêm Sùng muốn giải thích nhưng lại bị Lâm Ứng Gia giành trước, “Đừng nói với em là anh để nó ở nhà, em không tin đâu.”
Nghiêm Sùng: “……”
Sao lần nào cậu cũng có thể đoán trước điều anh muốn nói vậy?
Lâm Ứng Gia lại hỏi, “Bạn trai, anh từng làm bạn trai của người khác chưa?”
“Không có!” Lúc này Nghiêm Sùng trả lời rất nhanh.
“Vậy nể mặt đây là lần đầu của anh nên em sẽ tha thứ cho anh.” Lâm Ứng Gia lại hôn anh một cái, cậu cảm thấy không đủ, đôi môi không xa không gần dán trên mặt anh, yết hầu của cậu cảm thấy vô cùng khô rát, “Em muốn lấy quà, anh có cho em không?”
Mãng xà đang thè lưỡi ngay cạnh cổ anh, không một tiếng động dùng sắc đẹp dụ anh đến gần, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt anh vào bụng.
Lý trí nói với Nghiêm Sùng, từ chối mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Vì thế, anh từ bỏ lý trí, nghênh đón nụ hôn của cậu.
“Em muốn cái gì….. anh cũng đều cho em hết.”
Ngoài cửa sổ là tiếng mưa nhỏ tí tách, sau đó mưa ngày càng lớn, từng đợt sấm sét rung chuyển, sóng gió trên biển vô cùng mãnh liệt, thuyền buồm yếu ớt cố gắng chống lại sóng biển nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.
Thuyền buồm bị vỡ nát, chìm nghỉm ở trong biển.
Nghiêm Sùng, cũng trầm luân giữa cơn lốc xoáy.
Chỉ khác là, anh không thèm phản kháng, anh vui vẻ tiếp nhận nó.
Hôm nay mưa rền gió dữ không dứt.
______kéo đèn ( mấy người đang chờ mong cái gì) _____