Tần Tu Nhiên mang cái hộp đang cầm trên tay đến ven đường rồi lễ phép chào tạm biệt Dương Dung. Bà mỉm cười vẫy tay, dõi theo bóng hai đứa trẻ rời đi, càng nhìn càng hớn hở trong bụng: “Ái chà chà, hai đứa này đẹp trai quá đi mất!”
Cố Lam kéo Tần Tu Nhiên xuống lầu, nói nhỏ với anh: “Mẹ em là kiểu người thấy tiền chiều nào xuôi chiều ấy, anh đừng bị bà ấy lừa. Bà ấy và chú Vương ước gì em lấy chồng thật nhanh, mẹ em mong sao bán đứt đứa con gái này để ôm tiền về chứ chẳng đùa. Em thấy y luôn, mẹ em bán được em xong vui quá trời.”
“Em đừng nói thế.” Nhìn người đang nắm tay mình, Tần Tu Nhiên mỉm cười: “Chẳng qua là vì mẹ em và chú Vương lo lắng cho em thôi.”
“Mắc gớm!”
Cố Lam bĩu môi, một tay ôm quả bóng rổ, một tay kéo anh đến sân bóng rổ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này trời đã phủ bóng đen kịt, các cô các bác nhảy múa ngoài quảng trường đang ra về từ lâu, mấy đứa con nít cũng đã bị bắt về nhà làm bài tập. Giờ đây, sân bóng rổ vắng tanh không một bóng đèn, toát lên cái vẻ đìu hiu, quạnh quẽ dưới ánh đèn đường.
Cố Lam vừa đập bóng rổ vừa tiến dần ra giữa sân, đoạn cô chỉ vào khung bóng rổ bên trái: “Cái khung bóng rổ này của tôi, anh lấy cái đối diện đi.”
Nghe cô nói vậy, Tần Tu Nhiên tiến lên, đi tới đường kẻ chính giữa sân bóng rổ rồi nhìn xung quanh: “Chỉ có hai chúng ta thôi hả?”
“Đúng rồi.” Cố Lam chuyển bóng rổ qua lại giữa hai tay, nhìn Tần Tu Nhiên: “Hôm nay thiếu người, chúng ta một chọn một đi.”
“Anh đấu với em mà thắng thì liệu có không công bằng lắm không?” Tần Tu Nhiên khua tay múa chân: “Anh cao hơn em một chút mà.”
“Hừ!” Cố Lam vừa nghe vậy đã tỏ ra khinh thường ngay: “Không phải em khinh thường anh đâu.”
Dứt lời, Cố Lam khuỵu hai đầu gối xuống, điều khiển bóng rổ: “Mà là em khinh thường bình đẳng mỗi một người đàn ông các anh.”
Thốt xong câu ấy, Cố Lam dẫn bóng lướt thẳng qua người Tần Tu Nhiên. Anh sững sờ một hồi mới sực nhớ phải mau chóng đuổi theo.
Anh chạy nhanh hơn Cố Lam, chẳng mấy chốc đã chạy đến trước mặt cô, ngăn không cho cô vào vạch ba điểm. Cố Lam nghiêng người qua trái, Tần Tu Nhiên bèn ngăn lại theo phản xạ nhưng Cố Lam lại đẩy bóng qua phải, làm động tác giả để cúi người vòng qua từ bên phải Tần Tu Nhiên. Sau đó, cô ôm bóng bước ba bước lớn, ung dung hất tay lên, tung bóng vào khung bóng rổ một cách chuẩn xác.
Quả bóng lọt vào khung, rơi xuống đất. Cố Lam nhún vai, dang hai tay và thách thức: “Em cũng rất gì và này nọ đó nha.”
Câu nói này đã chọc giận Tần Tu Nhiên, anh đi tới một bên, nhặt bóng rồi nghiêm túc nói: “Hồi nãy anh chưa sẵn sàng, giờ chơi nghiêm túc thôi.”
Nghe vậy, Cố Lam nhướng mày, sau đó dang hai tay làm tư thế phòng thủ, khuỵu hai đầu gối, cất giọng dõng dạc: “Lên nào!”
Tần Tu Nhiên nghe xong thì tấn công ồ ạt mà không hề có chút do dự nào.
Thân hình anh to cao và vạm vỡ, không cần phải sử dụng mánh khóe như Cố Lam mà tận dụng ưu thế về chiều cao của mình, chơi theo lối tấn công mạnh mẽ và đầy bạo dạn. Không thể không công nhận rằng anh đã dốc toàn lực vào cuộc chơi này, tuyệt nhiên không mảy may nhượng bộ vì sự khác biệt với đối thủ về giới tính hay thể trạng.
Biểu hiện của anh đã làm trỗi dậy ý chí chiến đấu của Cố Lam, cô cũng đã quen với những cuộc đấu bóng rổ như vậy. Tần Tu Nhiên mạnh thì cô còn mạnh hơn nữa, thể hiện cho anh thấy thế nào là đại thần bóng rổ với kỹ thuật chơi bóng đỉnh cao, có thể cân hết mọi góc độ nào.
Các thao tác từ ba bước lên rổ, ném vào rổ từ ngoài vạch ba điểm của cô đều ghi điểm. Cố Lam và quả bóng dường như đã hòa làm một thể, nó như thể tay chân của cô vậy, cô có thể điều khiển nó một cách dễ dàng.
Hễ quả bóng còn nằm trong tay, cả sân bóng này thuộc về Cố Lam!
Nhìn người con gái tràn trề sức sống với sự khỏe khoắn, mạnh mẽ được bộc lộ qua từng động tác và cử chỉ, đôi mắt sáng bừng, lấp lánh, chứa chan sự kiêu hãnh kia, Tần Tu Nhiên những tưởng mình đang nhìn thấy ánh mặt trời chói lóa rực rỡ vậy, thu hút đến mức khiến con tim người ta lỡ nhịp.
Số lượng bóng vào rổ của hai người bám nhau sát nút, không ai có thể kéo dài khoảng cách tỷ số với người kia, điều này làm cho Tần Tu Nhiên phấn khích vô cùng. Đến khi hai người chọn sẽ quyết định thắng thua bằng một cú ném cuối cùng, Tần Tu Nhiên phấn khởi cất tiếng: “Hôm nay tôi thắng chắc rồi!”
“Đừng có mà mơ!” Cố Lam điều khiển quả bóng qua lại, nhếch mép: “Cú ném này thuộc về em!”
Dứt lời, Cố Lam nói to: “Ba điểm!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thốt xong câu ấy, Cố Lam lại nhào tới tấn công một lần nữa, Tần Tu Nhiên dang hai tay tập trung cao độ để phòng thủ, chực chờ chặn bóng khi chớp được thời cơ. Cố Lam đưa lưng về phía anh, tìm kiếm cơ hội phá vòng vây để ghi điểm.
“Anh đã nghĩ kỹ rồi.” Tần Tu Nhiên thở hồng hộc: “Nếu hôm nay anh thắng, anh sẽ đến gặp ông nội để hỏi chuyện cưới xin với mẹ em.”
“Anh có bị điên không hả?”
Cố Lam xoay phắt lại hòng phá vòng vây từ bên trái, nhưng Tần Tu Nhiên cũng theo sát ngay sau đó, ngăn cản đường bóng của cô. Bị anh chặn đường, Cố Lam vừa quan sát xung quanh vừa nhắc nhở: “Việc hệ trọng của đời người mà, anh đừng cẩu thả thế!”
“Anh không cẩu thả!” Tần Tu Nhiên phòng thủ sau cô, nói một cách chắc nịch: “Chúng ta đã sống thử lâu lắm rồi, cũng phải có kết quả chứ!”
Nghe anh nói xong thì cũng tìm thấy sơ hở trong thế phòng ngự của anh, Cố Lam khom người, đập bóng tiến tới. Tần Tu Nhiên không cản Cố Lam, chỉ đứng nhìn cô đứng ngoài vạch ba điểm nhảy lên tung bóng, anh thổ lộ lòng mình: “Anh muốn ở bên em mãi mãi!”
Cố Lam run tay, nhẹ nhàng đáp đất. Hai người thấy quả bóng rổ được ném đi theo đường parabol, sau đó bay vụt qua khung bóng rổ, rơi cái uỵch xuống đất.
Cô quay lại nhìn người đang đứng dưới bóng đèn, người đàn ông đối diện mỉm cười: “Thấy chưa, anh thắng rồi!”
“Do em xao nhãng thôi!” Dù đã thua nhưng Cố Lam vẫn cố mạnh miệng, cô tỏ ra bất mãn: “Anh để em ném lại thử xem nào?”
“Tối nay em ném bóng ba điểm năm lần, lần nào cũng vào.” Tần Tu Nhiên nhắc nhở cô: “Chỉ có mỗi lần này là không.”
“Rồi sao?” Cố Lam hơi chột dạ, cô vờ như bình tĩnh, trừng anh: “Do em xao nhãng thôi!”
“Thì.” Thấy cô vẫn ngoan cố cãi chày cãi cối, Tần Tu Nhiên nắm tay lên trời, vươn vai rồi quay đi nhặt bóng: “Anh sẽ về nhà nói với ông nội rằng em muốn kết hôn với anh, để ông ấy đến nhà em hỏi chuyện cưới xin.”
Cố Lam chết trân tại chỗ, đến khi cô lấy lại tinh thần thì Tần Tu Nhiên đã cúi người nhặt quả bóng rổ lên, phủi bụi đất trên bóng đi rồi chuẩn bị rời khỏi đây.
“Khoan khoan, ai đồng ý kết hôn với anh chứ?!”
Cố Lam sực nhận ra vấn đề nằm ở đâu, cô xông tới, đuổi theo anh: “Trả lại bóng cho em!”
“Anh nhặt được thì nó là của tôi.” Tần Tu Nhiên bị kẹp cô song vẫn ráng đưa bóng ra xa: “Cóc cho đấy!”
“Trả lại đây!”
Cố Lam chạy đi chạy về quanh Tần Tu Nhiên, còn Tần Tu Nhiên thì vừa né vừa trốn khỏi Cố Lam.
Trong lúc hai người cãi nhau ỏm tỏi, Tần Kiến Thanh thờ ơ nhìn thằng con trai ngang nhiên xông vào phòng bệnh VIP của bệnh viện mà mình đang nằm.
“Ba định giao quyền thừa kế nhà họ Tần cho nó thật ư?!” Tần Giang Hà nhìn chòng chọc vào Tần Kiến Thanh: “Nó chỉ là một thằng nhóc ba mươi tuổi đầu miệng còn hơi sữa thôi mà, nó đã làm được gì cho nhà họ Tần chưa? Con làm việc tại công ty suốt mấy chục năm trời, nai lưng ra làm lụng vất vả, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Ba, ba đối xử với con như vậy đó hả? Nó là con trai con, còn con mới là con trai ba cơ mà!”
Tần Kiến Thanh không nói không rằng, ông cụ bình tĩnh nhận lấy cốc nước từ tay chú Phúc rồi uống thuốc.
“Bảo bác sĩ Triệu chờ một lát, còn lại ra ngoài hết đi.”
Tần Kiến Thanh bảo với chú Phúc, trông ông cụ có vẻ uể oải.
Chú Phúc gật đầu, liếc nhìn Tần Giang Hà đang bị người vệ sĩ giữ lại ở cách đó không xa, lưỡng lự nói: “Hay là tôi cứ ở lại…”
“Không sao đâu.” Tần Kiến Thanh lắc đầu: “Tôi biết mà.”
Trên mặt chú Phúc vẫn đầy vẻ đắn đo, nhưng rồi cuối cùng ông ấy vẫn gật đầu thỏa hiệp. Đoạn chú Phúc quay đầu nhìn về phía Tần Giang Hà, sự cảnh cáo lộ rõ trong giọng nói của ông ấy: “Cậu chủ, sức khỏe của ông chủ không tốt, cậu ăn nói có chừng có mực giúp tôi.”
“Chú Phúc.” Tần Giang Hà khẽ nới lỏng cà vạt để dễ thở hơn. Mãi đến khi cổ áo được nới rộng chút đỉnh, ông ta mới bật cười nhạo báng: “Chú chỉ là một con chó của nhà họ Tần thôi mà. Thế này là sao đây, chú ở nhà lâu quá nên tưởng mình hoá người rồi đấy à?”
“Vả miệng.”
Tần Kiến Thanh điềm tĩnh cất tiếng, chú Phúc ngay lập tức tiến lên, thẳng tay vả vào mặt Tần Giang Hà!
Tần Giang Hà không kịp trở tay chống lại cú tát ấy, muốn đánh trả nhưng ngay sau đó đã bị hai người vệ sĩ ghì chặt xuống.
“Thả tôi ra! Thả ra!” Tần Giang Hà vùng vẫy dữ dội.
Tần Kiến Thanh thản nhiên nhìn ông ta, cảnh cáo từng câu từng chữ một cách khó khăn, thậm chí có phần thều thào: “Từ nhỏ ba đã dạy mày sao? Chú Phúc đã theo ba suốt cả đời người, là bề trên của mày, ba còn sống thì mày phải sợ ông ấy, ba chết rồi thì mày vẫn phải tiếp tục tôn kính ông ấy, mày điếc à mà nghe không hiểu sao?!”
“Con hiểu!” Tần Giang Hà vung tay để thoát khỏi sự kìm hãm của vệ sĩ, quay ngoắt qua nhìn hai người mà quát mắng: “Đừng động vào tôi!”
Vệ sĩ lạnh lùng nhìn ông ta, Tần Giang Hà lại nhìn về phía Tần Kiến Thanh: “Con hiểu chứ! Bao nhiêu năm qua, ba bảo gì con đều làm nấy. Hễ gặp ông ta là con lại nịnh nọt xun xoe chẳng khác gì một con chó vậy, ba còn muốn thế nào nữa? Nhưng con làm chó nhiều năm như vậy mà cũng chưa thấy ba cho con một miếng thịt nào! Nhà họ Tần luôn nằm trong sự kiểm soát của ba, ba không thèm san sẻ cho thằng con này, thế mà ba còn đưa hơn một nửa cổ phần cho Hạ Di, là ý gì? Không phải lót đường cho thằng cháu cưng của ba thì là gì hả?! Con giao việc cho ai thì ba theo dõi, chuyện gì con làm ba cũng phủ nhận phũ phàng từ nhỏ ba đã chướng mắt con, ba tưởng con không biết điều đó ư? Nếu anh cả không chết, đừng mong ba nhìn con lấy một lần!”
Nhắc đến đứa con trai đầu lòng, đồng tử Tần Kiến Thanh hơi co lại.
Ông cụ không kìm được siết chặt quả đấm, tỏ ra điềm tĩnh nhìn Tần Giang Hà: “Mày đừng nhắc đến anh mày bằng cái giọng điệu đó.”
“Không chịu nổi chứ gì?” Nhìn thấy dáng vẻ đó của Tần Kiến Thanh, Tần Giang Hà phá lên cười sặc sụa.
“Đằng nào ông cũng muốn giao lại nhà họ Tần cho Tần Tu Nhiên, tôi chẳng vớt vát được gì, thôi thì tôi cũng chả thèm đóng kịch nữa.” Tần Giang Hà dang tay ra: “Tôi nói thẳng luôn tại đây, tôi ghét ông, ghét Tần Giang Thành, ghét cả nhà họ Tần! Ông kêu tôi không được nói về anh ta bằng giọng điệu này à? Tôi cứ làm đấy! Tôi cứ nói kiểu đó đấy! Ông có biết tại sao anh ta chưa đến bốn mươi tuổi mà đã chết rồi không? Đáng đời cả thôi!”
“Vả tiếp!”
Tần Kiến Thanh quát khẽ, hai người vệ sĩ nhanh nhẹn giữ ông ta lại, chú Phúc lại mạnh tay tát tiếp.
“Vả đi, chúng mày vả nữa đi! Chúng mày vả xong thì tao đi báo cảnh sát!”
Tần Giang Hà gào thét inh ỏi như đã hoá điên, vùng vẫy dữ dội hòng thoát khỏi hai người vệ sĩ đang kìm kẹp hai bên mình, âm thanh chát chúa của những cú tát vang vọng trong phòng bệnh mãi không ngớt. Tiếng chửi bới của Tần Giang Hà cứ ra rả bên tai, Tần Kiến Thanh chầm chậm nhắm mắt lại.
Hồi lâu sau, tất cả sự phẫn nộ của Tần Giang Hà biến thành nỗi ấm ức nghẹn ngào, ông ta gào lên than van: “Dựa vào đâu! Dựa vào đâu chứ!”
Vẻ không đành lòng hiện lên trong mắt chú Phúc, vệ sĩ phát hiện cảm xúc của hai ông cụ đã thay đổi bèn khẽ buông tay. Tần Giang Hà rúm người ngã xuống đất, ỉ ôi gào khóc, không thèm ngó ngàng gì tới hình tượng của mình nữa: “Dựa vào đâu nó chẳng cần làm gì cả mà vừa về nước đã được thừa kế nhà họ Tần chứ?! Tôi mới là con trai ông cơ mà! Tần Kiến Thanh, tôi mới là con ông! Không có tôi thì làm sao có được Tần Tu Nhiên hả?! Ông không thể lấn quyền tôi được, ông không thể bỏ mặc tôi, giao nhà họ Tần cho Tần Tu Nhiên được…”
“Ra ngoài đi.”
Tần Kiến Thanh nhắm nghiền mắt, dường như việc phải chứng kiến cảnh tượng này đã quá sức chịu đựng của ông cụ.
Chú Phúc cắt chặt môi, sau đó ông ấy cúi người: “Tôi ở ngay bên ngoài, nếu ông muốn dặn gì thì hãy gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Dứt lời, chú Phúc dẫn toàn bộ những người không liên quan ra ngoài, chỉ còn mỗi Tần Kiến Thanh và Tần Giang Hà trong phòng bệnh.
Máy theo dõi điện tim kêu những tiếng “bíp, bíp, bíp” từ nhịp tim mà nó ghi lại được, Tần Kiến Thanh kiên nhẫn chờ đợi, nghe người trung niên khóc lóc thật lâu. Đợi khi tiếng nức nở từ từ lặng đi, Tần Kiến Thanh mới lên tiếng: “Ba chỉ đưa ra quyết định đem lại kết quả tốt nhất cho nhà họ Tần mà thôi.”
“Con khỉ!”