“Anh Khiêm Hạo, là em đây, anh mở cửa cho em, em rất lo lắng cho anh…” Thanh âm yếu đuối của Nghiêm Đồng vang lên.
Ngay lúc đang tức giận, Phương Khiêm Hạo nghe thấy vậy nhất thời tiêu tán đi rất nhiều.
Tình yêu là một thứ rất thần kỳ, dù là nam hay nữ, khi động tới tình cảm thì có thể làm ra hành động khó mà tin được. Tình yêu có thể an ủi động viên những người đang sa chân vào đó.
Phương Khiêm Hạo là người có tính cách rất bá đạo khốc liệt, nhưng khi đối mặt với Nghiêm Đồng, hắn như một con thú hoang được người vuốt lông, đem tất cả ôn nhu của hắn đối diện với Nghiêm Đồng.
Cho nên có thể thấy, tình cảm của hắn với Nghiêm Đồng, tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Nghiêm Đồng, tâm lý Phương Khiêm Hạo bỗng có chút ấm áp, thanh âm không tự chủ được mềm lại. Vội vàng mở cửa ra để cho đối phương tiến vào, hết sức quan tâm hỏi, “Tiểu Đồng, sao em lại tự trở về? Sao không gọi điện cho anh đến đón em. Có phải em lại gặp đám paparazi đáng ghét kia không? Đám người đó không có đạo đức nghề nghiệp gì cả, bám dai như đĩa vậy…”
Nhìn thấy Phương Khiêm Hạo vẫn để tâm tới chính mình, Nghiêm Đồng rất là thỏa mãn, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Trước khi xuyên qua hắn đã hiểu rõ một đạo lý: một gương mặt đẹp còn không bằng một hình tượng khiến nam nữ sinh ra cảm giác muốn bảo vệ mình. Chỉ cần có được điều đó thì so với những người có năng lực cũng không quá chênh lệch.
Trước khi xuyên qua hắn đã gặp rất nhiều người giống như vậy mà bò lên địa vị cao hơn, lúc đó hắn rất ước ao đố kỵ, nhưng khi ấy ngoại hình của hắn quá bình thường, dù cho có học tập như thế nào cũng không hấp dẫn bằng người khác, lớn lên không đẹp chính là một điểm trừ.
Nhưng bây giờ hắn đã có ngoại hình, nguyên chủ trời sinh đã có ngũ quan khiến người yêu thích, hơn nữa hắn còn có bản lĩnh hơn người, hắn có lòng tin rằng bản thân hắn có thể xoay chuyển được đám nam phụ xung quanh Phương Tử Dương.
Hiện tại Tạ Văn Húc và Phương Khiêm Hạo chính là ví dụ tốt nhất.
Kỳ thực Phương Khiêm Hạo cũng rất cực phẩm, là cái loại khốc huyền cuồng bá duệ, trước đây hắn còn bận tâm đến việc hai người bọn họ là anh em, thời điểm tạo quan hệ cũng không muốn làm quá phận, nhưng hiện tại hắn không phải người của Phương gia, có một số việc cũng không cần phải kiêng kỵ nữa.
Nghiêm Đồng khẽ lắc đầu, phóng thích toàn bộ mị lực của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười kiên cường có chút miễn cưỡng, “Không có, đám paparazi kia đều đang ở cửa lớn của cục cảnh sát, em hỏi bảo vệ ở đó rồi rời đi từ cửa phụ. Em không có chuyện gì, anh Khiêm Hạo không cần phải lo lắng cho em, ngược lại là anh… vừa nãy em thấy anh hình nư có chút chuyện, em có chút bận tâm anh.”
Người có chút đầu óc sẽ nghe ra câu nói này tràn đầy mùi trà xanh, nhưng đối với Phương Khiêm Hạo mà nói, đây chính là tăng thêm sự yêu thích với Nghiêm Đồng.
Cho nên khi Phương Khiêm Hạo nghe nói thế, trong lòng liền tràn đầy ấm áp.
Trên mạng và những người xung quanh đều nói rằng Tiểu Đồng là người không tốt, nói Tiểu Đồng tâm cơ, nói Tiểu Đồng cố ý câu dẫn Tạ Văn Húc để đả kích Phương Tử Dương. Nhưng hắn biết rằng đó đều không phải sự thật, Tiểu Đồng là người hiền lành nhất trên thế giới này, bọn họ đều nói láo, vấy bẩn Tiểu Đồng của hắn.
Giống như hiện tại, khi hắn vừa xảy ra chuyện, những anh em bạn bè tốt của hắn toàn bộ đều biến mất không còn tăm hơi, nhưng Tiểu Đồng vẫn ở đây an ủi hắn, những lúc khó khăn mới thấy được lòng người.
Nhìn thấy Nghiêm Đồng lộ ra cái cổ trắng mịn, Phương Khiêm Hạo vẫn luôn ngột ngạt trong lòng bỗng nhiên bộc phát tình cảm.
Hắn không nhịn được mà ôm lấy người trước mặt, lộ ra sự yếu đuối của mình với Nghiêm Đồng, “Tiểu Đồng, nếu như… anh thật sự không phải con ruột của mẹ, anh chỉ là một đứa con riêng, vậy… vậy em có…”
Lời còn chưa nói dứt, Nghiêm Đồng đã trực tiếp đánh gãy, “Sẽ không, anh Khiêm Hạo, em không quan tâm anh là con ruột hay con riêng của Phương gia, trong lòng em, anh chính là anh, là anh Khiêm Hạo ưu tú nhất. Từ trước đến nay anh chưa từng ghét bỏ em thấp hèn, còn chăm sóc em mọi lúc mọi nơi, sao em có thể ghét bỏ anh chứ!”
“Huống chi anh Khiêm Hạo còn ưu tú như vậy, dù cho anh không phải con trai ruột của Phương phu nhân, nhưng tương lai về sau anh chắc chắn sẽ có được thành tựu. Hơn nữa ở trong lòng chú Phương, anh mới chính là người con trai mà chú ấy thương yêu nhất, cho nên anh Khiêm Hạo không nên bị người khác ảnh hưởng, bọn họ chỉ đang ghen tị với anh mà thôi…” Lời này là xuất phát từ nội tâm của Nghiêm Đồng.
Người anh cùng cha khác mẹ này của Phương Tử Dương tuy rằng tính khí có chút kích động, nhưng xác thực rất có năng lực, chỉ cần chịu nỗ lực một chút thì thành tựu về sau cũng sẽ không kém, dù sao thì trong tiểu thuyết, sự tồn tại của Phương Khiêm Hạo cũng giống như một boss nhỏ, là một nhân tài.
Thời điểm hiện tại là lúc yếu đuối và mê mang nhất của Phương Khiêm Hạo, lời nói của Nghiêm Đồng quả thực an ủi được hắn.
Hắn không nhịn được đỏ cả mắt, tâm tình dao động, muốn mở miệng nói gì đó, “Tiểu Đồng, kỳ thực anh có vài lời muốn nói với em…”
Lại bị Nghiêm Đồng nhìn ra ý đồ, lần thứ hai khéo léo đánh gãy, “Anh Khiêm Hạo, bây giờ anh đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi cũng sẽ là quá khứ, em sẽ cùng anh vượt qua. Đúng rồi, ban nãy em nghe vú Trương nói muốn tìm sợi dây chuyền của Phương phu nhân, dây chuyền kia rất quý giá sao? Tại sao Phương Tử Dương không lấy những thứ khác mà chỉ đòi sợi dây chuyền ấy mà thôi?” Nghiêm Đồng ngượng ngùng rời khỏi lòng ngực của đối phương, nhanh chóng dời đề tài, thái độ phải như gần như xa mới ám muội lâu dài được.
Nói đến cái này, tâm tình của Phương Khiêm Hạo liền bùng nổ, nhưng khi nhìn sang Nghiêm Đồng, vẫn là nhịn xuống nói, “Di vật của mẹ nhiều như vậy, anh làm sao biết đó là dây chuyền gì chứ, hẳn là thằng khốn Phương Tử Dương kia muốn tìm anh kiếm chuyện, dù sao từ nhỏ hai bọn anh đã không hòa thuận, chỉ cần có cơ hội nó liền muốn gây sự với anh!”
Nghiêm Đồng cũng không biết sợi dây chuyền kia rốt cuộc do Phương Tử Dương hay Phương Khiêm Hạo giữ. Tuy rằng trong tiểu thuyết là do Phương Tử Dương phát hiện ra, nhưng cũng không nhắc đến thời điểm phát sinh ra bí mật của sợi dây chuyền, dây chuyền là đồ vật của Lục gia, nó rơi vào tay Phương Khiêm Hạo trước rồi mới đến tay Phương Tử Dương cũng là chuyện có thể xảy ra.
Nếu Phương Khiêm Hạo không nhớ rõ, vậy tìm là được rồi.
Tâm tình của Nghiêm Đồng có chút nóng vội, “Anh Khiêm Hạo, em thấy Phương Tử Dương rất coi trọng sợi dây chuyền này, không bằng anh tìm nó đi. Em có quen biết một vài người bạn, chúng ta có thể làm giám định một chút, dù sao đây cũng là đồ vật của Phương phu nhân để lại, vạn nhất sợi dây chuyền kia thật sự có giá trị, mà anh bị người khích tướng ném nó ra ngoài, kia chẳng phải là tiện nghi cho Phương Tử Dương sao…”
Phương Khiêm Hạo nghe vậy thì biểu tình hơi hơi thay đổi một chút.
Tiểu Đồng nói đúng, đều do hắn tức đến chập mạch rồi, mẹ là con gái của Lục gia, Lục gia tuy không phải gia tộc lớn, nhưng cũng rất có của cải, lỡ như sợi dây chuyền kia có giá trị, mà hắn lại ném ra ngoài thì không phải là thiệt thòi lớn rồi sao?
Nếu không thì tại sao những cái khác Phương Tử Dương lại không muốn, nhất định chỉ muốn sợi dây chuyền này!
Nghĩ như vậy, Phương Khiêm Hạo cuối cùng cũng tỉnh táo lại, gật gật đầu, nhanh chóng mở két sắt tìm. Sau khi tìm kiếm một phen, cuối cùng cũng tìm thấy sợi dây chuyền hình giọt nước giống y đúc với tấm hình mà vú Trương cho xem, chất liệu cũng rất bình thường, nhìn không ra nó có chỗ nào đáng tiền.
Nhưng sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, đôi mắt Nghiêm đồng sáng rực, tim cũng nhảy dựng lên.
“Anh Khiêm Hạo, anh yên tâm, em nhất định sẽ giúp em mang đi giám định, Phương Tử Dương hẳn là không nghĩ đến em lại giúp anh mang nó đi làm kiểm tra.”
“Được, vậy anh giao nó cho em.” Phương Khiêm Hạo căn bản không hề hoài nghi, rất yên tâm mà giao đồ vật cho Nghiêm Đồng.
“Khiêm Hạo ca ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi đem sự tình làm tốt, Phương Tử Dương chắc chắn sẽ không nghĩ đến ta sẽ giúp ngươi lấy dây chuyền đi giám định.”
Nghiêm Đồng lấy được bàn tay vàng, cả người hưng phấn cực kỳ.
…
Mãi đến tối vú Trương mới báo cáo tin tức cho Phương Tử Dương.
Sau khi xác nhận rằng Nghiêm Đồng đã lấy sợi dây chuyền từ trong tay Phương Khiêm Hạo, biểu tình hưng phấn trở về phòng của mình, cả một buổi chiều cũng không thấy đi ra ngoài, trên mặt của Phương Tử Dương không nhịn được lộ ra một nụ cười.
Lòng tham hại chết người, câu nói này quả nhiên không sai.
Bất kể là Phương Ngạn Đông hay là Nghiêm Đồng, hai bọn họ đều tham lam như nhau, từng bước đi vào cái bẫy mà cậu đã đào sẵn.
Cho nên nói tự làm bậy chỉ có thể chết!
Ở trên notebook viết ra một cái kế hoạch. Sau bảy ngày Phương Tử Dương rốt cuộc cũng chờ được tòa án mở phiên tòa thẩm án.
Ngày 23 tháng 5.
Vụ án tình nhân Phương gia tráo đổi con chính thức mở phiên tòa.
Bởi vì vụ án liên quan đến người có thân phận địa vị, nội dung càng khiến người nghe kinh hãi, cho nên sau một tuần lên men, đây không còn là chuyện mà người trên mạng chú ý nữa, giờ phút này toàn quốc đều đang chú ý. Thậm chí còn còn số ít người nước ngoài chuyên nghiên cứu khoa học cũng lưu ý đến truyền thông ở đây.
Một nhân tài nghiên cứu khoa học lại có thân thế khúc chiết như vậy, chuyện này quả thật rất hấp dẫn người có được hay không!
Ngày mở phiên tòa, bên ngoài tòa án Giang thị có đầy phóng viên và quần chúng xúc động chạy đến, đoàn người chặn đến cơ hồ nước cũng không thể lọt. Cũng may tòa án cũng có hạn chế, nếu không khẳng định đoàn người đem nơi này đạp nát.
Phóng viên ở cửa chụp ảnh liên tục, cư dân mạng cùng người qua đường phẫn nộ mắng chửi. Mà người làm chứng cùng nguyên cáo bị cáo từ từ tiến vào bên trong tòa án, phân biệt ngồi ở chỗ nguyên cáo, ghế bị cáo, còn có người liên quan ngồi bên dưới.
Sau đó các nhân viên tòa án cũng ngồi vào vị trí.
Quan tòa trình diện, toàn thể đứng dậy chờ tuyên bố, vụ án chính thức mở phiên tòa.
Bị nhốt ở cục cảnh sát vài ngày, bộ dáng của Phương Ngạn Đông và hai chị em Trịnh Nhã Tuyết, Trịnh Nhã Đình đều không hề tốt đẹp gì, nhìn qua có chút tiều tụy.
Ánh mắt ba người đối diện lẫn nhau, nhưng không còn sự hòa nhã của ngày xưa, mà tràn đầy oán hận.
Trịnh Nhã Tuyết bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm khiến bà ta có chút sợ sệt, sắc mặt tái nhợt cúi đầu, nhìn như người thuần lương vô hại.
Đến bây giờ mà bà ta vẫn muốn dùng vẻ bề ngoài vô hại và lời nói dối của mình để che giấu tội ác của mình, hi vọng có thể thoát tội.
Xét ở diện nào đó mà nói, bà ta và Nghiêm Đồng là cùng một loại người, đều giỏi dùng ưu thế bề ngoài của mình để đạt được mục đích, xong việc còn rửa sạch tội của mình đến hoàn chỉnh.
Đương nhiên Trịnh Nhã Tuyết cũng không phải không sợ, bà ta rất rõ ràng Phương Ngạn Đông và em gái mình là ai, cho nên khi tất cả mọi chuyện bị bại lộ, bà cũng rất là khủng hoảng, tâm lý chột dạ vô cùng…
Nhưng vì muốn thoát tội, nên dù có sợ hãi thì bà vẫn sẽ chọn cái có lợi với mình nhất, đó là tìm người khác gánh tội thay.
Mà Phương Ngạn Đông và em gái bà chính là hai cái bia ngắm tốt nhất.
Quan tòa gõ chuy tuyên bố mở phiên tòa.
Làm nguyên cáo, bên phía Đường Huân và các luật sư cùng lực lượng cảnh sát, công tố viên đứng lên đầu tiên, đồng thời còn trần thuật nội dung tố cáo một lần.
“Căn cứ ghi chép khẩu cung của bên bị hại: Vào nửa tháng trước, bên phía bị hại Đường tiên sinh vô tình nhặt được một tấm hình, trong bức ảnh có mẹ mình, cũng chính là bà Trịnh Nhã Tuyết, cùng Phương phu nhân chụp ảnh chung vào hơn hai mươi năm trước, trong bức ảnh mỗi người đều đang ôm một đứa bé vừa mới ra đời.”
“Vốn dĩ đây là một bức ảnh rất bình thường, nhưng bên phía người bị hại lại bất ngờ phát hiện tướng mạo của chính mình giống mấy phần với Phương phu nhân, bởi vậy nên phát sinh nghi ngờ…”
“Sau đó Đường tiên sinh bắt đầu điều tra, thông qua giám định huyết thống và hỏi thăm tin tức từ người khác, có người làm chứng… cuối cùng xác định được chân tướng.”
Nói đến đây, luật sự đưa lên một ít chứng cứ và văn kiện, trong đó có giám định DNA là đặc biệt dễ thấy nhất.
Giám định mẹ con của Đường Huân và Trịnh Nhã Tuyết.
Giám định cha con của Đường Huân và Phương Ngạn Đông.
Giám định huyết thống anh em của Đường Huân và Phương Tử Dương.
Còn có,
Giám định mẹ con của Phương Khiêm Hạo và Trịnh Nhã Tuyết.
Giám định cha con của Phương Khiêm Hạo và Phương Ngạn Đông.
Giám định huyết thống anh em của Phương Khiêm Hạo và Phương Tử Dương.
Hoàn hoàn chỉnh chỉnh sáu phần báo cáo giám định, toàn bộ đều có dấu mộc của cơ quan quốc nội và được thông qua kiểm chứng bởi lực lượng cảnh sát.
“Cho nên, thông qua chứng cứ nêu trên, bên chúng tôi có thể suy luận hợp lý. Phương Ngạn Đông và bà Trịnh Nhã Tuyết đã từng phát sinh quan hệ tình nhân, sinh ra một người con trai. Hai người vì kết tinh tình yêu của mình mà dự mưu kế hoạch, đem con trai lớn còn trong tã lót của Phương phu nhân trộm đi, cưỡng ép nhận lấy địa vị và tài sản của người bị hại.”
“Đồng thời những năm này, bà Trịnh Nhã Tuyết còn luôn tiến hành giáo dục tẩy não người bị hại, không chỉ dự mưu chiếm đoạt quyền lợi của người bị hại, còn âm mưu chiếm đoạt di sản của Lục gia.”
“Sau đó, khi người bị hại chính là bà Lục Phỉ phát hiện chân tướng, từng xảy ra tranh cãi với ông Phương Ngạn Đông đây.”
“Bởi vậy có thể thấy được, đây là âm mưu có mục đích phạm tội, đồng thời có tình tiết nghiêm trọng và ác liệt cực kỳ. Căn cứ theo điều xx…, tố cáo bị cáo tội lừa gạt bắt cóc trẻ em, chiếm đoạt tài sản,… và các tội xxx.”
“Ngoài các bằng chứng nêu trên, bên phía người bị hại còn có hai vị nhân chứng, hiện tại bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên làm chứng.”
Luật sự bên phía Đường Huân chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, nội dung tố cáo logic hợp lý, chứng cứ lại còn rất đầy đủ, nhân chứng vật chứng hoàn chỉnh.
Quan tòa gật đầu.
Vú Trương và chú Lưu cùng bị dẫn tới.
Hai người bỏ qua sắc mặt khó coi của Phương Ngạn Đông, đem toàn bộ mọi chuyện năm đó kể lại hết, không hề che giấu, đồng thời cũng kể ra chuyện Phương Ngạn Đông sai khiến bọn họ dạy hư tiểu thiếu gia.
“… Lời chúng tôi nói đều là sự thật, những năm này tiên sinh vẫn luôn bảo chúng tôi dụ dỗ tiểu thiếu gia không cần phải học tập, ngày ngày đều sống phóng túng, vì để vợ chồng chúng tôi nổ lực làm việc, tiên sinh đã cho chúng tôi số lương và tiền thưởng vượt xa bảo mẫu cùng tài xế bình thường, tài khoản ngân hàng của chúng tôi đều có ghi chép.”
Về phần chuyện đồ cổ ngọc thạch hai người sẽ không nói, đây là do Phương Tử Dương dặn dò.
Dù sao cậu cũng hãm hại lại Phương Ngạn Đông mấy tỷ, nếu bây giờ kể hết ra, chẳng phải là nói với mọi người rằng cậu đã sớm biết chân tướng, cho nên mới cố ý thiết kế hãm hại?
Lúc đó mặc dù ghi thêm tội cho Phương Ngạn Đông, nhưng cậu cũng dính một thân đầy bùn.
Cái bẫy chân chính mà cậu tặng cho Phương Ngạn Đông còn ở phía sau, hiện tại chỉ khiến hắn ngồi tù mấy năm mà thôi, sau đó đi ra hắn vẫn là nam nhân khỏe mạnh, cậu mới không làm loại chuyện khờ như vậy đâu.
Bên phía luật sư của Đường Huân đưa lên chứng cứ quá đầy đủ, người nghe ở đây đều bị làm cho kinh hãi.
Các ký giả ngồi bên dưới có kiến thức rộng rãi cùng nhịn không được hít khí liên tục, quả thực quá tàn nhẫn, bọn họ còn chưa gặp ai ác đến như vậy. Chuyện này so với việc trực tiếp bóp chết đứa trẻ còn ác hơn rất nhiều!
“Yên lặng!” Quan tòa gõ chùy duy trì trật tự.
…
Toà án thẩm vấn tiếp tục.
Đối với sự lên án của Đường Huân, Phương Ngạn Đông và Trịnh Nhã Tuyết tất nhiên là không chịu thừa nhận.
Trịnh Nhã Tuyết không chút lưu tình đem tất cả tội danh thảy lên đầu Phương Ngạn Đông và em gái Trịnh Nhã Đình, từ chủ mưu cãi thành tòng phạm.
“Ngài thẩm phán, tôi không nhận hết những cáo buộc kia. Tôi thừa nhận là chính tôi tráo đổi hai đứa trẻ, nhưng đây đều là do Phương Ngạn Đông sai khiến tôi!”
Trịnh Nhã Tuyết tuy rằng không quá thông minh, nhưng tính cách cực kỳ cẩn thận, lúc trước bà ta vẫn luôn lo sợ có một ngày chuyện sẽ bị bại lộ, cho nên đã sớm làm xong kế hoạch thoát tội.
“Ngài thẩm phán, lí do mà Phương Ngạn Đông sai khiến tôi làm điều này là do hắn nghi ngờ tiểu thư Lục Phỉ đội nón xanh cho hắn, vì vậy mà ghi hận trong lòng. Sau đó biết được chuyện tôi lừa dối hắn, cũng sinh ra oán hận với tôi, vì vậy mới muốn tráo đổi hai đứa nhỏ, để hắn độc chiếm tài sản của vợ chồng hai người họ, còn có di sản Lục gia, cuối cùng chính là ở bên em gái tôi.”
“Nhưng mà khi ấy tôi quá hoảng, cho nên sau khi tráo đổi đứa nhỏ xong mới nhắn một tin báo lại cho hắn, còn bảo lưu lại tin nhắn ấy để phòng ngừa…”
“Mà những năm này mặc dù Phương Ngạn Đông không lấy em gái tôi, nhưng mỗi tháng đều chu cấp sinh hoạt phí cho nó, đồng thời còn nhận Nghiêm Đồng về nhà.”
“Chỉ là hắn không nghĩ tới đứa con của hắn và em gái tôi đã sớm chết rồi, Nghiêm Đồng chỉ là thay thế phẩm mà em gái tôi tìm được vì sợ Phương Ngạn Đông trách tội. Ngài thẩm phán, lời tôi nói đều là sự thật, tôi đều có chứng cứ.”
“Tôi biết ban đầu tôi cướp lấy công lao của em gái tôi là không nên, thế nhưng mà tôi thật sự không ngờ hắn có thể ác độc như vậy, vậy mà muốn đem toàn bộ tội danh đổ hết lên đầu tôi, huhuhu…” Trịnh Nhã Tuyết thương tâm khóc lóc biện giải.
Phương Ngạn Đông bị bà ta đổi trắng thay đen như vậy làm tức muốn chết. Lúc trước hắn yêu nữ nhân này bao nhiêu, thì bây giờ hận đối phương bấy nhiêu!
Phương Ngạn Đông thực sự không thể tiếp thu được chuyện hắn thông minh cả đời, vậy mà bị nữ nhân này đùa giỡn, cho tới bây giờ hắn mới biết hắn thê thảm bao nhiêu.
Nữ nhân này không chỉ lừa gạt tình cảm của hắn, phá hủy gia đình hắn, bây giờ còn muốn để hắn gánh tội thay.
Nếu như không phải do Trịnh Nhã Tuyết tính kế hắn, hắn sẽ không hiểu lầm nhân phẩm của người vợ đã mất… Dù sao khi ấy gắn tuy rằng không yêu Lục Phỉ, nhưng cũng không ghét, Lục Phỉ là một người vợ cực kỳ phù hợp, bọn họ ở chung cũng rất hài hòa.
Sau đó bởi vì người vợ đã mất dám đi quá giới hạn mà hắn sinh ra oán hận, vì con trai của người yêu thật sự mà tính kế đứa con trai nhỏ của chính mình!
Về phần chu cấp sinh hoạt phí cho Trịnh Nhã Đình cũng là bởi vì Trịnh Nhã Tuyết có được hay không! Bởi vì khi rời đi, chính Trịnh Nhã Tuyết yêu cầu hắn phải chăm sóc em gái của bà ta!
Phương Ngạn Đông thật sự là hối hận đến xanh cả ruột.
“Phản đối! Ngài thẩm phán, tôi phản đối!”
Phương Ngạn Đông oán hận nhìn chằm chằm Trịnh Nhã Tuyết đang khóc thương tâm, lớn tiếng nhấc tay phản đối, đồng thời ra hiệu cho luật sư của hắn tiến hành biện hộ.
Mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, Đường Huân tuy rằng lên án hắn và Trịnh Nhã Tuyết, nhưng những chứng cứ của Đường Huân phần lớn đều là chỉ về phía Trịnh Nhã Tuyết làm chủ mưu. Những năm này Trịnh Nhã Tuyết tẩy não Đường Huân chính là hành vi bất lợi nhất.
Hắn biết có một vài tội danh của mình không thể biện giải được. Thời gian quá ngắn, chứng cứ quá nhiều, điều hắn có thể làm chính là thừa nhận một số ít tội danh nhẹ nhất.
Cũng may nhờ có chú Lưu và vú Trương sợ bản thân trở thành tòng phạm, nên không đem chuyện đồ cổ ngọc thạch nói ra. Cho nên sau khi thương nghị cùng luật sư, hắn quyết định nhận tội, mà nhận tội gì thì do hắn định đoạt.
Luật sư của Phương Ngạn Đông đứng ra, “Thưa ngài thẩm phán, bên chúng tôi phản đối tố cáo của bà Trịnh Nhã Tuyết. Thân chủ của tôi thừa nhận, hắn xác nhận bản thân biết được chuyện hai đứa trẻ bị tráo đổi, cũng dung túng cho hành vi bắt cóc trẻ em của bà Trịnh Nhã Tuyết, còn có không chịu trách nhiệm xứng chức của một người ba bình thường.
“Thế nhưng là một người trong cuộc, thân chủ của tôi tố cáo bà Trịnh Nhã Tuyết tội lừa dối.”
“Bởi vì bà Trịnh Nhã Tuyết lừa dối, thân chủ của tôi mới có thể dung túng hành vi phạm tội của đối phương, còn sinh ra ý định nuôi hư con trai nhỏ, để đem tất cả sản nghiệp giao cho Phương Khiêm Hạo.”
“Còn về việc gửi phí sinh hoạt cho bà Trịnh Nhã Đình đều là do bà Trịnh Nhã Đình là em gái ruột của bà Trịnh Nhã Tuyết.”
“Tuy rằng thân chủ của tôi không có cách nào cung cấp chứng cứ xác minh, nhưng từ động cơ nhân tính mà suy đoán, tin nhắn kia của bà Trịnh Nhã Tuyết cũng không thể làm chứng được.”
“Nếu như dựa theo lời giải thích của bà Trịnh Nhã Tuyết, thân chủ của tôi biết được bản thân bị lừa gạt, biết bản thân yêu sai người… vậy những năm này hắn không cần thiết phải chu cấp cho hai mẹ con Trịnh Nhã Đình để nuôi con ở bên ngoài, hắn hoàn toàn có thể cưới bà ấy về khi người vợ trước đã mất rồi!”
“…Ngoài ra, trong nội dung mà Đường tiên sinh lên án, có một điều nói rằng bà Trịnh Nhã Tuyết từ nhỏ đã tiến hành giáo dục tẩy não anh ấy, để Đường tiên sinh dùng thân phận con riêng trở về tranh đoạt gia sản, đồng thời bảo vệ hai anh em Phương gia, trên thực tế là bảo vệ Phương Khiem Hạo.”
“Vì thế chúng tôi suy đoán rằng, bà Trịnh Nhã Tuyết có thể chờ các con đang tranh đoạt gia sản, lại “bất ngờ” có chuyện, sau đó bà ta liền quay trở về rồi biến thành phu nhân hào môn?”
Mặc dù Trịnh Nhã Tuyết có chuẩn bị chứng cứ, nhưng chứng cứ vẫn có chỗ thủng.
Năm đó bà chuẩn bị rất chu toàn, nếu đem vụ án đặt ở hai mươi năm trước thì rất có khả năng bà ta sẽ dựa vào một cái tin nhắn để thoát tội thành công.
Nhưng bây giờ pháp luật hoàn thiện hơn, rất nhiều vụ án dù không có chứng cứ xác thực, nhưng có thể dựa vào động cơ gây án, hành vi xã hội,…. Rất nhiều phương diện khác để biện chứng, đối với phán đoán của quan tòa cũng ảnh hưởng rất lớn.
Trên tòa án, Trịnh Nhã Tuyết và Phương Ngạn Đông bắt đầu chó cắn chó.
Tuy rằng Trịnh Nhã Tuyết có chuẩn bị chứng cứ để thoát tội, nhưng bà cũng không hề nghĩ rằng Đường Huân có thể tra được nhiều như vậy khi quá bận rộn về công việc, làm cho lời giải thích của bà còn chưa đủ hoàn thiện.
Mà luật sư của Phương Ngạn Đông thì luôn bắt lấy lỗ thủng này không tha, bà không có chứng cứ phản bác, còn bên phía Phương Ngạn Đông lại chạy theo suy đoán hợp lý và hành vi xã hôi logic, có gia trị tham khảo nhất định, đả kích Trịnh Nhã Tuyết không chút khách khí.
“Không, không phải. Thưa ngài thẩm phán, Phương Ngạn Đông sở dĩ không lấy em gái tôi cũng là sợ Phương Tử Dương sẽ phản đối, hắn muốn chiếm lấy cổ phần và di sản Lục gia trong tay Phương Tử Dương, nếu như chọc Phương Tử Dương tức giận thì hắn sẽ không lấy được…”
“Hơn nữa tôi còn giữ lại bản ghi âm hắn nói muốn trả thù tiểu thư Lục Phỉ vì cô ấy đã vượt quá giới hạn, tôi tẩy não Đường Huân cũng chỉ xuất phát từ tình mẹ, tôi chỉ muốn con trai tôi sống những ngày thật tốt…”
“Tôi thật sự không muốn chiếm đoạt tài sản của Phương gia và Lục gia, tôi sống ở nước ngoài đã có bạn trai, tôi căn bản không cần phải lấy phần tài sản đó, huhu…”
Trịnh Nhã Tuyết vì muốn thoát tội, bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng không hề nhỏ. Cố tình là những lời bà nói cũng có mấy phần đạo lý, mà Phương Ngạn Đông không kịp phòng bị, cho nên không có chứng cứ phản bác.
Hắn tức giận đến mức trực tiếp đứng dậy mắng, “Con tiện nhân đê tiện này!”
“Rõ ràng chính là cô tự mình rời đi, còn nói vì con của chúng ta nên mới ích kỷ tráo đổi hai đứa nhỏ, muốn tôi chăm sóc em gái của cô. Nếu không phải vì cô, tôi làm sao có thể hiểu lầm Lục Phỉ? Làm sao có thể nuôi phế con trai nhỏ, đều tại thứ độc ác như cô…!”
Hai người trực tiếp làm rùm beng trên tòa án, đã từng là người yêu nay lại biến thành kẻ thù.
Mọi người thấy vậy không nhịn được mà than thở.
Tra nam đi với tiện nữ.
Trịnh Nhã Tuyết tất nhiên là độc ác hơn Phương Ngạn Đông rất nhiều. Tốt xấu gì lúc trước Phương Ngạn Đông vẫn là yêu thật, kết quả Trịnh Nhã Tuyết lại lừa dối hắn, hiện tại Phương Ngạn Đông còn chưa trực tiếp tức chết đã là may mắn.
Nhưng cũng là hai người họ xứng đáng bị vậy!
Phương Ngạn Đông cũng không phải người tốt gì, đừng nhìn hiện tại bộ dáng của hắn như bị người yêu lừa dối. Nhưng dù Trịnh Nhã Tuyết không đẩy hết tội danh cho hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta, tuyệt đối sẽ khiến cho Trịnh Nhã Tuyết phải thế mạng cho hắn.
Hai người này đều là người ích kỷ, cho dù đã từng yêu nhau cỡ nào, nhưng khi đụng chuyện, cả hai đều sẽ chỉ ích kỷ lo cho bản thân mà bỏ mặc người kia.
Nhìn trò khôi hài này khiến mọi người trợn mắt ngoác mồm. Cùng là người bị thẩm vấn, Trịnh Nhã Đình cười lạnh tự giễu, oán hận điên cuồng.
“Tôi nhận tội! Những gì Đường tiên sinh tố cáo toàn bộ đều là sự thật, tôi xin nhận tội!”
Thời điểm Phương Ngạn Đông và Trịnh Nhã Tuyết đang chó cắn chó, một thanh âm đột ngột vang lên.
Mọi người nghe tiếng thì nhìn sang, chính là Trịnh Nhã Đình.
Trong mắt Trịnh Nhã Đình tràn đầy điên cuồng cùng hận ý, “Thưa ngài thẩm phán, tôi nhận tội. Những gì Đường tiên sinh tố cáo toàn bộ đều là sự thật, đó là âm mưu do chính hai người Phương Ngạn Đông cùng chị gái tôi làm ra, bọn họ không chỉ muốn con trai của họ quang minh chính đại trở thành đại thiếu gia Phương gia, còn muốn chiếm lấy di sản Lục gia!”
“Không chỉ có như vậy, thời điểm tiểu thư Lục gia phát hiện con trai có chút không đúng, hai người họ trực tiếp đem người làm cho tức chết. Bọn họ mặc dù không có tự tay giết chết cô ấy, nhưng cũng không tránh khỏi liên quan!”
“Về phần chị gái tôi vu khống cho tôi và Phương Ngạn Đông… Ha ha, quả thực quá hoang đường.”
“Nhưng chắc chắn chuyện tráo đổi đứa trẻ, âm mưu chiếm đoạt di sản tôi cũng có tham dự. Bởi vì sau khi biết được chân tướng, tôi lấy chuyện này để uy hiếp Phương Ngạn Đông, để cho hắn cưới tôi về làm vợ, hắn cũng đáp ứng tôi sau khi thành công sẽ cùng tôi kết hôn.”
“Cho nên những năm này tôi vẫn luôn giáo dục Nghiêm Đồng đối nghịch với Phương Tử Dương, ở trường học vấy bẩn thanh danh của Phương Tử Dương, cướp bạn bè của Phương Tử Dương, cướp cả vị hôn phu của Phương Tử Dương.”
“Bởi vì tôi muốn giúp Phương Ngạn Đông lấy được toàn bộ cổ phần và tài sản trên tay của Phương Tử Dương…”
Trịnh Nhã Đình đã bị Phương Ngạn Đông và chị gái kích thích đến điên cuồng.
Hai người này, một người thì tâm địa rắn rết, một người vô tình ác độc. Là hai người bọn họ phá hủy cả đời của bà!
Bây giờ cái gì bà cũng không có, niềm tin của bà bị đả kích triệt để. Nếu bà đã không sống tốt, vậy hai người kia cũng chôn theo bà luôn đi!
Trong lòng Trịnh Nhã Đình tràn đầy oán hận, hoàn toàn không để ý đến sống chết nữ.
“Nhã Đình cô điên rồi!”
Phương Ngạn Đông cùng Trịnh Nhã Tuyết chấn động, khó mà tin nổi trăm miệng một lời.
Hai người bọn họ đều không nghĩ tới Trịnh Nhã Đình sẽ làm như vậy. Ban đầu hai người bọn họ đều nghĩ rằng Trịnh Nhã Đình khẳng định sẽ thiên về một hướng, mà rất có khả năng sẽ thiên về phía Phương Ngạn Đông.
Phương Ngạn Đông còn cảm thấy đây là điều có lợi cho hắn.
Mà Trịnh Nhã Tuyết cũng cảm thấy điều này rất có lợi cho mình, như vậy bà càng dễ nói là quan hệ hai người họ có vấn đề, muốn cùng nhau vu khống bà. Càng quấy nhiễu như vậy càng có lợi cho phán quyết.
Nhưng mà hai người đều không nghĩ tới, Trịnh Nhã Đình lại sẽ chọn đồng quy vu tận!
“Đúng, tôi chính là điên rồi, bị hai người bức điên. Hai người phá huỷ cả đời của tôi, bây giờ còn muốn chạy trốn tránh không chịu tội, hai người có phải là chuẩn bị đem tất cả tội danh đổ lên đầu tôi?”
Trịnh Nhã Đình vừa khóc vừa cười, tâm tư chết lặng, “Các người đừng hòng! Ngày hôm nay ai cũng không thể tránh được!”
“Tôi nhận tội, tôi có chứng cứ, những năm này chị gái tôi luôn liên lạc với tôi, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho tôi, toàn bộ đều là thương lượng chuyện phạm tội. Ngài thẩm phán, các người có thể điều tra ghi chép cuộc gọi…”
Lời này đương nhiên là nói dối.
Nhưng dù cho có nói dối cũng có thể trở thành chứng cứ, chỉ cần bà xác nhận cuộc gọi điện là đang âm mưu phạm tội, lực lượng cảnh sát cũng chỉ có thể tra được các cuộc gọi nhưng không thể tra được nội dung cuộc gọi, ngoại trừ bà, không ai có thể biết được nội dung.
Cái này còn phải cảm ơn người chị tốt bụng thông minh của bà, nếu không có cô ta luôn khuyên bảo bà không được từ bỏ Phương Ngạn Đông, phải luôn kích thích Phương Ngạn Đông không thể quên đi người chị gái tốt là cô ta, làm sao có thể lưu lại “chứng cứ” cơ chứ?
Trịnh Nhã Tuyết sau khi hiểu được tâm tư của em gái, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Phương Ngạn Đông cũng căng thẳng, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho luật sư, để cho đối phương biện giải.
Luật sư nghe thấy vậy cũng phải lau mồ hôi hột.
Người phụ nữ Trịnh Nhã Đình này quả thực quá điên, trực tiếp kéo tất cả mọi người xuống nước, vốn dĩ bên phía Phương Ngạn Đông mặc dù không đủ chứng cứ nhưng cũng không yếu thế, còn bây giờ khiến cho đôi bên đều bất lợi, hắn rất là căm tức!
Những người có mặt ở hiện trường cũng không nhịn được xôn xao.
“A, thật không nghĩ tới, hai kẻ Phương Ngạn Đông và Trịnh Nhã Tuyết quả thực là tra nam tiện nữ, quá ghê tởm.”
“Hai người này còn muốn chó cắn chó, trốn tránh trách nhiệm, lần này bị phơi bày toàn bộ rồi đi!”
“Thực sự là quá ác độc, tiểu thư Lục Phỉ cùng hai anh em Đường tiên sinh bị xui rủi tám đời mới đụng trúng những người này đi.”
“Yên lặng!”
Quan tòa lần thứ hai gõ chuy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phương Ngạn Đông cùng Trịnh Nhã Tuyết, “Hai vị bị cáo, hai người đối với điều này có cái gì giải thích sao?”
“Không có, em gái tôi nói dối, tôi là oan uổng, tôi bị sai khiến!”
“Ngài thẩm phán, người phụ nữ này là kẻ điên, lời cô ta nói không thể tính là lời làm chứng!”
Hai người nhất quyết không nhận tội. Một người hoảng hốt, một người tức giận.
Nhưng vào lúc này, bên phía Nghiêm Đồng cầm một phần văn kiện đứng lên, cao giọng nói, “Tôi có thể chứng minh! Tôi có thể chứng minh mẹ nuôi của tôi có bệnh tâm thần, lời nói của bà không có hiệu lực!”
Nghiêm Đồng vẫn luôn chờ cơ hội này.
Hắn liền biết người đàn bà Trịnh Nhã Đình này sẽ làm chuyện xấu, thời điểm bị thẩm vấn, biết được Trịnh Nhã Tuyết tố cáo Phương Ngạn Đông chủ mưu mọi chuyện, còn giành đi công lao của Trịnh Nhã Đình, hắn liền biết Trịnh Nhã Đình nhất định sẽ phát rồ.
Không quản Trịnh Nhã Tuyết bị làm sao, nhưng Phương Ngạn Đông không thể xảy ra chuyện gì được. Phương Ngạn Đông nhất định phải thoát tội, bằng không chỉ với hai người là hắn và Phương Khiêm Hạo không thể bảo vệ vị trí của Phương gia trong Phương thị được.
Phương Khiêm Hạo cũng đứng lên, mặt vô cảm gật đầu, “Tôi cũng có thể làm chứng.”
“Những năm này tôi thường xuyên nhận được một vài email từ nước ngoài, có một nữ nhân xa lạ thường hay hỏi thăm tình trạng gần đây của tôi, muốn tôi nhất định phải làm vui lòng ba ba, không nên đối xử quá tốt với Phương Tử Dương, nói rằng Phương Tử Dương sẽ đoạt lấy tài sản của tôi.”
“Cho nên tôi có thể chứng minh, bà Trịnh Nhã Tuyết chính là chủ mưu, mà ba ba là bị bà ta lừa gạt.”
Nghiêm Đồng cùng Phương Khiêm Hạo đưa lên “chứng cứ” đã sớm chuẩn bị giúp cho Phương Ngạn Đông thoát tội.
Phương Ngạn Đông thấy vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói, “Thưa thẩm phán, tôi đích xác là bị Trịnh Nhã Tuyết lừa dối mới dung túng cho tội ác của bà ta, thậm chí vì đứa con trai lớn mà không làm tròn trách nhiệm với đứa con trai nhỏ…”
Hai chị em Trịnh gia sắc mặt khó coi, cùng nhau đứng lên.
Trịnh Nhã Tuyết nhìn đứa con ruột của mình, không giả bộ vô tội được nữa, vừa tức vừa khổ sổ nói, “Phương Khiêm Hạo, con là cái đứa không có lương tâm, chứng cứ đều là con làm giả! Mẹ là mẹ con, mẹ tráo đổi con với Đường Huân cũng là vì muốn con sống tốt hơn, mẹ để con hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy, mà mẹ thì một mình chịu khổ ở nước ngoài, mà con lại đối xử với mẹ như vậy sao!”
Trịnh Nhã Đình nhìn Nghiêm Đồng còn muốn điên cuồng hơn, “Mày cái đồ khốn nạn kia, tao không có bị bệnh! Tao biết ngay mày chính là cái đồ bạch nhãn lang vô ơn, tao muốn giết mày thằng khốn kia!”
“Tao muốn giết mày cái tên súc vật kia, giết mày…” Hai mắt Trịnh Nhã Đình đỏ ngầu, bị hai vị cảnh sát bắt lại.
“Chứng cứ” của Nghiêm Đồng và Phương Khiêm Hạo nhất thời nghịch chuyển tình huống, lập tức khiến cho kế hoạch đồng quy vu tận bị thất bại, bà ta làm sao không nổi điên lên được?
Tình cảnh hỗn loạn.
Mãi đến khi quan tòa gõ mạnh mấy búa mới khống chế được.
Vụ án thẩm tra đến bây giờ, chân tướng đều đã rõ ràng, ai là quỷ ai là người, trong lòng mọi người cũng đã có suy đoán.
Quan tòa tuyên bố nghỉ ngơi nửa giờ, để cùng bồi thẩm đoàn thương nghị phán quyết.
Nửa giờ sau.
Kết quả phán quyết từ tòa án được đưa ra.
Tất cả tố cáo của Trịnh Nhã Tuyết được thành lập, đồng thời bởi vì Trịnh Nhã Tuyết không chịu thừa nhận, thậm chí còn có ý đồ ác ý muốn thoát tội, còn liên quan đến thân phận mẫn cảm của người bị hại, số lượng tài sản muốn chiếm đoạt quá lớn, tình tiết phạm tội cực kỳ ác liệt, trực tiếp phán tù chung thân.
Trịnh Nhã Đình tuy rằng có thú tội, nhưng lời khai có phần sai sự thật, nhưng bởi vì vẫn chưa tham gia vào vụ án, bởi vậy chỉ phán tội mang thai phi pháp và lừa dối thân phận Nghiêm Đồng, xử mười năm tù có thời hạn.
Về phần Phương Ngạn Đông.
Bởi vì có hai người Nghiêm Đồng cùng Phương Khiêm Hạo hỗ trợ làm chứng, chứng cứ tố cáo của Trịnh Nhã Tuyết không đủ. Dù biết sự thật về thân phận con trai, nhưng vẫn cung cấp tài sản trợ giúp cho tội phạm chạy trốn, hơn nữa còn có chứng cứ xác thực đã ngoại tình khi kết hôn, cho nên 5% cổ phần mà Phương Ngạn Đông kế thừa từ người vợ đã mất, trả lại toàn bộ cho hai người con là Đường Huân và Phương Tử Dương.
Ngoài ra, giấy ủy quyền mà hắn dụ dỗ Phương Tử Dương kí cũng bị mất hiệu lực…
Cổ phần trong tay Phương Khiêm Hạo, còn có số tiền hoa hồng mà những năm này được chia, toàn bộ di vật của Phương phu nhân, toàn bộ đều đem trả lại cho Đường Huân, thời hạn chấp hành trong vòng nửa tháng.
Vừa tiến vào cục cảnh sát liền mất hơn 20% cổ phần của tập đoàn, còn có hơn bốn mươi ngàn tỷ di sản của Lục gia. Khi ra ngoài còn phải chịu công kích của dư luận.
Thời điểm Phương Ngạn Đông bước ra khỏi tòa án, cả người đều già đi vài tuổi, bước chân cũng yếu đi cực kỳ.
Kết quả, vừa ra khỏi cửa hắn còn đụng phải đối thủ một mất một còn ở công ty, Lý Chí Nhân!
Nhìn thấy Phương Ngạn Đông từ tòa án đi ra. Lý Chí Nhân mang theo nụ cười đắc ý đi tới, ngữ khí thập phần muốn ăn đòn, “ai nha, tiến vào cục cảnh sát một chuyến mà cả người trầm ổn hơn hẳn luôn cơ mà, bây giờ thấy tôi cũng không còn trừng mắt nhìn nữa, quả thực quá cảm động. Đã như vậy thì để tôi nói cho anh biết một tin tức tốt đi…”
“Chính là, hai đứa con trai ngoan của anh đã đem 20% cổ phần bán toàn bộ cho tôi. Cho nên, tháng sau tôi chính là cổ đông lớn nhất của công ty rồi.”
“Tin tức tốt thứ hai là, đứa con trai nhỏ của anh lúc trước mua một miếng đất vô dụng, nghe nói được chính phủ bồi thường, thu mua với giá 130 tỷ, mới nửa tháng mà kiếm lời hơn 50 tỷ rồi. Giá trị bản thân còn cao hơn cả anh nữa đó.”
“Một đứa là thiên tài nghiên cứu khoa học, một đứa là thiên tài đầu tư. Chà chà, người anh em à, sao anh lại sinh được hai đứa con trâu bò quá vậy? Dạy tôi một chút đi.” Lý Chí Nhân cười trên sự đau khổ của người khác.
Phương Ngạn Đông nghe vậy thì hai mắt tối sầm lại, không chịu được kích thích mà ngã xoạch xuống đất.
…