Edit: Lune
Giữa trưa ngày hôm sau, cửa phòng Quý Miên lại bị gõ.
Mở cửa ra, vẫn là Đoàn Chước, vẫn là hai chữ ngắn gọn kia —”Xuống đây.”
Quý Miên ngoan ngoãn đi theo xuống dưới.
Lần này, trong phòng Đoàn Chước không có người khác.
“Chị Ngữ Mạn không ở đây ạ?” Quý Miên hỏi.
“Chị ấy về nhà thăm bố mẹ rồi.”
“À. Thế anh không về nhà hả?”
“Không, chết hết rồi.”
Quý Miên trợn mắt, sững người mất hai giây mới lắp bắp nói: “Xin lỗi anh, em không nghĩ…”
“Tin à?” Đoàn Chước cười: “Lừa cậu thôi.”
“…” Quý Miên chau mày: “Anh, đừng lấy mấy chuyện này ra đùa, không hay đâu.”
Nụ cười của Đoàn Chước tắt dần, anh lạnh lùng nhếch mép. Cái thằng nhóc này giờ còn dám dạy dỗ anh nữa?
Quý Miên im lặng trong chốc lát, bỗng thấy hơi khó hiểu.
Nếu chị Ngữ Mạn không ở đây, vậy đại ca gọi cậu xuống làm gì?
Cậu chợt hiểu rõ, nói: “Anh ăn cơm chưa? Anh muốn em đi mua cơm trưa ạ?”
Chỉ có lời giải thích này mới hợp lý.
“…” Đoàn Chước nghiến răng, nửa điếu thuốc ngậm trong miệng hơi nhếch lên theo động tác nghiến răng của anh. Mỗi lần Quý Miên nói chuyện với mình, Đoàn Chước đều cảm thấy mình không phải họ “Đoàn” mà là họ “Chu”, tên đây đủ là Chu Bái Bì.
Chẳng lẽ ngày thường anh khắt khe với thằng nhóc này lắm à?
Đoàn Chước cẩn thận nghĩ lại. Chẳng phải anh chỉ cho thằng nhóc này chạy việc vặt, bào gỗ thôi à?
Anh còn cho cậu chỗ ở, thỉnh thoảng cũng sẽ phát lương — tự thằng nhóc không nhận.
“Anh, anh muốn ăn gì, chỉ cần nói với em một tiếng là được, không cần phải lên tận nơi đâu…” Quý Miên cực kỳ tri kỷ: “Vất vả quá ạ.”
Đoàn Chước nghiến chặt răng rồi lại nới lỏng, khẽ khịt mũi.
“Giờ đang là Tết.” Anh nói.
Quý Miên: “?”
“Cậu nghĩ dưới tầng còn quán ăn nào mở cửa không?”
“…”
“… Đúng nhỉ.”
Đoàn Chước dập tắt điếu thuốc, nói: “Vào bếp dọn cơm ra.”
Quý Miên vừa bước vào bếp đã thấy có ba đĩa món ăn. Hai món trong đó là nửa con cá còn lại và tôm rang nồi đất, đều đã được hâm nóng lại bằng lò vi sóng. Bên cạnh đó còn có một nồi cơm trắng mới nấu xong, đang tỏa hương thơm ngào ngạt khắp căn bếp.
Đoàn Chước quả là một người chủ chu đáo, hâm nóng đồ ăn thừa từ tối hôm trước để cho khách ăn, còn nấu thêm một nồi cơm trắng nữa.
Còn Quý Miên thì hoàn toàn không thấy như vậy có gì không ổn cả. Vì cậu không cho rằng mình là khách, mà là một đàn em vâng lời. “Đại ca” cho cậu ăn gì thì cậu ăn cái đó.
Cậu chỉ nhìn món trứng xào ớt xanh nóng hổi trên đĩa, cảm thán: Ngoài cá ra, đại ca còn biết nấu món khác nữa kìa.
Còn cậu thì rán một quả trứng cũng bị cháy.
Quý Miên bưng đĩa thức ăn ra bàn, đặt đũa ngay ngắn trên miệng bát của Đoàn Chước.
Bữa cơm đầu tiên của năm mới — mặc dù là cơm thừa.
Quý Miên ăn khá chậm, nhưng Đoàn Chước cũng không nhanh hơn cậu là bao. Anh thong thả bóc vỏ tôm, gắp thức ăn. Giống như cảm giác mà Đoàn Chước mang đến cho người khác, làm việc gì cũng mang vẻ hững hờ lười biếng.
Quý Miên nhồi cơm vào miệng làm hai má phồng lên thành một cục nhỏ, cậu nhìn đăm đăm vào nửa con cá còn lại trên bàn, và cả đôi đũa của Đoàn Chước luôn né nó nữa.
Hôm qua có Mục Ngữ Mạn ở đây, trong bữa cơm rôm rả nên Quý Miên còn chưa nhận ra điểm này.
Hôm nay chỉ còn hai người họ, người này còn im lặng hơn người kia, Quý Miên nhìn thêm lúc nữa mới phát hiện: Đại ca của cậu hình như không ăn cá.
“Anh, anh không thích ăn cá ạ?”
Đoàn Chước khựng đũa, thốt ra vài lời quý giá:
“Có xương, khó gỡ.”
Từ nhỏ Đoàn Chước đã không ăn cá rồi, hễ ăn là bị hóc xương. Mà mỗi lần hóc, ông ngoại lại tọng giấm vào cổ họng anh.
Nói theo ngôn ngữ mạng thì anh có “bóng ma tuổi thơ” với việc ăn cá.
Nếu không phải hôm qua Mục Ngữ Mạn nói Quý Miên thích ăn, nhất quyết đòi anh mua về, thì Đoàn Chước tuyệt đối không cho phép nó xuất hiện trên bàn cơm.
“À.” Quý Miên gật đầu, nói: “Chắc tại lưỡi anh dốt quá.”
Đoàn Chước: “…”
Anh cười nhạt: “Ờ.”
Liếc mắt nhìn sang phía đối diện, anh thấy đĩa xương trước mặt Quý Miên:
Trên đĩa không có gì khác ngoài những chiếc xương cá trắng mảnh, nguyên vẹn, chất cao thành một đống be bé, giống như một ngọn núi xương thu nhỏ, cái nào cũng gỡ sạch sẽ.
Khóe miệng Đoàn Chước giật giật, phục hẳn, anh ngẩng đầu nhìn môi của Quý Miên, lúc này nó đang hơi mím lại, hoàn toàn không nhìn ra bên trong lại có cái lưỡi có thể gỡ sạch con cá.
Cái lưỡi của thằng nhóc này rốt cuộc mọc kiểu gì vậy?
…
Một năm cứ thế trôi qua.
Tôn Tề từ quê lên, hắn mặc một chiếc áo bông mới, vừa đến cửa hàng điêu khắc gỗ đã liếc mắt nhìn vào trong, sau đó quay đầu hớn hở hỏi Đoàn Chước: “Đại ca, Trứng kho về rồi à?”
“Em ở đây.” Đoàn Chước chưa kịp trả lời thì Quý Miên đã đứng dậy từ sau quầy thu ngân.
Thì ra vừa rồi cậu đang ngồi xổm ở dưới sắp xếp mấy sản phẩm bán thành phẩm.
Tôn Tề bĩu môi, Tết mà thằng nhóc này còn không đi nữa.
“Đại ca, em qua thăm chị Mục đây. Lần này từ quê lên em xách theo hai thùng đặc sản.”
Đoàn Chước đang nằm trên ghế dựa nhàn nhã đung đưa, nghe vậy thì liếc hắn một cái.
Tôn Tề chớp mắt với anh: “Đại ca yên tâm, một thùng cho anh mà.”
“… Cút.”
Quý Miên đứng sau tủ, cười cong mắt.
Cười xong, cậu yên lặng nghĩ về nhiệm vụ.
Tính theo tuổi mụ thì năm nay cậu đã mười bảy rồi.
Mục Ngữ Mạn hai mươi ba, còn Đoàn Chước chỉ kém cô một tuổi.
Vì chênh lệch tuổi tác giữa nguyên chủ và Mục Ngữ Mạn nên sau khi trưởng thành “Quý Miên” mới bày tỏ tình cảm với Mục Ngữ Mạn.
Quý Miên thầm đếm ngày. Nhiệm vụ hệ thống giao cho là tỏ tình khi đủ mười tám tuổi, có vẻ như người ở đây đều quen dùng tuổi mụ.
Nghĩa là chỉ còn một năm nữa, cậu sẽ hoàn thành một mốc nhiệm vụ quan trọng.
【Nhiệm vụ của tôi nhẹ nhàng ghê.】Cậu nói.
Một năm chỉ có một mốc nhiệm vụ.
Hệ thống nhìn vẻ mặt ung dung của Quý Miên, trong lòng bỗng thấy không ổn:【Đừng nói là cậu nghĩ chỉ cần tỏ tình sau một năm nữa là xong đấy nhé?】
【… Không phải à?】Quý Miên chần chờ hỏi lại.
【… Không phải!】
Một người một thống chìm vào im lặng.
Một lúc sau.
【Cậu có vấn đề về cảm xúc đấy à?】Hệ thống suýt nghẹn một hơi:【Nhân vật cậu sắm vai là một người yêu Mục Ngữ Mạn sâu đậm, biết yêu sâu đậm là thế nào không? Đương nhiên là phải thể hiện sự quan tâm không kể sớm tối, lúc cô ấy ốm đau thì bưng trà rót nước, lúc cô ấy cô đơn thì hỏi han ân cần…】
【Chẳng lẽ cậu tưởng một năm sau cậu tỏ tình thì Mục Ngữ Mạn sẽ cảm thấy cậu yêu mình sâu đậm chắc? Sai! Cô ấy sẽ chỉ nghĩ cậu là một thằng nhóc vị thành niên dung tục nổi hứng nhất thời lại còn vô trách nhiệm thôi!】
Quý Miên mím chặt môi, cãi lại:【Nhưng anh bảo âm thầm ở bên còn gì?】
【Đúng là âm thầm ở bên. Nhưng sự “âm thầm” của cậu phải được người ta nhìn thấy, cảm nhận được. Phải để những người bên cạnh nữ chính đều tin rằng cậu yêu cô ấy tha thiết thì điểm đánh giá cuối cùng của nhiệm vụ mới cao hơn, cậu và tôi mới nhận được nhiều điểm tích lũy hơn.】
【Chỉ khi có điểm tích lũy, cậu mới có thể giành được sự sống mới.】
【…】
【Tôi biết rồi.】
Quý Miên bỏ tay khỏi việc đang làm xuống, bước ra ngoài quầy thu ngân, nói với Tôn Tề: “Anh Tôn, em đi với anh nhé.”
“Hả?” Tôn Tề tỏ vẻ không hiểu gì: “Ai muốn đi với cậu?”
“Lâu lắm không gặp chị Ngữ Mạn, em cũng muốn qua thăm chị ấy.”
Đoàn Chước liếc mắt nhìn cậu.
Nhớ không nhầm thì hôm kia lúc Mục Ngữ Mạn quay về, họ vừa mới gặp…
Tôn Tề chẳng có tí thiện cảm nào với Quý Miên, nhất là thằng nhóc “Trứng kho” này từng trộm đồ của mình. Hắn nói: “Ờ, liên quan quái gì đến ông.”
Đối mặt với thái độ của Tôn Tề, Quý Miên chỉ cười ngại ngùng, vẫn mặt dày đứng bên cạnh chờ hắn.
Cậu thông minh mà, nghe hệ thống nói xong là hiểu ngay.
Nói cách khác, nhiệm vụ của cậu không chỉ là để Mục Ngữ Mạn nhìn thấy mà còn cả những người xung quanh nữa.
Phải thể hiện rằng mình thích chị Ngữ Mạn, nhưng cũng phải chú ý không được để nó trông lộ liễu quá, nếu không hình tượng si tình có thể biến thành “mặt dày đeo bám”, sẽ hỏng việc.
Đi cùng Tôn Tề là vừa đẹp, sẽ không khiến Mục Ngữ Mạn cảm thấy đường đột. Chờ một năm sau lúc cậu tỏ tình, toàn bộ những chuyện “không lộ liễu” này sẽ trở thành bằng chứng cho hình tượng si tình của cậu trong mắt người khác.
Hệ thống thầm gật đầu.
Tốt lắm, ký chủ ngốc nghếch của nó cuối cùng cũng khôn rồi.