Edit: Lune
Cảm giác ngạt nhẹ khiến đầu óc Quý Miên bắt đầu choáng váng, các giác quan cùng lý trí đều sa vào sự ngạt thở quyến rũ này.
Đôi mắt khép hờ của Đoàn Chước phản chiếu trong mắt cậu, hơi thở giao nhau, Quý Miên nghe thấy tiếng hôn mãnh liệt của cậu và Đoàn Chước trong không gian kín.
Cái tiếng này khiến mặt cậu lập tức nóng ran.
Ngón tay cậu bất giác nắm chặt áo khoác của Đoàn Chước, muốn dừng lại, để bản thân được thở một chút. Nhưng tay Đoàn Chước lại ghì chặt eo cậu, tay kia đỡ sau gáy cậu, cứng rắn không cho cậu chút khoảng trống nào để lùi lại.
Tiếng nước quấn quýt của môi lưỡi, tiếng thở dốc đầy kìm nén của Đoàn Chước, còn có tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra khỏi cổ họng của chính Quý Miên…
Tai Quý Miên đỏ như sắp nhỏ máu, hô hấp càng thêm khó khăn. Não bộ bởi vậy càng trở nên chậm chạp, ý loạn tình mê.
Chờ đến khi tỉnh táo hơn chút, cậu đã bị khóa chặt trong lồng ngực của Đoàn Chước, bị anh đè lên tấm đệm khô ráo thoang thoảng mùi nước giặt trên giường.
Ba lô, áo khoác ngoài của cậu chẳng biết từ lúc nào đã bị cởi ra ném xuống sàn, mà bản thân Quý Miên lại không nhớ nổi hết thảy những việc này đã xảy ra như thế nào.
Nguyên nhân cậu tỉnh táo lại từ cơn mê loạn là vì bàn tay nóng bỏng của Đoàn Chước đã luồn vào bên trong áo len của cậu.
“Ưm…” Bàn tay lần qua eo với ngực, mang theo cảm giác rùng mình tê dại trên da, hô hấp của Quý Miên bỗng trở nên dồn dập: “Đừng…”
Mấy giây sau nụ hôn của Đoàn Chước mới dừng lại, để cả cậu và anh thở dốc, tỉnh táo lại.
Bàn tay anh nắm chặt tấm chăn bên cạnh Quý Miên, gần như nghiến răng cho người bên dưới một cơ hội đổi ý: “Nếu em muốn chạy thì giờ vẫn còn kịp.”
“Chạy…” Quý Miên thở hổn hển, bờ môi ướt át sắc tình, đôi mắt mờ hơi sương.
Cậu mê mang hỏi một câu: “… Chạy gì?”
Đoàn Chước nhìn cậu chằm chằm, nhìn mấy giây rồi bỗng nói: “Giờ không chạy được nữa rồi.”
Nụ hôn của anh lại rơi xuống môi Quý Miên lần nữa.
Đang muốn vào sâu hơn thì người dưới thân lại nghiêng đầu tránh đi.
Động tác của Đoàn Chước khựng lại, cả người căng cứng bất động. Giống như nếu Quý Miên nói ra một chữ “Không” là anh sẽ lập tức đứng dậy rời đi ngay.
“… Em không thích mùi thuốc lá.” Quý Miên ngửa đầu, trên cổ áo len, đường cong của cổ lẫn xương quai xanh dưới ánh đèn màu cam được lồng thêm một lớp kiều diễm quyến rũ.
Thực ra đầu lưỡi của Đoàn Chước không có nhiều mùi thuốc lá, hơn nữa cảm giác hôn anh cũng không hề làm người ta ghét. Chỉ là Quý Miên không thích trong nụ hôn này có tì vết dù là nhỏ xíu.
Trực giác nói cho Quý Miên rằng cậu không cần phải nhịn, bây giờ, ngay lúc này, người này phải nghe lời cậu.
Hoặc là nói, trong một khoảng thời gian rất dài sau này, anh cậu đều phải nghe lời cậu.
“…”
Sau một hồi im lặng, Đoàn Chước khàn giọng lên tiếng: “Vậy không hôn nữa.”
Anh chuyển sang hôn cổ và xương quai xanh, má và chóp mũi của Quý Miên, để lại dấu đỏ nhạt trên làn da trắng nõn.
Mấy lần anh muốn hôn môi Quý Miên, nhưng lại vì câu “không thích” đó mà chỉ có thể cố kiềm chế lách qua khu vực cấm.
Trong hai tiếng đồng hồ sau đó, Quý Miên mới ý thức được không có nụ hôn làm nhạc đệm thì mọi chuyện sẽ trở nên kỳ quặc cỡ nào.
Cậu có thể nghe rõ âm thanh phát ra từ cổ họng mình, như vỡ nát, âm điệu còn hơi cao.
Quý Miên chưa bao giờ biết mình lại có thể phát ra âm thanh kỳ quái như vậy.
Cậu không nén nổi xấu hổ, nhưng phản ứng của Đoàn Chước lại vì thế mà ngày càng dữ dội hơn.
Làm được một nửa, Quý Miên bỗng cảm thấy khó chịu, cả người nhớp nháp. Chứng sợ bẩn của cậu xuất hiện.
“Anh, người em bẩn, em muốn đi tắm.”
Đoàn Chước vẫn còn ở bên trong, eo căng cứng, lời Quý Miên nói lúc này chẳng khác nào muốn lấy mạng anh.
Anh gần như lập tức trả lời.
“Không được.”
Đoạn dừng, lại hạ giọng nói: “Chốc nữa đi.”
Quý Miên không biết rốt cuộc chốc nữa là khi nào, chỉ nhớ là sau đó thật lâu, cái “chốc nữa” của người này vẫn chưa thực hiện được.
…
Rèm cửa phòng ngủ vẫn chưa được kéo ra, nhưng nắng 10 giờ sáng vẫn có thể dễ dàng xuyên qua lớp vải rèm chiếu ánh sáng vào trong phòng.
Ý thức của Quý Miên tỉnh lại từ giấc ngủ, mí mắt chậm rãi hé ra.
Có người ngồi ở mép giường bên cạnh cậu, bóng người chắn lại ánh sáng chiếu xuyên qua qua rèm.
Đoàn Chước mặc một chiếc áo len mỏng màu xáu, rõ ràng đã đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi, đang nghiêng người nhìn cậu.
Quý Miên vừa mới mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt của Đoàn Chước. Chẳng biết anh ngồi nhìn chằm chằm cậu từ khi nào.
Nhìn người ta ngủ vui lắm hả? Quý Miên lặng lẽ kéo chăn lên, che nửa khuôn mặt mình.
Trong mắt Đoàn Chước ánh lên ý cười nhè nhẹ, thấy cậu tỉnh dậy thì cong khóe môi.
“Chào buổi sáng.”
Anh chưa từng bắt chuyện kiểu này với Quý Miên.
Mặt Quý Miên lập tức đỏ bừng.
Sao anh cậu khác với trước kia thế nhỉ?
Ngón tay Đoàn Chước để chỗ mép giường bỗng cử động, có vẻ như muốn đưa tay chạm vào mặt Quý Miên. Nhưng không biết vì lý do gì mà anh lại không làm vậy.
“Anh… dậy lúc nào thế?”
“Anh không ngủ.”
“Ồ.”
“Em đói không?”
“Em không.”
Đoàn Chước nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát.
“Tối qua… cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”
“Không.”
Đoàn Chước tam dừng.
“Thế có dễ chịu không?”
“…”
Quý Miên nghẹn lời, cậu ngậm miệng, cắn chặt khớp hàm.
Cậu cảm thấy thực ra câu anh cậu muốn hỏi là câu sau kìa.
Trời ạ, người này, sao người này lại…
Quý Miên mắng thầm, vẫn chưa tìm thấy từ nào thích hợp để hình dung, có một từ không dễ nghe cho lắm nhưng lại rất hợp với Đoàn Chước lúc này.
… Quá “lẳng lơ”.
Quý Miên cực kỳ không muốn dùng từ này để hình dung anh.
Ánh mắt vô tình quét qua vành tai Đoàn Chước, đỏ rực.
Quý Miên sững sờ, nghĩ bụng: Thì ra anh cậu cũng biết xấu hổ cơ đấy.
Một lúc sau, cậu nói: “Em muốn xuống giường.”
Đoàn Chước mặc quần áo đàng hoàng ngồi trước mặt cậu, còn cậu lại trần truồng nằm trong chăn.
Quý Miên hơi khó chịu.
Đoàn Chước bước đến tủ quần áo, lấy ra một bộ, trước khi đưa cho Quý Miên còn rất tự giác hỏi một câu: “Muốn anh mặc giúp em không?”
“… Không cần. Anh quay đi được không?”
Đoàn Chước cụp mắt, miễn cưỡng xoay người.
Quý Miên nhanh chóng mặc xong áo, nhưng bên dưới lại hơi chật vật.
Cậu cố chịu cơn đau nhức chỗ bẹn, hai phút sau cuối cùng cũng xuống được giường, đi vòng qua Đoàn Chước.
“Em đi đâu?” Đoàn Chước hỏi.
“Rửa mặt.” Quý Miên nói xong, cũng không thèm nhìn người kia một cái đã chui vào phòng tắm, đóng cửa lại, chống hai tay lên bồn rửa mặt.
Cậu nhìn mình trong gương, tâm trạng thả lỏng như vừa sống sót khỏi tai nạn.
Kỳ lạ quá…
Quý Miên ấn lên ngực trái nơi trái tim đang đập loạn xạ.
Thậm chí cậu còn không dám nhìn vào mắt Đoàn Chước, cậu cứ cảm thấy có cơn lốc xoáy hút hồn người ta trong đôi mắt đong đầy ý cười kia.
Chỉ mới hôm qua, thậm chí Quý Miên còn đang nghĩ xem lúc về nhà nên chào hỏi Đoàn Chước thế nào. Mà sáng nay bọn họ lại tỉnh dậy trên cùng một cái giường, còn nghe Đoàn Chước cười nói “Chào buổi sáng” với mình.
Quan hệ của bọn họ chuyển biến quá nhanh, vẻn vẹn trong một đêm.
Quý Miên mím môi, cảm thấy không quen lắm.
Đây là kết quả của sự bốc đồng nhất thời, ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mọi chuyện tối qua lại diễn ra như kiểu đương nhiên như thế? Mà chính cậu lại không nảy sinh bất kỳ cảm xúc muốn chống cự nào.
Nhưng hối hận không? Hình như không.
Trong không gian kín không có Đoàn Chước, Quý Miên vừa mới tỉnh táo được mấy phần, vừa đảo mắt thì vô tình chạm vào vòi sen trong cửa kính phía Bắc, đột nhiên nhớ lại cảnh bọn họ tắm ở đây hôm qua…
“…”
Cơ thể lại bắt đầu nóng ran lên.
Cậu vội quay đi, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt để hạ nhiệt cho mình.
…
Lúc Quý Miên làm vệ sinh xong bước ra ngoài, Đoàn Chước đang ngồi yên ở cuối giường, vừa nghe thấy tiếng động thì lập tức nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, Quý Miên chớp mắt hai cái: “Anh?”
Sao cứ nhìn cậu chằm chằm vậy?
Yết hầu Đoàn Chước lăn nhẹ.
Anh bắt đầu hối hận vì mình dậy sớm quá, nếu không người trước mắt đã không đứng ở đó mà vẫn đang được anh ôm vào trong lòng rồi.
Là người mới có hành vi thân mật với Đoàn Chước vào đêm qua, Quý Miên hiểu rõ người kia đang nghĩ gì lúc này.
Cậu im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Giờ mới là… buổi sáng.”
Mấy lời này vào tai Đoàn Chước chẳng khác nào một kiểu mời gọi khác.
Anh nhìn cậu đăm đăm, nhưng không làm gì cả.
Quý Miên cảm thấy, thực ra anh muốn đứng dậy ôm mình, nhưng chẳng biết sao lại không làm thế.
Giống như sáng nay, Đoàn Chước dậy từ sớm, mặc quần áo chỉnh tề xong ngồi bên cạnh cậu vậy.
Người này đang e ngại điều gì đó…
Quý Miên bỗng nhớ lại cái ôm mà mình nợ Đoàn Chước vào đêm đầu đông kia, bóng lưng cô độc ướt đẫm kia liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Cậu như quay trở lại đêm hôm đó, gió lạnh đầu đông buốt giá len qua khóe miệng chui vào trong cổ họng, đau rát.
Sau một hồi hoảng hốt, Quý Miên đã bước đến trước mặt Đoàn Chước từ lúc nào.
Cậu ở vị trí cao hơn, còn Đoàn Chước đang ngồi ở mép giường, thậm chí còn phải ngửa đầu lên để nhìn cậu.
Ngay từ đầu, quyền chủ động trong mối quan hệ của họ đã nằm trong tay Quý Miên.
Cậu là người ban quyền cho Đoàn Chước, bao gồm cả mọi chuyện đêm qua.
Chỉ cần cậu muốn thì ngay bây giờ có thể chấm dứt mối quan hệ giữa hai người, coi mọi chuyện tối qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn do xúc động.
Đoàn Chước không phải đang e ngại điều gì, anh chỉ đang chờ đợi sự cho phép của Quý Miên, im lặng chờ đợi một bản tuyên án vô tội hay tử hình.
Nhận ra được điều này, lồng ngực Quý Miên bỗng đau nhói.
Cậu cúi người, chủ động ôm lấy cổ Đoàn Chước. Ngay sau đó, eo cậu bị cánh tay Đoàn Chước ôm chặt.
Đoàn Chước hôn nhẹ vào vành tai cậu.
“Quý Miên.”
“Dạ.”
“Hối hận không?”
“…”
Quý Miên buông tay khỏi cổ Đoàn Chước, đặt lên vai và ngực anh, chống cơ thể lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm cất giấu nỗi bất an của Đoàn Chước.
Tay cậu đặt trước ngực Đoàn Chước, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ dưới lớp cơ bắp rắn chắc — thậm chí còn đang căng thẳng.
Cậu nhẹ nhàng hít vào một hơi, cúi đầu xuống, hôn nhẹ vào môi Đoàn Chước: “Không đâu anh à.”
“Em chưa bao giờ hối hận.”