Edit: Lune
Sau một hồi lâu, một đám mây dày kéo đến che khuất mặt trăng.
Bóng tối luôn làm cho thính giác của con người trở nên nhạy bén hơn.
Tối nay không có gió, nhưng ở gần chỗ Lục Khả dường như lại vang lên tiếng sột soạt nhẹ nhàng như tiếng bước chân ai giẫm trên bãi cỏ.
“Ai đó?”
Tiếng bước chân kia lập tức dừng lại.
Khi mây tản ra, ánh trăng bạc lại lần nữa chiếu sáng mặt đất, một thiếu niên cao gầy xuất hiện ở giữa mấy bóng cây trước mặt Lục Khả.
Thấy rõ mặt thiếu niên, Lục Khả có hơi bất ngờ.
“Nghe thấy rồi à?” Anh hỏi.
Hứa Tri Hạ lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.
Lục Khả nhướng mày: “Cảm giác thế nào?”
Hứa Tri Hạ trả lời: “Chẳng cảm thấy thế nào cả, tôi quen rồi.”
“Tôi biết anh tôi là người thế nào từ lâu rồi.” Chẳng rõ Hứa Tri Hạ nghĩ tới điều gì mà cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc bên trong: “Chẳng qua gần đây tôi tưởng anh ta đổi tính rồi cơ. Hóa ra chỉ là ảo giác.”
Lục Khả nhìn vẻ mặt lạnh lùng của thiếu niên, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nói: “Người đưa cậu ta đến phòng tôi đêm đó là cậu phải không?”
Hứa Tri Hạ không xác nhận cũng không phủ nhận, nhưng Lục Khả đã có được câu trả lời từ sự im lặng của cậu ta rồi.
Lông mày của Lục Khả nhíu lại.
“Chuyện nhà các cậu, tôi không muốn nhiều lời. Nhưng…” Nói tới đây, Lục Khả bỗng im bặt, có vẻ như cảm thấy không cần thiết phải nói gì thêm.
Anh nhìn Hứa Tri Hạ một lúc, không để ý đến phản ứng của đối phương nữa mà xoay người bỏ đi.
Dưới bóng đêm, Hứa Tri Hạ đứng lặng một hồi lâu.
Khi quay lại, cậu đã cài chiếc trâm lông vũ mà Tần Diễm tặng lên ngực áo.
…
Sau sinh nhật của Hứa Tri Hạ, nhà họ Hứa lại quay về với không khí hiu quạnh khi chỉ có một mình Quý Miên.
Tuy ở nhà có Hứa Đa Đa làm bạn nhưng con mèo kia rất lăng xăng, nó chạy nhảy khắp nơi chứ không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Quý Miên.
Trong nhà chỉ có mình cậu là người rảnh rỗi, cứ ru rú trong nhà cả ngày cũng không ổn. Cứ ở trong nhà mãi không ra ngoài thế này, e là dù không bệnh thì sớm muộn gì cũng sinh bệnh trong lòng.
May mà gần đây Quý Miên đã tìm được nơi để giết thời gian.
Cậu rời khỏi nhà họ Hứa, chú Lâm tài xế đưa cậu đến một con hẻm khá vắng vẻ gần khu phố thương mại, giọng chú hơi lo lắng: “Cậu chủ…”
Quý Miên cười với ông, ý bảo sẽ tự chăm sóc mình.
“Khi nào cậu thấy không thoải mái chỗ nào là phải gọi cho tôi ngay đấy.” Chú Lâm dặn đi dặn lại.
“Cháu nhớ rồi mà.”
Nhìn chiếc xe quay đầu rời đi, Quý Miên bước vào ngõ nhỏ, xe nhẹ đường quen rẽ vào một tiệm đồ gỗ điêu khắc.
Tiệm đồ gỗ điêu khắc này lớn hơn cửa hàng nhỏ của Đoàn Chước nhiều, xung quanh bày biện đủ loại tác phẩm gỗ điêu khắc tinh tế lớn nhỏ, thậm chí một số còn được khóa trong tủ bảo hiểm trong suốt.
Ở chính giữa có đặt mấy bộ bàn trà ghế sô pha, xung quanh còn có một vài đồ trang trí phong cảnh, trông rõ là hàng công nghiệp, mang lại cho người ta cảm giác cổ quái giả vờ tao nhã.
Quý Miên không thích môi trường ở đây lắm, trong cửa hàng cũng không có âm thanh cọ xát quen thuộc của dao khắc lên gỗ mà cậu quen thuộc.
Cậu đến đây chỉ vì một lý do duy nhất: Mùi hương của gỗ làm cậu cảm thấy… rất yên lòng.
Bà chủ cửa hàng nhìn cậu vài lần, cũng khá có ấn tượng với Quý Miên. Dạo này bà rất hay gặp vị khách thoạt có vẻ không được khỏe này đến đây, hơn nữa mỗi lần đều ở lại rất lâu.
Có điều, thấy Quý Miên trước đó đã mua kha khá thứ ở đây nên thái độ của bà chủ với cậu vẫn tương đối hòa nhã.
Quý Miên đi một vòng quanh cửa hàng, cuối cùng ngồi xuống một cái ghế trong góc.
Nghĩ bụng chắc không gặp người quen ở đây đâu nên cậu không màng hình tượng mà co tay co chân lại, vùi mặt vào đầu gối, cuộn tròn người lại giống như một cái kén chưa nở.
Tư thế này khiến cậu cảm thấy rất an toàn.
[…] Hệ thống lặng lẽ thở dài, vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa thấy đau lòng.
Không thể bước ra khỏi thế giới trước, điều này dù là với nhiệm vụ hay là với bản thân Quý Miên thì cũng không phải dấu hiệu tốt.
Không biết qua bao lâu, ánh đèn trong cửa hàng dần trở nên sáng hơn theo thời gian trôi qua – bởi vì ánh sáng bên ngoài đã tối đi.
Trên ghế, tiếng hít thở của Quý Miên dần đều đặn, chẳng biết đã ngủ từ lúc nào.
Cậu ngủ rất say, thậm chí không hề nhận ra có người đứng bên cạnh mình.
Lục Khả cầm ô, nhìn kẻ chiếm chỗ của mình: Xương vai trên lưng gồ lên, cả người như muốn cuộn thành quả cầu.
“Này.” Anh lên tiếng gọi, còn dùng cán ô chọc chọc vào sống lưng của Quý Miên: “Đây là chỗ của tôi.”
Người dưới cán ô co rúm lại, sau đó cái đầu đang vùi ở đầu gối khẽ cử động, từ từ ngẩng lên.
Lúc ngẩng đầu nhìn Lục Khả, đôi mắt đen láy kia còn hơi mơ màng.
“…”
Lục Khả thầm chửi một tiếng trong lòng: Giả vờ đáng yêu cái gì đó? Tôi không dính chiêu này đâu nhé.
Chẳng mấy chốc, Quý Miên đã cất lại vẻ “đáng yêu” của mình. Ngay lúc nhìn rõ Lục Khả, ánh mắt buồn ngủ của cậu lập tức tỉnh táo lại.
“Anh Lục?” Cậu ngồi thẳng dậy, đồng thời duỗi thẳng tay chân.
“Hai cậu quen nhau à?” Giọng nói của bà chủ vang lên từ phía sau Lục Khả.
Bấy giờ Quý Miên mới nhìn thấy phía sau Lục Khả còn có một người nữa.
Bà chủ nói với Lục Khả: “Dạo này ngày nào cậu ấy cũng đến.”
“Ngày nào cũng đến?” Lục Khả nhìn Quý Miên: “Ồ, quên mất Hứa đại thiếu gia rất rảnh rỗi.”
Quý Miên nghĩ, cái người này sinh ra đã không biết nói lời hay nhưng lại có tài chọc tức người khác.
Có điều cậu không nổi giận vì thế, chỉ là trong lòng thấy tiếc nuối vì không gian riêng bị phá hỏng thôi.
“Hôm nay anh Lục muốn xem món gì?” Bà chủ cười hỏi, giọng điệu hết sức niềm nở.
Lục Khả cúi đầu, ánh mắt dừng trên mặt Quý Miên.
“Nếu cậu Hứa thường đến đây, chắc không ngại giúp người bạn cũ này giới thiệu vài món đồ tốt đâu nhỉ?”
Quý Miên: “…”
Bạn cũ gì chứ?
Bà chủ ngẩn người: “Vậy…”
“Có cậu Hứa ở đây rồi, tôi nghĩ không cần người khác giới thiệu giúp đâu.” Lục Khả nói.
Ánh mắt bà chủ đảo qua hai người vài vòng, bà nhận ra Lục Khả có ý đuổi mình đi, đành phải không cam lòng rời đi.
Quý Miên đến đây nhiều lần lắm rồi, đây là lần đầu tiên thấy bà chủ nhiệt tình với ai đó như vậy, cậu không khỏi hỏi: “Anh Lục là khách quen ở đây à?”
“Từng mua mấy thứ.” Lục Khả chỉ vào mấy cái két an toàn bị khóa, bên trong đều đựng những món đồ có giá lên tới sáu con số, thậm chí có mấy cái còn gần bảy con số.
Mấy thứ đồ đó tuy được chế tác thủ công tinh xảo nhưng giá trị lắm cũng chỉ tới vài chục nghìn, vậy mà lại bán cho Lục Khả với giá sáu con số, thậm chí gần bảy con số, quả thực coi anh là thằng ngốc mà thịt.
Quý Miên không nhịn được cau mày.
Như thể đoán được cậu đang nghĩ gì, Lục Khả nói nhỏ: “Tôi là tên ngốc nổi tiếng ở đây đấy.”
Quý Miên sững sờ, bất ngờ không thôi: “Anh Lục cũng chịu để mình bị thiệt nữa hả?”
Lục Khả nhìn cậu mấy giây rồi nói: “Đôi khi vẫn có.”
Nghe vậy, trong mắt Quý Miên không khỏi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Còn cậu Hứa thì sao? Sao lại có hứng thú đến đây vậy?”
“Giết thời gian thôi.”
Lần này họ hiếm khi không mỉa mai nhau. Kể từ lần đầu gặp trên du thuyền, đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện hòa thuận như vậy.
“Anh Lục vừa nói đây là chỗ của anh nhỉ?” Quý Miên chống người dậy, định đứng lên trả chỗ lại cho anh.
Lục Khả chợt nhớ đến hình ảnh người này cuộn mình thành một quả cầu lúc nãy.
Anh đưa tay đè vai Quý Miên, ấn người ngồi trở lại: “Chúng ta là bạn mà, chỉ là một cái ghế thôi, cho cậu Hứa ngồi đó.”
Quý Miên nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, sao quan hệ của họ lại đột nhiên từ người lạ trở thành “bạn bè” trong miệng Lục Khả rồi.
Cách hành xử của người này luôn quá tùy hứng khiến người ta không theo kịp được tiết tấu.
Lục Khả kéo một cái ghế từ bên cạnh qua, ngồi xuống đối diện với Quý Miên.
Có lẽ vừa từ công ty tới nên Lục Khả vẫn mặc nguyên bộ âu phục.
Quý Miên để ý thấy ống quần của anh hơi ướt, lại nghĩ tới chiếc ô Lục Khả dùng để chọc vào lưng mình ban nãy, chợt nhận ra điều gì đó: “Trời mưa à?”
Lục Khả nhướng mày: “Giờ mới biết à?”
【Mưa được hai tiếng rồi.】Hệ thống nói.
Quý Miên:【Vậy tôi… ngủ bao lâu rồi】
【Bốn tiếng hai mươi phút.】
【!!】
Lâu vậy á!?
Quý Miên biết mình rất dễ ngủ say ở nơi có mùi gỗ, nhưng không ngờ mình sẽ ngủ liên tục hơn bốn tiếng đồng hồ thế này.
Hệ thống giải thích:【Tình trạng cơ thể của Hứa Trì Thu cũng là một trong những nguyên nhân gây buồn ngủ.】
Quý Miên nhìn sắc trời bên ngoài, cuối cùng cũng nhận ra mình đã ngủ bao lâu rồi.
Lúc cậu tới cửa hàng, ngoài trời vẫn còn nắng, bây giờ bầu giờ đã hoàn toàn tối sẫm. Chỉ cần thấy ánh đèn trong tiệm sáng ngời là có thể biết được sắc trời thay đổi.
Ra ngoài lâu như vậy, hẳn là chú Lâm đang lo lắng lắm đây.
Quý Miên lấy điện thoại ra gọi cho chú Lâm.
Trời mưa đường trơn nên tốc độ xe sẽ chậm hơn bình thường, từ nhà họ Hứa đi đến cửa hàng cũng mất gần nửa tiếng.
Trong khoảng thời gian này, cậu đành phải ở lại trong cửa hàng để chờ.
Nhưng đối với Quý Miên mà nói, ngồi chờ ở một nơi có gỗ thế này không phải là một chuyện khó chịu.
Cậu thích điều đó.
Chỉ là có thêm một người nữa ở đây nên cậu không thể thả lỏng như trước thôi.
Lục Khả tựa vào ghế, tự bóp ngón tay mình, nhớ lại cảm giác khi chạm vào vai Quý Miên lúc nãy. Quả thực rất gầy.
Họ ngồi đối diện nhau được mười phút, cả hai đều không mở miệng.
Lông mi của Lục Khả vốn đã hơi cụp, che khuất nửa đôi mắt, cho nên khi anh nhìn chằm chằm vào ai đó sẽ rất khó bị phát hiện. Thoạt nhìn thì giống như Lục Khả đang đăm chiêu suy nghĩ gì thôi.
Lúc này đây Quý Miên cũng nghĩ như vậy.
Người ngồi trước mặt cậu hình như đang cụp mắt, ngẩn người nghĩ gì đó.
Quý Miên không biết rằng, chỉ trong mười phút này, từ lông mày đến môi rồi đến xương quai xanh của cậu đã bị Lục Khả dùng ánh mắt miêu tả kỹ càng từng chỗ một.
Trong khi chờ đợi, Quý Miên nhìn qua các món đồ điêu khắc xung quanh, nhưng luôn vô tình chú ý đến những vấn đề chúng gặp phải. Có món thì đánh bóng quá mức, có món thì chi tiết quá rườm rà, thậm chí có món ngay từ giai đoạn định hình cơ bản đã có vấn đề rồi.
Cậu quay đầu lại, ánh mắt lại tự nhiên rơi vào phía đối diện. Lục Khả ngồi ngay trước mặt cậu, rất khó để Quý Miên không nhìn về phía anh.
— Đối phương đang khép hờ mắt, có vẻ vẫn đang suy nghĩ cái gì đấy, xem ra không để ý đến ánh mắt của cậu.
Vốn Quý Miên còn lo việc mình nhìn chằm chằm người ta sẽ rất bất lịch sự, thấy vậy thì thả lỏng hơn nhiều.
Khuôn mặt của Lục Khả rất đẹp, xương lông mày cao, hốc mắt sâu. Nhìn Lục Khả công nhận là thú vị hơn nhìn mấy món đồ gỗ ở đây nhiều, dù sao thì những thứ kia luôn có khuyết điểm, còn vẻ ngoài của người trước mặt thì gần như có thể sánh ngang với tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.
Biết đối phương đang ngẩn người nên Quý Miên không e ngại mà nhìn anh chằm chằm. Lông mày Lục Khả cũng rất đẹp, đuôi mày sắc bén kéo quá qua đuôi mắt.
Ngay sau đó, ánh mắt của Quý Miên hướng xuống dưới, bắt gặp đôi mắt của người đối diện.
Ánh mắt của Quý Miên từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, không có bất cứ ý mờ ám nào cả.
Bất cứ ai được một đôi mắt trong veo như vậy nhìn cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Cậu cứ thế nhìn vào đôi mắt bị lông mi che khuất của Lục Khả một lúc.
Đối phương bỗng nhiên chớp mắt một cái.
Rồi lại chớp mắt cái nữa.
Sau đó quay đầu đi.
Quý Miên:?
Đang thắc mắc thì cậu bỗng thấy cổ họng hơi ngứa.
Cậu nhíu mày, cảm thấy ho trước mặt người khác rất mất lịch sự. Mà tính cách của Lục Khả rõ ràng rất bắt bẻ nên e là sẽ càng thấy khó chịu.
Cậu cầm chén trà trên bàn, đây là do bà chủ cố ý pha lúc Lục Khả đến. Tiếc là đã qua hai mươi phút rồi nên đã từ nóng hổi chuyển thành âm ấm.
Nước ấm vào cổ họng, nén cơn ho xuống được năm giây, nhưng đó cũng là cực hạn rồi.
“Khụ khụ…” Quý Miên che miệng, quay mặt đi.
Ho là một thứ rất khó nắm bắt, đôi lúc nó hoàn toàn không có dấu hiệu phát tác, nhưng khi bạn mất cảnh giác thì nó lại bất chợt trào dâng. Mà hễ đã trào dâng thì dù có dùng hết cách cũng khó có thể kìm nén được.
Quý Miên ho đến mức cong cả lưng xuống, xương sống tạo thành một đường cong đẹp mắt, xương sống gồ lên qua lớp áo khoác, tựa như một thứ mỏng manh dễ vỡ nào đó.
Đúng lúc này Lục Khả đứng dậy rời đi.
Ban đầu Quý Miên còn tưởng anh bị tiếng ho của mình làm phiền nên mới đứng dậy bỏ đi.
Cho đến nửa phút sau, có thứ gì đó ấm áp chạm vào xương sống của cậu.
Quý Miên che miệng ngẩng đầu lên.
Cốc nước thủy tinh bốc hơi nóng được một bàn tay với các khớp ngón tay rõ ràng nắm hờ xuất hiện trước tầm mắt cậu.
“Uống đi.” Lục Khả đưa cốc tới trước mặt cậu, nói ngắn gọn.
Quý Miên nhận lấy cốc nước, cũng không hề nói lời cảm ơn – cậu sợ mình mở miệng ra không phải là lời nói mà là tiếng ho.
Nhấp một ngụm nhỏ, nhiệt độ nước vừa đủ để uống được.
Uống một ngụm có thể miễn cưỡng kìm nén cơn ngứa trong cổ họng được vài chục giây.
Quý Miên bưng cốc, cách một lúc lại uống một ngụm nhỏ.
Cuối cùng cũng không còn nghe thấy tiếng ho nữa.
Lục Khả không trở lại chỗ ngồi mà ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, anh cau mày hỏi: “Cậu lạnh à?”
Quý Miên chậm rãi lắc đầu.
Giây tiếp theo, một bàn tay vươn về phía cậu, hơn nữa còn rất tự nhiên mà vén tóc mái của cậu lên, sau đó áp vào trán Quý Miên.
Lục Khả sờ hai giây, không sốt.
Quý Miên bị hành động bất ngờ này của anh làm cho ngẩn người.
“…” Cậu cảm thấy người này chắc không hiểu thế nào là cảm giác ranh giới.
Lục Khả bỏ tay xuốnng, giọng càng kỳ quái hơn: “Không lạnh, không sốt, thế sao lại ho?”
Nguyên nhân không lạnh không sốt nhưng vẫn ho thì có nhiều lắm, ví dụ như không khí lạnh chui vào cổ họng, ví dụ như mới khỏi cảm, lại ví dụ như có người bẩm sinh đã ho vô cớ.
Nhưng Quý Miên không muốn giải thích nhiều với anh bởi vấn đề này không khó hiểu.
Cậu chỉ hỏi: “Anh lúc chắc chưa ốm bao giờ nhỉ?”
Lục Khả nhớ lại, nói: “Không hẳn, hồi bảy tuổi từng bị cảm hai lần.”
“…”
Quý Miên không biết nói sao, đành im miệng.
Đúng lúc này thì chú Lâm gọi điện tới.
Ông đã lại xe tới trước cửa hàng, đang từ trên xe xuống đón cậu.
Quý Miên cúp máy, chào tạm biệt Lục Khả: “Người nhà tôi đến đón rồi, tôi đi trước đây.”
Nào ngờ, Lục Khả lại cầm ô để ở bên chân lên, đứng dậy cùng cậu.
“Anh Lục?”
“Đi cùng.” Lục Khả thản nhiên nhả ra hai chữ.
Người đến đón Quý Miên đã ở ngay cửa, Quý Miên thực sự không hiểu ý nghĩa của câu “đi cùng” này là sao.
“Đi cùng” mấy mét ấy hả?
Thế là họ đúng chỉ đi tới ngoài cửa hàng sau đó mỗi người một ngả.
Chú Lâm đã chờ sẵn ở cửa, thấy Quý Miên ra thì lập tức che ô dẫn cậu đến ghế sau rồi mở cửa xe.
Trước khi lên xe, Quý Miên còn quay đầu lại, phát hiện Lục Khả vẫn đứng ở trước cửa nhìn về phía mình.
Quý Miên không hiểu lắm.
Ngừng hai giây, cuối cùng cậu vẫn quay đầu lên xe.
…
Tâm sự tí: Mé, sau Nha Nha thì văn của bộ này cũng làm em stress vch ra