Edit: Lune
Hôm sau, thứ Hai.
Đa phần bữa trưa Lục Khả đều ăn ở căng tin công ty, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như lúc bố mẹ về nhà ăn trưa sẽ dặn đầu bếp làm nhiều đồ hơn một chút rồi mang đến cho Lục Khả.
Trước khi tan làm ăn trưa, trợ lý Đường cầm lấy túi giữ nhiệt được gói kỹ càng từ tài xế riêng nhà họ Lục, chạy tới công ty trước giờ ăn, đặt mấy hộp cơm lên bàn trong phòng nghỉ của Lục Khả – Việc này không phải vì Lục Khả mà vì để Đường Bách có thể nghỉ ăn trưa đúng 12 giờ.
12 giờ 20, Lục Khả mới kết thúc công việc, quay về phòng nghỉ.
Liếc thấy túi giữ nhiệt trên bàn, anh dùng điện thoại nhắn tin cho bố mẹ.
【Lục Khả: Con nhận được rồi.】
【Bố: [ok]】
Mở túi ra, bên trong có ba cái hộp giữ nhiệt xếp chồng lên nhau, cái nào cũng rất đầy thức ăn.
Khóe miệng Lục Khả giật giật.
Đúng là anh ăn nhiều thật nhưng cũng đâu phải thùng cơm.
Lấy ra một hộp trong đó, qua vỏ hộp trong suốt có thể thấy lờ mờ tôm đã bóc vỏ xào với rau xanh, dưa chuột xào vừa phải, màu xanh tươi. Xung quanh còn có một ít rau quả salad.
Đầu ngón tay gõ mép bàn, chẳng hiểu sao Lục Khả lại nghĩ đến cái tên đã gầy lại còn kén ăn nào đó, khóe miệng hơi hạ xuống.
…
Một giờ chiều, cửa phòng bệnh của Quý Miên bỗng bị đẩy ra.
Người đi vào mặc bộ âu phục chẳng hợp với phòng bệnh viện chút nào, trong tay xách một túi giữ nhiệt to đùng, sải bước tới bên giường bệnh.
Quý Miên ngỡ ngàng nhìn Lục Khả như một cơn gió ùa vào, không thèm chào hỏi gì, anh đi thẳng vào rồi mở cái túi mình mang đến.
Lục Khả ném cho Quý Miên một cái hộp giữ nhiệt, ngồi xuống bên giường bệnh.
Anh hờ hững lên tiếng: “Ăn đi.”
Quý Miên:…
“… Anh Lục, tôi ăn trưa rồi.”
“Là nếm qua mới đúng.” Bên cạnh, Chu Trung xưa nay ít nói vậy mà lại chủ động mở miệng nói một câu: “Cậu chủ ăn được hai ba miếng là buông đũa rồi.”
Quý Miên:…
Ánh mắt Lục Khả lần nữa nhìn về Quý Miên, vẻ mặt như đang nói “nghe gì chưa?”.
Quý Miên ôm hộp cơm mà Lục Khả nhét vào tay mình, hỏi: “Anh Lục vừa từ đâu tới vậy?”
“Công ty.”
“Cách đây gần lắm à?”
Lục Khả nhớ lại, hình như là mất nửa tiếng lái xe từ công ty tới đây: “Tàm tạm.”
Quý Miên thoáng im lặng, rồi lại nói: “Anh cố ý tới đây chỉ để đưa cơm cho tôi thôi à? Tại sao?”
“Tại rảnh quá nên chán.”
Nghe lý do này, Quý Miên không phản bác được.
“Ở công ty ngồi không lâu cũng chán. Đại thiếu gia giải sầu giúp tôi nhé?”
Quý Miên không biết từ lúc nào mình lại có tác dụng giải sầu cho người khác đấy. Bản thân cậu bị nhốt trong phòng bệnh như sắp mọc nấm đến nơi rồi.
Trong ký ức của Hứa Trì Thu, Tần Diễm từng nhắc đến Lục Khả là người có sở thích “đặc biệt”, thích xem người khác gặp xui xẻo, thích gây rắc rối cho người khác, là một kẻ có thú vui tệ hại.
Vậy nên giờ cậu xui xẻo trở thành một trong những nguồn giải trí của anh ta hả?
Lục Khả liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Tôi đang vội, phiền đại thiếu gia nhanh lên một chút.”
Tuy nói vậy nhưng trông anh lại chẳng hề tỏ ra gấp gáp chút nào, ngay cả động tác nhìn đồng hồ cũng lười biếng hờ hững, tóm lại là hoàn toàn không giống một người bận rộn đang vội.
Người này lại nói dối rồi. Quý Miên nghĩ thầm.
Cậu thấy rất khó hiểu với việc Lục Khả đến đây. Nhưng dựa vào sự hiểu biết ít ỏi của mình về Lục Khả trong những ngày qua, Quý Miên nhận ra rằng người này làm việc thực sự rất tùy hứng, làm người ta không đoán nổi.
Cậu tin chắc nếu mình không động đũa thì chắc chắn Lục Khả sẽ ở lì đây không đi, cứ thế giằng co với cậu cả ngày.
Có điều Quý Miên đã đoán sai điểm này rồi.
Nếu là cuối tuần, tên Lục Khả kia không chỉ ở lại giằng co với cậu cả ngày, thậm chí hứng lên còn có thể ở lại bệnh viện qua đêm luôn.
Đáng tiếc hôm nay lại là thứ Hai. Trong công việc, Lục Khả không phải kẻ rảnh rỗi như anh đã nói. Ba giờ chiều nay, công ty còn có một cuộc họp quan trọng chờ anh tham dự, những người quản lý cấp cao nhất của công ty đều sẽ đến tham gia.
Anh chưa ấm đầu đến mức bỏ rơi toàn bộ ban lãnh đạo cấp cao của công ty.
Quý Miên mím môi, cuối cùng vẫn mở hộp giữ nhiệt trên tay.
Cậu ăn không vào, nhưng màu sắc món ăn trong hộp giữ nhiệt trông rất thanh đạm nên Quý Miên không sinh ra quá nhiều sự kháng cự.
Trong hộp có thịt tôm hồng trắng căng mọng giòn dai, được chế biến rất sạch sẽ, không có chút mùi tanh nào.
Kiếp trước Quý Miên thích ăn tôm, nhưng tôm này vào miệng “Hứa Trì Thu” cứ như vị giác bị trục trặc vậy, cảm giác trơn trượt kia khiến cuống lưỡi cậu phản xạ đẩy lên. Nuốt không trôi.
Cậu không gắp mấy con tôm đó nữa.
Lục Khả khép hờ mắt, nhìn Quý Miên chậm rãi nhặt vài miếng dưa chuột từ trong đống tôm.
Cái này không ăn, cái kia cũng không ăn… trẻ con còn chẳng kén ăn bằng cậu.
Mười phút sau, Quý Miên lề mề ăn được một phần năm hộp thức ăn giàu đạm đó.
Cuối cùng cậu đậy nắp vào, trả lại cho Lục Khả rồi khẽ thở phào.
Xong rồi.
Tâm trạng vừa mới thả lỏng thì ngay giây sau, trong tay cậu lại bị nhét thêm một cái hộp nữa.
Quý Miên chậm rãi chớp mắt, nhìn hộp giữ nhiệt mới tinh trong lòng bàn tay.
Không phải đã ăn xong một hộp rồi sao!?
“Món chính.” Lục Khả nói.
Quý Miên: “…”
Lại nhìn Lục Khả một cái, đối phương đang khoanh tay ngồi trên ghế hệt như một tên vô lại đầy kiên nhẫn.
Quý Miên mở hộp, khó khăn gắp một cái sủi cảo nhỏ nhất và một cái há cảo chay rồi đẩy trả lại cho Lục Khả. Lần này ăn tương đối qua loa.
Lục Khả liếc nhìn cậu, nhận lấy hộp giữ nhiệt từ tay Quý Miên, rồi đặt cái hộp cuối cùng có nhiệt độ bình thường vào tay anh. Phản ứng chuyển đổi hoàn hảo.
Quý Miên:!!
Sao vẫn còn vậy!?
Cậu mím môi, nhịn không được liếc túi giữ nhiệt Lục Khả mang đến, cực kỳ nghi ngờ bên trong chứa một cái hố không đáy.
Nhìn thanh niên trên giường bệnh trợn tròn mắt kinh ngạc, khóe miệng Lục Khả cong lên.
“Trái cây tráng miệng.”
“…”
Quý Miên hơi tức giận, lập tức chê bai theo thân thể kén chọn của Hứa Trì Thu
“Ngọt quá.” Cậu chỉ nhặt một quả nho nhỏ từ bên trong, ăn xong lắc đầu nói “Ngấy”.
Lục Khả im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy guộc của Quý Miên, trong lòng đột nhiên sinh ra một ảo giác hoang đường —— cứ như chỉ cần có thể khiến cậu ăn thêm một miếng thì người trước mắt này sẽ khá hơn vậy.
Biết rõ là ảo giác nhưng Lục Khả vẫn cầm một quả cà chua bi trong hộp, ngón tay sạch sẽ kẹp lá ở cuống, đưa cho cậu.
Cái này chắc không ngọt không ngấy đâu nhỉ?
Ai ngờ Quý Miên ngửa đầu ra sau rồi cau mày, biểu hiện lần này còn khó chịu hơn trước: “Bẩn.”
Lục Khả: “…”
Chậc. Để người này chết đói cho rồi.
…
Buổi trưa Lục Khả chỉ ở phòng bệnh chưa đầy nửa tiếng, một giờ rưỡi đã rời đi.
Nhưng ngoài dự đoán của Quý Miên, bảy giờ tối, người này lại mang đồ đến. Chỉ có điều không cầu kỳ chia làm ba hộp giữ nhiệt như buổi trưa mà chỉ dùng một hộp nhựa tròn, bên trong chia làm ba khu vực, giống như đặt từ nhà hàng.
Lục Khả nhìn qua trông có vẻ rảnh rỗi phát điên, liên tục mấy ngày đều từ công ty lượn đến bệnh viện hai lần, buổi trưa đúng giờ tới, ở lại khoảng nửa tiếng rồi đi, thời gian buổi tối thì không cố định lắm, có lần tận chín giờ mới ghé qua, mà lúc đó Quý Miên đã chuẩn bị đi ngủ rồi.
Đến người nhà họ Hứa cũng không chăm chỉ vậy.
Ban đầu Quý Miên còn hơi không tự nhiên, sau lại nghĩ chắc Lục Khả chỉ nhất thời hứng thú, đợi vài ngày thấy chán sẽ tự bỏ qua nên tạm thời thả lỏng tâm thái mặc kệ người này.
Cho đến khi cậu nằm viện hơn một tháng, mà trong ba mươi mấy ngày đó Lục Khả chưa từng gián đoạn việc thăm nom, làm không biết chán, thậm chí chưa bao giờ lộ ra chút dấu hiệu ngán ngẩm nào.
Quý Miên mới lờ mờ nhận ra có điểm nào đó không ổn.
Sự hứng thú nhất thời của Lục Khả có vẻ hơi dài quá thì phải?
Lại là thứ Sáu, Lục Khả chạy đến lúc bảy rưỡi như thường lệ.
Trong túi xách mang theo tổng cộng có hai phần ăn, một phần của Quý Miên, phần còn lại là của chính Lục Khả. Những ngày gần đây, cảnh tượng này đã trở thành thói quen.
Lúc bước vào, thậm chí Lục Khả còn chẳng thèm chào hỏi Quý Miên mà cứ thế ngồi xuống, tự nhiên như thể đang ở nhà mình vậy.
Vài giây sau, một hộp cơm được nhét vào tay Quý Miên.
“Ăn đi.” Lục Khả nói rồi đưa đũa cho cậu.
Dưới ánh mắt giám sát của Chu Trung bên cạnh, Quý Miên nhận lấy đôi đũa.
Ba bữa ăn một ngày của cậu là do Chu Trung phụ trách. Trong việc giám sát cậu ăn cơm, Chu Trung rất tận tâm, luôn ở bên cạnh nhìn cậu ăn.
Nếu ăn ít hơn hôm trước một miếng, chú sẽ dùng ánh mắt lo lắng muốn nói mà lại thôi đặc trưng của người sợ giao tiếp nhìn Quý Miên cả ngày.
Giờ thêm hai bữa ăn phụ mà Lục Khả mang đến mỗi ngày, Quý Miên luôn cảm thấy dường như cả ngày mình không phải đang ăn thì cũng là đang chờ để ăn.
May là cơ thể của Hứa Trì Thu mỗi bữa chỉ ăn vài miếng đã no ba phần là bắt đầu buồn nôn. Do đó dù một ngày có năm bữa, Quý Miên cũng hiếm khi cảm thấy khó chịu vì ăn quá no.
Ở giữa hộp đựng thức ăn là một miếng cá phi lê nướng chanh, Quý Miên gắp một miếng nhỏ nếm thử.
“À đúng rồi.” Ăn được một tí thì bỗng nhớ ra điều gì, cậu thắc mắc hỏi: “Dạo này anh Lục không đến cửa hàng kia nữa à?”
Cậu nhớ dạo trước, lúc thường xuyên đến tiệm điêu khắc gỗ kia, cậu hay gặp Lục Khả vào khoảng bảy tám giờ.
Nhưng giờ Lục Khả đã xuất hiện trong phòng bệnh thì hẳn là anh không còn thời gian để đến đó nữa.
Động tác của Lục Khả khựng lại.
Đúng là một thời gian anh không tới đó rồi.
Tính lại thì chắc phải một tháng rồi nhỉ?
Anh hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên vì bản thân lại không nhận ra điều này.
“Đều là để giết thời gian thôi, ở bệnh viện hay ở nơi khác thì có gì khác nhau đâu.”
Sao lại không khác nhau? Tâm trạng Quý Miên rất đỗi phức tạp.
Ban đầu cậu tưởng việc Lục Khả dành thời gian ghé qua đây mỗi ngày chỉ là nhất thời hứng lên thôi, nhưng giờ đã gần một tháng trôi qua, sao người này trông chẳng có vẻ gì là giảm hứng thú vậy? Đã thế càng ngày càng nghiêm trọng hơn nữa…
Cậu muốn mở miệng hỏi thẳng Lục Khả về lý do, nhưng biết chắc câu trả lời mình nhận được sẽ cực kỳ không đáng tin.
【Hệ thống.】
【Ừ.】
【Anh có nghĩ…】Quý Miên ngừng lại, hơi khó mở lời.
Do dự vài giây, cậu vẫn hỏi ra miệng:【Anh có nghĩ là Lục Khả thích Hứa Trì Thu không?】
Ngoài lý do này ra, cậu không thể nghĩ ra được lý do nào khác có thể khiến người này thường xuyên đến thăm như vậy.
【Không.】Hệ thống trả lời rất quả quyết.
Quý Miên khẽ thở phào.
【Anh ta không thích Hứa Trì Thu, nhưng khả năng rất cao là anh ta thích cậu.】
【…】
Quý Miên lại căng thẳng trở lại.
【Tại… tại sao?】
【Anh ta thích cậu lạ lắm à?】
【… Tại vì, hình như tôi không có điểm nào thu hút người khác cả.】
Hệ thống im lặng hai giây rồi cười khẩy hỏi: 【Ở thế giới trước, trước khi thành cặp với Đoàn Chước, cậu biết có bao nhiêu nam nữ tỏ tình với cậu không?】
Quý Miên cẩn thận nhớ lại, nói:【Không nhớ.】
【Cấp ba bảy người, đại học hai mươi lăm người, tổng cộng ba mươi hai người.】
【…】
Nhiều vậy sao?
【Còn nhớ sau khi cậu ở bên Đoàn Chước rồi, có bao nhiêu người tỏ tình với cậu không?】
Cái này thì Quý Miên nhớ rất rõ, bởi vì mỗi lần có người tỏ tình với Quý Miên, Đoàn Chước sẽ âm thầm ghi nhớ trong lòng rồi thỉnh thoảng nhắc lại để ghen.
Hệ thống nói:【Ở thế giới trước, tổng số nam nữ tỏ tình với cậu lên đến chín mươi bảy người. Ha ha, tí thì đạt thành tựu “đốn gục trăm người” rồi đấy.】
Thời gian mới ràng buộc với Quý Miên, nó chưa từng nghĩ tới ký chủ ngốc nghếch này của mình lại có thuộc tính ai gặp cũng thích.
Quý Miên: 【…】
【Tôi nghĩ điều đó có liên quan với ngoại hình ở thế giới trước】
Kiếp trước, ngoại hình của Quý Miên thuộc loại rất được ưa chuộng theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của con người.
Nhưng Quý Miên biết rằng với ngoại hình hiện tại của mình khi là “Hứa Trì Thu”, đôi khi cậu nhìn chằm chằm vào xương cổ tay nhô ra của mình lâu quá còn rùng mình, huống hồ là người khác?
Chỉ xét riêng về ngoại hình thì hẳn là một người đàn ông có thẩm mỹ bình thường sẽ không nảy sinh tình cảm yêu thương gì đối với một cơ thể như thế này.
Còn về nội tâm…
Quý Miên vẫn chưa quên đánh giá “Tâm như rắn rết” của Lục Khả với mình trước đó.
Hệ thống:【Cậu có thể nói bóng gió thăm dò anh ta xem.】
Quý Miên tiếp nhận gợi ý của hệ thống.
“Dạo này Anh Lục có gặp Tần Diễm không?” Cậu hỏi người bên cạnh.
Lục Khả suy nghĩ một lúc, nói: “Có gặp.” Hình như mới mấy hôm trước.
Tuy là đối thủ cạnh tranh nhưng dù sao cũng hoạt động trong cùng một thị trường, cho nên không thể tránh khỏi việc có những lúc phải giao tiếp với đối phương.
“Sao, đại thiếu gia nhớ cậu ta rồi à?”
Quý Miên không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
【Điểm si tình tăng 80 (40×2), người đóng góp: Lục Khả.】
Âm thanh thông báo tăng điểm si tình không có giá trị tham khảo gì, Quý Miên lặng lẽ quan sát biểu cảm và phản ứng của Lục Khả.
Đối phương cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi ngước mắt lên, đoạn nói: “Nếu cậu muốn gặp cậu ta thì tôi có thể giúp đấy.”
Quý Miên giật mình: “Gì cơ?”
Lục Khả cười, chỉ vào hộp cơm trước mặt cậu: “Giải quyết hết nửa chỗ này đi, ngày mai tôi sẽ bảo cậu ta đến gặp cậu.”
“…”
Đúng lúc này, hê thống mở miệng:【Tôi nghĩ là…】
Quý Miên:【Ừ.】
Suy nghĩ của một người một thống nhất trí với nhau: Làm gì có ai lại muốn đẩy người mình thích về phía tình địch chứ?
Quý Miên khẽ thở phào.
Nửa tiếng sau, Quý Miên kết thúc bữa ăn thứ năm, cũng là bữa cuối cùng của hôm nay.
Lục Khả liếc nhìn hộp cơm còn lại của cậu, hơi nhướng mày. Đồ ăn trong hộp cùng lắm mới chỉ hết một phần tư, nhưng so với lượng ăn trước đây của Quý Miên thì đã là cực kỳ hiếm có rồi.
Cái tên “Tần Diễm” này cũng khá hữu dụng. Anh nghĩ thầm.
Chỉ thuận mồm nhắc đến thôi mà lượng ăn của người này đã nhiều hơn bình thường gấp đôi rồi.
【Điểm si tình tăng 60 (30×2), người đóng góp: Lục Khả.】
Lục Khả nhún vai, làm bộ bất đắc dĩ: “Chưa được một nửa, thế này thì không trách được tôi rồi.”
Lấy hộp cơm từ tay Quý Miên xong, Lục Khả phát hiện miếng phi lê cá vị chanh làm món chính ở giữa chỉ còn một nửa.
Thường ngày, Quý Miên rất ít động đến những loại thịt giàu đạm này, lại còn ghét mùi tanh của hải sản. Lục Khả đã dặn dò Đường Bách từ trước là khi đặt đồ ăn không được chọn cá tôm làm món chính, vậy mà hôm nay không hiểu sao lại sơ suất đặt phi lê cá.
Lúc đến, Lục Khả còn nghĩ vị đại thiếu gia khó tính này lại chuẩn bị kén chọn rồi.
Nhưng kết quả trước mắt lại ngoài dự đoán của anh.
Lục Khả nhìn miếng cá phi lê bị cắn mất một nửa kia thêm mấy lần. Người này thích ăn cá?
Còn Quý Miên thì để ý thấy trong hộp cơm của Lục Khả lại có đồ thừa, điều xưa nay chưa từng thấy, cũng là miếng cá phi lê đó. Đây là lần đầu tiên trong hơn một tháng qua, Lục Khả để thừa đồ ăn.
“Anh Lục… cũng không thích ăn cá à?” Quý Miên nói xong thì bỗng sững người.
Cậu chợt nhớ ra Lục Khả là khách quen của tiệm đồ gỗ điêu khắc kia, mà sở thích này có vẻ không hợp với tính cách của anh ta lắm.
Nhịp tim cậu thoáng chốc đập nhanh hơn.
Lục Khả lại chú ý tới chữ “cũng” trong lời Quý Miên, hỏi: “Còn ai không thích ăn cá nữa à?”
Tần Diễm hả?
Quý Miên: “… Anh tôi.”
Anh? Đây lại là trò gì với Tần Diễm nữa…
Lục Khả vừa nghĩ vậy, bèn gắp miếng cá còn thừa trong hộp cơm lên nhét cả vào miệng, nhai nhanh rồi nuốt xuống.
Ngay cả nước chanh cũng không thể át đi được mùi vị thịt cá làm người ta khó chịu.
“Đoán sai rồi.” Anh nói: “Tôi thích cá nhất nên thích chừa nó lại để ăn sau cùng.”
…
…
Hai tuần sau đó, Quý Miên luôn thấy đủ loại cá trong các món ăn Lục Khả mang đến.
Mặc dù cơ thể của Hứa Trì Thu vẫn chống lại các loại thức ăn từ cá tôm theo bản năng, nhưng lần này sở thích với cá của Quý Miên lại thắng thế bản năng của cơ thể.
Mỗi lần có cá làm món chính, cậu thường ăn hết được một nửa.
Hệ thống rất vui mừng: Cuối cùng ký chủ nhà mình cũng chịu ăn thịt rồi.
Cuối tháng Chín, tình trạng sức khỏe của Quý Miên đã khá hơn một chút. Viêm phổi đã khỏi hoàn toàn, cậu không ho cả ngày nữa, trong một tuần liên tiếp cũng không xuất hiện tình trạng chóng mặt khó chịu gì.
Hơn nữa cậu còn tăng được nửa kg. Tuy nhìn bề ngoài chẳng thấy gì khác nhưng con số trên cân đúng là thật.
Bác sĩ điều trị chính vẫn đề nghị cậu theo dõi thêm một thời gian nữa. Tuy Quý Miên rất muốn xuất viện nhưng hai cha mẹ Hứa lo bệnh tình của cậu sẽ tái phát nên vừa dỗ vừa lừa để Quý Miên ở lại thêm hai tuần nữa.
Hết cách, Quý Miên đành phải đồng ý.
Sức khỏe vừa khá hơn một chút, tâm trạng người ta cũng sẽ tốt lên thì thường không chịu ngồi yên.
Quý Miên đã đi khắp công viên nhỏ gần bệnh viện, ở góc nào có những hòn đá hình dạng kỳ lạ nào cậu đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Đồng ý với cha mẹ Hứa tiếp tục ở lại bệnh viện theo dõi thêm hai tuần, thời gian vừa hết cái là Quý Miên đã lập tức làm thủ tục xuất viện.
Đóng gói đồ đạc sinh hoạt xong, lúc chuẩn bị đi làm thủ tục xuất viện thì Lục Khả vừa hay lái xe từ công ty đến.
Quý Miên trông thấy anh thì hơi sửng sốt, bởi hôm qua cậu đã nói cho Lục Khả biết là nay mình sẽ xuất viện, bảo đối phương không cần đến nữa.
Cậu vô thức liếc nhìn hai tay Lục Khả – không mang gì cả.
Quý Miên lén thở phào.
Cậu còn tưởng ngày cuối cùng người này vẫn sẽ giám sát cậu ăn cơm nữa chứ.
“Cần tôi giúp không?” Lục Khả hỏi.
Anh liếc nhìn phòng bệnh đơn đã được Chu Trung dọn dẹp rất sạch sẽ, hầu hết đồ đạc mới chỉ đóng gói xong, vẫn chưa chuyển xuống.
Chu Trung vội nói: “Không cần đâu.”
Lúc nhà họ Hứa thuê chú, mức lương đưa ra đã vượt xa giá thị trường rất nhiều, ngoài công việc chăm sóc ra thì tất cả những việc vặt cho đến sau khi Quý Miên xuất viện cũng đều do chú phụ trách.
Hơn nữa tính tình của vị Hứa đại thiếu gia này cũng rất tốt.
Chu Trung nhớ lại nửa năm qua được nhà họ Hứa thuê để chăm sóc Hứa Trì Thu, ban đầu chú còn thấy tính tình của vị đại thiếu gia này rất thất thường, khi có người đến thăm thì còn đỡ, trên mặt cậu Trì Thu ít nhiều sẽ mỉm cười, nói chuyện cũng lịch sự nhã nhặn.
Nhất là khi người đàn ông tên Tần Diễm kia đến, cậu Trì Thu sẽ càng tỏ ra dịu dàng nhiệt tình.
Nhưng sau khi những người đến thăm đi cả, chẳng biết sao sắc mặt của cậu ấy lại đột nhiên thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo đầy khinh miệt, lúc nhìn người ta lại khiến sống lưng người ta rùng mình.
Có lúc sợ cậu buồn, Chu Trung sẽ nói chuyện cùng cậu vài câu, nhưng Hứa Trì Thu hiếm khi đáp lại.
Dần dà, chú cũng không dám nói chuyện với vị chủ thuê này nữa.
Nhưng hơn một tháng gần đây, có lẽ do bệnh tình của “cậu Trì Thu” đã khá hơn một chút nên đối xử với người khác dịu dàng hơn trước rất nhiều, ngay cả lúc bình thường nói chuyện với Chu Trung cũng luôn mỉm cười nhè nhẹ. Dù cơ thể gầy yếu nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp của nụ cười ấy. Như thể bệnh tật không thể xé nát vẻ đẹp của cậu, mà chỉ có thể tìm cách để biến vẻ đẹp ấy trở nên tàn nhẫn.
Chu Trung không khỏi thấy buồn bã, chú cúi đầu xách mấy cái túi đồ đã đóng gói xong xuống tầng.
…
Chú Lâm đã đỗ xe đợi sẵn ngoài bệnh viện, đến đón Quý Miên về nhà họ Hứa.
Chu Trung sắp xếp xong đồ dùng sinh hoạt, chạy hai chuyến để chuyển hết mọi thứ vào cốp xe rồi mới lên tầng gọi Quý Miên.
“Cậu Trì Thu.” Chú giơ tay định dìu Quý Miên đi xuống.
Quý Miên thoáng ngượng ngùng. “… Không cần đâu, tôi tự đi được.”
Nói xong, cậu quay đầu lại mới phát hiện cánh tay của Lục Khả bên cạnh cũng đã giơ lên giữa chừng về phía mình, nhưng khi nghe thấy câu từ chối vừa xong thì lại thản nhiên thu tay về như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sao mọi người đều mặc định cậu không đi được vậy? Quý Miên thấy rất khó hiểu.
Xuống tầng cùng với Chu Trung và Lục Khả xong, cậu đến gần chiếc xe chú Lâm đến đón.
Chu Trung mở cửa ghế sau xe cho cậu.
“Anh Lục cứ về đi.” Quý Miên nói với người bên cạnh.
Hứa Trì Thu không phải là người quá nhiệt tình với ai ngoài Tần Diễm, để duy trì thiết lập nhân vật nên giọng điệu Quý Miên nói với Lục Khả cũng không thân thiện là bao.
Cậu tránh ánh mắt Lục Khả, không dám nhìn anh. Bởi vì giờ phút này, cậu thực sự không thể tỏ ra lạnh nhạt với Lục Khả được.
Dù lý do Lục Khả thường xuyên đến thăm cậu trong hơn một tháng qua là gì, nhưng việc cậu nhận được sự quan tâm của đối phương lại là điều không thể phủ nhận. Quý Miên rất muốn nói lời cảm ơn với Lục Khả.
Nhưng cậu chỉ có thể giả vờ phớt lờ người bên cạnh, đi thẳng đến ghế sau xe.
Lạnh nhạt đến lạ, Lục Khả nghĩ, nhưng trong lòng lại chẳng có chút gợn sóng nào.
Vốn dĩ anh cũng chẳng nghĩ sẽ nhận được gì từ người này. Anh còn chưa mặt dày đến mức đòi hỏi thứ gì từ một người bệnh nặng sắp chết.
Bóng lưng của Quý Miên được đóng khung trong tầm mắt của anh, xương vai nhô ra trên lưng cực kỳ chói mắt, không thể nói là đẹp được.
“Đại thiếu gia.”
Ngón tay tái nhợt của Quý Miên vừa đặt lên cửa xe, người phía sau đột nhiên gọi cậu.
Quý Miên quay đầu lại thì thấy Lục Khả đang cười với mình, nụ cười vẫn hờ hững như mọi khi.
“Nhớ ăn uống đàng hoàng đấy.”