Edit: Lune
Sáng hôm sau, Lục Khả đến nhà họ Hứa đón người lúc hơn bảy giờ.
Anh ngồi chờ ở tầng một, thỉnh thoảng lại lười biếng ngước mắt lên nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín trên tầng hai, không hề tỏ ra sốt ruột.
Ngay cả khi người ở tầng trên hôm nay dậy lúc 12 giờ trưa thì anh cũng không thấy ngạc nhiên. Dù gì hôm qua Quý Miên cũng chưa đồng ý với anh là sẽ đi.
Nhưng khoảng nửa tiếng sau, từ tầng trên vang lên tiếng “cạch” cửa mở.
Chàng trai bước ra khỏi cửa với mái tóc hơi rối, vài sợi tóc trên đầu còn vẻnh lên, hiển nhiên là mới ngủ dậy.
Quý Miên vừa ra cửa đã trông thấy Lục Khả đang ngồi ở dưới tầng, vừa hay chạm mắt với đối phương.
Lúc cậu nhìn thấy Lục Khả đã đợi ở dưới không biết bao lâu, trong lòng hơi ngượng song ngoài mặt lại chẳng tỏ vẻ gì.
Tối qua tám giờ Quý Miên đã lên giường đi ngủ rồi, nhưng khi thức dậy đã là tám giờ sáng.
Ngủ đúng mười hai tiếng đồng hồ.
Hệ thống nhắm mắt an ủi cậu:【Không phải tại cậu dậy muộn mà là tên kia không có mắt, đến sớm quá thôi.】
Hơn nữa, hôm qua Lục Khả cũng không nói là xuất phát lúc nào.
Lục Khả đến sớm như thế chủ yếu là ngủ dậy sớm quá chẳng có gì làm nên lái xe sang đây luôn.
Trong vài tháng gần đây, khả năng tưởng tượng của Lục Khả đã tăng lên đáng kể. Chỉ cần ngồi ở tầng dưới nhìn cánh cửa phòng đóng kín ở tầng hai mà ánh mắt anh như có thể xuyên qua lớp cửa gỗ dày đặc kia, nhìn thấy người đang ngủ say bên trong. Quả thật là thú vị hơn nhiều so với ở nhà họ Lục.
Sau khi nhìn nhau, không ai chào hỏi ai cả, Quý Miên rời mắt đi đánh răng rửa mặt, còn Lục Khả thì quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cái TV chưa bật trong phòng khách.
Quý Miên đánh răng rửa mặt rất chậm, dù trong lòng cậu có muốn tăng tốc đến mấy thì vẫn phải chậm, vì đó giờ Hứa Trì Thu làm gì cũng thong dong cả.
Mất nửa tiếng, cậu mới đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi thay quần áo ra ngoài.
Lúc xuống tầng, trên người cậu chồng bốn lớp áo. Quý Miên không muốn mặc áo bông mùa đông vào tháng mười, cậu thấy như thế thì kỳ quặc quá nên đành phải dùng cách này.
Bốn lớp áo trên người, mỗi lớp đều là quần áo mùa thu, lớp trong cùng là áo lót cotton, bên ngoài là áo sơ mi xanh nhạt kiểu mùa thu, khoác thêm một chiếc áo gile len mỏng, lớp ngoài cùng mới là áo khoác dày màu kem.
Trong bốn món này, người khác chỉ cần mặc hai cái là đủ ấm rồi, nhưng Quý Miên phải mặc cả bộ mới không cảm thấy lạnh.
Cũng may cậu gầy, cổ áo trong cùng cũng thấp nên nhìn từ ngoài không rõ lắm.
Trong khi đó, trang phục của Lục Khả hôm nay thiên về phong cách thoải mái, áo hoodie phối màu, quần dài đen, bộ đồ đơn giản làm dịu hẳn cảm giác sắc bén thường thấy. Nhìn qua cũng chỉ cảm thấy đây là một thanh niên cực kỳ đẹp trai thôi.
Quý Miên nhìn chiếc áo hoodie mỏng duy nhất trên người Lục Khả, bỗng cảm thấy hơi lạnh mà Lục Khả nên chịu như chuyển hướng chạy sang người mình trong thoáng chốc vậy, làm cậu vô thức rùng mình.
Mà lúc Lục Khả ngước mắt nhìn trang phục của Quý Miên thì lại thầm nghĩ chắc cổ người này ấm lắm, làm người ta muốn thò tay vào sờ ghê.
“Đi nhé?”
Quý Miên gật đầu, hai người lập tức lên đường.
Lái xe đến khu rừng ngoại ô mất hai tiếng rưỡi, khi Quý Miên và Lục Khả xuất phát thì đã gần chín giờ, nhanh nhất cũng phải mười một rưỡi mới tới nơi.
Quý Miên thì không sao cả, dù sao trên xe cậu cũng ngủ thôi. Nhưng chưa tới mười giờ, xe của Lục Khả lại giảm tốc rồi dừng bên đường.
“Tới nơi rồi à?” Quý Miên vẫn còn mơ màng, đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Lục Khả cảm thấy hơi buồn cười.
Đáng lẽ nên gọi một chiếc xe tải đến, chuyển cả giường và phòng ngủ của người này lên thùng xe mới phải.
Bấy giờ Quý Miên mới nhìn thấy thời gian trên xe, mới qua mười giờ có vài phút.
Vậy thì sao lại dừng?
Giây tiếp theo, Lục Khả mở cửa xe đi ra ghế sau, khi quay lại tay cầm theo một chiếc túi.
Vừa trông thấy cái túi, trong lòng Quý Miên lập tức vang lên tiếng chuông báo động.
Cậu quá quen với cái này rồi…
Hồi còn nằm viện, mỗi trưa và tối Lục Khả đều xách loại túi như vậy…
Người nọ mở ra, quả nhiên bên trong đựng đồ ăn. Chuẩn bị còn khá đầy đủ, bên cạnh quả táo đỏ au còn để sẵn một con dao gọt trái cây.
“…”
Quý Miên cảnh giác nói: “Lúc ra cửa đã ăn sáng rồi. Bây giờ mới mười giờ, chưa tới giờ ăn trưa…”
Lục Khả thản nhiên thốt ra một câu: “Bữa sáng trưa.”
Thêm một bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa, gọi là bữa sáng trưa.
Quý Miên: “…”
Định nghĩa mới.
Cậu lặng lẽ quay mặt đi, áp trán vào cửa sổ xe, không nhìn Lục Khả.
Lúc này Quý Miên có cảm giác bất đắc dĩ như đã lên thuyền giặc, không thoát được mà cũng chẳng làm gì được. Bảo giận thì cũng không phải, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, lúng túng không yên.
Kiếp trước, lúc Quý Miên xuyên qua đã mười sáu tuổi, kiếp này làm Hứa Trì Thu, cuộc đời cũng bắt đầu từ hai mươi.
Cậu không có trải nghiệm trưởng thành từ lúc sinh ra cho đến tuổi trưởng thanh. Kể từ ngày bị hệ thống ràng buộc, ngày bắt đầu có ký ức, những gì cậu có chỉ là kiến thức thông thường, trí tuệ và đạo đức tam quan mà một người trưởng thành nên có. Ngoài ra không có gì khác.
Quý Miên không nhận ra rằng hoạt động tâm lý của mình lúc này giống hệt với một đứa trẻ bị ốm. Bị lừa để tiêm với uống thuốc, khi vỡ lẽ thì hơi bực bội, muốn phản kháng nhưng biết người kia có ý tốt nên chỉ đành tự thấy ấm ức.
Cậu cứ thế “tựa” vào cửa sổ xe mấy phút, hồi lâu không nghe thấy động tĩnh của Lục Khả bên ghế lái.
Lại qua một lúc lâu sau, cậu không nhịn được mà quay đầu lại thì phát hiện Lục Khả đang nhìn mình cười, đợi cậu quay đầu.
Trong xe không ai nói gì.
Lục Khả đưa hộp cơm đựng “bữa sáng trưa” cho Quý Miên, Quý Miên im lặng hai giây rồi nhận lấy, chậm rãi ăn.
Bữa sáng trưa có bánh cuốn rau bina, hỗn hợp bột mì với nước ép rau bina được tráng thành một lớp vỏ mỏng, cuốn bên trong là rau củ và một ít thịt, thêm nước sốt chua ngọt, hương vị rất thanh mát.
Quý Miên lại chẳng nảy sinh cảm giác khó chịu nào.
Thấy cậu chịu ăn, Lục Khả bèn cầm quả táo trong túi lên bắt đầu gọt vỏ, anh gọt rất khéo, gọt được nửa quả rồi mà vỏ không hề bị đứt.
Lục Khả không thiếu kinh nghiệm sống. Cha mẹ Lục vốn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, dù giờ đây gia sản cực kỳ hùng hậu song họ vẫn giữ nhiều quan niệm từ thời trẻ, không hề nuông chiều Lục Khả từ nhỏ.
Tiếc là đứa con trai sinh ra đã có cái miệng chẳng đáng yêu chút nào, dù gia đình có giáo dục tốt đến đâu cũng không thể bịt được cái miệng thất đức kia của Lục Khả.
Trong hộp đựng hai cái bánh cuốn rau bina, kích cỡ đều rất nhỏ, nhưng Quý Miên cũng chỉ ăn được một cái là đã không ăn nổi nữa.
Có lẽ là đã tính được lượng ăn của cậu từ trước nên Lục Khả chỉ nhìn thoáng qua, không ép cậu.
Môi với ngón tay đều dính nước sốt, Quý Miên không chịu được bẩn bèn đưa tay với lấy hộp khăn giấy để trên đầu xe.
Hộp khăn giấy hơi xa, Quý Miên với tay nhưng chỉ chạm được vào mép hộp.
Động tác gọt trái cây của Lục Khả dừng lại, anh bỏ con dao xuống, cầm hộp khăn giấy xuống rồi đưa đến trước mặt Quý Miên.
Lúc này, vỏ táo liền mạch trong tay anh cũng đã đứt đoạn.
Quý Miên không khách sáo rút lấy một tờ rồi ngồi yên trở lại, cũng không nói lời cảm ơn. Giống hệt một con sói con khó thuần.
Nhưng thực ra, có trời mới biết cậu phải cố gắng kiềm chế bao nhiêu mới nén được nỗi xung động muốn nói lời cảm ơn xuống, cố gắng nghĩ đến thiết lập nhân vật của Hứa Trì Thu mà nhịn xuống.
Lau sạch ngón tay và khóe môi cẩn thận, Quý Miên vo tờ khăn giấy thành một cục nhỏ trong lòng bàn tay, sau đó liếc mắt xung quanh nhưng không tìm thấy chỗ vứt.
Thấy vậy, Lục Khả rất tự nhiên mà đưa tay ra, xòe bàn tay ra định đón lấy.
Nắm tay của Quý Miên thoáng cứng đờ, sau khoảng dừng ngắn ngủi, cuối cùng cậu vẫn đặt cục giấy vào tay Lục Khả.
Lục Khả dáng cao, tay cũng to, một cục giấy vo tròn được anh kẹp gọn giữa ngón út và ngón áp út trong lòng bàn tay. Mấy ngón tay còn lại cầm chắc con dao gọt hoa quả, không để cục giấy chạm vào trái cây.
Nét mặt anh rất mực tự nhiên, còn Quý Miên lại bắt đầu không tự nhiên. Cậu ngồi bên ghế phụ mà như ngồi trên đống lửa —— bị hai chữ “cảm ơn” không nói ra được làm cho nghẹn.
Nhưng Lục Khả hoàn toàn không để ý đến mấy điều này. Anh chạy xa đến đây không phải để nghe người ta cảm ơn, nếu chỉ vì một câu “cảm ơn” thì chỉ cần rải một nắm tiền trên đường là có thể đổi về cả trăm câu rồi.
Quý Miên thích sai anh thế nào thì sai, bệnh nhân có đặc quyền này mà, nên Lục Khả không để tâm đến việc Quý Miên có muốn cảm ơn mình hay không.
Dao gọt hoa quả cắt xuống nửa đoạn vỏ cuối cùng, Lục Khả định hỏi Quý Miên muốn ăn bao nhiêu, vừa quay đầu lại thì thấy gò má của người kia, môi cậu hơi mím lại như đang phân vân điều gì.
Nhìn mãi lại có cảm giác ngoan ngoãn không hợp với hình tượng lạnh lùng ngày thường.
Lục Khả chưa từng hy vọng nhận được điều gì từ Quý Miên, nhưng bây giờ, anh lại đột nhiên nhận ra mình sai rồi.
Tất cả những việc anh làm thực ra đã nhận được đền đáp từ lâu rồi.
Nhận ra mình bị nhìn chăm chú, Quý Miên quay đầu sang, thấy Lục Khả đang nhìn chằm chằm mình thì thắc mắc: “Anh Lục?”
Tay Lục Khả đang cắt táo khựng lại, bỗng ý thức được một việc.
Anh thích nhìn Quý Miên ăn cơm do anh mang đến, ngồi xe của anh, dùng đồ của anh, ngủ trên ghế của anh.
Anh thích người này xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Thấy Lục Khả mãi không đáp lại, Quý Miên lại gọi anh một tiếng nữa.
Lục Khả hoàn hồn, thừa dịp Quý Miên đang mở miệng thì nhét một miếng táo vừa cắt xong vào miệng cậu.
Thình lình đút đồ ăn vào miệng Quý Miên nhân lúc cậu không đề phòng, đây là cách Lục Khả thường dùng.
Quý Miên ăn thiệt thòi bao nhiêu lần rồi, mỗi lần bất ngờ bị Lục Khả nhét một miếng gì đó vào trong miệng, cậu đều âm thầm nhắc nhở bản thân rằng lần sau tuyệt đối không được mắc bẫy nữa.
Tiếc là lần nào cũng thua.
“…”
Quý Miên nuốt miếng táo nhỏ trong miệng xuống, phần còn lại cầm trên tay, không muốn ăn lắm.
Cậu lại liếc Lục Khả, thấy anh đang chống cánh tay lên vô lăng, mặt cũng vùi cả vào trong rồi đột nhiên thở dài như đang tự kỷ.
Cậu nhìn Lục Khả, thấy anh hơi khác thường bèn gọi: “Anh Lục?”
Lục Khả không để ý đến cậu, thậm chí còn không muốn quay đầu nhìn cậu.
Cả đời này của Lục Khả, việc anh không làm nổi nhất chính là “cẩn thận từng li từng tí”, anh quen sống tùy hứng hai mươi mấy năm rồi, chưa từng dè dặt bao giờ.
Vậy mà lại thích đúng một đồ dễ vỡ, lại còn là đồ dễ vỡ đã có người trong lòng nữa chứ.
Sầu đến mức làm anh phải thở dài.
Mấy phút sau, Lục Khả ngồi thẳng dậy, trán bị vô lăng ấn ra mấy vệt đỏ nhạt.
Anh quay đầu, thấy còn miếng táo chưa ăn xong trên tay Quý Miên bèn cau mày trách móc: “Đại thiếu gia định lãng phí đồ ăn đấy à?”
Quý Miên:…
Lãng phí thì lãng phí vậy, cậu thực sự không ăn nổi nữa.
Cậu để phần còn lại vào trong túi, định tí nữa vứt cùng với rác.
Thế là bánh cuộn rau bina và hơn nửa quả táo chưa đụng đến kia đều vào bụng Lục Khả.
Cuối cùng, anh còn đưa tay định nhặt miếng táo Quý Miên bỏ vào túi vừa rồi, có điều tay mới nhấc lên được nửa chừng thì lập tức dừng lại, lại bỏ trở về, còn lén liếc Quý Miên một cái.
Tí thì định bỏ vào miệng theo thói quen, may mà kịp thắng lại.
…
Xe đến nơi lúc hơn mười một giờ.
Nhìn ra xa, dưới ánh mặt trời là một mảng vàng rực rỡ.
Quý Miên mới đi hết rừng bạch quả đã mệt lử, không đi nổi nữa. Ngay cả mùi hương hoa quế cũng chưa ngửi thấy.
Từ lúc họ đến nơi cho tới khi Quý Miên nảy sinh ý nghĩ muốn về, tính ra cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ.
Lục Khả nhận ra cậu lề mề không muốn đi tiếp.
Giỏi thật, lái xe hai tiếng đến đây, ra ngoài đi được một tiếng đã muốn về rồi?
Biết làm sao đây, dù sao cũng không thể để người ta mệt được.
Về thì về vậy.
Nhưng anh vừa lên tiếng bảo về thì cái người mệt không đi nổi trước đó lại không nỡ, liên tục ngoảnh đầu lại, lưu luyến mảnh đất vàng óng ánh ngọc kia.
“Thế ngồi thêm lúc nữa nhé?” Lục Khả lên tiếng: “Chỉ mười phút thôi.”
Miền Bắc gió lớn, đi bộ ấm người thì còn được, chứ ngồi lâu một chỗ, anh sợ nhóc con dễ vỡ này bị thổi ốm ra mất.
Quý Miên gật đầu.
Ngồi xuống chưa được một lúc, chẳng biết Lục Khả nhìn thấy gì mà đứng dậy đi về phía bên kia.
Khi quay lại, anh đưa nắm tay hờ đến trước mặt Quý Miên. “Đưa tay ra đây.”
Quý Miên chớp mắt, đoạn đưa hai tay ra.
Nắm tay khép hờ của Lục Khả đặt vào lòng bàn tay cậu bỗng truyền đến cảm giác ngưa ngứa kỳ lạ.
Quý Miên như có linh cảm, lúc Lục Khả buông tay ra thì cậu lại khép hai tay vào.
Nhìn lén qua kẽ tay, đó là một con bướm màu trắng.
Bướm mùa thu nên không còn hoạt bát mấy. Con bướm trắng đó ở trong lòng bàn tay Quý Miên chậm rãi vỗ cánh, mang đến cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ trên da.
Quý Miên cười: “Anh bắt nó làm gì?”
Lục Khả nghĩ một lúc, đáp: “Không biết.”
Dù sao thì vừa nhìn thấy đã muốn bắt rồi.
Nói xong, anh nhìn đăm đăm vào ý cười bên môi Quý Miên.
“Sao vậy?”
“Không có gì, hiếm khi thấy cậu vui vẻ thế này.”
Quý Miên sững người: “Có à?”
“Có chứ.” Lục Khả dùng ngón tay chọc chọc xương vai của Quý Miên.
“Đại thiếu gia à, sao cậu giấu nhiều tâm sự vậy?”
“…”
Mi mắt Quý Miên run lên.
Người này thực sự… quá nhạy bén.
Lục Khả chậm rãi quay đi, anh không nhìn thẳng được vào Quý Miên nữa.
“Đại thiếu gia, tôi mong cậu lúc nào cũng vui vẻ.”
“…”
Trong thoáng chốc, ấy vậy mà trái tim Quý Miên bắt đầu run lên.
Kể từ khi đến thế giới này, lần đầu tiên có người nói với cậu như vậy.
Giống chị Ngữ Mạn, giống như anh cậu.
【Tôi cũng vậy, Quý Miên.】Hệ thống nhẹ giọng lên tiếng.
Nhịp thở của Quý Miên đột nhiên trở nên gấp gáp, cậu cắn môi, cố gắng không để biểu cảm của mình trông quá mất mặt.
Bước vào thế giới này, cậu chưa từng cảm thấy mình có liên quan gì với nơi đây.
Cậu chỉ là một kẻ ngoại lai ẩn núp bên trong lớp vỏ Hứa Trì Thu.
Cậu không quan tâm đến Tần Diễm, không quan tâm đến Hứa Tri Hạ, cũng không quan tâm đến nhiệm vụ hay điểm số gì cả…
Cậu chỉ nhớ anh cậu da diết, không một khắc nào là không nhớ.
Cậu như cánh diều bay trên bầu trời. Ngay từ giây phút rời xa Đoàn Chước, sợi dây buộc vào người cậu đã đứt rồi.
Cảm giác không vướng bận rất tự do, song cũng rất cô độc.
Nhưng bây giờ có một người nắm lấy sợi dây của Quý Miên cùng lúc tước đi sự tự do và cô độc của cậu.
Quý Miên không thể phân biệt rõ cảm xúc của mình lúc này là gì. Cậu cảm thấy mình cũng giống như con bướm trong lòng bàn tay kia, được thế giới này, được Lục Khả nhẹ nhàng ôm lấy.
Những thứ mất đi và những thứ có được được trao đổi cùng một lúc, cậu không thể phân biệt được rốt cuộc bên nào nhiều hơn.
Một lúc sau, Quý Miên xòe tay ra, thả con bướm trắng trong lòng bàn tay bay đi.
Cậu đứng dậy, cũng không nhìn người bên cạnh.
“Về thôi.”
Đoạn đường đi bộ về này còn rất dài.
Đến một đoạn đường dốc, Lục Khả từ phía sau nhẹ nhàng đẩy lưng Quý Miên tránh cho cậu mỏi chân.
Ngón tay anh vô tình ấn lên xương vai Quý Miên tựa như đang nắm lấy cánh bướm.