Sự xuất hiện của Chu Chỉ là trùng hợp
Lời cậu vừa nói kia cũng là trùng hợp.
Tựa như những lời cậu vừa nói là cố ý nói với y để chọc giận.
Chẳng qua Vinh Nhung không thèm để ý Chu Chỉ nghĩ như thế nào.
Thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó.
Quản cậu cái rắm?
“Bộp bộp bộp! Nói hay!”
Tôn Khỉ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “Bộp bộp” vỗ tay.
Sắc mặt Chu Chỉ khó coi.
Dù y có cảm thấy không vui đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể gây rắc rối ở một nơi đông đúc như vậy được.
Y chỉ liếc nhìn Vinh Nhung với đôi mắt sắc bén rồi bước đi.
Vinh Nhung thản nhiên cầm dao nĩa trên bàn lên, thoải mái cắt miếng bít tết trên đĩa.
Cứ như thể từ đầu đến cuối cậu chưa từng nhìn thấy Chu Chỉ.
Tôn Khỉ thở dài nói: “Bây giờ tôi tin thật rồi.”
Vinh Nhung ăn một miếng thịt bò bít tết, “A?”
“”Chuyện cậu thật sự không có bất cứ hứng thú gì đối với Chu Chỉ. Cậu không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi nhìn Chu Chỉ sao? Trên đó chỉ viết mỗi chữ “ghê tởm” thôi. Hahahaha. Tôi rất tò mò, tên đó rốt cuộc đã làm gì chọc giận cậu, làm sao bỗng nhiên khiến cậu ghét y đến thế này?”
Dẫu sao thì mấy tuần lễ trước, vị tiểu thiếu gia này rõ ràng vẫn là một bộ dáng vẻ si mê không dứt với Chu Chỉ.
Vinh Nhung nhai kỹ trong miệng thịt bò bít tết, một bên quai hàm gồ lên, “Không có gì. Không thích, chính là không thích.”
“Yêu được, buông được, tôi thích. Tới, chúng ta cạn ly!”
Tôn Khỉ cầm ly cocktail trên bàn lên.
Gã còn cưỡng bức nắm lấy tay Vinh Tranh bưng ly nước chanh lên cụng ly nhưng lại bị anh đẩy tay ra.
“Cuối cùng Tiểu Nhung Nhung cũng tìm được đường trở về. Chuyện vui lớn như vậy không đáng cạn ly?”
Vinh Tranh trầm mặc bưng ly nước chanh trên bàn lên.
Tôn Khỉ cắn răng, “Biết ngay mà! Cậu là đồ cuồng em trai!”
Vinh Nhung cười.
Cậu bưng ly nước trái cây của mình lên, cùng Tôn Khỉ và anh trai chạm ly một cái, “Cám ơn anh hai, cám ơn Khỉ ca.”
Chúc em một cuộc sống mới vui vẻ.
Từ nay về sau đều là cuộc đời mới.
…
Tôn Khỉ và Vinh Tranh đều đã ăn xong.
Gã không phải kiểu người có thể ngồi yên.
Gã cầm chiếc ván lướt sóng bên cạnh lên và hỏi Dung Chính: “Đi lướt sóng nhé, đi không?”
Vinh Tranh lắc đầu một cái, “Không được, cậu tự đi đi.”
Tôn Khỉ nhìn Vinh Nhung vẫn còn đang ăn bò bít tết, nghi ngờ nhìn chằm chằm Vinh Tranh: “Đừng có nói với tôi là cậu phải ở lại chỗ này trông trẻ nhé”
Bác sĩ Quách từng nói, chuyện của Vinh Nhung cần có người nhà bầu bạn.
Mục đich chủ yếu Vinh Tranh đến đảo xanh lần này là vì để ở bên Vinh Nhung.
Nhưng dĩ nhiên anh sẽ không mang chuyện Vinh Nhung bị bệnh ra đi nói khắp nơi, “Không phải”
Anh là đang ở bên cạnh nhóc con, không phải đang trông chừng nó.
“Đại Vinh, không phải chứ cậu quả thực là một người nhàm chán, sau này nếu có người thực sự yêu cậu thì thật là xui xẻo.”
Sau khi cảm khái xong, Tôn Khỉ một tay ôm ván, một tay khác giơ lên: “Đi đây”
Vinh Nhung trong miệng đều là bò bít tết, gò má gồ lên không tiện nói chuyện, hướng gã vẫy tay chào
Đừng nói.
Đứa nhỏ này từ sau khi không còn âm dương quái khí nữa thật đúng là khiến người ta yêu thích
Nhất là dáng vẻ đang ăn lúc này, hai quai hàm đều căng lên thật thú vị
Tôn Khỉ cầm kính bơi trên bàn lên, trước khi đi nhéo má Vinh Nhung một cái, dưới ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh lẽo của Vinh Tranh ôm ván lướt trong ngực cười hì hì rời đi.
Vinh Tranh lấy khăn tay giúp Vinh Nhung lau mặt, còn lau luôn cả gò má mới vừa bị Tôn Khỉ chạm qua.
Giống như là tay gã có vi khuẩn gì đó.
Cũng may Tôn Khỉ không có ở đây, nếu không sẽ không yên với gã.
Vinh Nhung: “A. Anh, cái khăn này của anh có phải vừa mới lau nước miếng của em không?”
Chính là lúc nãy cậu vô tình phun nước chanh trong miệng, cậu nhớ anh cậu đã dùng cái khăn này giúp cậu lau mặt.
Vinh Tranh cúi đầu nhìn Vinh Nhung: “Đây là mặt sạch sẽ.”
Vinh Nhung cười, “Ồ.”
Vinh Nhung là thật đói.
Một phần bít tết lớn nhanh chóng bị cậu tiêu diệt sạch sẽ.
Vinh Nhung bưng một đĩa mì lasagna tiếp tục ăn: “Anh hai, sao anh không đi cùng anh Khỉ?”
Cậu thấy anh trai mình cũng có một chiếc ván lướt sóng đặt bên cạnh.
Nghĩa là anh trai cũng giỏi lướt sóng, rất có thể anh ấy đã hẹn nhau đi lướt sóng với anh Khỉ, nếu không anh đã không mang theo bên người.
“Đừng chỉ ăn đồ ăn chủ yếu.”
Vinh Tranh đẩy thức ăn kèm đến trước mặt Vinh Nhung một chút.
Đáy mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Cũng không biết lúc nào đã thành thói quen.
Rõ ràng trước kia ăn cơm cũng chỉ ăn mấy món ăn kèm, bây giờ ngược lại mỗi lần đều ăn sạch thức ăn chính, không đụng đến món ăn kèm chút nào.
Chỉ ăn đồ ăn thiết yếu là thói quen mà Vinh Nhung hình thành khi làm việc bán thời gian.
Nếu lao động chân tay, thể lực của sẽ nhanh chóng cạn kiệt, tất nhiên nên cố gắng hết sức để chọn thứ gì đó có thể lấp đầy dạ dày của mình.
Nếu như hồi đó ở Vinh gia, cậu ăn uống để thỏa mãn vị giác thì sau này ăn thuần túy để lấp đầy dạ dày.
Những món ăn kèm có hương vị thơm ngon nhưng lại không gây no này chắc chắn sẽ không phải là lựa chọn đầu tiên của cậu.
Dù đã tái sinh được một thời gian tạm thời sẽ không thấy đói nhưng vẫn không thể thay đổi thói quen chỉ ăn đồ ăn chủ yếu trong hầu hết các bữa ăn.
“Cám ơn anh.”
Vinh Nhung cũng không từ chối lòng tốt của Vinh Tranh, cậu đem mấy món ăn kèm mà Vinh Tranh đặt trước mặt, ăn mấy miếng: “Anh, em chưa thấy anh lướt sóng bao giờ.”
“Muốn nhìn?”
Ừ?
Nhìn anh cậu lướt sóng sao?
Thật giống như, không xấu?
Vinh Nhung nhấp một ngụm nước bưởi, cong khóe môi: “Vâng! Em muốn xem.”
Vinh Tranh vỗ lên vành nón của cậu một cái, “Chờ em ăn xong trước.”
A?
Đây ý là, thật muốn lướt cho cậu xem?
Tôn Khỉ lướt mấy vòng trên biển, trở lại bên bờ tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Ở trên bờ cát thấy Vinh Tranh ôm ván, bất ngờ: “Không phải nói không đến?”
“Vinh Nhung muốn xem.”
“Muốn xem cái gì?”
Vinh Tranh không trả lời.
Anh làm vận động nóng người xong, đi tới dặn dò Vinh Nhung đang ở dù che nắng mấy câu, ôm ván đi về phía biển.
Tôn Khỉ vẻ mặt có chút bối rối, ôm ván lướt sóng đuổi theo: “Cùng nhau đi.”
Lục Đảo luôn được biết đến là thiên đường cho những người đam mê lướt sóng.
Trên mặt biển xanh, đâu đâu cũng có người lướt sóng.
Trong số đó có rất nhiều vận động viên lướt sóng thực hiện những pha quay người ngầu hoặc đuổi theo sóng thật nhanh, giống như một con rồng lao xuống nước, khiến đám đông trên bãi biển phải dừng lại xem.
Vinh Tranh nằm sấp trên ván lướt sóng và chèo về phía biển.
Giống như một vị Long Vương tuần tra vùng biển của chính mình.
Khi một cơn sóng ập đến, Vinh Tranh cũng không vội cưỡi sóng mà đang quan sát con sóng thích hợp.
Quả nhiên, mặc dù con sóng vừa rồi có vẻ lớn nhưng nó bùng phát rất nhanh, nhiều người lướt sóng chưa đủ kinh nghiệm đã bị sóng hất xuống nước và chỉ một số ít trong số họ có thể cưỡi được con sóng trước khi nó vỡ ra.
Lại một đợt sóng xoắn tới.
Những người lướt sóng có kinh nghiệm ngay lập tức đánh giá đây là một làn sóng cực kỳ hoàn hảo nhưng cũng rất khó để lướt.
Người lướt sóng giàu tính khiêu chiến không bao giờ sợ bất kỳ thử thách nào.
Ngược lại, càng khó khăn lại càng khơi dậy trong họ khát vọng chinh phục.
Tôn Khỉ là một vận động viên lướt sóng như vậy.
Tôn Khỉ hết sức tập trung nhìn ra biển, tìm thời điểm thích hợp để cất cánh.
Trong tầm mắt của gã, một bóng người màu xanh đậm bắn từ phía sau gã như một mũi tên, xuyên qua sóng nước, cưỡi trên thủy triều dâng cao, thực hiện một cú nhảy đẹp mắt trên không trung và vững vàng đáp xuống làn sóng.
Trên bờ cát, du khách đang vây xem phát ra trận trận tiếng kinh hô.
Mẹ nó!
Đại Vinh hôm nay là chuyện gì xảy ra?
Làm sao bỗng nhiên thích nổi tiếng rồi?
Tôn Khỉ dĩ nhiên không cam lòng yếu thế.
Gã chuyển từ tư thế nằm sấp sang tư thế nửa cúi người, nhanh chóng đứng dậy và cưỡi sóng đuổi kịp.
Vinh Tranh liếc thấy Tôn Khỉ đang đuổi theo mình, nhưng anh không hề hoảng mà luôn duy trì nhịp điệu của riêng mình.
Họ giống như những chú cá voi sinh ra để thuộc về biển, dễ dàng cưỡi từng đợt sóng.
Cuộc rượt đuổi giữa hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của du khách trên bờ.
Một làn sóng khác tràn vào giống như một tấm màn pha lê màu xanh lam.
“Đại Vinh, tôi phải đi trước đây!”
Tôn Khỉ tăng tốc độ, vượt qua Vinh Tranh chèo qua đáy sóng.
Sóng cuộn lên từng đợt sóng lớn, bóng dáng Tôn Khỉ biến mất.
Đám đông người xem nín thở.
Đột nhiên, bóng dáng gã nổi lên từ làn sóng trắng.
Đám đông vỡ òa trong tiếng reo hò vang dội.
Tôn Khỉ đứng trên ván lướt sóng, giống như một hoàng tử nhận được lời chúc mừng của người dân, thỉnh thoảng rẽ vào một góc sóng, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ và những tràng pháo tay nồng nhiệt của người dân trên bờ.
Đám người vây xem bên bờ ngày càng nhiều.
Tôn Khỉ đắc ý nhìn về hướng Vinh Tranh.
Ở mặt biển tìm một vòng lại không phát hiện bóng dáng của anh.
?
Đại Vinh đâu?
Vinh Tranh nằm trên biển, lại bị một đợt sóng khác chặn lại.
Một làn sóng lớn chưa từng có đang đến gần những người lướt sóng.
Lần này, ngay cả những người lướt sóng có kinh nghiệm cũng chọn cách nằm sấp trên ván quan sát.
Một người dũng cảm thực sự sẽ không bao giờ hành động liều lĩnh
Là kẻ liều lĩnh, dựa vào nhất thời dũng khí, còn dũng sĩ lại chọn chờ thời cơ.
Tuy nhiên, giữa kẻ liều lĩnh và kẻ dũng cảm, còn có một loại người khác.
Loại người này bọn họ tựa hồ trời sinh cũng không biết thế nào là sợ hãi.
Tôn Khỉ nghe mọi người tiếng kinh hô, gã theo bản năng xoay người.
Chỉ nhìn thấy Vinh Tranh tựa lưng vào bức tường sóng, từ giữa không trung lao nhanh vào dải sóng.
Những đợt sóng xanh lần lượt ập đến, giống như những con thú giận dữ xua đuổi Vinh Tranh vị khách không mời mà đến.
Các du khách trên bờ đều đổ mồ hôi vì anh.
Điều khiến người ta phấn khích là dù tốc độ tăng vọt có nhanh đến đâu cũng không bao giờ có thể đuổi kịp Vinh Tranh ở rất gần trong tầm tay.
Vinh Tranh cưỡi sóng mà đi, giống như một bậc thầy huấn luyện rồng, điều khiển rồng nước một cách dễ dàng.
Dưới chân anh là biển cả bí ẩn và nguy hiểm.
Lúc này không ai nghi ngờ anh chính là vua biển cả.
Sóng trắng ập xuống tạo thành những đợt sóng tung bọt trắng xóa.
Rất giống cảnh tượng Tôn Khỉ vừa đi qua con sóng, bóng dáng của Vinh Tranh cũng biến mất trong làn sóng lớn.
Mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt biển.
Tưởng chừng như mười nghìn năm đã trôi qua nhưng cũng tựa như chỉ trong chốc lát.
Ván lướt sóng của Vinh Tranh lướt qua những con sóng, giống như một con rồng xuyên qua mặt nước, nhảy ra khỏi mặt nước và rẽ sóng với tốc độ cao, vẽ nên một vòng cung đẹp đến mức gần như rực rỡ.
Cưỡi gió rẽ sóng, bầu trời xanh vạn dặm!
Một màn này quá rung động!
Cái gọi là chinh phục tinh thần biển khơi chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Bên bờ, tiếng hoan hô cùng tiếng huýt gió liên miên không dứt.
Đám người phát ra tiếng hoan hô to lớn, giống như muốn đem toàn bộ biển khơi cũng lật đổ.
…
Vinh Nhung đứng ở bên bờ, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Vinh Tranh đang lướt sóng.
Lồng ngực kìm nén.
Vinh Nhung lúc này mới phát hiện, bởi vì vừa rồi cậu quá chú tâm nên ngay cả việc hô hấp cũng đã quên.
Cậu thở mạnh, tầm mắt nóng bỏng như cũ nhìn chằm chằm mặt biển, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Quá đặc sắc!
Kiếp trước Vinh Nhung là một người yêu thích thể thao mạo hiểm.
Lướt sóng là một trong những loại đó.
Vinh Nhung từng kiêu ngạo với kỹ thuật lướt sóng của mình.
Lướt sóng giống như việc hô hấp vậy, đối với cậu mà nói chẳng qua chỉ là chuyện quá mức đơn giản.
Dù vậy với đợt sóng trào vừa rồi, Vinh Nhung cũng không nắm chắc mình có thể thoát ra khỏi lòng sóng trước khi nó sụp xuống hay không chứ đừng nói là phải hoàn thành cú quẹo cua có độ khó cao đến vậy.
Thật lợi hại!
Người lợi hại như vậy lại là anh trai của cậu!
Tay Vinh Nhung đè ở lồng ngực không ngừng nảy lên của cậu.
Từ khi sống lại, cậu đã rất lâu không có hưng phấn như vậy.
Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác phấn khích và kích động như vậy ngay cả khi cố gắng phối lại “Mỹ nhân say ngủ”.
Tôn Khỉ chèo đến bên cạnh Vinh Tranh, đối với hành động hôm nay của bạn tốt vô cùng không hiểu.
“Đại Vinh, sao hôm nay tôi thấy cậu giống như một con công đang nở rộ vậy?”
Bình thường Tôn Khỉ sẽ gọi điện cho Vinh Tranh để rủ anh đi lướt sóng, nhưng Vinh Tranh sẽ trả lời anh đang đi công tác hoặc sẽ phải tăng ca.
Khuyên can mãi, hẹn được người đi ra cùng một đám bạn bè lướt sóng, Vinh Tranh thường cũng là người có thời gian xuống nướcngắn nhất.
Nói theo cách này, kể từ khi Tôn Khỉ tự đánh giá Vinh Tranh lướt sóng, gã chưa bao giờ thấy Vinh Tranh thể hiện kỹ năng của mình như thế này!
Vinh Tranh không để ý tới gã, tay chống lên nền ván, thở hổn hển.
Đã quá lâu không lướt sóng, chỉ qua lại mấy cái thân thể liền hơi mệt một chút.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Vinh Tranh ôm ván lướt sóng trong tay đi về.
Tôn Khỉ hét lên: “Chờ tôi, chúng ta cùng nhau về!”
…
Trên bờ, một nhóm trai đẹp tụ tập.
Trong số đó có rất nhiều mỹ nhân táo bạo đến trò chuyện với Vinh Tranh.
Tôn Khỉ ôm ván, không phục mà lè nhè “Quá đáng! Chẳng lẽ tôi tàng hình à?”
Vinh Tranh khéo léo từ chối đủ loại bắt chuyện của nhiều người đẹp khác nhau, đi vào trước
Cũng có người tới đưa nước, đưa khăn lông, Vinh Tranh toàn bộ khéo léo từ chối.
Dĩ nhiên, trong đó cũng không thiếu người vừa ý Tôn Khỉ.
Tuy nhiên, so với số người tỏ ra lấy lòng Vinh Tranh thì số người này lại nhạt nhòa.
Tôn Khỉ hối hận.
Lẽ ra gã không nên cùng Đại Vinh quay lại bờ biển, điều này khiến gã cực kỳ không được ưa chuộng!
Quá khinh người.
“Anh hai!”
Vinh Nhung chen qua đám người chạy tới.
“Anh, Khỉ ca, hai người vừa nãy đẹp trai muốn chết!”
Lời này của Vinh Nhung nghe thật ngoan ngoãn đối với Tôn Khỉ, người đã bị “bỏ rơi” suốt chặng đường.
Gã vòng tay qua vai Vinh Nhung, nói: “Vẫn là Tiểu Nhung Nhung của anh biết quan tâm nghĩ đến anh.”
Vinh Tranh cau mày lấy cái tay đang khoác lên vai Vinh Nhung của Tôn Khỉ ra
Hỏi Vinh Nhung: “Mũ đâu?”
Vinh Nhung giơ tay phải lên, nói: “Lúc nãy vướng tầm nhìn quá nên em bỏ ra”
“Đội lên.”
“Vâng.”
Vinh Nhung nghe lời đội mũ lên, tò mò hỏi: ” Anh hai, anh học lướt sóng lúc nào?”
“Năm thứ hai đại học.”
Vinh Nhung trầm mặc trong chốc lát.
Ban đầu Vinh Nhung cho rằng với trình độ của Vinh Tranh, lẽ ra anh phải tiếp xúc với môn thể thao lướt sóng từ rất sớm.
Kết quả, lại là năm thứ hai đại học mới bắt đầu tiếp xúc sao?
Tôn Khỉ xen vào: “Rất tức phải không? Cho dù có nhiều người đã lướt sóng từ nhỏ thì cũng chưa chắc đạt được trình độ hiện tại của hắn. Phải biết là trước năm hai ngay cả ván lướt cũng chưa từng đụng đến. Quả nhiên là ông trời thiên vị.”
“Cũng không phải.”
Tôn Khỉ bắt đầu có hứng thú, “Ừ? Vậy anh nên nói gì đây?”
Vinh Nhung nghiêm túc nói: “Anh trai em chắc chắn đã làm được nhiều việc tốt nên ông trời đã ban thưởng cho anh ấy.”
Tôn Khỉ hoàn toàn cạn lời: “Hai người các người một tên cuồng em trai một người ưa khoe khoang anh trai. Thật đúng là tuyệt phối.”
…
Tôn Khỉ và Vinh Tranh đi vào phòng thay đồ thay quần áo lướt sóng ra.
“Đại Vinh, buổi tối có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”
Trong phòng thay đồ, Tôn Khỉ đi tắm rồi hỏi Vinh Tranh ở phòng bên cạnh.
Vinh Tranh tắm sơ qua một chút rồi đóng vòi hoa sen lại “Nhung Nhung dị ứng còn chưa khỏe không đi suối nước nóng được.”
Tôn Khỉ cũng không nóng nảy, “Tiểu Nhung Nhung dị ứng chưa khỏe thì cậu có thể cùng tôi đi ngâm suối nước nóng. Sao? Tiểu Nhung Nhung là em bé 3 tuổi, cậu phải không rời nửa bước trông hắn à?”
Vinh Tranh lau khô thân thể, “Cậu không có em trai, cậu không hiểu.”
Ở trên có năm chị em, Tôn Khỉ, con út trong nhà trợn mắt nói: “Cảm ơn lời mời của cậu. Cho dù tôi có một đứa em trai, tôi cũng không thể vừa là cha vừa là anh trai được.”
Vinh Tranh thay quần áo, “Cậu có mang chìa khóa xe theo không?”
“Có”
Tôn Khỉ theo bản năng trả lời một câu.
Bất tri bất giác sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Gã xoa bọt trên tóc, “Đừng nói với tôi là cậu không chịu tắm suối nước nóng, cuối cùng lại chở em trai cậu đi hóng gió nhé”
Hóng gió sao?
Chủ ý này không tệ.
“Chìa khóa ở túi quần của cậu?”
“Đừng hòng để ý đến vợ tôi! Chưa nghe câu vợ của bạn không thể đụng sao? Tôi nói cho cậu biết, muốn mượn vợ của tôi, cửa cũng không…”
Vinh Tranh vén rèm lên.
Từ trên chiếc quần treo trên móc của Tôn Khỉ lấy chìa khóa xe ra.
“Tôi sẽ trả lại cho cậu sau.”
Lại treo quần lên
Kéo rèm lên, đi.
Thực sự không cửa, chỉ vén rèm lên thôi.
Tôn Khỉ choáng váng vài giây mới kịp phản ứng.
“Mẹ kiếp… mẹ kiếp! Đại Vinh, quay lại đưa chìa khóa xe cho tôi!”
…
Vinh Nhung ngồi trên băng ghế dài ở bên ngoài chờ hai người Vinh Tranh và Tôn Khỉ đi ra.
Bả vai bị vỗ một cái.
Vinh Nhung lạnh mặt quay đầu, thấy là Vinh Tranh, vẻ lạnh lùng mới rút đi “Anh hai? Anh Khỉ dâu?”
Vinh Nhung nhìn bên người Vinh Tranh nhưng không thấy Tôn Khỉ.
“Hắn vẫn còn tắm. Chúng ta đi trước.”
“A, được.”
Vinh Tranh quay về khách sạn, đặt túi chống nước đựng quần áo để thay và quần áo lướt sóng ở sảnh khách sạn rồi nhờ bộ phận chăm sóc khách hàng đưa về phòng anh.
Vinh Tranh nói với Vinh Nhung đang chờ ở bên cạnh: “Đi thôi.”
Phát hiện bọn họ không phải phải về phòng, mà là ra khỏi cửa khách sạn, Vinh Nhung thắc mắc: ” Anh hai, chúng ta đi đâu?”
Vinh Tranh nhìn cậu, “Hóng gió. Đi không?”
“Đi!”
…
Mặt trời ngả về phía tây
Ánh nắng chiếu ra hàng vạn ánh vàng mịn xuống biển
Hòn đảo vào buổi tối sôi động hơn nhiều so với ban ngày.
Đi vào và ra khỏi khách sạn đều có nam nữ mặc đồ bơi, hoặc trẻ em một tay được bố mẹ bế, tay kia cầm phao bơi.
Ngoài bãi đậu xe đậu đầy đủ các loại xe sang
Ngay cả trong số rất nhiều xe sang, chiếc Jaguar ETYPE đậu ở bãi đậu xe 007 chắc chắn là sự hiện diện bắt mắt nhất.
Nó giống như một siêu sao quốc tế với những đường nét cơ thể mịn màng và giá cao ngất trời, thu hút vô số nam nữ đi ngang qua phải dừng lại.
Mọi người đứng trước xe, tạo dáng với nhiều tư thế khác nhau và nhờ bạn bè chụp ảnh cho.
Nếu không có nhiều người như vậy, Vinh Nhung hẳn là muốn chạy tới chụp ảnh
ETYPE à
Với danh hiệu đua xe, trên thế giới chỉ có sáu chiếc và đã bị ngừng sản xuất.
Chỉ cần thích đua xe thì e rằng chẳng có ai lại không muốn sở hữu một chiếc ETYPE.
Vinh Nhung vẫn đang nhìn vào chiếc ETYPE chợt nghe thấy tiếng mở khóa xe, đèn bật sáng.
Sau đó, cậu nhìn thấy Vinh Tranh đang đi về phía ETYPE và mở cửa.
“Lên xe.”
Cảm xúc của Vinh Nhung nhất thời trở nên có chút vi diệu.
Nói thế nào nhỉ, vừa rồi cậu vô cùng ghen tị với chủ xe, kết quả là chủ xe lại ở ngay bên cạnh?!
Dưới những ánh mắt ghen tị hoặc tò mò từ mọi phía, Vinh Nhung bước vòng đến ghế phụ, mở cửa bước vào.
Vinh Nhung thắt dây an toàn, liếm liếm môi, “Anh, xe này…là anh mới mua?”
Vinh Tranh hạ mui xe xuống, nói: “Anh mượn A Khỉ.”
“Ồ.”
Giọng nói đột nhiên giảm xuống vài độ.
Vinh Tranh nhạy bén chú ý đến biến hóa trước sau trong ngữ khí của Vinh Nhung
“Em thích xe này?”
Đôi mắt nóng bỏng của Vinh Nhung đảo qua từng centimet trong nội thất xe, như đang vuốt ve người yêu lại như vuốt ve thân xe một cách say mê, “Đây là ETYPE, anh không thích sao?”
“Khá tốt. Xe với anh chỉ là công cụ di chuyển. Muốn lái thử không?”
Vinh Nhung tỉnh táo lại, cậu thu tay về.
Cậu ngồi ngay ngắn người lại, “Không được.”
Toàn cầu cũng chỉ có 6 chiếc, bây giờ có tiền cũng rất khó mua được.
Nếu nó gặp sự cố, một căn hộ hai phòng ngủ sẽ mất, sẽ đắt hơn cả chiếc Bugatti Veyron của cậu. Làm sao cậu dám lái một thứ đốt tiền trên đường
Vinh Tranh cởi dây an toàn trên người, xuống xe.
Nói với Vinh Nhung ngồi ở ghế phụ lái: “Thích thì thử một chút”
Vinh Nhung hết sức động tâm.
Suy nghĩ một chút vẫn là cự tuyệt, “Không được. Anh, hay là anh lái đi.”
Đã quá lâu rồi tay cậu không hoàn toàn điều khiển vô lăng.
So với kinh nghiệm lái chiếc xe thể thao mang lại, cậu càng lo lắng hơn về những thiệt hại kinh tế to lớn do va chạm với xe.
Cậu đã không còn có thể đơn giản tận hưởng cảm giác phấn khích và khoái cảm mà tốc độ mang lại cho mình như kiếp trước nữa.
Xem như để cậu lái, cậu cũng không thể thoải mái thả tay, cuối cùng cũng sẽ chỉ lãng phí tính năng của chiếc xe này.
Vinh Tranh mở cửa ghế phụ lái, nói với Vinh Nhung ngồi đối điện: “Đi sang đây ngồi”
Vinh Nhung không nhúc nhích
Thỉnh thoảng liếc nhìn bảng điều khiển tuyệt đẹp của ETYPE, tim đập thình thịch.
…
Vinh Nhung cuối cùng vẫn đến ghế lái.
Hai tay cậu cầm vô-lăng
Tôn Khỉ đặt nước hoa trong xe
Nó là một loại nước hoa theo chủ đề rượu vang của Pháp.
Vinh Nhung vừa ngồi vào xe đã ngửi thấy vị đắng sảng khoái của rượu mùi thảo mộc. Sau cơn mưa, trời trong xanh, nắng chiếu xuyên qua dây nho, tạo ra những quả xanh thoang thoảng vị chua xanh.
Một lượng quinine vừa phải, khiến người ta có cảm giác như đang bị gió biển thổi qua.
Trên hòn đảo nghỉ dưỡng này, không có mùi hương nào phù hợp hơn cho ETTPE này.
Gió chiều thổi qua, mùi thơm say đắm trong không khí cũng theo gió tản đi.
Đầu ngón tay Vinh Nhung vuốt ve vô lăng, luôn có cảm giác không chân thực.
Cậu quay đầu lại một cách máy móc, “Anh ơi, chiếc xe này không phải của chúng ta. Nếu nó bị va đập…”
Vinh Tranh thắt dây an toàn ghế phụ lái, nắm dây nhàn nhạt hỏi lại “Chúng ta không đủ tiền bồi thường à?”
Vinh Nhung cảm thấy việc giáo dục anh trai mình về giá trị của thân xe là rất cần thiết.
“Anh, xe này bảy triệu, bảng Anh.”
Vinh Nhung nhấn mạnh cách phát âm của từ bảng Anh.
Quả nhiên, Vinh Tranh cau mày.
Anh nhìn chằm Vinh Nhung: “Em hết tiền tiêu vặt rồi?”
Tại sao đột nhiên quan tâm đến tiền bạc?
Ý định ban đầu của Vinh Nhung là nhắc nhở anh trai mình chiếc xe này đắt đến mức nào, chi phí sửa chữa một chiếc xe đắt tiền như vậy ít nhất cũng sẽ bắt đầu từ sáu con số.
Kết quả anh trai cậu hoàn toàn hiểu lầm ý của cậu.
Vinh Nhung: “… Không có. Còn rất nhiều.”
Vinh Tranh không tin.
Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra và nói: “Anh sẽ chuyển cho em năm trăm ngàn trước, đủ không…”
Giá khởi điểm của một người đàn ông Vinh gia là năm trăm nghìn?
Tại sao bất kể là ba cậu hay anh cậu, vừa lên tiếng chính là năm trăm ngàn?
Vinh Nhung đè lên mu bàn tay Vinh Tranh, ánh mắt nghiêm túc: “Anh, thật sự không cần. Em không thiếu tiền.”
Trên thực tế, số tiền có trong thẻ hiện tại so với đời trước đã là một con số thiên văn đối với cậu (2)
(con số thiên văn (những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km)
Chỉ cần cậu không biết xấu hổ, không trả lại số tiền trong thẻ sau khi rời khỏi Vinh gia, không tiêu xài phung phí, đừng nói đến việc cung cấp đủ cơm ăn áo mặc cho cậu suốt đời, thì cũng đủ cả cho kiếp sau.
Thấy Vinh Nhung thực sự không muốn mình đưa tiền cho cậu, Vinh Tranh cất điện thoại di động đi.
“Nếu như không đủ tiền nói với anh. Lái xe ra ngoài trước đi.”
Vinh Nhung quay bánh xe ngược lại, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Quay đầu, “Anh, chúng ta đi nơi nào?”
“Chúng ta là tới nghỉ mát, em muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”
Muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, những lời này có thể quá có sức dụ dỗ.
ETYPE không hổ xe xuất thân để đua. Ngay khi vừa đạp chân ga, xe đã tăng tốc rất êm ái.
Gió biển mát mẽ lướt qua bên tai.
Khi họ lái xe ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn, không ai không bị thu hút bởi những đường nét mượt mà và đẹp mắt của chiếc xe.
Đảo Xanh không chỉ là thiên đường cho những người lướt sóng mà còn là thiên đường cho những người đam mê đua xe.
Nơi này có đường đua chuyên môn.
Kỳ nghỉ hè là mùa du lịch cao điểm, các loại xe thể thao tụ tập trên đường đua biển.
Tháng 8, tháng 9 hàng năm là thời điểm Đảo Xanh tổ chức Ocean Race.
Từ xa có thể nghe thấy tiếng động cơ của một chiếc xe thể thao sang trọng.
Vinh Nhung từng xem chương trình truyền hình trực tiếp về các cuộc đua trên đảo trên máy tính. Anh chưa từng đến đảo nhưng rất quen thuộc với từng đường đua, từng ngã rẽ trên đảo.
Cách đây rất lâu, Vinh Nhung đã nghĩ đến việc khi nào cậu có thể vận chuyển chiếc Bugatti của mình đến đảo và chơi đua xe trên đảo.
Chỉ là lúc đó cậu đang bận chuẩn bị cho “Mỹ nhân say ngủ” nên kế hoạch cứ phải hoãn lại hết lần này đến lần khác.
Sau này khi có nhiều thời gian, việc đi du lịch đã trở thành một điều xa xỉ đối với cậu.
Vinh Nhung lái xe vào đường đua.
Như hổ thêm cánh, khi bước vào đường đua, đúng như tên gọi tiếng Trung của nó, nó thể hiện đầy đủ kỹ năng đua xe của mình. Mỗi lần tăng tốc và mỗi khúc cua đều là trải nghiệm đỉnh cao.
Loại tốc độ một khi hưởng thụ qua, rất khó để ngừng lại.
Vinh Nhung bắt đầu chỉ với hơn trăm thước sau đó tăng dần tốc độ.
“Anh hai, ngồi vững vàng nhé.”
Vinh Trranh nhẹ nhàng nói: “Em lái xe của em đi.”
Một nụ cười phóng khoáng hiện lên trên môi Vinh Nhung.
Cậu đem đạp lút cần ga.
Bọn họ từ hoàng hôn tuyệt đẹp lái đến màn đêm rực rỡ.
…
Vinh Nhung lái xe một vòng dọc theo đường biển.
Cuối cùng, cậu ngừng xe ở ven đường
Bọn họ ngồi trên xe.
Trước mặt là mặt biển lấp lánh, thỉnh thoảng có những con tàu du lịch khổng lồ đi ngang qua trên mặt biển. Phía trên là vầng trăng sáng và hàng nghìn ngôi sao.
Vinh Nhung ngả người ra sau, nhắm mắt lại, hít thở mùi hương ấm áp của cây cối sau khi tắm nắng, “Nếu lúc này có rượu thì thật tuyệt. Anh hai, anh nghĩ…”
Nghe tiếng mở cửa xe, Vinh Nhung kinh ngạc mở mắt ra.
Vinh Tranh bước nhanh ra ven đường, “Anh —— “
“Đừng lại đây.”
Vinh Tranh giơ tay lên, làm động tác ngăn cản Vinh Nhung đến gần.
“Trở lại trên xe đi.”
“Anh hai!”
Vinh Tranh vẻ mặt lạnh lùng nói: “Trở lại xe đi. Vinh Nhung. Đừng bắt anh phải nói lần thứ ba.”
Vinh Nhung mím môi
Cậu ngồi trở lại trên xe.
Trong gương chiếu hậu, cậu nhìn thấy Vinh Tranh đang chạy đến thùng rác bên đường, cúi người đặt tay lên thân cây.
Vinh Nhung bắt đầu điên cuồng tìm nước suối trong xe.
Cậu lục lọi hộp tựa tay, bảng điều khiển trung tâm và ghế sau của xe.
Không có, không có, chính là không nhìn thấy nước suối.
Vinh Nhung chưa từ bỏ ý định.
Cậu ôm một tia hy vọng cuối cùng, mở cốp sau xe.
Trong cốp xe có một hộp nước khoáng đã được xẻ đôi.
Vinh Nhung nhanh chóng lấy ra một chai nước suối, lại lần nữa trở lên xe, cầm khăn giấy, chạy đến bên người Vinh Tranh.
Vinh Tranh đã ói xong.
Anh chật vật đứng lên.
Nhìn thấy Vinh Nhung đứng ở phía sau, anh thẳng eo, cau mày nói: “Không phải anh đã nói là không được…”
Vinh Nhung giơ tay lên, dùng khăn giấy lau khóe miệng Vinh Tranh.
Thân là anh trai, Vinh Tranh đã thành thói quen chăm sóc em trai chứ không phải là người được chăm sóc.
Khi tay Vinh Nhung sắp dụng đến anh, anh theo bản năng nghiêng đầu né đi một chút.
Khăn giấy của Vinh Nhung vẫn đụng phải khóe miệng của anh.
Lần này, Vinh Tranh không tránh nữa.
Vinh Nhung thay Vinh Tranh lau khóe miệng, ném khăn giấy, mở nước suối đưa cho anh.
Vinh Tranh nhận.
Trong lúc Vinh Tranh đang súc miệng thì cậu lại quay lại xe mang khăn giấy tới.
“Để anh tự làm”
Vinh Nhung trầm mặc đưa khăn giấy qua, gương mặt xinh đẹp không có bất kỳ biểu lộ gì.
“Xin lỗi khiến em mất hứng.”
Vinh Nhung không lên tiếng.
Vinh Tranh biết ngoài việc điều chế nước hoa, thứ Vinh Nhung yêu thích nhất là đua xe.
“Có phải chưa đã ghiền không?”
Vinh Tranh vỗ vỗ bả vai Vinh Nhung:”Chúng ta trở về xe…”
Vinh Nhung tiến lên một bước, đầu dựa vào vai Vinh Tranh, hai tay nắm chặt vạt áo của anh.
Vinh Tranh nhìn chằm chằm cái đầu trong ngực mình.
Anh chợt nhận ra, có lẽ mình đã hiểu lầm nguyên nhân khiến Vinh Nhung không vui.
Anh giống như khi còn bé khẽ vuốt lưng cậu “Bị dọa rồi?”
Vinh Nhung không gật đầu cũng không lắc đầu.
Hồi lâu, hai tay cậu chậm rãi vòng qua cổ Vinh Tranh.
Cậu giống như khi còn bé nhẹ nhàng dụi đầu bên cổ Vinh Tranh.
“Anh hai, lần sau, đừng. Lo lắng em.”
…
Khi còn bé Vinh Duy Thiện, Ứng Lam tương đối bận rộn, Vinh Nhung có đoạn thời gian chỉ có thể đi theo bà vú xem ti vi, hoặc là khi anh tan học về nhà mới có thể có thể cùng anh. khi còn bé cậu có chút chướng ngại ngôn ngữ, không có cách nào phát âm chính xác.
Ngoại trừ hai phát âm tương đối đơn giản của mẹ và bố thì chẳng hạn như anh trai và bà, cậu sẽ không thể phát âm chính xác, sẽ gọi anh trai là cạp cạp, bà nội thành lộp bộp (3)
(chữ “anh” là gege, em nó phát âm thành gāgā, tương tự như bà nội nǎi·nai thành nànà)
Khi đi nhà trẻ, luôn sẽ có bạn nhỏ vì thấy vui mà bắt chước cậu nói chuyện.
Những khuyết điểm trong cách phát âm của Tiểu Nhung Nhung bị bọn trẻ phóng đại lên rất nhiều.
Sau khi phát hiện bạn nhỏ đang bắt chước mình nói chuyện, Tiểu Nhung Nhung ban đầu rất tức giận. Sau đó, cậu phát hiện ra rằng mình càng tức giận thì bạn càng cười lớn, dần dần không còn thích nói chuyện với bạn nữa.
Sau đó nữa bắt đầu bài xích việc đi nhà trẻ.
Lúc đó Vinh Duy Thiện và Ứng Lam quá bận rộn, bảo mẫu nói với họ rằng con trai út của họ không thích đi học mẫu giáo họ cũng không để tâm.
Có đứa bé nào tự nhiên thích đi nhà trẻ đâu?
Nhung Nhung bé con bắt đầu trở nên càng ngày càng yên lặng.
Mỗi ngày đều quấn lấy anh Vinh Tranh, ngay cả ba mẹ cũng không muốn thân cận.
Khi đó, Vinh Duy Thiện và Ứng Lam đều không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, họ rất vui vì em trai có thể dựa dẫm vào anh trai mình như vậy.
Sau đó họ nói chuyện với Nhung Nhung, Tiểu Nhung nhung cũng không giống như trước nữa đáp lại bọn họ, chỉ chăm chú chơi xếp gỗ, vợ chồng hai người cũng chỉ là cho là bọn họ quá bận rộn nên bé con mới không còn thân với mình.
Vinh Tranh là người phát giác ra Nhung Nhung có gì không đúng trước, trước kia em trai mặc dù cũng thích kề cận anh, nhưng sẽ không ngay cả ba mẹ đều không phản ứng lại.
Lúc tắm cho em trai, Vinh Tranh bóng gió hỏi ra nguyên nhân
Lúc này hai vợ chồng Vinh Duy Thiện Ứng Lam mới biết được nguyên nhân thật sự con trai nhỏ không thích đi nhà trẻ
Biết được luôn có người bạn nhỏ học con trai nhỏ nói chuyện, vợ chồng hai người dĩ nhiên là vừa tức giận vừa đau lòng.
Vợ chồng hai người đưa Tiểu Nhung Nhung đi gặp bác sĩ tâm lý.
Lời khuyên của bác sĩ là hiện nay trẻ không chịu đi học mẫu giáo và đã chống đối đến mức không chịu giao tiếp với người khác, vì sức khỏe thể chất và tinh thần của trẻ, tốt hơn hết là nên đưa trẻ về nhà tạm thời chứ không nên đưa bé đi nhà trẻ sẽ khiến bé khó chịu hơn, quan trọng nhất là để cậu cách xa hoàn cảnh khiến cậu không thoải mái
Đồng thời, phải dành nhiều thời gian bầu bạn với đứa trẻ để loại bỏ những cảm xúc tiêu cực mà việc đi học mẫu giáo sẽ mang lại cho con trong giai đoạn này.
Vinh Duy Thiện và Ứng Lam thực sự đã điều chỉnh công việc của mình và bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để sửa cách phát âm của Vinh Nhung
Khi đó, cả hai vợ chồng đều không nhận ra rằng hành vi của họ thực chất đang đi từ sự cực đoan này sang sự cực đoan khác.
Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc Nhung Nhung nhỏ nhạy cảm với cách phát âm của chính mình như thế nào vì sự trêu chọc của bọn trẻ. Việc hai vợ chồng quan tâm quá nhiều đến cách phát âm của cậu đối với cậu có ý vị như thế nào
Bọn họ chẳng qua là rất vui vẻ vì phát âm của Vinh Nhung có tiến bộ rất lớn.
Sau một thời gian chỉnh sửa, quả thực phát âm của Vinh Nhung đã tiến bộ rất nhiều.
Tuy nhiên, ý cậu nói vẫn sẽ khác với điều cậu muốn diễn đạt.
Ví như: “Con sợ sét đánh”, Nhung Nhung bé sẽ nói thành “Sét đánh sợ con”
Không tránh khỏi sẽ gặp một phen uốn nắn.
Sự lệch lạc ngôn ngữ của Vinh Nhung rất ngắn ngủi, trong vòng vài tháng, cậu đã học được cách điều chỉnh trật tự từ.
Sau đó, chỉ khi cậu rất gấp thì biểu đạt trật tự từ mới bị nhầm lẫn.
Tiểu Nhung Nhung không thể nghi ngờ được là một đứa bé rất thông minh
Ý thức được mình cuống cuồng thì sẽ nói sai lời, Tiểu Nhung Nhung hoặc là nói chuyện hết sức ngắn gọn, hoặc là dứt khoát không trả lời. Hoặc là chờ đến mình nắm chắc mới có thể mở miệng nói chuyện.
Cậu giấu đi chính mình chân chính.
Vinh Duy Thiện và Ứng Lam lo lắng về sự im lặng của con mình, nhưng họ không thể làm gì được
Chỉ khi ở cùng anh trai, Nhung Nhung bé mới giống như trước hoạt bát thích cười.
Cậu cũng chưa bao giờ che dấu khuyết điểm ở trước mặt anh
Bởi vì chỉ có anh sẽ không cười nhạo phát âm của cậu, sẽ không ở thời điểm cậu nói sai uốn nắn cậu, sẽ không yêu cầu cậu lặp lại một lần lại một lần.
Cậu trao niềm tin duy nhất của mình cho anh trai Vinh Tranh.
“Anh hai, lần sau, đừng. Lo lắng em.”
Thứ tự từ đúng và điều Vinh Nhung muốn biểu đạt là——
“Anh hai, lần sau nếu còn như vậy. Em sẽ lo lắng.”
Trái tim Vinh Tranh chợt dịu lại, trở thành một tia gió đêm trên hòn đảo mùa hè.
Anh rốt cuộc cũng có thể tìm trở về một Nhung Nhung bé nhỏ toàn tâm toàn ý tin tưởng, lệ thuộc vào anh.
Anh cúi đầu hôn lên trán Vinh Nhung “Được. Anh hứa với em.”