Nửa năm sau khi Giang Dục tốt nghiệp, bà Lê mời thầy xem ngày lành tháng tốt, chính thức chọn ngày để tổ chức hôn lễ cho hai người.
Tất cả những thủ tục trong hôn lễ đều được hai mẹ xử lý, gần như không cần Giang Dục và Lê Ứng phải bận tâm. Cũng vì thế mà Giang Dục vẫn chưa có cảm giác chân thật rằng mình sắp kết hôn.
Từng ngày một cứ trôi qua như vậy, mãi đến ngày hẹn chụp hình cưới.
Sáng sớm hôm ấy, Giang Dục vẫn còn nằm ỳ trên giường, cậu đương say giấc thì cảm giác có người nắm lấy tay mình, lúc thì gãi gãi vào lòng bàn tay, lúc thì hôn chùn chụt lên mặt cậu.
Cứ cọ tới cọ lui như thế, Giang Dục mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu chỉ thấy gương mặt đẹp trai ngây ngất của Lê Ứng đang ghé sát vào mặt mình.
Vừa thấy cậu hé mắt, Lê Ứng đã cười rồi thơm cậu một cái: “Em dậy rồi à?”
Giang Dục ừ một tiếng, đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo lắm, đoạn lười biếng trở mình rồi làu bàu: “Anh làm cái gì vậy?”
Thấy Giang Dục định ngủ tiếp, Lê Ứng bèn ôm cậu lại rồi cọ cọ vào má cậu: “Em quên rồi à? Hôm nay bọn mình phải chụp ảnh cưới, mẹ vừa gọi anh nhắc bọn mình đừng đến muộn.”
“Đúng nhỉ.” Bấy giờ Giang Dục mới nhớ ra, đầu óc cậu tỉnh táo hơn đôi chút, chợt liếc mắt sang Lê Ứng rồi nhỏ giọng phàn nàn: “Biết phải chụp ảnh cưới mà còn nghịch trễ như vậy.”
Nghe vậy, Lê Ứng bật cười: “Lỗi của anh à?”
Giang Dục lườm anh.
“…Ừ, là lỗi của anh.” Lê Ứng cười nói.
Thế rồi anh nửa kéo nửa bế mà ôm cậu dậy, đưa vào nhà vệ sinh.
–
Khi hai người đặt chân đến cửa hàng âu phục thì hai mẹ đã ngồi chờ được một lúc.
Hôm ấy là ngày lành tháng tốt, tâm trạng của hai phụ huynh có vẻ không tệ. Thấy họ đến muộn, bà Giang vốn nghiêm khắc xưa nay cũng không so đo với Giang Dục.
Hai mẹ đang tán gẫu vui vẻ, thấy Lê Ứng và Giang Dục bước vào, bà Lê lập tức mừng rỡ đứng dậy cho hai người xem những bộ âu phục đã được may xong, bà luôn miệng khen hai người mặc vào sẽ rất đẹp trai và xứng đôi.
Giang Dục không có ý kiến gì đối với những bộ âu phục có giá năm chữ số, thậm chí là lên đến sáu chữ số này, cậu dứt khoát giao lại hết cho hai mẹ quyết định.
Trong lúc Lê Ứng bàn bạc với hai mẹ, Giang Dục đi dạo trong cửa hàng, nhân viên bán hàng thấy vậy thì lập tức đi theo rồi ân cần giới thiệu cho cậu.
Giang Dục vẫn còn nhớ cửa hàng này, bộ âu phục đầu tiên mà cậu mua cũng là ở đây, khi đó Lê Ứng đã ứng tạm tiền giúp cậu.
Nghĩ thế, Giang Dục không khỏi cảm thấy buồn cười. Hình như đến tận bây giờ cậu vẫn chưa trả hết khoản tiền ấy cho Lê Ứng.
Chủ yếu là kể từ khi bắt đầu hẹn hò, tiền của hai người đều được gộp chung với nhau, nếu trả khoản nợ kia thì chẳng khác nào tiền từ túi bên trái của Lê Ứng chạy vào túi bên phải.
Trước đây, tuy ngoài mặt vẫn không đồng ý cho hai người hẹn hò, song cân nhắc đến việc con trai khi yêu đương cũng cần có thể diện, bà Giang vẫn cho Giang Dục thêm rất nhiều tiền tiêu vặt.
Tuy đây không phải số tiền bản thân Giang Dục kiếm được, nhưng ít nhiều gì thì tiền tiêu vặt của cậu cũng dư dả hơn rất nhiều, thế là hễ nhận được tiền thì Giang Dục luôn thực hiện lời hứa dẫn Lê Ứng đi ăn ngon uống say. Thành ra mỗi tháng khi nhận được tiền tiêu vặt, cậu đều tiêu sạch sành sanh trong vòng hai tuần đầu tiên.
Nửa tháng còn lại cậu chỉ có thể nhờ Giang Mộng viện trợ một chút, ngày nào cũng ăn uống kham khổ ở căn tin. Cuối cùng không biết Lê Ứng hay tin từ đâu, anh chuyển cho Giang Dục một khoản tiền, thế là cậu mới có thể ăn uống sung túc trở lại.
Lê Ứng còn trêu cậu vài lần, anh hỏi cậu sao hết tiền mà không nói với anh.
Khi đó Giang Dục phản bác, “Em không cần mặt mũi à?”, Lê Ứng nghe vậy thì bật cười.
Kể từ đó hai người có một sự hiểu ngầm, nửa tháng đầu Giang Dục sẽ vung tay tiêu hết tiền tiêu vặt, nửa tháng sau Lê Ứng sẽ viện trợ cho cậu. Trạng thái đó vẫn duy trì như vậy cho đến khi thực tập.
Khi Giang Dục bắt đầu đi thực tập, bà Giang lấy cớ rằng cậu đã đến tuổi tự lập nên không cho cậu tiền tiêu vặt nữa.
Cũng may mà có bạn trai, nếu không thì Giang Dục cảm thấy cậu khó tránh khỏi số phận bị mẹ ruột bỏ đói ở công viên.
Bạn trai tốt như vậy, khi đó Giang Dục nghĩ bụng cậu cũng phải đối xử với anh thật tốt, thế là cậu rất chủ động nộp lại thẻ lương vô cùng ít ỏi của mình.
Lê Ứng nhận lấy thẻ lương của cậu, khi ấy anh không nhịn được mà bật cười: “Ngoan vậy à, cả tiền lương cũng đưa cho anh giữ?”
Đến lúc này mà Giang Dục vẫn không quên chọc ghẹo anh, cậu vỗ vỗ vai anh rồi nói: “Đương nhiên, anh hiền thục như vậy, giao nhà cửa lại cho anh thì em yên tâm rồi.”
Sau khi ở chung, hai người luôn tiêu tiền cùng một chỗ, không phân biệt tiền anh hay tiền em nữa.
Đợi Lê Ứng tán gẫu với hai mẹ xong rồi đến bên cậu, Giang Dục bèn nói: “Có phải em vẫn còn nợ tiền anh không?”
Câu nói của cậu đến quá bất chợt, nhất thời Lê Ứng không nhớ ra nên khựng lại.
Giang Dục nhắc nhở: “Bộ âu phục đầu tiên của em đó.”
Nghe đến đây, Lê Ứng lập tức nhớ ra, anh không khỏi nở nụ cười.
Thấy hai người trò chuyện, nhân viên bán hàng bên cạnh rất biết ý mà tránh đi.
“Anh còn nhớ bộ âu phục đó có giá bao nhiêu không?” Giang Dục hỏi.
Lê Ứng thoáng suy tư, anh cong mắt, cười nói: “Không nhớ lắm.”
Giang Dục nhíu mày nhìn anh: “Ban nãy em nghe nhân viên bán hàng nói cửa hàng của họ chuyên may đồ thiết kế, không có bộ nào dưới năm chữ số.”
Lê Ứng nhìn cậu, anh ra vẻ trầm ngâm một lúc: “Chắc là khoảng hai, ba vạn?”
Giang Dục đưa mắt nhìn anh, đoạn nói: “Anh cũng hào phóng ghê nhỉ, mới quen không lâu mà đã vung tiền như vậy rồi, lại còn làm chuyện tốt không để lại tên nữa.”
Dừng một thoáng, Giang Dục hỏi như thể vô ý: “Trước đây anh có hào phóng như vậy với người khác không?”
Lê Ứng chớp mắt, khóe miệng anh khẽ nhếch: “Với ai cơ?”
Giang Dục dời mắt đi nơi khác, cậu dợm bước về phía trước, nói như thể thuận miệng: “Anh hào phóng như vậy, có phải hồi còn đi học, để mời người mình thích uống nước, anh cũng sẽ mời cả lớp luôn không?”
Lê Ứng không lên tiếng.
Giang Dục nhìn sang bên cạnh, cậu thấy anh buông mắt, như thể đang tự hỏi.
Vài giây sau, anh chợt ngước mắt nhìn cậu: “Phải.”
Giang Dục nhìn anh một lúc, cậu không nói gì, chỉ nhấc chân đi về phía trước.
Lê Ứng bắt lấy tay Giang Dục, lại bị cậu rút ra.
Thấy vậy, Lê Ứng nở nụ cười, anh theo sát cậu rồi giải thích: “Nếu em học cùng trường với anh, chắc chắn anh sẽ tìm mọi biện pháp.”
Nói đoạn, anh lại chậm rãi bổ sung một câu: “Tiếc là em không học cùng trường với anh, nên chắc anh không có cơ hội áp dụng thực tế rồi.”
Giang Dục sững lại bước chân, cậu nghiêng mắt liếc anh một cái: “Hồi đó anh không thích ai à?”
“Anh có thích ai hay không, chẳng lẽ em không biết?” Lê Ứng hỏi lại.
Giang Dục chựng lại, cậu phản bác rất đúng lý hợp tình: “Sao em biết được?”
“Tốt nghiệp cấp ba xong anh mới xác định tính hướng, em nghĩ trước đó anh có thể thích ai à?” Lê Ứng nói.
Giang Dục ồ một tiếng không mặn không nhạt, mắt cậu không khỏi lóe lên ý cười, chợt nâng giọng trêu anh: “Thế thì anh trưởng thành quá muộn rồi.”
“Ừ, đúng vậy.” Lê Ứng cũng không phủ nhận, trái lại anh còn cười nhạt: “Chỉ sớm hơn em một chút thôi.”
Giang Dục: “…”
–
Buổi chiều hôm ấy, hai người dành hầu hết thời gian để chụp hình cưới, cứ chốc chốc lại thay đổi vài bộ âu phục.
Mới đầu Giang Dục còn cảm thấy rất thú vị, dù sao thì đây cũng là minh chứng cho sự nên duyên của cậu và Lê Ứng, là kỉ niệm cho tương lai của họ.
Thế nhưng sau khi chụp ảnh cả một buổi chiều, toàn thân cậu có chút tê dại.
Đã thế bà Lê còn khăng khăng bắt bọn cậu chụp rất nhiều, bà chỉ đạo rõ ràng về phong cách và đặc điểm của từng bộ âu phục. Thực tế là Giang Dục không hề nhìn ra sự khác biệt nào, chỉ có thể tạo dáng như một con rối gỗ.
Đến khi trời sập tối, Giang Dục quay về cửa hàng, cậu được nhân viên dẫn vào một phòng thay đồ, tiếp tục thay một bộ âu phục khác.
Thay xong một bộ âu phục mới, Giang Dục từ chối sự giúp đỡ của nhân viên, cậu uể oải cài nút áo, gương mặt toát ra vài phần mỏi mệt, khóe mắt cũng ửng hồng vì mệt.
Khi Lê Ứng bước vào, anh chợt bắt gặp Giang Dục nhìn mình với ánh mắt ấm ức và không vui.
Biết hôm nay cậu quá mệt mỏi, Lê Ứng bèn bước đến nhận lấy công việc trên tay cậu, anh cẩn thận cài nút áo cho cậu, sau đó lại thay cậu vuốt phẳng âu phục, chỉnh sửa cổ áo sơ mi.
Giang Dục cụp mắt, có thể nhìn ra nét mỏi mệt trên gương mặt cậu. Dáng vẻ này của cậu thật ngoan ngoãn, Lê Ứng vừa đau lòng, vừa không nhịn được mà cảm thấy đáng yêu.
Lê Ứng vỗ về mái tóc mềm mại của Giang Dục, anh đặt một nụ hôn lên trán cậu, khe khẽ dỗ dành: “Chụp bộ này xong, nếu họ còn muốn chụp tiếp thì bọn mình bỏ trốn thôi.”
Giang Dục bĩu môi, cậu tựa trán vào vai anh nghỉ ngơi, đoạn dùng một tay nắm lấy tay anh, mười ngón đan chặt vào nhau.
“Mệt quá à.” Giang Dục nhẹ giọng than thở một câu, giọng nói chẳng hề có sức sống: “Lần sau em không chụp nữa đâu.”
Lê Ứng ừ một tiếng, bờ môi anh sượt qua lọn tóc cậu, đặt xuống một cái hôn thật êm, anh thấp giọng dỗ dành: “Ừ, lần sau không chụp nữa.”
–
Trong lúc họ nói chuyện, nhân viên bán hàng lặng lẽ lui ra ngoài, kể lại cảnh tượng mình trông thấy cho đồng nghiệp nghe.
Đương lúc họ cảm thán người khác vừa có cả tình yêu, tiền tài và nhan sắc, hai vị đương sự lại bước ra.
Khi Lê Ứng bước lại nói chuyện với thợ chụp hình, nhân viên bán hàng bèn quay sang nịnh nọt Giang Dục: “Ngài Tiểu Giang, cậu mặc bộ âu phục này đẹp trai lắm ạ.”
Giang Dục nghe vậy thì khựng lại, cậu ghé mắt nhìn cô: “Sao đột nhiên bọn chị gọi em là Ngài Tiểu Giang vậy?”
Giang Dục còn nhớ hồi sáng mấy cô ấy gọi cậu là “Ngài Giang”, sao đến chiều lại bỗng dưng sửa miệng?
Nhân viên bán hàng nghe vậy bèn giải thích: “Đây là lời dặn dò của Ngài Tiểu Lê đó ạ.”
Thấy Giang Dục khẽ nhướng mày, nhân viên bán hàng lại tiếp tục giải thích: “Vì chúng tôi gọi bố của Ngài Tiểu Lê là ‘Ngài Lê’, vậy nên ban nãy anh ấy có dặn dò chúng tôi, bảo chúng tôi gọi cậu là Ngài Tiểu Giang.”
Giang Dục ồ một tiếng rồi bật cười.
Đúng lúc này Lê Ứng bàn bạc xong rồi bước đến, anh nắm lấy tay Giang Dục: “Đang nói chuyện gì vậy em?”
Nhân viên bán hàng cười nói: “Thưa Ngài Tiểu Lê, Ngài Tiểu Giang đang hỏi tôi tại sao lại gọi cậu ấy là Ngài Tiểu Giang đó ạ.”
Nghe vậy, Lê Ứng nở nụ cười, hai người nắm tay nhau đi ra khỏi cửa hàng âu phục.
Giang Dục khẽ lay bàn tay đan chặt của hai người, đoạn gọi anh: “Ngài Tiểu Lê ơi.”
Lê Ứng không đáp, Giang Dục lại tiếp tục lay lay: “Em gọi anh, sao anh không đáp lại?”
Lê Ứng liếc cậu, ừ một tiếng.
Giang Dục bật cười, lại tự chơi tự vui: “Quý Ngài Tiểu Lê.”
Cậu gọi vài lần, cuối cùng bật cười rồi đưa ra kết luận: “Nghe cũng hay đó.”
Lê Ứng lặng đi một lúc, đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu: “Bỏ hai chữ sau đi còn hay hơn.”
Giang Dục ngây ra một lúc, cậu khẽ chớp mắt nhìn anh.
Quý ngài.
Đây là danh hiệu mà sau này chỉ mình họ mới có thể trao cho nhau.
—
Hết ngoại truyện 8.