Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 63: • Ngoại truyện 12: Kết thúc • Sự thiên vị độc nhất dành cho nhau



Sau hai năm làm việc ở một vị trí nhàn nhã, hai bên gia đình đột nhiên bắt đầu quan tâm đến sự nghiệp của Giang Dục. Bà Giang suốt ngày khuyên cậu đi học thạc sĩ, bà nói công việc hiện tại của cậu cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi. Sau đó mọi chuyện phát triển đến mức bà Lê cũng tới khuyên cậu đến làm việc ở công ty của gia đình.

Quả thực đầu Giang Dục đã sắp nổ tung đến nơi. Tuy rằng bây giờ cậu đã có nhiều tiền đến mức tiêu không hết, nhưng có vẻ mẹ cậu vẫn ngứa mắt với việc ngày nào cậu cũng vui vẻ và nhàn nhã như vậy.

Thế là dưới áp lực của hai bên, Giang Dục đành gia nhập vào viện nghiên cứu của Lê Ứng, trở thành trợ lý của anh.

Ngày đầu tiên đi làm, khi được Lê Ứng lái xe đưa đến gần viện nghiên cứu, vì sợ các đồng nghiệp nhìn thấy nên Giang Dục còn cố tình đòi xuống xe trước.

Thấy cậu nhìn trái nhìn phải, sau đó mới dè dặt xuống xe rồi đi về phía viện nghiên cứu, Lê Ứng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đến khi đỗ xe xong rồi bước vào, anh thấy Giang Dục đã được sắp xếp chỗ ngồi đâu ra đó. Lúc này bên cạnh Giang Dục còn có một cô gái trẻ tuổi đang nhiệt tình giới thiệu cho cậu.

Thấy Lê Ứng bước vào, Giang Dục liếc anh một cái, đoạn dời mắt đi, giả vờ không quen biết.

“Chào thầy Lê.” Cô gái trẻ tuổi gật đầu với Lê Ứng, cô nở nụ cười rồi giới thiệu với anh: “Đây là đồng nghiệp mới tới của viện chúng ta, trợ lý của thầy, Giang Dục ạ.”

Lê Ứng khẽ gật đầu, anh dừng ánh mắt trên người Giang Dục.

Giang Dục chựng lại, trong lúc cậu đang nghĩ xem mình nên phản ứng như thế nào, cô gái bên cạnh đã kéo lấy tay áo cậu rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là cấp trên của cậu đó.”

Lúc này Giang Dục mới rề rà đứng lên, lễ phép gật đầu với Lê Ứng: “Chào thầy Lê ạ.”

Lê Ứng khẽ nhếch môi, lông mày anh nhướng lên rất nhẹ, song lại thản nhiên nói: “Ừ, ngồi đi.”

Nghe vậy, Giang Dục ngước mắt lên liếc anh, chỉ thấy trong mắt Lê Ứng là ý cười thấp thoáng, dường như anh đang cảm thấy cảnh tượng này rất thú vị.

Giang Dục bèn nguýt anh một cái đầy lạnh lùng, sau đó cậu lại ngồi xuống trò chuyện tiếp với cô gái nọ.

Trước khi bước vào văn phòng, Lê Ứng chợt quay đầu lại nhìn, anh chỉ thấy cô gái kia đứng sát bên Giang Dục, khóe môi cô cong lên, có vẻ như đang tán gẫu vô cùng vui vẻ.

Không biết cô vừa nói gì mà Giang Dục lại nhếch môi cười, dường như cậu cũng rất vui vẻ lắng nghe.

Ngày đầu tiên nhận chức, công việc của Giang Dục không nhiều lắm.

Đương nhiên, chủ yếu là vì Lê Ứng cũng chưa sắp xếp công việc gì cho cậu cả.

Đến giờ ăn trưa, đương lúc Giang Dục nghĩ xem có nên lén lút đi ăn cùng Lê Ứng hay không, cô gái nhiệt tình kia lại mời cậu đến căn tin.

Giang Dục cũng không phải kiểu người khó gần, thấy cô gái kia niềm nở như vậy, đúng lúc cậu cũng đang cân nhắc xem buổi trưa ăn gì nên dứt khoát đi cùng cô luôn.

Vậy là khi Lê Ứng bước ra, Giang Dục đã không còn ở bàn làm việc nữa.

Trên đường đi đến căn tin, Lê Ứng trùng hợp chạm mặt Trưởng phòng Kỹ thuật, đối phương trông thấy anh thì cũng tiện thể rủ anh đi cùng.

Hai người vừa tán gẫu vừa bước vào căn tin, Lê Ứng chỉ cần liếc mắt đã trông thấy Giang Dục và cô gái kia. Trong bàn còn có một chàng trai khác, ba người cười nói rôm rả, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Xưa nay Giang Dục không thích nói nhiều với người lạ, nhưng xem ra cậu rất hợp cạ với hai vị đồng nghiệp mới này.

Dõi theo một lúc, Lê Ứng lặng lẽ đi sượt qua người cậu.

Giang Dục đang cúi đầu ăn cơm nên không thấy được Lê Ứng, song đồng nghiệp nam ngồi cạnh cậu lại chú ý đến Lê Ứng vừa đi qua.

Thấy vậy, đồng nghiệp nam nghía sang chỗ Lê Ứng, đoạn không nhịn được mà tặc lưỡi: “Anh rất tò mò bạn đời của thầy Lê là người như thế nào đó.”

Động tác ăn cơm của Giang Dục chững lại, cậu vừa ngẩng đầu lên thì nghe cô gái kia hỏi: “Sao anh biết thầy Lê có bạn đời vậy ạ?”

“Bọn em mới tới nên chắc không biết đâu, nhưng đám nhân viên cũ như bọn anh thì biết được chút ít.” Nói xong, đồng nghiệp nam lại liếc về phía Lê Ứng, sau đó hắn thấp giọng nói, “Anh ấy đã từng giới thiệu với bọn anh là anh ấy kết hôn rồi. Nghe nói chồng anh ấy giám sát nghiêm ngặt lắm, vậy nên mỗi khi xã giao hay liên hoan thì thầy Lê cũng không dám uống nhiều, còn phải về sớm nữa, nếu không thì người kia sẽ làm ầm lên.”

Dừng một thoáng, đồng nghiệp nam lại nói tiếp: “Bọn em có thấy chiếc nhẫn mà anh ấy đeo trên ngón áp út không? Hai năm nay anh chưa từng thấy anh ấy bỏ ra một lần nào, nhìn qua cũng biết anh ấy rất yêu người kia rồi.”

Cô gái nghe vậy thì hết sức bất ngờ.

Giang Dục: “…”

Giang Dục che đi dấu vết mà nhẫn cưới để lại, mắng thầm Lê Ứng trong bụng.

Quả nhiên, đúng như những gì Triệu Văn từng nói, ngày nào Lê Ứng cũng bịa chuyện về cậu ở bên ngoài. Trước kia là ở Hải Đại, bây giờ thì ở viện nghiên cứu, khiến người nào người nấy đều cho rằng cậu là một người chồng dữ dằn.

Thế nhưng bọn họ nào biết sự thật là gì. Sự thật là mỗi khi kết thúc công việc hay tiệc xã giao là Lê Ứng lại muốn được nhìn thấy Giang Dục ngay. Đôi lúc Giang Dục còn nghĩ nếu anh đi xã giao thì cậu cũng sẽ tụ tập cùng các bạn cũ, kết quả là chưa kịp nói câu nào thì Lê Ứng đã gọi điện thoại đến.

Cậu còn cố giữ thể diện cho Lê Ứng, không hề kể rằng anh dính người đến mức nào. Còn anh thì hay rồi, ngày nào cũng bịa đặt, hủy hoại danh tiếng của cậu ở bên ngoài!

Giang Dục liếc mắt một cái về phía Lê Ứng, chỉ thấy anh đang nói gì đó với tiền bối, gương mặt trưng ra nụ cười lễ phép và khéo léo.

Hai người vừa gọi cơm xong, đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi. Lê Ứng quét mắt về phía bên này, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Giang Dục.

Giang Dục cố ý lườm anh một cái sắc lẹm, Lê Ứng bật cười, đi theo tiền bối đến một bàn ăn khác.

Buổi chiều cơm nước xong, trong lúc Giang Dục đang buồn ngủ díp mắt thì bàn làm việc của cậu bị ai đó gõ nhẹ.

Giang Dục bật dậy theo bản năng, chỉ thấy Lê Ứng đang đứng trước bàn làm việc, cụp mắt nhìn cậu: “Trợ lý Giang, cậu buồn ngủ lắm à?”

Giang Dục ngẩng đầu lên, không nhịn được mà nghiến răng trèo trẹo.

Ở nơi người khác không nhìn thấy, cậu trợn mắt lườm nguýt Lê Ứng, song ngoài miệng lại ra vẻ lễ phép: “Không thưa thầy Lê, tôi không buồn ngủ, anh có việc gì cần dặn dò sao ạ?”

“Ừ.” Lê Ứng gật đầu, “Vậy cậu pha giúp tôi một tách cà phê rồi đưa vào nhé.”

“Vâng thưa thầy Lê, xin anh chờ một chút ạ.” Giang Dục giả vờ giả vịt nở nụ cười.

Thấy Lê Ứng quay về văn phòng, cô gái trẻ tuổi kia lập tức theo chân Giang Dục đến phòng trà nước, chợt nghe Giang Dục lầm bầm mắng Lê Ứng gì đó.

“Giang Dục, cậu cẩn thận một chút đi. Thái độ làm việc của thầy Lê nghiêm túc lắm, tôi đoán là anh ấy ngứa mắt cậu đó.” Nói đoạn, cô gái liếc mắt ra cửa, đè thấp giọng nói: “Trước đây các nhân viên mới đều sợ anh ấy. Nghe nói mỗi khi làm việc, trong mắt anh ấy không chứa nổi một hạt cát. Cậu mắng anh ấy nhỏ tiếng thôi, tuyệt đối đừng để anh ấy nghe thấy.”

Giang Dục im lặng trong giây lát, đoạn ừ một tiếng.

“Lát nữa đưa cà phê cho anh ấy, cậu phải thể hiện cho thật tốt. Dù sao cậu cũng là người mới, đừng để anh ấy nắm được yếu điểm gì.” Cô gái lại tốt bụng nhắc nhở cậu thêm một câu.

Giang Dục: “…Được.”

Giang Dục đi đến trước văn phòng của Lê Ứng, cậu gõ gõ cửa, chợt thấy cô gái kia ra hiệu ‘cố lên’ với mình.

Lê Ứng: “Mời vào.”

Giang Dục đáp lại rồi đẩy cửa vào, sau đó cậu đóng cửa, bước đến đặt cà phê xuống trước mặt Lê Ứng.

“Cà phê của anh.” Cậu nói với vẻ không mấy thân thiện.

Lê Ứng khẽ nhướng mày, anh ngồi trên ghế ông chủ nhìn cậu: “Trợ lý Giang, thái độ làm việc của cậu như vậy đó à?”

Giang Dục nhìn anh một lúc, cậu cầm lấy tách cà phê rồi đổ đi phân nửa, sau đó đặt nửa tách còn lại xuống trước mặt anh: “Thích uống thì uống.”

Vừa dứt lời xong Giang Dục đã định đi, song cậu lại bị Lê Ứng nhanh tay bắt được rồi kéo đến bên cạnh.

Bị tóm lấy bất ngờ như vậy, Giang Dục không kịp chuẩn bị mà lảo đảo vài bước, bị Lê Ứng thuận thế kéo lên đùi mình ngồi.

Giang Dục muốn đứng lên nhưng lại bị anh giữ chặt lấy eo.

Cậu vô thức liếc nhìn cửa văn phòng, thấp giọng cảnh cáo Lê Ứng: “Làm gì đấy? Nhỡ có ai đi vào thì sao, đến lúc đó người ta lại lan truyền anh dùng quy tắc ngầm bây giờ.”

Lê Ứng nở nụ cười, cũng không để tâm lắm: “Vậy cảm phiền quý ngài của anh làm sáng tỏ giúp anh, anh không hề dùng quy tắc ngầm, chỉ là đang hưởng thụ quyền lợi của mình thôi.”

Sau khi nghe xong, Giang Dục chợt liếc anh: “Em không cho anh uống rượu xã giao lúc nào? Em đặt ra giờ giới nghiêm với anh lúc nào? Quyền lợi của anh chính là ngày nào cũng bôi xấu danh tiếng của em à?”

Nghe vậy, Lê Ứng bật cười: “Anh mà không nói thế, bọn họ sẽ không dễ dàng để anh đi.”

Nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng Giang Dục chậc một tiếng, chọc chọc vào vai anh: “Thế thì anh phải cung phụng em mới đúng, đằng này còn dám sai bảo em này nọ, anh làm phản rồi đúng không?”

Lê Ứng không đáp, anh ôm ấp cậu một lúc lâu rồi hỏi: “Sao hôm nay ăn cơm không đợi anh?”

“Sao phải đợi anh?” Giang Dục hỏi lại.

Lê Ứng: “Em rũ bỏ sạch sẽ quan hệ với anh như vậy, tức là sau này cũng không ăn cơm cùng anh nữa à?”

Giang Dục im lặng một thoáng rồi nói: “Thế phải xem tâm trạng em đã.”

Im lặng hồi lâu, Lê Ứng chợt hỏi: “Cô gái ăn cơm cùng em hôm nay thế nào? Trông cũng xinh đấy.”

Giang Dục hơi bất ngờ: “Anh còn nhìn ra được cô ấy rất xinh à?”

Lê Ứng cười: “Anh đang hỏi em mà.”

Giang Dục thoáng suy tư, đoạn gật đầu: “Cũng được, tính cách cũng không tồi.”

Nói đến đây, đầu óc Giang Dục đột nhiên trở nên nhanh nhẹn hơn, cậu chếch mắt sang Lê Ứng, chỉ thấy anh đang nhìn mình đầy chăm chú.

Giang Dục liếm môi, cậu đang do dự định nói gì đó, chợt thấy Lê Ứng xáp lại cắn một cái lên môi cậu.

Giang Dục liếc anh, dứt khoát không nói nữa.

Lê Ứng thuận tay kéo cổ cậu lại gần, đoạn ngậm lấy môi cậu rồi hôn ngấu nghiến.

Giang Dục tóm chặt lấy vai áo anh, vừa bị anh hôn vừa than thở: “Đúng là giấm thành tinh.”

Lê Ứng cười cười, anh dùng tay còn lại nâng cằm cậu lên, chuẩn bị đẩy nụ hôn thêm sâu.

Bất chợt, anh lại nghe thấy một tiếng mở cửa rất nhỏ. Người mở cửa có vẻ rất cẩn thận, chậm rãi đẩy ra một khe hở. Lê Ứng nhạy bén nhận ra, anh dùng khóe mắt quan sát, song động tác trên tay vẫn không hề dừng lại, chậm chạp làm sâu thêm cái hôn này.

Sau cửa, cô gái vốn đang lo lắng cho Giang Dục kinh ngạc che miệng lại, nhìn cảnh tượng bên trong với vẻ mặt không dám tin. Vài giây sau, cô nín thở, đóng cửa lại một cách vô cùng cẩn thận.

Đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, Lê Ứng mút lấy môi Giang Dục vài lần rồi thong thả buông cậu ra.

Giang Dục khẽ liếm đôi môi ướt át, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện vừa xảy ra.

Lê Ứng vươn tay lau đi vết óng ánh trên môi cậu, giúp cậu chỉnh lại quần áo.

Giang Dục liếc anh một cái, cậu đứng dậy sửa lại cổ áo, chợt cảm thấy bản thân rất giống mấy thư ký bị dùng quy tắc ngầm trong phim truyền hình.

“Dựa vào đâu mà chỉ có mình em bị anh chèn ép cả trong và sau giờ làm chứ.” Giang Dục nói.

Cuối cùng cậu để lại một câu “lưu manh” rồi rời khỏi văn phòng.

Với mức độ thân mật của hai người, để che giấu mối quan hệ ở văn phòng cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Ban đầu Giang Dục không muốn mọi người biết mình được nhận vào nhờ ô dù, sau này cậu lại không muốn mọi người biết mình chính là anh chồng hung hãn trong truyền thuyết. Cuối cùng Giang Dục lại cảm thấy việc nhập vai ngoài đời thực như thế này cũng khá thú vị.

Trong viện nghiên cứu thì họ là cấp trên cấp dưới, Giang Dục phải nghe theo Lê Ứng. Ra khỏi viện nghiên cứu thì họ vẫn là cấp trên cấp dưới, chỉ là thân phận bị đảo ngược một chút mà thôi. Ở văn phòng Lê Ứng sai bảo Giang Dục bao nhiêu, thì về đến nhà anh lại bị cậu sai bảo bấy nhiêu.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, thêm một mùa đông nữa lại về, một năm dần đi đến kết thúc, thấm thoắt mà Giang Dục đã làm việc ở viện nghiên cứu được nửa năm rồi.

Vào một buổi tối nọ sau khi kết thúc tiệc xã giao, Giang Dục lười biếng nằm nhoài lên sô pha, chợt thấy anh chồng đẹp trai của mình đang đứng tháo cà vạt ở gần đó, anh còn tiện tay cởi hai cúc áo âu phục.

Giang Dục vẫn mê đắm dáng vẻ mặc âu phục của anh như trước đây, dù có nhìn bao nhiêu thì vẫn không thấy chán. Ngắm nghía một lúc, Giang Dục khẽ cong môi, sử dụng quyền lợi của mình một cách quang minh chính đại.

“Tiểu Lê.” Giang Dục gọi.

Lê Ứng nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang.

Giang Dục mặc quần tây, cậu giơ chân lên bắt chéo, nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Lại đây bóp chân cho em.”

Lê Ứng vắt âu phục lên giá treo quần áo, anh bước đến, ngồi xuống cạnh cậu trên sô pha rồi nâng chân cậu lên.

Giang Dục thuận thế gác chân lên đùi anh.

Hai người có uống chút rượu trong tiệc xã giao nhưng không nhiều. Đây cũng là công lao của Lê Ứng, vì họ không công khai mối quan hệ nên Lê Ứng vẫn dùng chiêu “chồng quản nghiêm” như cũ, anh thuận lợi rời khỏi tiệc sớm, cũng tiện thể đưa bé trợ lý của mình đi luôn.

Song Giang Dục biết, không ít lãnh đạo cấp cao ở đây đã biết được thân phận của cậu. Vậy nên vào những lúc ấy, họ luôn nhìn cậu với ánh mắt vô cùng kì lạ, nhưng lại không tiện lật tẩy.

Chỉ có Lê Ứng dùng mãi một chiêu mà không biết mệt. Thấy anh vui, Giang Dục cũng không để tâm nữa. Suy cho cùng, danh tiếng của cậu cũng đâu quan trọng bằng việc khiến quý ngài của cậu vui.

Lê Ứng xoa bóp cho Giang Dục trong chốc lát, còn cậu thì thoải mái nằm một chỗ. Giang Dục có uống chút rượu nên bấy giờ cảm thấy hơi mơ màng, lúc sắp đi vào giấc ngủ, cậu chợt nghe Lê Ứng nói khẽ: “Tuyết rơi rồi.”

Giang Dục mở bừng mắt, cậu nghiêng người nhìn ra ngoài, chỉ thấy bông tuyết lả tả bay xuống ngoài cửa sổ sát đất.

Giang Dục đứng dậy rồi bước đến. Nhìn từ nhà cao tầng, từng lớp tuyết trắng lững lờ phủ xuống toàn bộ thành phố trong màn đêm.

Lê Ứng bước đến từ phía sau rồi ôm lấy cậu: “Ngày mai không làm tiệc nướng bên ngoài được rồi, để anh nói đầu bếp chuẩn bị cơm trưa nhé?”

Giang Dục ừ một tiếng: “…Lại qua một năm nữa rồi, sao thời gian lại trôi nhanh như vậy nhỉ?”

Lê Ứng không đáp, Giang Dục lại nói tiếp: “Từ khi yêu anh, em luôn cảm thấy thời gian trôi đi nhanh như chớp. Lúc còn bé, em cứ nghĩ thời gian trôi đi quá chậm, chỉ nhích thêm từng giây từng phút. Nhưng bây giờ khi thời gian chạy nhanh như vậy, em lại cảm thấy hơi luyến tiếc.”

“Luyến tiếc cái gì?” Lê Ứng hỏi.

“Luyến tiếc anh đó. Anh nghĩ đi, dù sao con người cũng chỉ sống được vài chục năm, thế chẳng phải sẽ trôi qua rất nhanh à?” Nói xong, Giang Dục lại nở nụ cười, “Quả nhiên, con người khi hạnh phúc sẽ nảy sinh lòng tham. Trước đây em còn nghĩ sống đến bảy mươi tám mươi tuổi là quá khó, chỉ cần sống đến năm mươi sáu mươi là được rồi.”

Những lời này khiến Lê Ứng vô cùng cảm động. Đúng là con người rất tham lam, một khi có được rồi, sẽ càng muốn nhiều hơn nữa.

Cũng giống như anh, anh không còn hiểu và tưởng tượng được tại sao bốn năm trước mình chỉ muốn làm bạn với Giang Dục nữa rồi.

“Đúng là thế.” Lê Ứng cười nói.

Một lát sau, anh lại nói: “Vậy nên bọn mình phải quý trọng thời gian hơn.”

Giang Dục nghiêng đầu: “Quý trọng bằng cách nào?”

Lê Ứng nhìn cậu, vài giây sau, anh lại bật cười rồi hôn cậu một chút.

Giang Dục chớp mắt vài lần, cậu cũng hôn đáp lại rồi hỏi: “Đây mà là quý trọng thời gian à?”

Hai người đứng trước cửa sổ sát đất đùa giỡn một lúc, tiếng chuông đồng hồ đúng giờ vang lên.

“Sinh nhật vui vẻ.” Lê Ứng nói.

Giang Dục nghe vậy bèn liếc sang: “Quà sinh nhật đâu?”

Lê Ứng nở nụ cười, anh lục lọi túi áo, lấy ra một hộp đựng trang sức.

Giang Dục đang nghĩ bụng “tục tằn như vậy sao”, chợt thấy Lê Ứng lấy ra hai chiếc vòng tay màu đen.

Lại càng tục tằn hơn.

“Keo kiệt thế à?” Giang Dục nhướng mày, cậu nhìn Lê Ứng đeo vòng tay lên cho mình, cười nói: “Tuy bọn mình đã là chồng chồng già rồi, nhưng anh tặng em hai cái vòng tay cũng không hợp lý lắm đâu?”

Mang lên cho cậu xong, Lê Ứng lại đeo cái còn lại vào cổ tay mình.

Thấy vậy, Giang Dục lại nói: “Ồ, lại còn lấy mất một cái của em nữa chứ.”

Khi Lê Ứng đeo vòng tay vào, Giang Dục bất chợt cảm thấy có thứ gì đó trên vòng tay mình rung lên, không khác gì máy cảm ứng.

Cậu nâng cổ tay lên xem, bắt gặp máy cảm ứng hình tròn kia rung lên liên tục.

Giang Dục nhanh chóng hiểu ra, cậu cầm lấy cổ tay Lê Ứng rồi gõ gõ vào máy cảm ứng của anh, quả nhiên trông thấy máy cảm ứng trên cổ tay mình rung lên hai lần.

“Em biết kiểu vòng tay này.” Giang Dục nói, “Là loại kết nối qua Bluetooth.”

“Không cần.” Lê Ứng nói, “Kiểu vòng tay này không cần kết nối gì cả, chỉ cần nằm trong một phạm vi nhất định, chiếc máy cảm ứng này sẽ không ngừng rung lên. Ba giây sau, bên còn lại có thể nhận được độ rung cùng tần số.”

Nói xong, Lê Ứng nở nụ cười, anh nâng cổ tay Giang Dục lên, áp máy cảm ứng lên mạch đập của cậu.

Ba giây sau, Lê Ứng nâng cổ tay lên, sờ vào máy cảm ứng trên bề mặt: “Anh đang cảm nhận được nhịp đập của em này.”

Giang Dục tròn mắt, hỏi với vẻ tò mò: “Thế nếu em đập nó thật mạnh thì sao?”

Lê Ứng nở nụ cười, anh nâng cổ tay lên, kề sát máy cảm ứng vào ngực rồi nói: “Nếu lực quá lớn thì có lẽ nó sẽ không chịu nổi đâu.”

Ba giây sau, Giang Dục cảm nhận được nhịp tim đập truyền đến từ vòng tay của mình.

Giang Dục nhìn Lê Ứng: “…Em cảm nhận được nhịp tim của anh này.”

Lê Ứng: “Ừ, nó đang nói gì nào?”

“…Nói yêu em.” Giang Dục đáp.

Lê Ứng nói: “Lời nó nói là thật đấy.”

Giang Dục khẽ chớp mắt, cậu nói mà không chút lãng mạn: “Đây là quà anh tự tặng cho chính mình chứ gì. Sau này ngày nào anh cũng sẽ quấy rối em trong văn phòng, chẳng phải là phiền chết em à?”

“Ừ.” Lê Ứng thẳng thắn nói, “Em cũng có thể phiền chết anh, rất công bằng mà.”

Giang Dục chậc một tiếng: “Thôi được, coi như món quà này tạm đạt tiêu chuẩn.”

“Nếu đã tặng quà rồi,” Lê Ứng dừng một thoáng rồi hỏi, “Anh có thể ăn bánh ngọt không?”

Giang Dục: “…”

Quả nhiên cái tên này càng ngày càng lắm chiêu.

Tắm rửa xong, Giang Dục vùi mình trong lòng Lê Ứng, cậu buồn ngủ ngáp một cái: “Ban nãy vòng tay của bọn mình cứ rung lên mãi.”

Lê Ứng cười: “Anh tưởng em không muốn gỡ ra mà.”

Giang Dục: “Đây rõ ràng là thú vui xấu xa của anh.”

“Nếu là thú vui xấu xa của anh,” Lê Ứng nói xong thì bật cười, anh chậm rãi nói, “Anh sẽ làm luôn thành vòng cổ, chỉ cần giữ vòng cổ trong tay là có thể cảm nhận được nhịp tim của em trong lúc ấy.”

“…Anh nằm mơ đi.” Giang Dục nói, “Trừ khi anh dùng vật gì đó để cố định lại, còn không thì chỉ cần anh đụng đến là vòng cổ đã bay đi rồi.”

“Cũng đúng.” Lê Ứng cười nói.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Giang Dục chợt nói: “Thật ra ban nãy lúc ở phía sau, em thấy không thoải mái lắm.”

Lê Ứng khựng lại: “Sao lúc đó em không nói với anh?”

“Bởi vì không muốn kết thúc chứ sao.” Nói đoạn, Giang Dục lại ôm lấy Lê Ứng, dán sát vào người anh thêm đôi chút, “Bây giờ em cảm thấy, dường như chỉ cần là anh, cho dù là bất kì điều gì thì em đều có thể đón nhận. Những gì anh muốn làm, em đều muốn thỏa mãn anh.”

Trong khoảnh khắc, hơi thở của Lê Ứng thoáng trì trệ, biểu cảm của anh có phần sững sờ.

“Anh nói xem,” Giang Dục chậm rãi nói rồi nở nụ cười, “Có phải bây giờ em vô cùng, vô cùng thích anh không? Thích đến mức chẳng thể nào tách rời được nữa.”

Hồi lâu sau, thấy Giang Dục không lên tiếng nữa, Lê Ứng bèn ừ một tiếng thật nhẹ, anh thấp giọng nói: “Lần sau nếu không thoải mái thì phải nói cho anh biết.”

Giang Dục không đáp, cơn buồn ngủ ập đến khiến cậu đánh cái ngáp, cậu vòng chân qua người Lê Ứng, một tay ôm chặt lấy anh. Tư thế ngủ của Giang Dục khá ngang ngược và dính người, vừa khéo là Lê Ứng lại ngủ rất gọn gàng, thành ra anh luôn bị cậu quấn lấy như một chiếc gối ôm.

Giấc ngủ của Giang Dục mười năm như một, vừa nhắm mắt lại là cậu đã có thể ngủ ngay. Không lâu sau, cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, Lê Ứng thoáng buông lỏng cậu ra, anh cúi đầu thăm chừng thì thấy Giang Dục đã say giấc nồng.

Ngắm nhìn một lúc lâu, Lê Ứng bỗng chốc cúi đầu cười, anh thở nhẹ một tiếng, đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên vầng trán cậu.

— Vô cùng, vô cùng thích em, thích đến mức chẳng thể nào đong đếm được nữa.

Ngày hôm sau, tuyết trắng che phủ khắp mặt đất, Lê Ứng và Giang Dục quay về nhà cũ của Lê Ứng.

Sinh nhật năm nay, Giang Dục mời vài người bạn thân đến biệt thự nhà họ Lê chơi. Để đám thanh niên bọn họ chơi thật thoải mái, sáng sớm hôm ấy bà Lê đã tặng quà cho Giang Dục xong xuôi, sau đó bà hẹn mẹ Giang Dục đi làm mặt, chừa lại không gian cho bọn họ.

Một đám người tản mát, mãi đến trưa mới tụ tập lại đông đủ. Ăn trưa xong, Giang Dục bắt đầu lên kế hoạch chơi game. Vì quá đông người mà tay cầm lại không đủ, họ chỉ có thể thay phiên nhau chơi.

Thế là những người chưa đến lượt lại tự tìm việc vui.

Giang Dục, Giang Mộng, Lý Thiến Văn và đám Triệu Văn tụ tập lại chơi bài, Lê Ứng thì ngồi xem bên cạnh Giang Dục.

Đến lượt Giang Dục đánh bài, Lê Ứng chợt vươn tay ngăn lại, đoạn rút ra một lá bài khác: “Đánh lá này này em.”

Thấy vậy, Lý Thiến Văn liếc nhìn hai người một cái rồi cười nói: “Nam thần, không phải cậu không biết đánh bài à? Mình nhớ lần đầu tiên bọn mình chơi bài, Giang Dục còn ngồi bên cạnh dạy cậu nữa mà.”

Triệu Văn nở nụ cười: “Cậu ấy mà không biết? Cậu ấy đánh bài hơi bị siêu đấy, mỗi khi chơi bài trong kí túc xá, cả đám bọn tôi đều có thể để mất sịp trong tay cậu ấy như chơi.”

Giang Dục bật cười khúc khích.

Lê Ứng cũng cười nhẹ, anh bỗng cúi đầu ghé sát vào tai Giang Dục: “Đừng nghe cậu ấy nói bậy, anh không cần sịp của bọn họ đâu, chỉ cần của em thôi.”

Ngoài miệng thì nói mấy câu cợt nhả, song trên mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Giang Dục liếc anh: “Anh có ngon thì nói lớn lên xem nào.”

Lê Ứng cười cười mà không đáp.

Đánh xong hai ván, Lý Văn Hạo đứng ở cửa chợt hô lên: “Giang Dục, ra ngoài chơi ném tuyết thôi.”

Giang Dục nghe vậy thì hăng hái hẳn lên, cậu không thèm đánh bài nữa mà kéo lấy cổ tay Lê Ứng: “Đi thôi, anh đưa bé ra chiến trường giết địch.”

“Mình cũng muốn ném tuyết.” Nói đoạn, Lý Thiến Văn cũng chộp lấy Giang Mộng, “Đi đi đi, ra ngoài ném tuyết thôi.”

Lý Thiến Văn lại một lần nữa thấu hiểu được đạo lý ‘đàn ông cho đến chết vẫn sẽ trẻ trâu’.

Cả đám con trai xúm nhau chơi ném tuyết, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Đặc biệt là Giang Dục, cậu là người chơi hăng say nhất, tấn công con gái chẳng khác gì con trai.

Giang Mộng vo một quả cầu tuyết rồi ném về phía Giang Dục, sức con gái không lớn bằng con trai, quả cầu tuyết còn chưa đập trúng Giang Dục thì cậu đã tránh được một cách dễ dàng. Sau đó Giang Dục đáp lại một quả cầu tuyết siêu to, đập thẳng vào trán Giang Mộng, khiến cô tức giận đến mức văng tục, lập tức lôi kéo Lý Thiến Văn và Trần Tinh Tinh hợp lại báo thù giúp mình.

Giang Dục còn đang chiến đấu với Lý Văn Hạo, thấy đám con gái tấn công mình tập thể, cậu cũng không khách sáo mà ném trả từng người, khiến mấy cô gái phải trốn chui trốn nhủi.

Một quả cầu tuyết đập trúng áo Trần Tinh Tinh, chỉ trong nháy mắt đã khiến cô lạnh thấu tim. Trần Tinh Tinh không khỏi hít hà một hơi, lớn tiếng oán trách: “Giang Dục, ông ném chết tôi rồi.”

Giang Dục đang chơi vui nên không hề nghe thấy, song Lý Văn Hạo lại nổi quạu, cậu ta vo một quả cầu tuyết cực lớn rồi ném về phía Giang Dục, báo thù cho Trần Tinh Tinh.

Giang Dục thấy vậy thì khẽ tránh đi, cậu vừa né được bóng tuyết bên này thì bị Giang Mộng đập trúng bả vai.

Thấy cả đám quay sang công kích mình, cuối cùng Giang Dục cũng nhận ra bản thân đã gây một mối thù chung, cậu vội vàng trốn vào trước người Lê Ứng.

Thấy Giang Dục nhào đến, Lê Ứng bèn vươn tay ôm lấy cậu, đúng lúc quả cầu tuyết của Lý Văn Hạo bay về phía Giang Dục, Lê Ứng lập tức giơ tay cản lại.

Phân nửa quả bóng tuyết va vào lòng bàn tay anh, phần còn lại thì bay sượt qua đỉnh đầu Giang Dục, đập vào chóp mũi Lê Ứng.

Giang Dục cảm nhận được nên ngẩng đầu, cậu khảy đi bông tuyết còn sót lại trên chóp mũi Lê Ứng: “Đau không anh?”

“Không đau.” Lê Ứng nói.

Anh chợt thấy Giang Dục ngồi thụp xuống, cậu vo chặt mấy quả cầu tuyết rồi ném toàn bộ về phía Lý Văn Hạo: “Đã nghe câu ‘đánh người không đánh vào mặt’ chưa? Nếu đập hỏng gương mặt này thì mấy người đền nổi không?”

“Thế sao lúc ném vào mặt tôi thì ông không nói câu đấy?” Lý Văn Hạo nói.

Vừa dứt lời, một quả cầu tuyết đã đập thẳng vào đầu cậu ta.

Lý Văn Hạo lập tức hùng hùng hổ hổ.

Báo thù xong, Giang Dục cũng không ham chiến nữa, cậu nhanh chóng kéo Lê Ứng bỏ chạy. Hai người tẩu thoát đến sân sau, Giang Dục dừng lại, cậu cúi người thở hổn hển, đoạn ngước mắt nhìn Lê Ứng: “Ban nãy anh gọi em làm gì vậy?”

Lê Ứng nhướng mày với cậu: “Gì cơ?”

Giang Dục giơ cổ tay lên: “Vòng tay cứ rung lên đều đều từ nãy đến giờ, chắc chắn không phải do vô tình chạm đến.”

“Ừ.” Lê Ứng kéo Giang Dục đến gần, đoạn kéo cổ áo lên cho cậu, “Lạnh không?”

Giang Dục hít hít mũi rồi lắc đầu.

Sực nghĩ đến điều gì, cậu lại ngước mắt nhìn Lê Ứng rồi khẽ gật đầu: “Lạnh.”

Nói xong, Giang Dục luồn bàn tay lạnh cóng vào áo Lê Ứng, chợt nghe người kia hít hà một tiếng.

“Lạnh không?” Giang Dục hỏi.

Lê Ứng: “Lạnh.”

Giở trò đùa dai xong, Giang Dục lại rút tay về, Lê Ứng bèn nắm lấy tay cậu rồi cho vào túi áo mình: “Anh nghe thấy bọn họ đang mắng em thiên vị kìa.”

“Nói thừa.” Giang Dục đáp, “Bọn họ cũng đâu phải nửa kia của em.”

Thấy Giang Dục run lẩy bẩy, Lê Ứng bèn hỏi: “Còn lạnh không em?”

“Cũng tàm tạm, hơi hơi thôi.” Nói xong, răng Giang Dục lại va vào nhau cầm cập.

Thấy vậy, Lê Ứng mở rộng áo khoác rồi kéo cậu vào lòng, Giang Dục bèn thuận thế ôm lấy eo anh.

“Em có muốn về không?” Lê Ứng hỏi.

Giang Dục vừa nghịch tuyết nên từ đầu đến chân cậu đều lạnh ngắt, bờ môi ấm áp của Lê Ứng chạm vào vầng trán cậu, cảm nhận được đôi chút lạnh lẽo.

Giang Dục khẽ lắc đầu, Lê Ứng lại cọ mặt vào má cậu, vẫn là một cảm giác lạnh lẽo.

Lê Ứng đành phải ủ ấm cho cậu bằng cách tiếp xúc, bờ môi ấm nóng của anh vuốt ve gò má Giang Dục, chạm vào khóe môi cậu, đến độ ấm trên môi mà cũng trở nên lạnh cóng.

Lê Ứng hôn cậu từng chút, vệt nước hâm hấp thấm lên cánh môi Giang Dục, lập tức khiến cậu ấm áp hơn rất nhiều.

Giang Dục ngẩng đầu, đón lấy tia ấm áp trong cơn giá lạnh.

Bên ngoài lạnh lẽo bao nhiêu, giữa cánh môi quấn quýt của hai người lại nóng bỏng bấy nhiêu, khiến người ta như quên đi cảnh tượng băng tuyết ngập trời.

Hôn nhau trong chốc lát, thấy nhiệt độ cơ thể của Giang Dục tăng trở lại, Lê Ứng kề sát vào trán cậu, khẽ hỏi: “Còn lạnh không em?”

Giang Dục lặng đi một lúc, cậu thấp giọng nói: “Một chút, nhưng ban nãy ấm áp lắm.”

Lê Ứng nở nụ cười: “Vậy mình lại sưởi ấm thêm một lúc nhé?”

Giang Dục: “…Ừ.”

Những hạt tuyết rung rinh lại rơi xuống.

Dưới cơn mưa tuyết đầy mơ mộng, trước nhà thấp thoáng tiếng nghịch tuyết ầm ĩ. Mà ở khoảng sân sau lặng thinh, có hai chàng trai đang hôn nhau say đắm giữa những giọt tuyết rơi.

Kết thúc.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.