Năm Tháng Vàng Son - Kiệt Trạch Nhi Du

Chương 14: Vị khách không mời (1)



*Tháng 7 năm 1337 · giữa mùa hè · đêm

Khi màn đêm buông xuống, Nguyên Khánh bò ra từ quan tài của mình, đầu óc choáng váng, như thể vừa trải qua một giấc mơ kéo dài suốt cả “đêm”.

Cô vịn vào quan tài bước ra, lại nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng.

“A Khánh, A Khánh.”

Động tác của Nguyên Khánh dừng lại một chút, ánh mắt cô dừng trên chiếc quan tài rồi đưa tay chạm vào bức phù điêu trên đó.

Trong đầu cô hiện lên một hình bóng ẩn mình trong làn sương đen.

“A Khánh, ta mới là trưởng thân của nàng.”

Cô giật mạnh tay lại, vẻ mặt hoảng sợ. Sau đó, Nguyên Khánh nghe thấy tiếng gọi của bà Souffle.

“Tiểu thư Iris, cô đã tỉnh chưa? “Bữa sáng” sắp bắt đầu rồi.”

“Tỉnh rồi.” Nguyên Khánh vội vàng rút tay lại, chỉnh lại váy ngủ và tóc, tay đặt lên ngực và hít thở sâu vài lần để bình tĩnh lại.

Cô quay đầu lại nhìn vào gương.

Gương mặt trong gương hơi nhợt nhạt, Nguyên Khánh đưa tay xoa má mình, ấn mạnh vài lần để làm ửng đôi má, trông đỡ mệt mỏi hơn.

Thở ra một hơi dài, Nguyên Khánh mới trầm giọng, lên tiếng: “Vào đi.”

Bà Souffle mở cửa phòng, theo sau bà là cô gái Livia trong trang phục người hầu.

Công việc của Livia tại nhà máy len tạm thời đã kết thúc, hàng hóa đã được giao thành công. Ban ngày Livia thu xếp mọi thứ ổn thỏa, rồi đến báo cáo tại dinh thự Edmond.

Bà Souffle rất thích những người hầu làm việc nhanh nhẹn, sau khi giới thiệu ngắn gọn những điều cần chú ý trong dinh thự, bà cẩn thận tiết lộ cho Livia biết thân phận thật sự của gia đình Edmond.

Livia ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng nhanh chóng chấp nhận thông tin này.

Cô cũng từng thắc mắc tại sao quen biết bà Souffle nhiều năm mà bà không hề thay đổi chút nào. Giờ đây, Livia cúi đầu, chăm chú nhìn xuống sàn, trước khi có lệnh của Nguyên Khánh, cô không dám nhúc nhích.

Cô cũng biết, vị tiểu thư trẻ đẹp trước mặt mình, cũng là một huyết tộc.

“Tiểu thư, Livia đã đến.” Bà Souffle tiến lại gần, hạ giọng nói: “Tôi đã nói với cô ấy về sự đặc biệt của dinh thự Edmond.”

“Đã biết hết rồi?”

“Vâng.”

Ánh mắt Nguyên Khánh dừng lại trên người Livia: “Được, tôi biết rồi.”

“Livia.” Cô gọi tên người hầu.

Cô gái tóc đỏ mắt xanh tiến lên một bước: “Tiểu thư Iris.”

“Không sợ sao?” Nguyên Khánh hỏi.

“Sợ.” Livia đáp ngay lập tức.

“Vậy còn muốn ở lại không?”

“Sợ nghèo hơn, sợ gia đình tan vỡ.” Livia trả lời, “Tôi biết ngài Edmond là người nhân từ và tốt bụng. Chỉ cần tôi giữ được bí mật, làm việc tốt ở đây thì không cần phải lo lắng gì.”

Nguyên Khánh nhìn Livia, không biểu lộ cảm xúc: “Nhưng chủ nhân của cô là tôi.”

“Tiểu thư Iris và ngài Edmond đều giống nhau.” Livia hơi ngẩng đầu, hành động này có chút táo bạo, nhưng Livia nghĩ, tiểu thư Iris sẽ không trách cô, “Hai ngài đều là những người giống nhau.”

Nguyên Khánh bất chợt cảm thấy buồn cười rồi tiếp tục hỏi Livia.

“Tại sao lại nghĩ như vậy?”

“Hơi thở, hơi thở của hai ngài rất giống nhau.” Livia đáp ngay không do dự.

Trưởng thân và huyết duệ, đương nhiên hơi thở sẽ giống nhau.

“Được rồi, nếu không hối hận thì cứ vậy đi.” Bà Souffle giúp đỡ đồng tình.

“Cô lại đây.” Nguyên Khánh nói với Livia.

Cô hầu gái trẻ tiến lại gần, đôi mắt xanh sáng lên sự kiên định, nhưng vẫn thoáng thấy bóng dáng của nỗi sợ hãi.

Có lẽ, đây chính là điều mà trưởng thân đã nói – đối mặt với nỗi sợ, Nguyên Khánh bất giác nghĩ.

Cô để móng tay trái dài ra, rạch một vết trên ngón trỏ tay phải, rồi theo cách bà Souffle đã nhắc đến trước đây, dùng máu viết một chữ “Khánh” trong không khí.

Bà Souffle nói ký kết khế ước cần phải có một ký hiệu đặc biệt và duy nhất, tốt nhất là có tính chỉ định. Vì vậy, Nguyên Khánh đã dùng chữ Hán “Khánh” trong tên húy của chính mình.

Những chữ viết được vẽ bằng máu phát ra ánh sáng vàng lấp lánh trong không trung, rồi ẩn vào trán của Livia theo động tác chỉ tay của Nguyên Khánh.

“Xong rồi.” Bà Souffle thở phào nhẹ nhõm, “Chúng ta nên đi thôi, tiểu thư Iris, đừng để chủ nhân đợi lâu.”

Nội dung của khế ước không khó, đây chỉ là một khế ước giữ lời thề một phía, không yêu cầu Nguyên Khánh phải hy sinh điều gì.

“Ừm.” Nguyên Khánh gật đầu, với sự giúp đỡ của Souffle và Livia, cô thay bộ váy áo phức tạp, mái tóc đen dài được Livia khéo léo tết thành một bím tóc kiểu xương rồng.

Do quá trình ký kết khế ước, buổi tiệc hôm nay, Nguyên Khánh lại là người cuối cùng đến. Ngày đầu tiên cô đã đến muộn, ngày thứ hai thì vì dậy muộn mà không tham gia, ngày thứ ba lại là người cuối cùng đến, điều này đã khiến một số huyết duệ không hài lòng.

Bữa tiệc hàng ngày là một nghi lễ vô cùng thiêng liêng đối với huyết duệ nhà Cassel. Không có lý do đặc biệt thì không được vắng mặt trong “bữa sáng”, thế mà Nguyên Khánh đã nhiều lần vi phạm quy tắc bất thành văn này.

“Cha.” Người đầu tiên lên tiếng chỉ trích cô là Judy, một huyết duệ có vẻ ngoài chỉ khoảng ba tuổi, ngồi bên cạnh Heine.

“Chị Iris lại đến muộn nữa rồi.”

Ngay lập tức lời của cô bé nhận được sự đồng tình từ nhiều huyết duệ khác.

“Đúng vậy.”

“Phải đó.”

“Hôm qua hình như chị ấy cũng không đến.”

Nguyên Khánh hơi ngẩng cao đầu, phớt lờ những lời bàn tán xung quanh mà đi đến vị trí của mình.

“Tôi đến muộn, thưa trưởng thân.” Cô cúi đầu chào Heine, “Tôi vừa hoàn thành một khế ước giữ lời thề, nên tốn một chút thời gian.”

“Ngồi đi.” Với khả năng cảm nhận giữa huyết tộc, Heine tất nhiên biết rõ Nguyên Khánh đã làm gì trong thời gian qua, anh bình tĩnh nhìn cô một cái rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Trong khi không ai hướng dẫn, việc có thể hoàn thành khế ước ngay lần đầu tiên thực hiện là một thành tựu không nhỏ đối với một huyết duệ mới sinh.

Khế ước giữ lời thề.

Judy nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Nguyên Khánh.

Cô ấy chỉ là một huyết duệ mới, làm sao có thể ký kết một khế ước giữ lời thề? Nhìn biểu hiện của cha, dường như ông đã thừa nhận tính xác thực của chuyện này. Huyết duệ không thể nói dối trước mặt cha.

Cô ấy thực sự đã ký kết một khế ước, một khế ước giữ lời thề.

Vậy chìa khóa để cô ấy ký kết khế ước là gì?

Judy suy nghĩ một lúc rồi chuyển ánh nhìn sang Livia, cô hầu gái nhân loại đứng sau lưng Nguyên Khánh.

Một người hầu nhân loại chưa từng thấy trước đây, khế ước mà cô ấy nói đến chính là khế ước giữ bí mật về huyết tộc.

Cha lại đồng ý để cô ấy tìm một người hầu từ bên ngoài dinh thự, thậm chí cho phép cô ấy tự mình hoàn thành khế ước.

Lúc này, Heine, người đang ngồi ở đầu bàn, gõ nhẹ tay lên bàn.

“Chúng ta bắt đầu thôi.”

Judy chợt nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung trước mặt cha. Mặc dù cô đã là một huyết duệ trưởng thành có thể kiểm soát suy nghĩ của mình để cha không nghe thấy, nhưng chỉ cần cha muốn, ông có thể điều khiển cơ thể cô, ra lệnh cho cô nói ra những suy nghĩ vừa rồi…

Judy trở nên hoảng loạn, vội vàng cầm lấy ly trước mặt, giả vờ ăn uống để che đậy sự bối rối của mình.

Còn Nguyên Khánh thì vẫn tập trung vào “bữa sáng” mà bà Souffle đã chuẩn bị cho cô, không để tâm đến những chuyện khác.

Sau bữa sáng, Nguyên Khánh trở về phòng của mình.

Quản gia già Moore, người đã theo sát Heine nhiều năm, tìm đến cô và nói Heine có một số việc cần giải quyết, bảo cô đến gặp anh ở thư phòng sau.

Nguyên Khánh đồng ý, cô chợt nhớ lần trước khi trưởng thân ra ngoài, người anh ám mùi phụ nữ và bia, khiến cô không khỏi thắc mắc.

Trưởng thân cũng cần đến rượu, hoặc phụ nữ sao?

Anh không giống người cần những thứ này để giải tỏa ham muốn.

Trời ạ!

Nguyên Khánh vỗ nhẹ vào mặt mình.

Nghĩ linh tinh cái gì thế không biết.

*

Trên đường đến dinh thự Patch, Heine Cassel đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn về hướng dinh thự Edmond.

“Chủ nhân, ngài phát hiện ra điều gì sao?” Aaron thắc mắc. Trong tầm nhận thức của anh ta, không hề cảm nhận được sự nguy hiểm nào.

“Không có gì.” Heine thu lại ánh mắt.

Chỉ là đứa trẻ ở nhà có những suy nghĩ kỳ lạ.

Khi đến dinh thự của Richard Patch, Heine khẽ động tâm niệm, gió thổi bật chốt cửa, Aaron đẩy cửa bước vào, cả hai lần lượt đi vào căn nhà.

Theo mùi hương, Aaron tìm được phòng ngủ chính của Richard Patch.

Lúc này, hắn đang cuốn lấy một phụ nữ trẻ tuổi.

Heine bước vào phòng khẽ cau mày. Trong nháy mắt, một cơn gió tách hai người họ ra, chiếc chăn bốc lên, che phủ cơ thể người phụ nữ.

“Mặc đồ vào và ra ngoài.” Aaron nói với Richard Patch, người đang trố mắt kinh ngạc.

Là một huyết tộc cấp cao, anh cũng có khả năng áp đảo tinh thần.

Richard Patch đờ đẫn nhặt quần áo dưới đất rồi vội vàng mặc vào và bước ra ngoài.

Ánh mắt Aaron chuyển sang người phụ nữ: “Hãy quên tất cả những gì cô vừa thấy, và ngủ đi.”

Heine biến mất trong làn sương đen, khi xuất hiện lần nữa, anh đã đứng trong phòng khách của dinh thự Richard Patch.

Richard Patch, người đang di chuyển chậm chạp, cũng bước vào.

Vị thân vương huyết tộc nhìn chiếc nhẫn ngọc bích lớn trên ngón tay trỏ phải của hắn qua đôi mắt màu xám.

Đúng là hắn.

“Richard Patch? Giám đốc nhà máy len Patch?”

Richard gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ta có vài câu hỏi muốn hỏi ông.” Heine nói thẳng.

“Ông đã lấy được gì trong căn phòng của Joella?”

Khuôn mặt Richard hiện rõ vẻ bối rối.

“Joella là ai?”

“Người phụ nữ ở quán rượu Tulip.”

Nghe đến từ “Tulip”, Richard tỏ vẻ hiểu ra, khinh bỉ nói: “Ý ngài là con điếm bẩn thỉu đó?”

Hiện tại, Richard đang bị Heine điều khiển, trong tình trạng này, hắn chỉ thể hiện những suy nghĩ trực quan nhất của mình.

Heine coi Joella ở phố Tulip là một phụ nữ đáng kính, vì vậy anh cố tình tránh dùng từ ngữ này, nhưng Richard lại không có ý thức đó, hắn thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

Vị thân vương huyết tộc khẽ nheo mắt, ngón tay anh khẽ động, cơn gió mạnh “chát” một tiếng, đánh Richard ngã xuống đất.

“Đây là một bài học nhỏ.” Heine thu tay lại. “Tiểu thư Joella là một người phụ nữ rất chăm chỉ trong cuộc sống.”

Dù làm nghề bị người khác khinh miệt, nhưng phòng của cô ấy rất sạch sẽ gọn gàng, dưới tủ quần áo là chiếc túi nhỏ chứa tiền cô dành dụm cho tương lai.

Richard bò dậy, trong tình trạng này, hắn không có ý định phản kháng.

“Trả lời câu hỏi của ta.” Heine hạ thấp giọng.

“Một chiếc chìa khóa.” Richard nói. “Tôi đã lấy nó từ tủ quần áo khi tên say rượu đó ngủ.”

Đó là chiếc chìa khóa kho hàng của nhà máy len Edmond.

“Ai sai khiến ngươi?”

“Kerry, Sean Kerry.” Richard cung cấp một cái tên. “Hắn hứa sẽ giúp tôi giành quyền kiểm soát nhà máy len.”

Đây là một thương gia mới nổi ở thành Florence gần đây, có mối quan hệ cạnh tranh với Heine, nhưng trọng tâm phát triển của hắn lại là ở bờ đông và bờ nam.

Nói cách khác, thương gia lão làng Barron Patch, người đã chiếm lĩnh khu vực đông và bờ nam từ lâu, mới là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Kerry.

Vì vậy, hắn đã sử dụng một loại nhựa cây được sản xuất từ khu vực đông và bờ nam để phá hoại hàng hóa của Edmond, rồi đổ tội cho Barron Patch, nhằm gây ra xung đột giữa gia tộc Edmond và Patch, từ đó thu lợi.

Heine liếc nhìn Aaron: “Đi nào, chúng ta gặp vị thương gia mới nổi này.”

Sau khi rời khỏi nhà Richard, Heine và Aaron lần theo mùi hương đến dinh thự của Kerry. Kerry đang ngủ trong phòng. Đột nhiên, hắn bật dậy, làm vợ hắn, người đang ngủ say bên cạnh, cũng tỉnh giấc.

“Anh làm cái quái gì thế?” Người phụ nữ lẩm bẩm, rồi lại quay lưng ngủ tiếp.

Kerry bước xuống giường, khoác lên người một chiếc áo rồi đi về phía thư phòng.

Một ý nghĩ thôi thúc hắn tiến bước.

Đến thư phòng để gặp một vị khách quý.

Heine đứng bên cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.

Thành phố Florence về đêm hoàn toàn khác với sự náo nhiệt ban ngày. Lúc này, anh nghe thấy tiếng nước chảy, tiếng côn trùng rỉ rả, thậm chí cả tiếng thở, tiếng ngáy đều đặn.

Đêm của con người yên tĩnh nhưng tràn đầy sức sống.

Heine sử dụng năng lực để kiểm soát Kerry, khiến hắn tự bước đến thư phòng. Khi nghe tiếng tay vặn nắm cửa, Heine quay lại, đứng ngược sáng, tạo ra một dáng vẻ đầy uy nghiêm, khiến người khác không nhìn rõ gương mặt anh.

Kerry run rẩy, suýt nữa thì quỳ sụp xuống.

Vị thân vương huyết tộc tuấn tú nhìn vị thương gia mới nổi, khuôn mặt anh trầm xuống, không nói lời thừa thãi mà trực tiếp mở miệng:

“Ta đã mất 36372 đồng vàng florin.”

Heine có tiêu chuẩn rất nghiêm ngặt với các con số nên hiếm khi anh đưa ra những con số không chính xác. Và với sự chính xác này, ngoài Heine ra, khó có ai có thể thốt ra con số đó một cách rành rọt.

Anh nhìn Kerry, không quan tâm đến mục đích của hắn. Lý do anh điều tra việc này là để lấy lại lợi ích của mình, cũng để cảnh báo Kerry đừng dùng những thủ đoạn vớ vẩn để nhắm vào gia tộc Edmond.

Heine không muốn gia tộc bị cuốn vào những tranh chấp.

Người thương gia mấp máy môi, miễn cưỡng nói: “Tôi sẽ giao lại công việc kinh doanh ở bờ đông và bờ nam cho ngài.”

Heine nhận được câu trả lời hài lòng khiến đôi mày của anh giãn ra một chút.

“Nhớ lấy. Sáng mai đến nhà máy len Edmond để xử lý thủ tục liên quan.”

Kerry lặp lại: “Sáng mai đến nhà máy len Edmond để xử lý thủ tục liên quan.”

Heine không nán lại lâu, anh vẫn nhớ lời hẹn tối nay với Iris. Sau khi xong việc, anh lập tức biến mất trong màn sương đen.

Rất lâu sau khi anh rời đi, Kerry vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng sự mơ hồ trong mắt hắn dần tan biến.

Vị thương gia mới nổi đứng bên cửa sổ, để lộ một biểu cảm vô cùng phức tạp.

_______

Chú thích 21: Thể chữ Tiên Ti: là kiểu chữ viết thông dụng trong thời kỳ Bắc Ngụy.

Chú thích 22: Có tin đồn rằng ma cà rồng mắc chứng ám ảnh số học nghiêm trọng. Heine cũng như vậy (doge).


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.