* Đầu mùa đông · tháng 11 năm 1337 · ngày
_
Hai người nắm tay nhau, không có viên đá nguyên tội lạnh lẽo trong lòng bàn tay, Nguyên Khánh có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay khô ráo nhưng lạnh lẽo của Heine.
Cô nghĩ Heine cũng cảm thấy như vậy.
Heine muốn cúi đầu xuống, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay khiến anh khẽ rùng mình. Anh cũng nghe thấy trái tim của Judy. Chỉ đến lúc đó anh mới muộn màng nhận ra mình đối xử với Nguyên Khánh không giống với những huyết duệ khác như thế nào.
Cái tên Iris xuất phát từ một câu chuyện thần thoại do mẹ anh kể lại. Đó là sắc thái treo trên bầu trời khi mặt trời chiếu sáng sau cơn mưa. Anh chưa bao giờ thực sự nhìn thấy mặt trời, cũng chưa thấy cầu vồng tuyệt đẹp.
Trong một thời gian dài, tộc nhân đã có tin đồn về ảnh hưởng của huyết duệ đầu tiên đến sự tồn tại của trưởng thân là lớn nhất, nhưng Heine chưa bao giờ quan tâm đến điều đó. Lúc đó Nguyên Khánh còn đang ngủ, đối với anh, cô chỉ là một đứa trẻ bình thường.
Nhưng kể từ khi cô tỉnh dậy, nhiều thứ đã lặng lẽ thay đổi.
Hôm nay, qua góc nhìn của Judy trong viên đá nguyên tội, anh nghĩ về vấn đề này như một người ngoài cuộc.
Anh ngước nhìn chính mình ở giữa chiếc bàn dài, một thân vương huyết tộc đang thay đổi.
Là do huyết thống ảnh hưởng, hay đơn giản là vì ích kỷ.
Heine cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay mình.
Anh, không muốn buông tay.
Loại nhiệt độ này khiến người ta khao khát.
Heine siết chặt tay hơn.
“Em thật đặc biệt.” Giọng anh vẫn lạnh lùng như vậy.
“Đặc biệt.” Nguyên Khánh cụp mắt xuống nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau.
Cô cảm nhận được lực tay của Heine cũng phức tạp không thể giải thích được.
Heine nắm tay Nguyên Khánh, làn sương mù đen bao phủ hai người.
“Cha không còn yêu thương em nữa.” Judy ngồi trong quan tài chơi búp bê thỏ, “Hôm nay ông ấy khiến trách em vì người phụ nữ đó.”
“Khiển trách? Đó không phải là khiển trách đâu, Judy.” Danny đi tới đưa cho Judy một đĩa đồ ăn nhẹ.
Đó là món ăn nhẹ làm từ tiết vịt do chính tay bà Souffle đã nấu.
Judy đẩy ra: “Sao em còn tâm trạng ăn cơm được? Cha có huyết duệ mới! Cô ấy xinh đẹp như vậy, dáng người cũng đẹp.”
Judy nhìn xuống thân hình phẳng lì của mình.
“Em chỉ là một cô bé!”
“Có chuyện gì sao?” Danny nhặt một miếng tiết canh vịt, “Cha đối xử với mọi đứa trẻ như nhau và sẽ không thiên vị bất cứ ai.”
“Nó khác! Danny, chị đã trở thành huyết tộc vào năm mười bảy tuổi. Chị đã là phụ nữ, còn em chỉ là một cô bé.” Judy nhấn mạnh.
“Cô gái nhỏ cũng có ưu điểm của một cô gái nhỏ.” Danny nói: “Em có thể trốn trong vòng tay của cha và làm nũng. Còn chị, em không nghĩ cơ thể này khi làm vậy sẽ rất kì quái sao?” Danny chỉ vào mình.
Cô ấy là một cô gái da trắng chuẩn mực với vóc dáng cao ráo.
“Chị không hiểu đâu.” Judy ôm con thỏ bông, “Em không phải là một đứa trẻ thực sự.”
Nguyên Khánh giơ tay che ngực: “Cô ấy ghen tị với mình, ngoại hình của mình, mình là một phụ nữ trưởng thành, dáng người của mình, vẻ đẹp của mình, hâm mộ mình và trưởng thân…” Nguyên Khánh che miệng lại.
Sinh con đẻ cái.
Đó chẳng phải là kết tinh của một đôi vợ chồng sao? Cô đang nghĩ gì vậy?
Nguyên Khánh thận trọng liếc nhìn Heine.
Heine không trả lời.
Cô thở một hơi dài.
Kể từ khi ý tưởng sinh con đẻ cái xuất hiện trong đầu Judy, nó đã ăn sâu ngày càng sâu hơn, khiến cô không thể nghỉ ngơi thoải mái mỗi ngày được. Cô luôn ngồi xổm trong bóng tối, lặng lẽ quan sát phòng làm việc của Heine.
Ngày hôm đó, tức là sau buổi dạy kèm đầu tiên, cô vẫn quá quẫn trí vì những lời nói huyên thuyên của Kim nên vội vàng rời khỏi thư phòng của Heine, mà điều đó trong đôi mắt luôn nghi kỵ của Judy không khác gì hành động đã quyến rũ trưởng thân.
Đó là lí do tại sao Judy xuất hiện và nói với cô những lời đó.
Ngọn lửa điều thắp sáng ngòi nổ cuối cùng, đó là khung cảnh giữa Heine và Nguyên Khánh tại buổi khiêu vũ.
“Cô ấy chính là Iris của tôi.”
“A — a — a —” Con quạ mắt trắng trên vai Nguyên Khánh kêu lên.
Khung cảnh cứng đờ cùng cảm giác ám muội dần tiêu tán, sương đen tán đi, Nguyên Khánh chậm rãi mở mắt, ý thức đã trở lại trong cơ thể, bàn tay cô vẫn nằm trong tay Heine, trong lòng bàn tay anh vẫn còn hai viên đá nhỏ toát ra vẻ lạnh lẽo.
Nguyên Khánh thu tay lại, Heine cũng chậm rãi mở mắt.
“Tại sao anh lại muốn tôi xem cái này? Bởi vì tôi là huyết duệ đầu tiên của anh?”
“Đây chính là sức mạnh cô nên nắm giữ.” Heine quay người lại, đôi mắt màu xám rơi vào Nguyên Thanh.
Hiệu lực của máu Tử tước còn chưa hoàn toàn tiêu tán, đồng tử của anh cũng không hoàn toàn xám xịt mà phủ một lớp sương với sắc máu mỏng phía trên, khiến việc nhìn thấy càng khó khăn hơn.
“Huyết duệ trực hệ của gia tộc Cassel có năng lực nắm giữ nguyên tội.” Heine cầm hai viên đá nhỏ, nắm lấy tay Nguyên Khánh và đặt chúng vào lòng bàn tay cô.
Nguyên Khánh lặng lẽ nhìn vào những viên đá nhỏ trong lòng bàn tay.
“Đố kỵ, cuồng nộ.” Heine đọc ra hai từ bằng tiếng Latin.
Như thể một câu thần chú kích hoạt lời nguyền, những viên đá phát ra luồng khí lạnh lẽo, Nguyên Khánh chăm chú nhìn phản ứng của chúng.
“Phá hủy chúng đi.” Heine nói.
“Cái gì?” Nguyên Khánh ngạc nhiên, “Vậy cô ấy sẽ thế nào?”
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra.” Heine liếc nhìn Judy.
Nguyên Khánh nhắm mắt lại, mở lòng bàn tay rồi từ từ nắm thành nắm đấm, không cần phải dùng quá nhiều sức, bụi đen từ tay cô đã rơi xuống.
Judy trong quan tài hét lên một tiếng đau đớn, cơ thể cô ấy co giật liên tục.
Nguyên Khánh hoảng hốt nhìn Heine.
Người đàn ông đó dường như đã biết trước mọi thứ sẽ xảy ra, anh đưa tay ra đặt lên nắp quan tài. Một cơn gió nhẹ thổi qua phòng, mang theo một con thỏ bông mới tinh xuất hiện.
Heine cầm lấy con thỏ bông đặt nó bên cạnh Judy rồi cẩn thận lấy ra mảnh vải rách nát từ tay cô.
Anh đóng nắp quan tài lại.
Heine khẽ nói: “Judy sẽ ngủ một thời gian.”
Nguyên Khánh nhìn xuống lòng bàn tay, bụi đen đã tan biến không còn gì sót lại.
“Không phải vì em.” Anh nhìn vào những hoa văn trên nắp quan tài, giọng nói có phần nghẹn ngào.
Nguyên Khánh cảm thấy bối rối trước câu nói vô nghĩa của anh, nhưng sau đó cô nhận ra, anh đang phản bác lời của Kim.
Kim đã nói Judy trở nên như vậy là vì cô, vì cô ấy đố kỵ với cô.
“Trong lòng cô ấy đã có sẵn sự ghen ghét, không phải em thì cũng sẽ là người khác.”
Heine nhìn chằm chằm vào quan tài, thở dài trong màn sương đen bao phủ xung quanh.
“Đi thôi.” Giọng nói nhẹ nhàng tan biến trong căn phòng.
Nguyên Khánh bước vào màn sương đen cùng anh.
Cả hai xuất hiện trong phòng làm việc của Heine, một cuốn sách cổ rơi xuống từ giá sách đã rơi vào tay Nguyên Khánh.
*
Tại một chuồng lừa trong một ngôi làng ngoại ô thành phố Florence.
Ian ngồi dựa vào tường, anh đưa tay quệt máu nơi khóe miệng. Dưới chân anh là con lừa gần chết, mùi máu tươi lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp.
Chuồng lừa cũ nát, những tia nắng yếu ớt xuyên qua các lỗ hổng trên mái, bụi bay lơ lửng, khúc xạ thành ánh sáng bảy màu.
Ian nhắm mắt, ở phần cánh tay bị đứt, hàng loạt mầm thịt trong suốt đang từ từ mọc ra, dần dần chữa lành vết thương.
Một con dơi từ mái chuồng bay xuống đậu trên vai anh.
“Thật là may mắn.”
Ian không còn sức để nói, cũng chẳng còn sức để mở mắt, toàn thân anh mệt mỏi, máu của cả con lừa không thể chữa lành được vết thương của anh.
Anh cần máu người, nhưng hiện tại anh hoàn toàn không còn sức lực để săn mồi.
“Ngươi không thể đợi đến khi trời tối đâu.” Con dơi phát ra vài tiếng, “Nếu trước khi trời tối mà không thể kìm chế sức mạnh của Cassel, ngươi sẽ mất kiểm soát và sau đó sẽ chết.”
“Cái… gì…” Ian mở mắt, cố gắng hết sức để thốt ra một từ từ cổ họng, “Ngươi lừa ta.”
Mắt anh mờ đi, mọi thứ đều bị phủ một lớp sương mù dày.
“Sao có thể gọi là lừa ngươi được?” Con dơi nghiêng đầu, “Ta chỉ nói với ngươi rằng trên người tên huyết tộc nhỏ bé đó có khí tức của nguyên tội, nhưng không bảo ngươi phải đối mặt trực tiếp với thân vương Cassel.”
“Và ta nhớ rõ ràng ta đã nhắc nhở ngươi, trên người cô gái đó có khí tức của hắn.”
“Ngươi đã rút ra nguyên tội.” Ian tràn đầy phẫn nộ, “Ngươi đã tạo ra bức màn bóng tối.”
“Chơi đùa với nguyên tội dưới tay một huyết duệ của dòng họ Cassel là điều vô cùng ngu ngốc.” Con dơi lườm anh với vẻ khinh thường, “Ngươi chẳng còn giá trị gì nữa.”
Con dơi xòe đôi cánh thịt.
“Đợi đã.” Ian gọi nó lại, “Ít nhất hãy nói cho ta biết ta chết dưới tay ai.”
Con dơi quay đầu lại, để lộ hàm răng sắc nhọn.
“Nguyên tội tham lam, nguyên tội cuồng ăn.”
“Kẻ giết ngươi là thân vương của dòng họ Cassel, vị thân vương thực sự của nhà Cassel.”
Ian như thể đã chấp nhận số phận, anh nhắm mắt lại. Con dơi thấy anh không nói gì thêm nữa, liền bay về phía tia nắng hắt nghiêng xuống từ mái nhà. Ngay khi chạm vào ánh sáng, tiếng cháy xèo xèo vang lên, một đống thịt cháy đen rơi xuống đống cỏ dại dưới sàn chuồng lừa.
Ian mở mắt ra.
Không thể chết như thế này. Anh cử động cánh tay đang dần hồi phục, cắn chặt răng, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, cố gắng tạo ra một làn khói đen nhỏ.
Dưới tác động của khói đen, xương và cơ bắp phục hồi nhanh hơn.
Ian cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội, từng bước bò về phía xác con lừa, anh áp môi vào cổ nó, cặp răng nanh nhọn hoắt lại cắm vào da, cố hút từng giọt máu cuối cùng.
Cho đến khi không còn gì để hút, Ian cố dùng lưỡi liếm những giọt máu còn dính trên lông, dù chỉ một giọt cũng có thể là hy vọng sống sót của anh.
Mí mắt anh ngày càng nặng trĩu, thân thể anh đã trở nên tiều tụy, lượng máu ít ỏi trong cơ thể con lừa không đủ để đáp ứng nhu cầu của anh.
Anh ngất đi, ngón tay cào sâu xuống mặt đất, để lại những vết xước rõ rệt.
*
“Kiêu ngạo, cảnh giác sự kiêu căng, phạt nặng cho tội kiêu; đố kỵ, cảnh giác sự ganh ghét, khâu mắt phạt tội; cuồng nộ, cảnh giác sự tức giận, phạt bằng khói đen; lười biếng, cảnh giác sự lười nhác, phạt bằng cách bắt chạy; tham lam, cảnh giác sự tham lam, phạt nằm sấp; cuồng ăn, cảnh giác sự ăn uống vô độ, phạt bằng đói khát; dục vọng, cảnh giác sự ham muốn xác thịt, phạt bằng lửa.”
“Đây là những gì Dante đã ghi lại trong “Thần khúc” về những trải nghiệm của ông tại luyện ngục.” Heine đọc một đoạn thơ dài bằng tiếng Ý. Sau một thời gian học tập, Nguyên Khánh đã có thể hiểu được đại khái ý nghĩa.
“Cho nên, bảy tội lỗi gồm có dục vọng, tham ăn, tham lam, lười biếng, cuồng nộ, đố kỵ và kiêu ngạo.” Heine chuyển sang tiếng Latin, mỗi khi nói đến một từ, anh sẽ kèm theo phần dịch tiếng Anh tương ứng.
Nguyên Khánh nghe thấy hai từ phát âm quen thuộc, đó là từ tiếng Latin của “cuồng nộ” và “đố kỵ”, cũng là hai tội mà Judy đã phạm phải.
“Trong đó, dục vọng là nhẹ nhất, còn kiêu ngạo là nặng nhất.” Heine bổ sung thêm. “Huyết duệ trực hệ của gia tộc Cassel sở hữu khả năng kiểm soát và trục xuất nguyên tội.”
“Lực lượng ẩn chứa trong bảy tội lỗi thường được dùng để làm hài lòng các ác quỷ của địa ngục, nhưng ngoài bảy tội lỗi nhân loại, nỗi sợ hãi, sự tê liệt và thờ ơ cũng là những điều ác quỷ ưa thích.”
Heine mở lòng bàn tay ra, hai viên đá lạnh lẽo xuất hiện trong tay anh.
Nguyên tội tham lam, nguyên tội cuồng ăn.
Heine nheo mắt lại. Đây là những nguyên tội mà Kim đã rút ra từ người Mitchell tóc bạc.
Anh lặng lẽ thu lại hai viên đá nguyên tội, ngẩng đầu nhìn Nguyên Khánh: “Nhớ chưa?”
______
Chú thích 38: “Kiêu ngạo, cảnh giác sự kiêu căng, phạt nặng cho tội kiêu; đố kỵ, cảnh giác sự ganh ghét, khâu mắt phạt tội; cuồng nộ, cảnh giác sự tức giận, phạt bằng khói đen; lười biếng, cảnh giác sự lười nhác, phạt bằng cách bắt chạy; tham lam, cảnh giác sự tham lam, phạt nằm sấp; cuồng ăn, cảnh giác sự ăn uống vô độ, phạt bằng đói khát; dục vọng, cảnh giác sự ham muốn xác thịt, phạt bằng lửa.” Trích dẫn từ “Thần khúc*”
Không ai để ý sao? Thực ra ở đoạn cuối của chương trước có một chi tiết nhỏ ẩn ý đó. Nguyên Khánh đã chuyển từ gọi Heine bằng “Ngài” sang “Anh”.