Năm Tháng Vàng Son - Kiệt Trạch Nhi Du

Chương 35: Công nhân chải len (3)



* Tháng 6 năm 1345· giữa mùa hè · ngày

_

“Edmond?”

Những người vây quanh Heine và chiếc xe ngựa bắt đầu thì thầm với nhau.

“Hắn nói hắn là Edmond, có phải là người mà tôi đang nghĩ tới không?”

“Vị thương nhân hào phóng đó?”

“Sao có thể được? Vị ấy nổi tiếng từ khi tôi còn nhỏ rồi, làm sao lại trẻ như vậy?”

“Ngươi đang nói dối!” Một giọng nữ chói tai chỉ trích Heine, “Một tên nhóc ranh chưa trưởng thành, dám mạo nhận là ngài Edmond?”

“Hắn chắc chắn biết ngài Edmond tốt với chúng ta nên mới giả mạo, định lừa chúng ta để đạt được mục đích.”

“Chắc chắn là vậy rồi, chúng ta chưa bị bọn “béo” lừa đủ sao?”

“Bọn “béo” là những con đỉa hút máu!”

Tiếng hét chói tai của người phụ nữ xé tan những tiếng thì thầm xung quanh, vang vọng trong đêm yên tĩnh nhưng hỗn loạn. Sự phẫn uất bị đè nén, bóc lột bấy lâu đã có chỗ để trút giận. Những người phụ nữ và đàn ông trong nhà máy giơ nắm đấm lao về phía Heine.

Livia đang cùng em gái Lydia rời nhà để đến dinh thự của Edmond đã trông thấy cảnh tượng đó.

Heine đứng giữa đám đông, hoàn toàn lạc lõng.

Anh cố gắng tránh sự phẫn nộ của những công nhân, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bị cuốn vào.

Livia lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Cô vừa nghe em gái kể những công nhân đình công gần đây đã bao vây các dinh thự của bọn “béo” mỗi ngày, gọi chúng là những con đỉa hút máu. Nhưng dinh thự của Edmond lại tránh được sự tấn công nhờ vào danh tiếng tốt đẹp của chủ nhân. Tuy nhiên, đối với hầu hết công nhân, họ chỉ nghe nói về họ Edmond. Có thể có người biết tên Heine, nhưng rất ít ai trong số họ từng gặp mặt thương nhân này.

Dung mạo của Heine không thay đổi suốt hàng ngàn năm, anh luôn giữ vẻ ngoài như một chàng trai trẻ ngoài hai mươi, hoàn toàn khác với hình dung của công nhân về một người đàn ông trung niên đáng kính và hiền hậu.

Không thể trách họ, cái tên Edmond đã lan truyền khắp thành phố từ rất lâu.

Livia nhanh chóng hiểu ra lý do, cô nảy ra một ý tưởng và lớn tiếng gọi: “Ngài Edmond!”

Em gái cô, Lydia, đang bế đứa con mới sinh. Nghe tiếng gọi của chị, Lydia cũng nhìn về phía trung tâm đám đông.

“Ngài Edmond sao lại ở đây?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Không kịp giải thích đâu.” Livia không trả lời. Cô kéo tay em gái, bảo vệ cả cô và đứa bé trong lòng, chen qua đám đông như bức tường thành, vừa đi vừa hét to.

“Ngài Edmond!”

“Ngài Edmond, tôi đã đón được Lydia.”

Biểu cảm trên khuôn mặt Heine khẽ thay đổi, ánh mắt anh dừng lại trên người Livia, ngay lập tức hiểu ý cô.

“Lên xe ngựa đi.” Heine đề nghị.

Livia nhẹ nhàng lắc đầu từ chối. Cô quay sang đám công nhân, nghiêm giọng trách móc: “Các người đang làm gì vậy? Đây là ngài Edmond, không phải đám “béo” mà các người nói.”

Cô liếc nhìn Lydia, và Lydia hiểu ý. Cô bước lên phía trước, ngập ngừng nói: “Tôi… tôi có thể chứng minh. Chồng tôi là Marco.”

Cô ôm đứa con mới sinh trong tay, yếu ớt đứng trước xe ngựa, nói chuyện lắp bắp trước sự chú ý của đám đông. Nói xong, Livia lập tức đứng chắn trước em gái.

Lời nói của Lydia gây ra sự bàn tán trong đám đông.

Người đàn ông dẫn đầu nhìn chằm chằm vào hai chị em Livia và Lydia. Với mái tóc và màu mắt giống nhau, họ trông như được đúc từ cùng một khuôn mẫu.

Anh ta im lặng một lúc, rồi hỏi: “Cô là con gái của tiệm bánh bị nguyền rủa?”

Nói xong, anh ta giơ cao ngọn đuốc, ánh lửa chiếu sáng bóng tối, giúp mọi người nhìn rõ gương mặt của hai chị em.

Ở cuối phố Tiên Ông có một tiệm bánh, gia đình đó có hai cô con gái. Cô em gái đã kết hôn với Marco, một thợ chải len, còn cô chị làm việc tại dinh thự Edmond.

Nhưng vì lời đồn về lời nguyền đáng sợ nên không nhiều người tiếp xúc với hai chị em này. May mắn thay, người đàn ông đứng đầu, Domenico đã từng tham dự lễ cưới của Marco và Lydia nên đã gặp người phụ nữ trẻ này. Anh ta giơ cao ngọn đuốc lên chính là vì đã nhận ra Lydia, muốn mọi người nhìn rõ cô hơn.

“Tôi đã thấy cô ấy!” Như dự đoán, trong đám đông vang lên một tiếng hét. “Cô ấy giống như là con gái nhà tiệm bánh ấy.”

“Tôi không biết nữa, nghe nói gia đình đó bị nguyền rủa, chúng tôi không dám lại gần.”

“Marco từng nói với tôi, anh ta vừa mới lên chức làm cha, vợ anh ta sinh cho anh một đứa con gái.”

“Domenico, anh từng gặp vợ của Marco đúng không?” Có người hỏi Domenico. “Có phải là cô ấy không?”

Domenico đáp: “Giống như vậy.”

Lydia nghe đến cái tên này, sắc mặt hơi thay đổi, cô nhìn lên người đàn ông dẫn đầu. “Bạn thân của Marco trong nhà máy, Domenico đúng không? Tôi đã gặp anh.”

Vì danh tiếng không tốt của gia đình, Lydia rất khó tìm được một người chồng tốt. Dù sau này gặp được Marco, đám cưới của họ vẫn rất đơn giản và không mời quá nhiều người. Nhưng người đàn ông cao lớn tên Domenico này là một trong số ít bạn bè của Marco được mời.

Domenico cười nhẹ, nhìn sang Livia: “Vậy chắc cô là chị của vợ Marco, cô hầu gái thân cận của phu nhân Edmond làm việc tại dinh thự Edmond.”

Livia phản ứng lại trước câu “phu nhân Edmond” trong lời nói của anh ta, cẩn thận nhìn sang Heine.

Heine khẽ gật đầu, ngầm cho phép cô tiếp tục.

Livia thở phào: “Đúng vậy. Tôi cũng có thể chứng minh. Đây chính là chủ nhân của dinh thự Edmond, ngài Heine Edmond đến từ Anh Quốc.”

Livia không quan tâm đến phản ứng của đám đông, cô quay lại, nhìn quanh và nghiêm nghị nói: “Bây giờ, tôi cần các người xin lỗi vì hành động của mình.”

Heine vẫn đứng thẳng, đôi mắt xám lặng lẽ không gợn sóng.

Domenico phản ứng đầu tiên, cúi đầu xin lỗi Heine, làm gương cho những người khác. Những người còn lại nhìn nhau rồi cũng lần lượt cúi đầu trước Heine.

“Đúng rồi, ngài ấy đã bảo người đánh xe trốn vào trong xe ngựa, còn mình thì bước ra đối mặt. Làm gì có “béo” nào làm chuyện như vậy? Bọn chúng đều coi chúng ta không phải con người.”

“Ngài ấy thực sự là ngài Edmond.”

“Cảm ơn ngài Edmond.”

“Ca ngợi ngài, ngài Edmond.”

Heine liếc nhìn Livia, rồi chuyển ánh mắt sang Lydia đang bế con.

“Hai người lên xe đi.” Anh nói với hai chị em, rồi quay sang Domênico: “Ta hiểu yêu cầu của các anh, nhưng rất tiếc, những gì ta có thể làm có giới hạn. Tạm thời, Marco sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu các anh còn tiếp tục tụ tập như thế này, không chỉ Medici mà cả các thương nhân khác trong thành phố cũng sẽ không để yên cho các anh.”

Đó là câu dài nhất mà Heine nói trong đêm nay.

Domenico hiểu ý, cúi đầu cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn ngài, những đóng góp của ngài cho chúng tôi sẽ được tất cả công nhân trong thành phố ghi nhớ.”

“Không cần.” Heine đáp. “Ta chỉ không muốn thấy mạng người bị mất đi.”

“Việc gì cần làm, làm thế nào cho có hiệu quả, điều gì vô dụng, điều gì cần tránh, anh nên suy nghĩ kỹ.” Heine nói với Domenico, “Đừng làm những điều vô ích, không đáng phải hy sinh vô ích.”

Người đàn ông đứng đầu không ngừng gật đầu, anh ta hiểu được lời gợi ý của Heine.

“Cảm ơn ngài.”

“Ừ.”

Người đánh xe quay trở lại chỗ của mình.

Heine lên xe, Lydia và Livia ngồi đối diện anh.

“Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?” Lydia nghe những lời Heine nói với Domenico nhưng vẫn lo lắng không yên.

“Không nguy hiểm tính mạng.” Heine trả lời. “Nhưng chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”

Lydia vừa thở phào lại căng thẳng ngay sau đó, Livia ở bên cạnh an ủi cô.

Heine nhìn Livia, “Iris đã cho phép cô ra ngoài?”

“Đúng vậy.” Livia trả lời nhưng chỉ nói ngắn gọn như vậy, không nói thêm gì nữa.

Heine hiểu sự lo ngại của cô nên không hỏi thêm, xe ngựa chìm vào im lặng.

Khi đến dinh thự Edmond, Heine gọi Souffle sắp xếp phòng cho Lydia. Trước khi Marco được thả, rất khó để đảm bảo những người thuộc tầng lớp thượng lưu khác sẽ không gây rắc rối, nên vì lý do an toàn, Edmond có thể tạm thời bảo vệ mẹ con họ.

Nhưng sau đó xử lý thế nào thì Heine cần cân nhắc thêm.

Nếu anh can thiệp quá mức, không ai có thể nói trước điều này sẽ ảnh hưởng ra sao đến gia tộc Cassel.

*

Ian mang theo thỏ và gà rừng đã lang thang trong rừng. Sau khi hút máu, anh đã phục hồi phần nào sức mạnh, có thể nghe rõ tiếng khóc nức nở từ chiếc xe ngựa không xa.

Con thỏ và gà rừng trên tay như nặng thêm, vị huyết tộc tuấn tú cúi xuống nhìn mấy con vật trong tay, định ném chúng đi, nhưng tai con thỏ và cổ con gà như bị dán keo mà bám chặt lấy tay anh.

“Chết tiệt.” Vị tư tước huyết tộc thanh lịch không kìm được bật ra một câu chửi thề thô tục mà bình thường anh tuyệt đối không nói.

Lily Fox, người phụ nữ dựa vào vũ khí thánh và bùa hộ mệnh, đã xích anh như một con chó bên cạnh suốt tám năm qua bằng xích bạc.

Ian siết chặt nắm tay, âm thầm thề với tổ tiên rằng sẽ bắt cô ta trả giá, nhưng chưa phải bây giờ.

Anh đưa tay sờ vào chiếc vòng cổ bạc chưa được tháo ra, cảm giác nóng bỏng ăn mòn da thịt. Nỗi đau này phải được ghi nhớ, để trả lại tất cả cho kẻ lưu đày đáng bị nung dưới ánh mặt trời hàng nghìn lần.

Ian nhắm mắt lại, thân hình anh tan thành những làn khói đen và biến mất tại chỗ.

Những làn khói tụ lại bên cạnh chiếc xe ngựa, anh đặt con thỏ và gà rừng lên thành xe, đưa tay gõ nhẹ vào tấm ván gỗ tạo ra tiếng động trầm đục.

Sau đó, hơi thở của Ian hoàn toàn biến mất.

Anh phải nhanh chóng tìm được quyền trượng Orvitz trước kẻ lưu đày, chỉ có như vậy anh mới có đủ sức mạnh để trả thù.

Nhưng lời đồn nói quyền trượng Orvitz, biểu tượng của sức mạnh tối cao của tổ tiên, chỉ có hậu duệ trực hệ của gia tộc Cassel mới có thể sử dụng.

Chẳng lẽ thật sự phải cầu xin Heine Orvitz Cassel sao?

______

Chú thích 43: Marco và Domenico là hai lãnh đạo trong cuộc khởi nghĩa của công nhân chải len trong lịch sử.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.