*Tháng Bảy 1337· giữa mùa hè· ngày và đêm
_
Nguyên Khánh đã rời đi, hoặc có thể gọi cô là Iris. Nhưng lúc này, Heine không có tâm trạng suy nghĩ về cái tên.
Anh cảm nhận được cơn giận vô danh đến từ Kim.
Đây là lần đầu tiên sau 805 năm, anh lại cảm nhận được sự tồn tại của Kim.
Tức giận.
Cảm xúc của Kim.
Heine nhấc cây đèn cầy lên rồi rời khỏi thư phòng. Cánh cửa tự động khép lại sau lưng anh.
Kim đã trở lại.
Tuy nhiên…
Heine đứng bên lan can nhìn xuống. Không có ai ở đó, nhưng đây là dinh thự Edmond vào ban ngày, vào ban đêm, nơi này sẽ là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Tay anh siết chặt cây đèn khi Heine hồi tưởng lại những đêm thuộc về họ.
Không thể để Kim một lần nữa phá hoại cuộc sống yên bình của họ.
*
Bà Souffle dường như đã đợi sẵn bên ngoài cửa. Khi Nguyên Khánh bước ra khỏi thư phòng, bà liền tiến đến ngay.
Nguyên Khánh miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Tiểu thư Iris.” Bà ấy đổi cách xưng hô.
Đôi mắt Nguyên Khánh thoáng lóe lên: “Bà Souffle, sao bà biết?”
Bà Souffle mỉm cười: “Cái này cô không biết rồi phải không? Đây là năng lực của huyết tộc cấp cao. Chủ nhân đã thông báo cho tôi thông qua một cách đặc biệt. Khi những người khác tỉnh dậy, họ cũng sẽ biết về cô.”
“Từ hôm nay, trong dinh thự Edmond sẽ có thêm một vị tiểu thư quý tộc đến từ nước Anh.”
Nguyên Khánh đầy vẻ nghi hoặc.
“Được rồi, được rồi.” Bà Souffle dẫn cô đi, “Tiểu thư Iris, cô còn phải học rất nhiều thứ. Nhưng không phải bây giờ. Lúc này, mặt trời bên ngoài đang lên cao. Nếu không trở về quan tài của cô để nghỉ ngơi, cơ thể sẽ bị ảnh hưởng xấu đấy.”
Bà thậm chí không giải thích những lời mình vừa nói mà chỉ dẫn Nguyên Khánh đến tầng cao nhất của dinh thự Edmond.
Dừng trước một cánh cửa, bà Souffle ngừng bước.
Nguyên Khánh nhận ra nơi này. Một lúc trước, cô vừa tỉnh dậy từ căn phòng này.
Bà Souffle đã đưa cô ra khỏi đây, và bây giờ lại dẫn cô trở về.
“Bà Souffle,” Nguyên Khánh gọi bà quản gia, “Tôi thực sự phải nghỉ ngơi trong quan tài sao?”
Bà Souffle nhận ra sự lo lắng của cô. Mỗi đứa trẻ không tự nguyện trở thành huyết tộc đều có nỗi lo này, bà ấy cũng từng như vậy.
“Đúng vậy.” Nghĩ đến trải nghiệm của mình trước đây, bà Souffle kiên nhẫn giải thích cho Nguyên Khánh.
“”Trẻ sơ sinh” vô cùng mong manh. Những người không thuộc về thế giới như chúng ta cần quan tài, một vật trung gian kết nối với các linh hồn chết, để cách ly khỏi hơi thở của sự sống.”
“Vì vậy, tiểu thư Iris, cô cần một chiếc quan tài, và chiếc quan tài trong phòng này rất hợp với cô. Nó đã đồng hành cùng cô rất lâu rồi.”
Có vẻ như bà Souffle cũng biết về việc Nguyên Khánh đã ngủ suốt tám trăm năm.
Tuy nhiên, câu nói “quan tài rất hợp với cô” thật sự khiến người ta khó chịu.
Nguyên Khánh thở dài, đẩy cửa bước vào.
Căn phòng đã được dọn dẹp, thêm vài món đồ nội thất, nhưng chiếc quan tài vẫn nằm ở vị trí nổi bật nhất. Nó đã được dựng thẳng lại.
Nguyên Khánh quay đầu, bà Souffle đứng ở cửa mỉm cười động viên cô.
Nguyên Khánh hít một hơi thật sâu, quay đầu bước đến chỗ quan tài.
Chính cô cũng không nhận ra, trong quãng đường chỉ vài mét đó, con người Nguyên Khánh đang từ từ ngủ yên, trong khi huyết tộc Iris lặng lẽ tỉnh dậy.
*
Khi tia nắng cuối cùng biến mất bên bờ sông, dinh thự Edmond, sau một ngày yên tĩnh, phát ra những tiếng kêu khe khẽ của cánh cửa gỗ cọ xát.
Trong một căn phòng của người hầu, một nữ hầu trẻ đốt ngọn nến, ánh sáng ấm áp tỏa ra chiếu sáng cả căn phòng.
Cô cầm chiếc chân nến tiến đến bên giường, đặt nó lên chiếc tủ cạnh giường và nhẹ nhàng đánh thức người bạn của mình.
Ngọn nến thứ nhất được đốt lên, rồi ngọn nến thứ hai. Các nữ hầu trong phòng lần lượt thức dậy.
Khi bà Souffle bước ra từ phòng của mình, ở dưới lầu, một hàng dài các nữ hầu đã đứng ngay ngắn.
Sau khi bà Souffle đã nói chuyện với họ theo thường lệ, công việc trong ngày mới bắt đầu.
Tuy nhiên, lần này bà không sắp xếp công việc ngay lập tức.
“Mọi người,” Bà Souffle, người luôn mang nụ cười trên môi, giờ trở nên nghiêm túc, “Trong căn phòng trên tầng cao nhất, có một tiểu thư cao quý vừa chuyển vào.”
“Tôi cần chọn một người trong số các cô làm hầu gái thân cận của tiểu thư ấy.”
“Tất nhiên, điều này cần phải thông qua một bài kiểm tra.” Ánh mắt bà Souffle lướt qua tất cả các nữ hầu. “Tôi sẽ theo dõi các cô trong tuần tới, và tối thứ Hai tuần sau, tôi sẽ chọn người xuất sắc nhất để trở thành hầu gái của tiểu thư.”
Cuối cùng, bà thêm vào: “Hầu gái thân cận sẽ được nhân đôi tiền lương.”
“Được rồi, bắt đầu công việc của hôm nay thôi.” Nói xong, bà cầm lấy váy, bước về phía bếp trong ánh mắt kinh ngạc của các nữ hầu.
Lời nhắc của ông Tor già đã đánh thức bà.
Bà có thể trổ tài trước mặt tiểu thư Iris. Ngoài các nữ hầu và nam hầu, bà là người duy nhất trong căn nhà này cần thức ăn của con người.
“Trẻ sơ sinh” cần ăn một lượng thực phẩm của con người để duy trì năng lượng cho cơ thể trước khi hoàn toàn biến đổi thành huyết tộc.
Và điều này là sở trường của bà Souffle.
Bà từng là đầu bếp giỏi nhất trong lâu đài của Henry I.
Bà Souffle rửa tay sạch sẽ rồi cầm lấy con dao làm bếp. Theo yêu cầu của bà, ông Tor đã chuẩn bị một miếng thịt bò hảo hạng.
Bà Souffle ước lượng và cắt ra một miếng nhỏ, phần còn lại bà dùng khả năng của mình để đông lạnh.
Mỗi huyết tộc trên hai trăm tuổi đều sở hữu một năng lực đặc biệt.
Của bà Souffle là biến nước thành băng, một năng lực khá phổ biến trong giới huyết tộc, nhưng rất hữu ích.
Đặc biệt là trong mùa hè nóng bức, các huyết tộc rất ghét cái nóng của mùa hè.
Lúc này, khả năng biến nước thành băng của bà có thể mang lại cho họ một môi trường mát mẻ dễ chịu.
*
Nguyên Khánh mở mắt. Cô bối rối một lúc rồi mới nhớ ra mình đang nằm trong một chiếc quan tài.
Trên nắp gỗ được phủ một tấm đệm dày để không làm người ta cảm thấy cứng ngắc.
Trước đó không có, là sau khi dọn phòng họ mới thêm vào.
Nguyên Khánh giơ tay đẩy nắp quan tài đang khép kín, chiếc nắp tự động mở ra.
Cô ngẩn người một chút, rồi nhanh chóng nhận ra đây là một năng lực đặc biệt của huyết tộc.
Vẫn chưa quen với thân phận mới, còn rất nhiều điều cô chưa rõ, có lẽ cô có thể hỏi bà Souffle.
Nguyên Khánh bước ra khỏi quan tài, cảm nhận sự mềm mại của tấm thảm dưới chân, cô lại ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống.
Hóa ra, đến giờ cô vẫn đi chân trần.
Không hề cảm thấy gì cả. Huyết tộc mới sinh mỉm cười nhẹ rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
“Tiểu thư, buổi tối tốt lành.”
Trước cửa, một nữ hầu trẻ đợi sẵn. “Bà Souffle bảo tôi đưa cô đi dùng bữa.”
Nữ hầu nói bằng tiếng Anh, là sự sắp xếp đặc biệt của bà Souffle.
Nguyên Khánh cúi xuống nhìn quần áo trên người mình, “Cô có thể chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo không? Và một đôi giày nữa.” Cô nói, “Nếu được, tôi cũng muốn tắm một cái.”
Nữ hầu ghi lại từng yêu cầu một.
“Xin tiểu thư đợi một chút.” Nói xong, cô vẫy tay gọi một nữ hầu khác đang đứng đợi gần đó, nhanh chóng dùng tiếng Ý truyền đạt lại yêu cầu của Nguyên Khánh.
Nữ hầu kia gật đầu và chạy xuống lầu.
“Đây là sự thiếu sót của chúng tôi.” Nữ hầu biết tiếng Anh nói với Nguyên Khánh với vẻ áy náy, “Xin cô đợi một chút, tiểu thư Iris.”
Nguyên Khánh gật đầu. Ở Cửu Hoa điện, cô cũng không để ý nhiều đến những thứ này, chỉ là mẫu phi cô thường bảo người hầu cũng cần phải được uốn nắn.
Cô nhớ mẫu phi.
Ký ức cuối cùng là lễ tế của mẫu phi, nhưng thực tế thì cô đã mất đi một phần ký ức. Giờ đây, cô đang ở một vùng đất xa lạ, cách tám trăm năm, những người xung quanh chẳng có ai giống như cô cả.
Nguyên Khánh thầm thở dài trong lòng.
Khi từ phòng tối bước ra, Heine dừng lại vì nghe thấy một tiếng thở dài.
Heine nhíu mày, đôi mắt xám nâng lên một chút, nhìn về phía phát ra tiếng thở dài.
Chỉ nhìn một cái, anh đã rút ánh mắt lại.
Tình hình này chỉ là tạm thời, chỉ cần vượt qua giai đoạn “trẻ sơ sinh”, cô sẽ có thể kiểm soát cảm xúc của mình.
Nếu không, một thân vương huyết tộc với nhiều con cháu như Heine sẽ bị tiếng lòng của đứa con mình làm rối loạn tâm trí.
Đối với một thân vương huyết tộc, người dẫn dắt một dòng huyết duệ, việc rối loạn tâm trí có thể dễ dàng dẫn đến sai lầm. Vì vậy, thông thường, thân vương huyết tộc sẽ không trực tiếp chuyển đổi “trẻ sơ sinh”, cũng không cho phép ân sủng đầu tiên.
Heine là một trường hợp đặc biệt.
Với lòng thấu hiểu, Heine xoa nhẹ giữa trán, tiếng thở dài vang vọng trong không gian. Nhưng ngay cả anh, lần cuối cùng chuyển đổi trẻ sơ sinh cũng đã hơn mười năm trước.
Heine rời khỏi phòng và hướng về phía nhà ăn.
Ánh nến ấm áp chiếu sáng ngôi nhà lớn, Heine bước xuống cầu thang, các nam nữ hầu dừng bước, tỏ lòng kính trọng với anh.
Heine cũng gật đầu chào từng người.
Đó cũng là điều khiến anh được tôn trọng; Heine không bao giờ kiêu ngạo vì là thân vương huyết tộc.
Mỗi đêm, khi lâu đài thắp nến, anh đều bước ra khỏi phòng, cùng mọi người trong lâu đài dùng bữa sáng.
— Bữa sáng của huyết tộc.
Nhà ăn của dinh thự Edmond có ba chiếc bàn dài, mỗi bàn có thể chứa 42 người cùng ăn.
Heine đến bên chiếc bàn giữa, vị trí chính giữa là chỗ ngồi của anh.
Không lâu sau khi ngồi xuống, một nhóm trẻ em do lão quản gia Moore dẫn đầu bước ra từ phòng, ngồi vào vị trí của họ. Chúng có bộ dáng của những đứa trẻ khoảng mười sáu, mười bảy, những đứa nhỏ hơn chỉ khoảng sáu, bảy tuổi.
Tất cả đều là huyết tộc, và đều là con của Heine.
Chúng là những đứa trẻ nhân loại mà anh đã cứu giúp trong suốt thời gian dài.
Số lượng thực tế có lẽ còn nhiều hơn, trong những năm qua, anh đã đi qua nhiều nơi, giúp đỡ nhiều người. Một phần trong số họ đã chọn trở thành huyết tộc, trong khi nhiều người khác chọn sống một cuộc sống bình dị và hạnh phúc cho đến khi chào đón cái chết.
Heine tôn trọng mỗi sự lựa chọn của mọi người.
Tuy nhiên, trong số những đứa trẻ này cũng có nhiều trường hợp đặc biệt.
Ví dụ như một cô bé ba tuổi. Cô bé là đứa trẻ mà Heine đã nhặt được trong một lần nạn đói. Khi đó, anh không có thức ăn gì cho con người, trong khi đứa trẻ cũng không thể chờ anh đi tìm thức ăn.
Vì vậy, Heine đã chuyển đổi cô bé, ban cho cô ân sủng đầu tiên, biến cô thành huyết tộc, chọn cho cô một cuộc sống vĩnh hằng.
Đó đã là nhiều năm trước, cô bé chỉ trông như ba tuổi, nhưng tuổi huyết tộc của Judy thậm chí còn không thua kém Souffle bao nhiêu.
Judy ngồi ở vị trí bên trái gần Heine, cô nhìn vào chiếc ghế thêm ở phía đối diện rồi quay đầu nhìn về phía Heine.
“Cha ơi.”
Giọng nói của cô non nớt, nhưng biểu cảm lại không giống như một đứa trẻ.
“Có thêm một người bạn đồng hành.”
“Là em trai hay em gái vậy?” Judy hỏi Heine.
Heine nghiêng đầu nhìn Judy, anh cảm nhận ánh mắt của mọi người đều hướng về phía này, họ đều tò mò về câu hỏi này.
Người ngồi ở vị trí bên tay phải của thân vương chắc chắn là một nhân vật phi thường.
“Là chị gái.” Heine bình tĩnh nhìn Judy, ánh mắt lại chuyển sang mọi người, “Là chị gái của các con.”
Biểu cảm của Judy đột ngột thay đổi.
Chị gái của tất cả mọi người, thì chỉ có một khả năng — người phụ nữ đã ngủ say trong chiếc quan tài ở tầng trên suốt nhiều năm.
Judy không tự giác nhìn về phía cầu thang.
Một hình bóng trong chiếc váy dài phức tạp bước xuống từ cầu thang.
Dưới ánh nến mờ ảo, cô gái từ dị quốc hơi ngẩng đầu, lộ ra vẻ kiêu hãnh bẩm sinh, chiếc váy vừa vặn tôn lên đường cong cơ thể.
Đôi mắt đen như màn đêm phản chiếu ánh nến, chậm rãi bước về phía mọi người, như một vị thần vừa rơi xuống trần gian.
“Iris.”
Heine nhẹ nhàng lùi lại và gọi tên cô.
_________
Chú thích 14: Henry I, vị vua thứ ba của Anh trong triều đại Norman (02/08/1100 – 1/12/1135), được mệnh danh là “Henry thông thái”.
Chú thích 15: Cửu Hoa điện, cung điện nơi mẫu phi của Nguyên Khánh sinh sống. Trước khi làm lễ cài trâm, Công chúa An Lạc Nguyên Khánh đã sống tại đây. Tên cung điện xuất phát từ “Lạc Dương Cung Điện Lục”. Tuy nhiên, không tìm thấy niên đại cụ thể nên phần này có chút hư cấu.
Chú thích 16: Trong hoàn cảnh bình thường, hậu duệ sẽ gọi người chuyển hóa mình là cha. Trường hợp của A Khánh là đặc biệt.