Tưởng Ti Tầm phát hiện, kể từ khi Tưởng Thịnh Hòa bước vào phòng bệnh, rõ ràng Lạc Kỳ kiệm lời hơn, anh ta biết trước kia cô đã sợ ông chủ Tưởng Thịnh Hòa.
“Đi thôi, đi ra bên ngoài uống một ly đi.” Anh ấy ra hiệu cho Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa không nói có đi hay không, lại ăn một miếng dưa hấu nhỏ nữa.
Tưởng Ti Tầm buông ly nước xuống, “Lạc Kỳ, khổ cực cho em ở lại trò chuyện với mẹ anh rồi.”
Lạc Kỳ cười cười, “Khách sáo rồi. Chuyện em nên làm mà.”
Lúc Tưởng Thịnh Hòa vừa vào phòng bệnh, cô đã mong chờ anh có thể mau chóng rời đi. Anh ở đây, cả người cô không được tự nhiên.
Không ai muốn sau khi tan làm sẽ gặp ông chủ cả.
Sao Tưởng Thịnh Hòa không nghĩ ra chứ, anh cách xa mấy bước, người mà bản thân một lòng nhớ mong giờ phút này đang thầm oán trách anh.
Ăn xong miếng dưa hấu thứ hai, anh và Tưởng Ti Tầm cùng rời khỏi phòng bệnh.
“Đi đâu?” Tưởng Ti Tầm hỏi.
Tưởng Thịnh Hòa không sao cả: “Đâu cũng được.”
“Nếu không thì đi bar nhé?” Tưởng Ti Tầm lại thấy không ổn, “Mẹ anh còn nằm viện, đi bar để quẫy thì chúng ta bị mắng bất hiếu mất. Tìm một quán ăn gia đình đặc sắc đi.”
Anh ở nước ngoài, thứ nhớ nhất không phải người nhà mà là món xào nổi tiếng ở khắp nơi trong nước.
“Em lái xe đi. Em quen thuộc đường đi hơn anh.” Anh ấy đưa chìa khóa xe cho Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa không nhận lấy, “Để tài xế lái.”
“Để tài xế lái cũng được, vậy hai ta phải có một người phải nằm bò trên nóc xe.”
Lúc này Tưởng Thịnh Hòa mới nhìn thấy ký hiệu của chìa khóa xe, là xe thể thao, “Xe của Tần Mặc Lĩnh ư?”
“Ừm.”
Tưởng Ti Tầm không có xe ở trong nước, mỗi lần về nước không phải lái xe của Tưởng Thịnh Hòa thì chính là lái xe của Tần Mặc Lĩnh. Anh và Tần Mặc Lĩnh thân quen như vậy là bởi vì Tưởng Thịnh Hòa.
Tần Mặc Lĩnh là bạn học của Tưởng Thịnh Hòa, từ nhà trẻ đến tiểu học đều là cùng lớp, từ nhỏ đã ném nồi lẫn nhau, một mình gây chuyện thì tuyệt đối sẽ kéo một người khác xuống nước.
Tần Mặc Lĩnh còn là một đại cổ đông khác của Tư bản Viễn Duy, một phần ba tiền vốn của Viễn Duy cũng đến từ anh ấy.
Trên đường đi, Tưởng Ti Tầm định vị địa chỉ của quán ăn tư nhân rồi gửi cho Tần Mặc Lĩnh, [ Cùng nhau đi. ]
Tin nhắn được gửi đi xong, anh trò chuyện với Tưởng Thịnh Hòa: “Nghe nói gần đây Tần Mặc Lĩnh cũng bị trong nhà sắp xếp xem mắt.”
Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm đèn tín hiệu trước mặt, “Vậy không đúng lúc sao, các anh trao đổi một chút chuyện tâm đắc đi.”
Tưởng Ti Tầm chống cằm, không không chấp nhặt với anh, thuận theo lời nói của anh mà nói: “Đúng là có dự này định.”
Anh đột nhiên nghĩ đến, “Trước đó hỏi em đấy, sao không trả lời?”
Tưởng Thịnh Hòa thờ ơ: “Cái gì?”
Tưởng Ti Tầm dằn lòng mà nhắc nhở anh: “Ở trong phòng bệnh hỏi em đấy.”
Vấn đề anh hỏi lúc ở trong phòng bệnh, có bao giờ nghĩ đến sẽ giành lấy Lạc Kỳ hay không.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
Giọng điệu này chính là đã từng nghĩ đến sẽ giành lấy rồi.
“Nếu em chưa từng nghĩ đến bao giờ, thì anh sẽ xúi giục em đi giành, dù sao thì anh cũng không có nhiều cảm giác đạo đức cho lắm.”
Còn từng nghĩ đến thì thôi.
Còn về việc muốn giành lấy mà vì sao lại không giành lấy, Tưởng Ti Tầm không cần hỏi thì cũng biết Bùi Thời Tiêu chưa cho cơ hội.
Phàm là Bùi Thời Tiêu không tốt với Lạc Kỳ, Lạc Kỳ sống không vui vẻ, thì Tưởng Thịnh Hòa cũng sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để chia rẽ bọn họ. Nhưng Bùi Thời Tiêu một lòng với Lạc Kỳ, lại hành xử mà không thể bắt bẻ được.
Đại khái Tưởng Thịnh Hòa chỉ nghĩ tới cướp người vào lúc không cam lòng và khó chịu thôi.
Lần này Tưởng Ti Tầm về nước mới biết Lạc Kỳ đã đính hôn, ngày cưới cũng đã được quyết định là tháng mười hai.
“Sang năm có dự định gì?” Anh thử dò xét.
Tưởng Thịnh Hòa nheo mắt nhìn anh, “Sợ em nghĩ quẫn sao? Không đến mức đó.”
Lạc Kỳ kết hôn, anh đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Căn cứ vào tình cảm giữa cô và Bùi Thời Tiêu, kết hôn chẳng qua là chuyện sớm muộn.
Tưởng Ti Tầm tự nhạo báng: “Là anh lo bò trắng răng thôi.”
Tưởng Thịnh Hòa nói tới dự định sang năm, tất nhiên không phải là trong tình cảm, “Bệnh viện điều trị Viễn Duy có đối thủ cạnh tranh tiềm tàng, công ty kia phát triển nhanh mạnh. Có uy hiếp đối với Viễn Duy, không thể giữ lại nữa.”
Bệnh viện khoa học kỹ thuật điều trị Viễn Duy là công ty chi nhánh thuộc sở hữu toàn phần của Tập đoàn Viễn Duy, kinh doanh cốt lõi là in ấn 3D, chủ yếu nhắm vào khoa chỉnh hình và lĩnh vực khoang miệng.
Tưởng Ti Tầm đồng tình: “Vậy thì thu mua đi.”
Không lâu sau, xe thể thao dừng ở mảnh sân của quán ăn tư nhân.
Tần Mặc Lĩnh đã ở trong phòng bao, đã gọi hai món ăn, đang thong thả ăn một mình.
Tưởng Ti Tầm: “… Cậu không thấy ngại hả? Người ta chưa tới đủ mà cậu đã ăn rồi?”
Tưởng Thịnh Hòa đã sớm thấy nhiều nên không lạ nữa, kéo chiếc ghế ngồi xuống.
Tần Mặc Lĩnh nâng mí mắt, “Tôi có gì ngại chứ?” Anh đã đánh bài suốt một đêm, buổi sáng sáu giờ mới đi ngủ, ngủ một giấc đến buổi chiều, đây là bữa cơm thứ nhất của hôm nay.
Tưởng Thịnh Hòa cầm máy tính bảng có thực đơn trên bàn lên đọc, đã vài ngày không đến, quán ăn tư nhân đã đổi mới thực đơn, đổi mới món ăn.
Tưởng Ti Tầm không ngồi xuống, đi tới bên cửa sổ rồi mở cửa sổ hút thuốc.
Xuống máy bay thì bị cậu Tư xách đi xem mắt, xem mắt xong thì vội chạy đến bệnh viện, đã một ngày trời không tìm thấy cơ hội hút điếu thuốc.
Châm lửa điếu thuốc, anh khá có hứng thú hỏi Tần Mặc Lĩnh: “Nghe nói tháng này cậu có buổi xem mắt?”
Tần Mặc Lĩnh: “Tháng nào tôi không có chứ?”
Tưởng Ti Tầm cười ha ha.
Lời nói của Tần Mặc Lĩnh cũng không khoa trương, trong nhà như không biết mệt mà sắp xếp buổi xem mắt cho anh, anh không đi một lần nào cả, bản thân cũng đã quên mất đã cho bao nhiêu đối tượng xem mắt leo câu.
Liên hôn môn đăng hộ đối cũng là một chữ lợi mà thôi, vô nghĩa lắm.
Hút xong một điếu thuốc, Tưởng Thịnh Hòa còn đang xem thực đơn.
Tưởng Ti Tầm chau mày, “Trong thực đơn có thể nhìn ra vàng ư?”
Tưởng Thịnh Hòa như thể không nghe thấy, không tiếp lời.
Tưởng Ti Tầm chậm rãi phun một hớp khói ra, diệt tàn thuốc rồi đi qua, quét mắt thực đơn, rốt cuộc biết vì sao Tưởng Thịnh Hòa có hứng thú với thực đơn, “Có món ăn đặc sắc của Thành phố Tô?”
“Ừm.” Tưởng Thịnh Hòa chọn mấy món ăn trong thực đơn, buông máy tính bảng xuống.
Tưởng Ti Tầm ngồi xuống, nhìn chằm chằm em họ nửa khắc, “Mang một phần cho Lạc Kỳ à?”
“Không cần.” Tưởng Thịnh Hòa nhắc nhở Tưởng Ti Tầm cũng là cảnh cáo bản thân, “Cô ấy sắp kết hôn rồi, làm phiền cô ấy thì không thích hợp.”
“Được, hiểu rồi.” Chỉ có trong chuyện của Lạc Kỳ, Tưởng Ti Tầm trước giờ không đùa giỡn dù chỉ nửa phần, Tưởng Thịnh Hòa nói cái gì thì chính là cái đó, trước giờ anh ta không phản bác.
Ăn cơm xong, Tưởng Thịnh Hòa từ quán ăn tư nhân trực tiếp quay về chỗ ở của mình, ngày mai đi nước ngoài để công tác, phải dậy sớm kịp lên máy bay, không cố ý đi bệnh viện nữa.
Nếu Lạc Kỳ không ở đó, thì anh có thể lại đến thăm cô ruột mình.
– –
Mãi cho đến ngày bảy tháng sáu, bất kể là phòng bệnh hay là trong hội nghị lãnh đạo cấp cao của công ty, Lạc Kỳ đều không nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa.
Vào lúc đó, Thư ký Cư gọi điện thoại cho cô, hỏi cô lấy thông tin thẻ căn cước để đặt vé tàu điện ngầm đi Thành phố Tô.
Lạc Kỳ thuận tiện hỏi một câu là khách sạn đặt ở đâu.
Thư ký Cư dựa theo chỉ thị của Tưởng Thịnh Hòa mà đặt một khách sạn năm sao trong trung tâm thành phố Tô. Thành phố cái gì cũng tốt, chỉ là kẹt xe nghiêm trọng. Trước giờ ông chủ đi công tác không thích ở náo chỗ nhiệt, lần này ngoại lệ, bảo là muốn gặp bạn bè, ở trung tâm thành phố thì sẽ thuận tiện.
Lạc Kỳ vừa nghe địa chỉ khách sạn chỉ cách con hẻm nhà cô không tới năm trăm mét, thì nghĩ buổi tối có đủ thời gian để về nhà.
Thư ký Cư chỉ biết là Lạc Kỳ là người Thành phố Tô, chứ không biết ở nhà cô ở đâu.
“Nhà em cách khách sạn có xa không? Lần này hành trình không kín, nếu không xa thì em về nhà ở một đêm.”
Lạc Kỳ nói thật: “Rất gần, tản bộ mười phút là đến.” Cô chủ động đề xuất: “Buổi tối nếu không có bữa hẹn ăn cơm thì em sẽ làm người hướng dẫn bản địa rồi dẫn chị đi dạo khắp nơi.”
Thư ký Cư không khách sáo, “Chị chắc chắc nhờ cậy vào em đấy.”
Cô ấy lại nói: “Ngày tám đêm đó không có bữa hẹn ăn cơm, là hành trình riêng của Tổng giám đốc Tưởng. Tổng giám đốc Tưởng chỉ cần có sắp xếp riêng thì đều sẽ cho bọn chị nghỉ, không cần đi theo. Buổi tối hai ta đi dạo phố, đi dạo xong thì về nhà em ngủ.”
Lạc Kỳ cảm thấy không ổn, nếu như là đi công tác với Tưởng Nguyệt Như thì cô có thể lấy việc công làm việc tư, nhưng lần đầu tiên đi công tác với ông chủ, vẫn nên để lại ấn tượng tốt với ông chủ, “Em về nhà thăm ba mẹ em, không ngủ ở trong nhà, quay về khách sạn ngủ.”
Thư ký Cư bảo cô yên tâm về nhà, Tưởng Thịnh Hòa chỉ có yêu cầu nghiêm khắc đối với bọn họ ở trong thời gian làm việc, ngoài lúc làm việc thì tương đối thương tình cấp dưới, giống như lúc đi công tác thì sẽ cho bọn họ nghỉ nửa ngày để bọn họ tùy tiện hẹn bạn bè hay là đi dạo cảnh khu, vả lại vào lúc đó, trước giờ Tưởng Thịnh Hòa sẽ không tìm bọn họ.
Cô ấy nói về bản thân: “Trước kia, khi chị về quê để công tác, Tổng giám đốc Tưởng còn chủ động đề xuất bảo chị về nhà với ba mẹ chị. Cho nên em yên tâm về nhà ngủ một buổi tối rồi thêm một buổi sáng đi, buổi chiều ngày chín mới có buổi hội nghị công việc, em chỉ phải bảo đảm xuất hiện đúng giờ họp là được.”
Lạc Kỳ cảm kích: “Cảm ơn cô giáo.”
“Cũng không phải là công lao của chị, muốn cám ơn thì cám ơn ông chủ Tổng giám đốc Tưởng đi.” Thư ký Cư được nước thì nói: “Chẳng qua là chị thích nghe tiếng cô giáo này của em đấy. Chị bận rồi, bye bye.”
Cười rồi cúp điện thoại.
Theo sau đó Lạc Kỳ nói tin tức tốt với mẹ, buổi chiều ngày tám đến Thành phố Tô, khuya về nhà ngủ.
Mẹ hỏi: [ Thời Tiêu có rảnh về không? Các con phải mau sớm đi chọn áo cưới đi, may thủ công phải tốn ba bốn tháng, cố gắng hết sức trước tháng mười một kịp may xong, có chỗ không thích hợp thì còn có thể đổi kịp. ]
Lạc Kỳ không hỏi Bùi Thời Tiêu, gần đây ngày nào anh ta cũng tăng ca, mỗi lần video đều là ở công ty, [ Hẳn là không rảnh. ]
Mẹ: [ Vậy mẹ đi với con, con mặc rồi quay video cho Thời Tiêu xem. ]
Lạc Kỳ: [Dạ.]
Mẹ không quên nhắc nhở: [ Trước khi về thì nhớ để dù vào túi xách, năm nay mùa mai vàng đến sớm. ]
Lạc Kỳ: [ Trong túi xách luôn có dù ạ. ]
Bất giác năm nay đã đi qua một nửa, ngày mai lại đến mùa mưa, hàng năm mỗi khi đến lúc này, nhà cũ trong con hẻm sẽ bị ẩm rồi có mùi mốc nhàn nhạt.
Ba luôn nghĩ đủ cách để bớt ẩm, nhưng nhà cũ ven sông, đến ngày hè thì nước sông sẽ dâng cao, hiệu quả bớt ẩm cũng không rõ ràng.
Đầu năm nay đính hôn với Bùi Thời Tiêu xong, mẹ cố ý dặn dò cô vào tháng sáu và tháng bảy, bảo cô cố gắng hết sức đừng dẫn Bùi Thời Tiêu về nhà ăn cơm, sợ anh ta ngửi không quen mùi ẩm ướt kia.
– –
Ngày tám, Bắc Kinh trời trong vạn dặm.
Lạc Kỳ chỉ xách theo một chiếc vali nhỏ, sớm lên đường đi ra trạm, ngồi tàu điện ngầm đến Thành phố Tô thì thuận tiện hơn đi máy bay, phong cảnh dọc đường cũng không tồi.
Đến trạm, cô đẩy chiếc vali đi phòng chờ của ghế thương vụ.
Xa xa, cô chú ý tới bóng dáng rất thẳng sau cánh cửa phòng chờ. Tầm mắt bị hấp dẫn không phải là bởi vì người kia vai rộng chân dài, mà là lúc nhìn thấy ông chủ thì trong lòng chợt có cảm giác bị áp bách.
Tưởng Thịnh Hòa đã tháo kính râm, cho một bàn tay vào túi, đang gọi điện thoại.
Không biết sao, anh bỗng nhiên xoay mặt sang nhìn cô.
Người phụ nữ khác đi ngang qua nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa, cảm nhận được hơi thở mang theo hoóc-môn từ trên người anh đập vào mặt, song, Lạc Kỳ không lòng dạ nào thưởng thức, trong lòng nghĩ thế mà cô đến trễ hơn ông chủ.
Tưởng Thịnh Hòa đúng lúc kết thúc cuộc gọi, lấy điện thoại di động ở bên tai xuống.
Anh đứng ở cửa không phải cố ý chờ cô, đúng lúc nhận được cuộc gọi trong nhà, trong phòng chờ có mấy cấp dưới, không tiện nói một vài lời ngay trước mặt bọn họ.
Lạc Kỳ chào hỏi: “Tổng giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, “Vào đi.”
Thư ký Cư và mấy người đồng nghiệp ngồi chung với nhau đang nhỏ giọng trò chuyện, nhìn thấy cô đi vào thì vẫy tay với cô.
Lạc Kỳ để vali bên cạnh ghế sa lon, ngồi xuống bên cạnh Thư ký Cư.
Thư ký Cư chỉ vào giày đế bằng dưới chân mình lên, dùng mắt ra hiệu với cô.
Lạc Kỳ cười, chỉ trong nháy mắt đã lĩnh hội là mang giày đế bằng để đến Thành phố Tô thì sẽ thuận tiện đi dạo phố.
Chuyến đi Thành phố Tô lần này cộng thêm cô thì tổng cộng là năm người, đúng lúc chung một buồng xe.
Lên xe xong, Thư ký Cư bọn họ không ngồi theo chỗ ngồi trên vé xe mà tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống. Cô là người của Tưởng Nguyệt Như, với bọn họ thì coi như là người ngoài, nên họ đối với cô rất khách sáo, chừa lại hai vị trí độc lập đẹp nhất trong số đó cho cô và Tưởng Thịnh Hòa.
Cô không vội sang đó mà đi sau Tưởng Thịnh Hòa, chờ ông chủ chọn chỗ ngồi trước.
Tưởng Thịnh Hòa biết Lạc Kỳ thường xuyên ngồi chuyến xe tàu điện ngầm này, không biết đã xem cảnh sắc dọc đường bao nhiêu lần rồi, có lẽ đã sớm không cảm thấy hứng thú nữa, nói không chừng trên đường đi cũng không nhất định nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh vẫn để lại chỗ ngồi có phong cảnh tương đối đẹp một chút cho Lạc Kỳ, còn bản thân thì ngồi vào bên kia.
Lạc Kỳ cất vali xong thì suy nghĩ trên đường đi làm sao để giết thời gian.
Chuyến xe này không phải tàu điện hợp bởi nhiều toa có thể tự vận hành, chỗ ngồi cơ bản không có tính riêng tư đáng nói, bất luận làm gì thì ông chủ ở bên cạnh đều nhìn thấy rõ ràng.
Cô không dự định ở trước mặt ông chủ giả vờ tích cực bận bịu công việc, một ánh mắt cũng sẽ bị ông chủ nhìn thấu, vì vậy lấy máy tính bảng ra xem phim.
Đeo tai nghe vào, gần như là theo thói quen, Lạc Kỳ mở bộ phim lưu trong tập tin đã xem bốn lần.
Hôm nay là lần thứ năm.
Đây là một bộ phim Cult (*), năm ấy lúc nó công chiếu thì cô còn đang đi học ở nước ngoài, Bùi Thời Tiêu đi với cô đến rạp chiếu phim xem hai lần, chẳng qua là đi với cô để xem, chứ anh không cảm thấy hứng thú.
(*) Phim Cult thông thường không theo tiêu chuẩn chính thống và dám thể hiện những gì mà một bộ phim đại chúng không dám thể hiện. (theo fashionnet.vn)
Dường như đối với cô, Bùi Thời Tiêu có sự kiên nhẫn dùng mãi cũng không hết, rõ ràng bản thân không thích, nhưng vẫn đề xuất đi xem với cô một lần nữa.
Tàu điện ngầm rời khỏi nội thành, tầm nhìn trở nên rộng rãi.
Trong lúc Tưởng Thịnh Hòa lơ đãng xoay đầu thì nhìn thấy Lạc Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ chụp hình, cô chụp liên tục mấy tấm rồi quay đầu xem hình ảnh. Hình như chụp được không hài lòng, cô một lần nữa nhắm điện thoại di động ngoài cửa sổ.
Cô chụp bao lâu thì anh nhìn cô bấy lâu.