Trên chuyến xe về, mọi người đều buồn ngủ.
Xe lái hơn một giờ, Trì Noãn cũng không biết bản thân ngủ từ lúc nào.
Trở về trường học, xe buýt dừng lại, cửa trước và cửa sau đều được mở ra.
Từ Đan đeo ba lô đứng dậy, cô ấy xoay người về phía cửa sau, thấy Cố Ninh Tư đang đeo tai nghe và xem tạp chí. Trì Noãn tựa đầu lên vai nàng ngủ say.
Từ Đan hào hứng lại gần, vỗ tay cái bốp trước mặt Trì Noãn: “Dậy đi nào, xe đến nơi rồi!”
…
Đoàn người xuống xe, kỳ nghỉ cuối tuần bắt đầu, Trì Noãn và nhóm Từ Đan đi về phía ký túc xá, Cố Ninh Tư theo sau các cô, cử động bên vai tê dại.
Đến cổng trường, Trì Noãn xoay người vẫy tay với Cố Ninh Tư: “Cố Ninh Tư, tuần sau gặp lại.”
Cố Ninh Tư gật đầu.
Sau khi trở về ký túc xá lấy nước nóng và ăn tối, khoảng 6 giờ, Trì Noãn đang mở sách luyện đề thì Từ Đan nhận được cuộc gọi từ Chu Đạt Mậu. Mấy nam sinh buổi chiều đánh bài chưa thỏa thích nên chuyển sang KTV để tiếp tục, mời các nữ sinh có quan hệ tốt cùng đến hát hò vui chơi.
Từ Đan các nàng đều thích chơi, Trì Noãn cứng đầu cũng bị họ lôi kéo ra khỏi trường.
Nơi mà Chu Đạt Mậu chọn rất dễ tìm, bọn họ tiến vào phòng bao, đã có khoảng mười người trong lớp đang đánh bài và hát hò, náo nhiệt vô cùng.
Trì Noãn tìm một chỗ ngồi xuống, Từ Đan thì trực tiếp đoạt micro của ủy viên học tập mà bắt đầu hát. Nàng trời sinh đã không giỏi cảm âm, Chu Đạt Mậu thua mấy ván bài, bị dán một hóa đơn lên mặt, lúc này mới ngẩng đầu hét lên: “Chị Đan Đan của tôi ơi, chị có thể chừa cho mọi người một con đường sống được không?”
Trì Noãn không khỏi bật cười.
Từ Đan say sưa hát xong một bài, nàng uống nước trái cây và nhìn đầu người xung quanh, rồi hỏi Chu Đạt Mậu: “Không có gọi bạn cùng bàn của cậu à? Xa lánh bạn học mới hả?”
Chu Đạt Mậu quăng một đôi 3 ra: “Cậu ấy à, nghe điện thoại đều dựa vào duyên phận, mình không liên lạc được nên đã gửi tin nhắn—– Ra bài đi chứ, ha ha, xem mình đại sát tứ phương cái bàn này đây!”
Từ Đan liếc nhìn bài của cậu: “Có gì mà khoe.”
Chu Đạt Mậu bảo vệ bài của mình như gà mẹ, không ngừng đẩy Từ Đan: “Coi cái miệng quạ của cậu kìa.”
Với cú đẩy của cậu, toàn bộ nước trái cây trong tay Từ Đan đều đổ xuống mu bàn tay Trì Noãn.
Trì Noãn ra khỏi phòng bao và đi tìm toilet rửa tay.
Vừa ra khỏi phòng bao, cô liền đi về hướng ngược lại, càng đi càng quanh co, nhưng cũng may đã tìm được toilet.
Trì Noãn bước vào vặn mở vòi, nước ào ào chảy xuống, cô đưa tay lên rửa.
“A… A… Muốn ra…”
Thanh âm kiềm chế đến run rẩy của nữ sinh vang lên từ phía sau cánh cửa.
Tiếng nước chảy ào ạt cũng không thể chống đỡ được sự va chạm kịch liệt của thân thể, mặt Trì Noãn đỏ bừng, cô vội vàng tắt vòi nước và đi ra khỏi toilet.
Lối đi rất dài, cô đi được nửa đường thì ma xui quỷ khiến quay đầu lại.
Một nữ sinh mặc đồng phục trường Nhất trung bước ra từ toilet, tóc dài che khuất khuôn mặt, làn da rất trắng.
Vài giây sau, một nam sinh cũng đi ra, còn tiện tay ném một xấp khăn giấy xuống đất.
… Tào Phẩm Huy!
Đầu óc Trì Noãn nhất thời trống rỗng, không biết Tào Phẩm Huy có nhìn thấy mình hay không, cô liền quay người bỏ chạy.
Sau khi ở ngoài phòng bao lấy lại bình tĩnh, Trì Noãn cầm lấy tay nắm cửa, đang định đẩy cửa vào thì có người từ bên trong mở cửa ra.
Trì Noãn và Cố Ninh Tư bốn mắt nhìn nhau.
Cố Ninh Tư buộc tóc, có vài sợi tóc mái rơi xuống, sợi dây bạc treo trên gọng kính khẽ cọ vào cổ áo sơ mi của nàng.
Nàng đang nghe điện thoại, Trì Noãn lùi lại một bước để nàng ra ngoài trước.
Cố Ninh Tư bước ra khỏi cửa liền trở tay dắt Trì Noãn đi về phía trước.
Trì Noãn không biết Cố Ninh Tư định làm gì, lại cũng không thể tùy tiện ngắt ngang nàng nói chuyện điện thoại, cô đành phải đi theo nàng.
Cố Ninh Tư bước vào thang máy, nhấn nút tầng 1 rồi cúp điện thoại.
Trì Noãn chưa kịp đặt câu hỏi thì nàng đã cúi đầu nhìn cô: “Đưa cậu đi hóng gió.”
Trì Noãn ngơ ngác nói: “Nhưng mọi người đều ở đây…”
Cố Ninh Tư: “Chỗ đó vô vị.”
Trì Noãn: “…”
Tại bãi đỗ xe ngoài trời, một chiếc xe thể thao mui trần màu xanh đậm kiêu ngạo nằm ngang trên bãi đỗ xe.
Trì Noãn đột nhiên căng thẳng: “Cố Ninh Tư, mình, mình nghĩ là mình vẫn nên…”
Cố Ninh Tư mở cửa xe, nghiêm túc giải thích với Trì Noãn: “Tôi lái xe khá tốt.”
Trì Noãn: “…”
Trì Noãn lên xe thắt chặt dây an toàn.
Cố Ninh Tư lái xe ra đường, vòng qua nội thành, chạy về hướng bờ sông.
Ngọn đèn đường như chiếu rọi muôn nơi, đẹp không sao tả xiết.
Nỗi kinh hoảng khi xâm phạm đời tư người khác của Trì Noãn dần dần tan biến. Cô tựa vào bệ cửa sổ, xòe bàn tay ra, mặc cho gió đêm luồng qua các kẽ ngón tay.
Cố Ninh Tư lười biếng vươn tay, đưa ngón trỏ vào trong tóc Trì Noãn và kéo dây buộc tóc của cô xuống.
Da đầu đột nhiên thả lỏng, Trì Noãn kinh ngạc quay đầu lại, gió thổi tới làm tung bay mái tóc đen nhánh buông xõa của cô.
Cố Ninh Tư khẽ cong môi mỉm cười.
Một chút hơi nóng ban ngày đã bị gió đêm nuốt chửng. Bên bờ sông gió ngày một lớn hơn, Cố Ninh Tư nâng mui xe lên, xe chầm chậm giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ở một bên.
Nàng xuống xe, mở cốp xe và đưa cho Trì Noãn một chiếc áo choàng len.
Chiếc áo choàng mềm mại ngập tràn mùi hương của Cố Ninh Tư, Trì Noãn quấn mình trong đó, rập khuôn bước theo Cố Ninh Tư trở lại sau xe.
Cố Ninh Tư hỏi: “Cậu có muốn thả đèn Khổng Minh không?”
Trì Noãn có chút không kịp phản ứng: “Đèn Khổng Minh?”
Cố Ninh Tư: “Là thứ cậu có thể ước nguyện.”
…
Hai người bước xuống bậc thang và đến gần bờ sông. Trì Noãn dùng bút dạ màu đen viết lên đèn Khổng Minh dòng chữ “Cố Ninh Tư học tập tiến bộ”.
Cố Ninh Tư: “…”
Trì Noãn không khỏi bật cười trước, sau đó viết tên mình ngay ngắn bên cạnh tên của Cố Ninh Tư.
“Chỉ viết tên thôi à?” Cố Ninh Tư hỏi cô.
Trì Noãn: “Mình đã ước nguyện trong lòng rồi!”
…
Đèn Khổng Minh bay lên bầu trời đêm, mỗi lúc một cao, mỗi lúc một xa, Trì Noãn hào hứng quay đầu lại: “Cố Ninh Tư, xem kìa!”
Trời nước một màu. Ánh đèn Khổng Minh trở thành một đốm nhỏ xuyên qua bóng đêm, ngời sáng vô cùng.
…
Sáng hôm sau, thứ bảy, Trì Noãn dậy sớm ngồi xe về nhà.
Trước khi vào tiểu khu, cô đi đến một cửa hàng trái cây. Quả anh đào trong tủ lạnh rất to và tươi, cô liếc nhìn giá của nó rồi xoay người mua mấy quả dâu tây theo mùa mang về nhà.
Còn chưa đến tầng sáu, cô đứng ở trên cầu thang tầng ba đã nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ nhà mình: “Ai da, không phải mẹ nói chứ, con gái à, nhà của mày nhỏ như thế, sau này sinh bảo bảo rồi thì chúng mày sống thế nào đây?”
Trì Noãn bất giác thả chậm bước chân.
“Lúc trước mẹ đã không đồng ý rồi, mày một hai không nghe lời mẹ, bị gương mặt của Tiểu Trì mê hoặc đến chết đi sống lại, bây giờ theo nó ăn khổ rồi, đã hiểu được mấy lời trước kia mẹ nói đều là muốn tốt cho mày hay chưa? Mày nhìn Lộ Lộ đi, Lộ Lộ không bằng một ngón tay út của mày, nhưng hiện tại chúng mày lại là một đứa trên trời một đứa dưới đất rồi!”
“… Chậc chậc, nhà nhỏ, em gái nó còn chiếm một phòng, bảo bảo của chúng mày chen chúc một tí liền ngã, sau này bảo bảo lớn rồi còn ngủ chung với chúng mày sao?”
Trì Noãn nghe thấy Nhạc Vân nói thầm: “Chẳng phải em gái anh ta lớn rồi cũng sẽ đi kết hôn sao.”
“Đòi mạng! Đòi mạng mà! Mày nhất quyết sống trong cái nhà tồi tàn này đến hết đời sao? Vừa nhỏ vừa tàn, chỗ nào cũng bất tiện, mày có não hay không hả!?”
Nhạc Vân im lặng.
“Chồng mày còn trẻ mà đi làm trợ lý cho người ta, nói dễ nghe là trợ lý, chứ thực ra không phải là một thằng tài xế sao!? Mày tầm nhìn hạn hẹp, một mực muốn sống với mấy đồng lương ít ỏi của nó ư?”
“Trên vai nó gánh nặng chồng chất! Không chỉ nuôi mày và bảo bảo, mà còn phải nuôi cả em gái nó! Em gái nó kết hôn không cần của hồi môn sao?”
…
Trì Noãn đi xuống lầu, ngồi trên bập bênh trong tiểu khu đến gần trưa mới về nhà.
Trì Thanh Xuyên cũng đã về, đang bận rộn nấu ăn trong bếp.
Nhạc Vân cùng người mẹ từ xa đến của mình, đang ngồi ở phòng khách xem TV chờ ăn cơm.
Trì Noãn lặng lẽ vào bếp phụ giúp, Trì Thanh Xuyên đặt cá lên nồi hấp, hỏi thăm Trì Noãn dạo này ở trường có tốt không.
Trì Noãn nói: “Mọi chuyện đều tốt, anh không cần lo lắng cho em đâu.”
Các món ăn đã làm gần xong, chờ cá hấp xong liền có thể ăn cơm. Trì Noãn rửa sạch dâu tây rồi bưng ra cho Nhạc Vân.
Trên khay trà trong phòng khách, có một cái giỏ lớn đựng đầy ắp quả anh đào tươi.
Nhạc Vân nhìn chằm chằm màn hình TV, tiện tay nhét một quả vào miệng, nhai vài cái rồi nhổ ra phần lõi.
…
Buổi tối, Nhạc Vân ngủ cùng mẹ, Trì Thanh Xuyên trải chăn trên ghế sô pha ở phòng khách, anh mệt mỏi cả ngày, chưa tới 9 giờ liền ngủ.
Chủ nhật Trì Noãn trở về trường, Trì Thanh Xuyên ra ngoài mua thức ăn, tiện đường chờ cô đi cùng.
Hai anh em đứng dưới trạm dừng, Trì Thanh Xuyên lại căn dặn vài câu đại loại như chú ý an toàn, sau đó xe buýt đến, Trì Noãn nhận lấy túi của mình từ tay Trì Thanh Xuyên rồi lên xe.
Sau khi xe khởi động, Trì Noãn cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô.
…
Sau tiết học đầu tiên của thứ hai, Trì Noãn đem toàn bộ bài tập ngữ văn đưa đến văn phòng tổ ngữ văn. Hà Lệ Văn đưa cho cô mấy đơn đăng ký: “Qua hai tuần thi sẽ có hội thao mùa xuân, em thông báo với lớp trước nhé.”
Khi Trì Noãn cầm đơn đăng ký đi ra, liếc mắt liền thấy Tào Phẩm Huy đang đứng ở hành lang đối diện cầu thang.
Đã sắp vào tiết, bên ngoài không có học sinh nào, Tào Phẩm Huy nghiêng người tựa vào đó, ung dung chuyển động chiếc bật lửa trong tay.
“Keng”, nắp bật lửa đóng rồi lại mở.
Da đầu Trì Noãn tê rần.
Vị khách không mời mà đến, cô tận lực đi sát tường, tốt nhất là cách xa Tào Phẩm Huy một chút. Đi được hai bước, Tào Phẩm Huy chân dài tiến một bước liền chặn đường Trì Noãn.
Hắn nghiêng người về trước thổi một hơi vào mặt Trì Noãn, Trì Noãn theo phản xạ quay đầu tránh đi.
Chiếc cổ thon dài bởi vì động tác này mà lộ khỏi cổ áo, lọt vào đáy mắt Tào Phẩm Huy.
“Cậu nhìn thấy rồi?” Tào Phẩm Huy hững hờ hỏi cô.
Trì Noãn cau mày không đáp.
Tào Phẩm Huy lại thổi một hơi về phía cô, thuận tay nghịch đuôi ngựa của cô: “Nếu đã thấy rồi… Vậy cậu có hứng thú muốn thử không?”
Lòng bàn tay hắn chạm vào làn da trên cổ Trì Noãn.
Trì Noãn gần như mất khống chế mà rít lên! Cô khó tin trợn tròn mắt, con ngươi đen láy bởi vì giận dữ và xấu hổ mà sáng lên.
Hắn dám! Hắn dám! Hắn dám công khai nói ra mấy lời buồn nôn đó!
Chuông vào học vang lên.
Trì Noãn tránh sang một bên, Tào Phẩm Huy lập tức theo sát cô.
Đơn đăng ký trong tay không ngừng run rẩy.
“Đứa bé ngoan muốn đi học à?” Như đang trêu chọc cô, Tào Phẩm Huy không nhẹ không nặng va vào một bên vai Trì Noãn, rồi cười cười bước đi.
…
Trì Noãn lao vào nhà vệ sinh nữ, cô đặt đơn đăng ký sang một bên, tạt chút nước lên mặt và dùng bàn tay ướt đẫm nước lau cổ.
Nước tràn vào làm mắt cô đau xót.
Cô rùng mình, ở trong nhà vệ sinh hơn mười phút mới chỉnh trang tốt vẻ mặt mà bước vào lớp.
“Báo cáo.”
Bài giảng của lão Mạc bị ngắt ngang, ánh mắt sau cặp kính không hài lòng nhìn Trì Noãn, sau đó gật đầu cho cô vào.
Cố Ninh Tư đang cúi đầu chơi game, nghe thấy giọng của Trì Noãn thì nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Thái dương Trì Noãn vẫn còn ướt, Từ Đan nhỏ giọng hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Trì Noãn lắc đầu.