Tập đoàn Lục Thị, tám giờ mười phút buổi sáng.
Trần Khải đứng yên chờ ở ngoài cửa lớn, khi chiếc Land Rover cao lớn xuất hiện trong tầm mắt, anh ta liền sửa sang lại cà vạt rồi bước nhanh lên trước.
Cửa xe mở ra, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ngay sau đó là quần tây thẳng tắp…
“BOSS, chào buổi sáng.”
Khẽ “ừ” đáp lại một tiếng, Lục Chinh cất bước đi vào trong công ty.
Trần Khải đi theo sát phía sau, đột nhiên, tầm mắt khựng lại, lảo đảo một cái tí ngã.
“Lịch trình hôm nay?”
“A?”
Mắt lạnh lia tới.
Trần Khải vội vàng tập trung tinh thần: “9 giờ các lãnh đạo các phòng ban họp báo cáo tổng kết, 10 giờ có hội nghị liên hợp với tập đoàn Minh Diệp, là về hạng mục hợp tác khu khai phá…”
Hai người một trước một sau bước vào thang máy, Trần Khải lắc đầu, sao trong xe của Lục Tổng lại xuất hiện gối ôm hoạt hình được chứ?
Nhưng cái con hồ ly đỏ xinh xắn kia thì phải giải thích thế nào đây?
“… Thư ký Trần?”
“A? BOSS, ngài nói đi ạ!”
Lục Chinh liếc anh ta từ trên xuống dưới một lần: “Gần đây phải làm thêm giờ à?”
“Không ạ!”
“Sao lại thất thần thế?”
“…”
Cùng thời gian đó, tại đại học T – Tân Thị.
Đàm Hi xoay người ngồi dậy, hai mắt mơ màng vì buồn ngủ, lọt vào trong tầm mắt là một khung cảnh vô cùng xa lạ khiến cho đầu óc tạm thời ngây ra.
Ồ, cô đã là sinh viên năm nhất rồi, tất nhiên là đang ở trong ký túc xá của trường.
Ngáp một cái, vặn người, đang định nằm xuống ngủ thêm một chút nữa thì thân mình đột nhiên cứng đờ, mấy giờ rồi?
Lấy điện thoại ra, nhìn thời gian.
8 giờ 15 phút, còn kịp ăn sáng rồi đi dự lễ khai giảng.
Trèo thang xuống giường, An đại mỹ nữ đang đứng thế Kim Kê Độc Lập, hai tay chắp trước ngực rồi vươn lên trên đỉnh đầu, dưới chân là thảm yoga.
“Chào buổi sáng.” Đàm Hi vẫy tay, ngáp liên tục mấy cái liền.
“Chào buổi sáng.” Giữ nguyên tư thế, thân vững như chuông.
“Cậu dậy lúc mấy giờ thế?”
“7 giờ.”
“Tập từ đó đến giờ à?”
An An hít thở sâu, đôi tay chậm rãi thu về kết thúc động tác, rút cái khăn lông trên thành ghế xuống để lau mồ hôi.
Cười gật đầu, “Đúng thế.” Vẻ mặt cực kỳ thản nhiên.
Đàm Hi giơ ngón tay cái với cô.
Người đẹp cười thẹn thùng.
“Ưm… Các cậu đều dậy rồi à?” TIểu công trúa ló đầu ra khỏi giường, cái bịt mắt màu hồng nhạt vẫn còn treo ở trên cổ khiến cho khuôn mặt càng thêm trắng nõn nà.
An An nhìn đồng hồ ở cổ tay, “Các cậu đánh răng rửa mặt đi, tớ ra ngoài mua đồ ăn sáng, ăn xong thì cùng tới sân vận động.”
“Cảm ơn An đại mỹ nữ!” Hai ngón tay của Đàm Hi khép lại, đặt lên trán rồi vung lên.
“An An, cậu thật là siêu cấp tốt bụng ~” Mắt tiểu công trúa cũng bắn ra đầy trái tim.
“Không cần khách khí.”
Mười lăm phút sau.
Đàm Hi ăn bánh quẩy, thỉnh thoảng lại uống một ngụm sữa đậu nành, ánh mắt nhìn An An sáng ngời và nóng rực.
Nhiễm Dao gặm bánh mì, nhìn thấy thế thì cả người run lên, “An An, cậu phải cẩn thận đấy.”
Vừa nói vừa nhìn về phía Đàm Hi, “Rõ ràng là có ý đồ với cậu!”
“Trẻ con câm miệng ngay! Cậu thì biết cái gì?”
Tiểu công trúa tức giận đến mức hai má cũng phình lên.
“Tớ đang ngắm mỹ nữ ở cự li gần, ngắm quang minh chính đại, he he… Còn hơn cậu ngắm trộm nhé!”
“Ai… ngắm trộm? Cậu đừng có nói linh tinh!” Cao vút nhưng không đủ khí lực, vừa thấy đã biết là một cô bé ngoan không quen nói dối.
An An mím môi, mặt mày hiện lên vài phần thanh nhã, thanh tân như trúc, trong sáng như hoa sen.
Tiểu công trúa lập tức nhìn tới ngẩn người, bánh mì ngậm trong miệng cũng suýt nữa thì rơi ra.
“Chả có tí tiền đồ nào!”
“Hừ! Hi lưu manh! Đúng rồi An An, sao cậu không ngủ thêm một lát nữa đi?”
“Mình quen rồi.”
“Cậu ở nhà cũng dậy sớm thế à?”
Đại mỹ nhân lắc đầu.
Tiểu công trúa đang định hỏi thì lại nghe cô nói tiếp —
“Ở nhà thì sẽ còn dậy sớm hơn.”
“Sớm hơn á? Khụ khụ…”
An An vỗ lưng cho cô, “Ăn từ từ thôi, cẩn thận sặc. Đúng thế, lúc tớ ở nhà, ma ma đại nhân luôn gọi bọn tớ dậy tập luyện cực kỳ đúng giờ.”
“Bọn cậu?”
“Ừ.” An An uống một ngụm cháo, mí mắt hơi cụp xuống, “Tớ có hai anh trai và một chị gái.”
“Wow!” Vẻ mặt tiểu công trúa vô cùng kích động, “Thật hâm mộ cậu có anh trai chị gái yêu thương, đáng tiếc, nhà tớ chỉ có mỗi mình tớ…”
Nghe vậy, An đại mỹ nhân gật đầu, mặt mày đầy tươi cười, “Bọn họ thật sự rất thương tớ.”
Đàm Hi uống một ngụm sữa đậu này, sữa nóng khiến cô phải nhe răng trợn mắt, nhưng trong đáy mắt lại có sự tự giễu.
Anh chị em ư?
Đáng tiếc, cô và nguyên chủ còn mất cả ba lẫn mẹ.
Đây là tình tiết bi thảm cỡ nào cơ chứ?
Ăn sáng xong, ba người cùng nhau ra ngoài.
Lúc tới sân vận động thì vừa vặn 9 giờ, không sớm cũng không muộn.
Chờ đến khi tiến vào hàng ngũ khối chuyên ngành nghệ thuật rồi, Đàm Hi đần ra, tiểu công trúa kinh hô lên, còn An An chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ trong chớp mắt, sau đó lại bình chân như vại.
“Có quy định phải mặc đồng phục à?” Nhiễm Dao kéo tay áo Đàm Hi.
Người sau nhún vai: “Tớ cũng chẳng rõ lắm.”
“Thế giờ làm sao đây? Quay về thay à?”
Trước mắt là hàng ngũ đông đúc của các khối chuyên ngành nghệ thuật, tất cả các nữ sinh đều mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn kẻ caro, trên chân đi giày da màu đen, để lộ ra từng đôi chân dài thẳng tắp.
Mà nam sinh thì đều mặc vest cùng màu, giày da bóng loáng, cà vạt tuy khác nhau nhưng cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả chung lắm.
Đàm Hi xoa cằm, gật gù: Đúng rồi, thế này mới đúng kiểu khoa nghệ thuật chứ.
Trong đám tân sinh viên ăn mặc tùy ý thì các khối chuyên ngành nghệ thuật chẳng khác nào một dòng nước trong lành, hoặc… có thể đây là khí chất của các nghệ thuật gia tương lai chăng?
Nhìn ba người bọn cô, Đàm Hi mặc một cái áo cánh dơi, tiểu công trúa mặc váy hồng, An đại mỹ nữ thì mặc quần áo dài tay, cả người được bọc kín mít.
Cực kỳ không hợp với hình thức trang điểm của toàn thể đội ngũ “nữ chính Vườn sao băng“.
“Cái này cũng quá… màu mè… rồi.” Tiểu công trúa che mặt.
Tiện đà lè lưỡi, cô cũng không cố ý nói tục.
“Thế bây giờ… chúng ta phải làm sao đây?”
Đàm Hi và An An nhìn nhau hơi cười.
“Này, cậu đi đâu thế?” Vẻ mặt tiểu công trúa ngơ ra, “An An, cậu ấy làm gì thế?”
“Đi thôi.”
“Ồ, cậu đợi tớ đã nào…”
Ba người không tới đội ngũ của khoa nghệ thuật nữa mà tùy tiện chọn một chỗ đứng, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình xuống.
Chờ đến khi khai giảng xong, nghi thức kết thúc, ba người kéo nhau đi vào nhà ăn.
Ừm, đã tới giờ ăn trưa.
Thứ hai, buổi chiều không có tiết học, ăn cơm xong liền trở về ký túc xá luôn.
Tiểu công trúa nhìn cái giường trống rỗng ở đối diện, thở dài một hơi, “Chắc là người này sẽ không đến rồi.”
Đàm Hi cắn quả táo giòn tan: “Hông ắc âu.”
“Hả?”
“Không chắc đâu.” Cô nuốt xuống, rút một tờ giấy ra lau tay.
Nước trái cây dính quá!
“An An, cậu nghĩ sao?”
“Không biết nữa.” Đôi lúc, người đẹp này thẳng thắn một cách cực kỳ đáng yêu.
Đàm Hi lấy máy tính ra xem xu hướng đại khái ngày hôm nay của thị trường chứng khoán, lại chú ý đặc biệt tới mấy loại cổ phiếu mà tuần trước đã chọn, sau đó lấy điện thoại ra nhắn một cái tin cho Sầm Uất Nhiên.
Sau đó tắt máy tính, thay váy ngủ, chuẩn bị đi ngủ trưa.
“Uống trà không?”
Đàm Hi ngẩng đầu lên: “Có.” Người đẹp quả nhiên là người đẹp, nhìn xa hay gần đều thấy đẹp.
“Hương vị thế nào?”
“ Long Tỉnh Tây Hồ thêm hoa cúc à?”
“Ừ.”
“Không tồi. Rất ngọt ngào, dư vị lâu dài.”
“Thích là được rồi.”
Đàm Hi đưa cái chén không cho cô: “Sau khi ăn xong lại uống một chén trà, tốt cho đường ruột lợi tiêu hóa, cảm ơn nha.”
“Không cần khách sáo.”
“Tớ đi ngủ đây, buồn ngủ quá…”
“Ừ.”
Tiểu công trúa đã nói chuyện điện thoại xong, đi từ ngoài ban công vào: “Các cậu đều đi ngủ hết à?”
“Ngủ trưa.”
“Ồ, thế tớ cũng đi ngủ…”
Không ngờ, chỉ sau một giấc ngủ trưa mà ba người đã trở thành người nổi tiếng trong đám tân sinh viên.
Sự tình phải nhắc lại từ lễ khai giảng.
Đàm Hi rời khỏi hàng ngũ khoa nghệ thuật, không ngờ lại đứng đúng vào hàng ngũ của khoa công nghệ.
Giữa một đám toàn đực rựa lại xuất hiện ba cô gái, lại còn cực kỳ xinh đẹp, càng không tránh khỏi sự chú ý của người khác.
Lập tức, có người lấy điện thoại lén chụp lại hình ảnh của ba cô gái.
Cái này cũng chưa tính là gì, không ngờ người đó còn up ảnh chụp lên diễn đàn của đại học T, còn mở nguyên một topic tên là “Ai bảo khoa công nghệ không có mỹ nữ? Tân sinh viên hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu hoa hậu giảng đường!“.
Bởi vì tiêu đề quá mức càn rỡ nên khiến không ít người tò mò, sôi nổi bình luận trong đó.
Trong lúc nhất thời, diễn đàn như muốn nổ tung.
“Có chắc ba em gái này ở khoa công nghệ không thế?”
“Đứng trong đội ngũ mà, chắc là không sai đâu.”
“Ồ, lần này khoa công nghệ càn rỡ quá, nhưng mà ba em gái này đúng là rất xinh đẹp!”
“…”
Đầu tiên là tiến hành phân tích “thân phận” của ba người với đủ mọi bằng chứng thực tiễn, sau đó dần dần biến thành bình luận về diện mạo —
“Em gái mặc váy hồng nhìn đáng yêu quá!”
“Người đẹp tóc dài nhìn rất khí chất, nữ thần đó! Nhưng mà mặc kín đáo quá, trời nóng như thế mà tay cũng chẳng để lộ ra ngoài.”
“Rõ ràng người đẹp mặc áo cánh dơi chân dài kia nhìn xinh hơn, lần đầu tiên nhìn thì cảm thấy đôi mày kiếm trên mặt em ấy thật sự quá phù hợp.”
“Tôi lại rất thích người đẹp khí chất, ưu nhã cực kỳ, y như tranh vẽ ấy ~”
“Thục nữ hợp với khẩu vị của tôi nhất.”
“Chân dài vạn tuế, ngực nhỏ không có tội…”
Lượt bình luận càng lúc càng nhiều, mọi người bắt đầu phân chia thành từng top, cuối cùng biến thành chiến tranh ba phe, trong đó không thiếu fan não tàn.
Khoa công nghệ lập tức nổi tiếng, đương nhiên, nổi tiếng trong nháy mắt còn có ba cô nhân vật chính kia nữa.
Giờ phút này đều đang đi hẹn hò với Chu Công, hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài.
Nhiệt độ trên diễn đàn vẫn mãi không giảm xuống, thậm chí dần dần còn có sinh viên năm hai, năm ba bị cuốn vào cuộc tranh luận này.
Rốt cuộc trên topic đã xuất hiện mấy chữ “Hoa khôi”, rõ ràng không còn là chuyện của riêng năm nhất nữa.
Trong vườn trường gió mát trăng thanh nhất thời gió nổi mây vần.
Có khoa công nghệ đi đầu, các khoa khác sao có thể ngồi im được?
Thi nhau đăng lên ảnh của các người đẹp trong trường để cạnh tranh sắc đẹp với ba người, cuối cùng liền biến thành “Cuộc bình chọn hoa khôi” vô cùng oanh liệt.
Sự tình liên quan tới mặt mũi của trường học nên các lãnh đạo trong trường cũng bị kinh động, còn đặc biệt lên tiếng nhắc nhở sinh viên các khoa hãy tham dự một cách văn minh, coi như ngầm đồng ý với hành động lần này.
Chỉ có điều, ba “người được chọn” hoàn toàn chẳng cảm động tí nào, đều đang chìm trong giấc ngủ say…
“BOSS, đây là báo cáo các phòng ban tập hợp lại và gửi lên ạ!” Trần Khải đặt một chồng tài liệu xuống.
Người đàn ông nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, ngòi bút không hề dừng lại, “Để lại báo cáo của phòng thị trường và phòng tài vụ, những cái còn lại cậu đọc rồi tập hợp ý kiến lại cho tôi.”
“Vâng. Có cần gọi cơm trưa không ạ?”
“Mấy giờ rồi?” Nhíu mày.
“Một rưỡi rồi.”
“Không cần đâu, chiều nay tôi về nhà ông bà.”
Trần Khải gật đầu, rời khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Lục Chinh ký xong văn bản cuối cùng, đặt bút xuống, lấy tay day day trán.
Sau đó lấy điện thoại ra, bấm gọi số điện thoại của người nào đó —
“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được, xin hãy vui lòng gọi lại sau…”
Tắt máy?
Giờ này chắc đang ngủ trưa rồi.
Cùng lúc đó, gọi điện thoại cho Đàm Hi không chỉ có một mình anh.
Tần Thiên Lâm chạy từ Bình Tân về liền vào văn phòng của Tần Tấn Huy báo cáo kết quả khảo sát thực địa, sau đó mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Đến lúc xuống nhà ăn cơm trưa, hắn mới phát hiện tình hình không đúng…