Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 192: Nghĩ cách cứu ân hoán



Â

n Hoán thu chân về, xoay người đỡ Sầm Uất Nhiên dậy, “Vợ có đau không? Anh đưa em đi gặp bác sĩ…”

Nói thật, nhìn thấy dáng vẻ Sầm Đóa Nhi bị đánh, Tần Dung bị đá bay, trong lòng Sầm Uất Nhiên lập tức thấy rất sung sướng!

Vô cùng sung sướng!

Nhưng sau khi lý trí quay về thì lại cảm thấy sợ hãi, nhất là khi Sầm Đóa Nhi đã gọi điện thoại báo cảnh sát, cô chỉ có thể hối thúc Ân Hoán mau rời khỏi đây.

Lâm Cầm cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, “Nhiên Nhiên…”

“Mẹ, mẹ đừng khóc, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nhưng mọi chuyện lại không như ý muốn, Ân Hoán vẫn bị bắt đi, tội danh là cố ý đánh người gây thương tích.

“… Hi Hi, em quen biết nhiều người, có thể giúp chị cứu Ân Hoán ra không?”

Đàm Hi nghe xong, chân mày ngày càng nhăn lại, “Anh ta bị bắt bao lâu rồi?”

“Khoảng 13 tiếng.”

“Phía cục cảnh sát nói thế nào?”

“Đang làm biên bản. Việc truy cứu phải xem thái độ của bên kia nữa.”

Đàm Hi lắc đầu, Ân Hoán vẫn còn xốc nổi quá!

“Hi Hi, bây giờ phải làm sao?” Tuy Sầm Uất Nhiên đã cố gắng khống chế cảm xúc nhưng Đàm Hi vẫn nghe ra được sự bối rối và hoảng loạn bên trong.

“Chị đừng nôn nóng, để em nghĩ xem…”

Cô đã không ngủ không nghỉ bôn ba suốt một ngày, nhưng nếu có một chút xíu biện pháp nào thì cô đã không tìm đến Đàm Hi.

“Chị nói Sầm Đóa Nhi đá chị?”

“Ừ.”

“Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”

“Bụng dưới. Thấy hơi đau nhức.”

“Chị đến bệnh viện làm kiểm tra tình trạng thương tật ngay, phải lấy cho được giấy xác nhận từ bệnh viện, sau đó đi đến phòng quan sát, copy đoạn ghi hình, rồi cùng mang đến cục cảnh sát.”

“Đến cục cảnh sát? Làm gì?”

“Báo cảnh sát.”

Sấm Uất Nhiên cúp máy chạy thẳng đến bệnh viện, hoàn thành từng bước như Đàm Hi đã nói, cuối cùng cầm theo một chiếc USB và một tờ giấy xác nhận của bệnh viện ném tới trước mặt đồng chí cảnh sát.

“Đã nói nhiều lần rồi, trong thời gian thẩm vấn không được phép đến thăm hỏi!”

Lần này, Sầm Uất Nhiên không còn cái dáng vẻ cúi người khép nép, ăn nói nhỏ nhẹ như lần trước nữa, mà cô dùng một tư thế cao ngạo, quăng ra một câu như sấm sét.

“Tôi muốn báo cảnh sát.”

“Cái gì?”

Hai đồng chí cảnh sát nhìn nhau, một người trong số họ mời cô ngồi xuống từ từ nói, người còn lại lấy sổ ghi chép ra.

Sầm Uất Nhiên hít thật sâu, trong lòng cô rất hoảng loạn, nhưng cho dù thế nào cũng phải cố gắng, nếu không Ân Hoán chỉ có nước ngồi tù.

“Cô cứ từ từ nói.”

Cùng lúc này, Ân Hoán bị giam trong phòng thẩm vấn, đối mặt với hai cảnh sát một nam một nữ sắc mặt nghiêm túc, hắn ta đột nhiên bật cười.

Ánh mắt nữ cảnh sát khẽ lóe lên, người này trông yêu nghiệt quá, cười lên lại càng khiến người ta khó chống đỡ nổi.

Nhất là khi cô ta lại là một người mê sắc đẹp lâu năm, nếu không phải đang có chức trách trên người, e rằng cô đã nhào tới cầm điện thoại xin được chụp hình chung rồi.

“Anh cười cái gì?” Cảnh sát nam nghiêm túc hơn nhiều, khi nói chuyện cũng mang theo cơn tức giận như thuốc súng.

Dĩ nhiên là chẳng có ấn tượng tốt gì với một tên côn đồ như Ân Hoán, uổng phí khuôn mặt xinh đẹp kia.

“Cười hai người lãng tai chứ gì! Một vấn đề mà hỏi đi hỏi lại con mẹ nó đến mấy chục lần, có thấy phiền không hả? Tai của ông đây nghe đến nỗi sắp đóng thành kén rồi đây này!”

“Bớt giùm ba cái Tam tự kinh của anh đi!”

Ân Hoán tỏ vẻ khinh thường, nếu không phải hai tay hắn bị còng lại, chắc chắn hắn sẽ giơ ngón giữa lên cho tên kia xem.

Khốn kiếp!

“Tôi hỏi anh một lần nữa, có phải anh đã ra tay đánh bà Tần Dung và cô Sầm Đóa Nhi không?”

“Không sai, đúng là tôi có ra tay đánh họ.”

“Người ta kiện anh cố ý đánh người gây thương tích, anh có nhận tội không?”

“Cố ý gây thương tích? Không phải là phòng gì ấy nhỉ… à phòng vệ chính đáng sao?”

“Nói dối!”

“Này, đồng chí cảnh sát, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

“Chuyện gì?” Sự nghi hoặc đột nhiên xuất hiện trong mắt.

“Nếu có một ngày, vợ của anh bỗng nhiên bị người ta đánh, thì anh sẽ làm sao?”

“Dĩ nhiên là… báo cảnh sát!”

Ân Hoán nhún vai, “Xem ra vẫn là tôi thương vợ hơn. Dù sao, trong lúc cảnh sát tới, tôi phải đảm bảo cô ấy không bị tổn thương.”

“Vậy anh cũng không nên tùy tiện đánh người!”

“Ai nói tôi tùy tiện?” Ân Hoán trừng mắt, “Tôi là công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, đi trên đường nhìn thấy có người bị đánh đều sẽ xông vào giúp đỡ, càng huống hồ người đó là vợ tôi? Không ra tay thì méo phải thằng đàn ông! Đồ nhút con mẹ nó nhát! Suy cho cùng, tôi cũng không thể trơ mắt ra nhìn vợ tôi bị hai con chó điên cắn chứ, đúng không?”

“Ha ha… nói ra, có phải cảnh sát các anh nên tặng cho tôi một lá cờ thưởng, bên trên viết là… Thiên hạ đệ nhất thợ giết chó không nhỉ?”

Phụt!

Cảnh sát nữ không nhịn được nữa, cười thành tiếng.

Nói thật, nếu cô ta cũng có một người bạn trai như thế, đang ngủ cũng sẽ tỉnh vì cười mất.

“Khụ khụ!” Cảnh sát nam ho nhẹ, tỏ ý nhắc nhở.

Cảnh sát nữ ngừng cười, trong ánh mắt nhìn Ân Hoán có thêm vài phần tán thưởng.

Tuy cách làm của người đàn ông này không được, cũng không đáng được đề xướng về mặt pháp luật, nhưng hắn ta đã thể hiện xuất sắc tinh thần trách nhiệm và sự máu lửa của một người đàn ông.

Bạn gái bị đánh, bạn trai bó tay bó chân đứng một bên xem kịch, mẹ nó, đang đùa tới tôi đấy à?

Dù sao, cảnh sát nữ đã nghiêng về phía hắn rồi.

“Anh còn gì muốn nói không?

“Câu này nên để tôi nói mới đúng? Đồng chí cảnh sát à, anh còn gì muốn hỏi không? Nào nào nào, lặp lại vài trăm lần tôi cũng sẵn lòng hầu theo.”

“Anh!” Đập vào bàn, vẻ mặt giận dữ, “Đúng là không biết hối cải! Ở lại đây tự kiểm điểm lại mình đi…”

Hai người đẩy cửa ra, để lại Ân Hoán ở lại trong căn phòng thẩm vấn vắng tanh với tình trạng hai tay bị còng ngược ra sau, từ đầu đến cuối khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười đầy trào phúng.

Trước màn hình quan sát ngoài phòng, khuôn mặt cảnh sát nam xanh lè, “Đúng là một tên lưu manh!”

Cảnh sát nữ cười không nói gì.

“Lấy bản ghi chép ra đây cho tôi xem.”

Cô ta đưa qua.

“Cứ dây dưa như thế cũng không hay, phải nghĩ ra cách bắt hắn ta nhanh chóng nhận tội.”

“Lâm Hạo, anh có cảm thấy đang làm quá vấn đề lên không?”

“Trần Tiệp, cô là một nhân viên cảnh vụ, nên biết nói theo sự thật! Đừng nhìn cái tên lưu manh kia đẹp trai mà cô nói thay cho hắn.”

Nữ cảnh sát bị điệu bộ dạy đời của hắn ta chọc tức đến bật cười.

“Anh ta đánh người là sự thật, nhưng vì cứu bạn gái cũng là sự thật. Hơn nữa, tôi không cho rằng phẩm hạnh nghề nghiệp của tôi có vấn đề, chuyện này không liên quan đến việc nghi phạm có đẹp trai hay không!”

“Cô!”

“Lâm Hạo, thả người càng sớm càng tốt đi! Không cần phải làm lớn chuyện thế đâu.”

“Không được!”

“Anh làm sao thế? Trước đây, cũng không thấy anh quan tâm đến những vụ án như thế này thế, chẳng lẽ… đối phương cho anh lợi ích gì à?”

Sắc mặt hắn ta khẽ thay đổi, ép bản thân phải trở nên bình tĩnh, “Đừng nói bậy!”

“Vậy thì tôi không thể nào nghĩ ra được lý do anh làm khó người ở bên trong đó.”

“Trần Tiệp, phạm tội chính là phạm tội, không có phân biệt lớn nhỏ.”

Hừ…

Cô gái nhếch mép cười khinh thường.

Lúc này, một cảnh sát khác đẩy cửa vào.

“Tiểu Quách? Không phải cậu đang trực ban sao? Sao lại có thời gian qua bên này thế?”

“Có một cô gái đem giấy chứng nhận thương tật và clip ghi hình đến báo án.”

Ánh mắt Trần Tiệp khẽ lóe lên, chợt nhếch khóe môi: “Chắc không phải là cô vợ mà cái người bên trong nhắc đến nãy giờ chứ?”

“Khụ, thật sự bị cô đoán trúng rồi!”

Trần Tiệp thở phào, may mà hai vợ chồng kia không phải là kẻ ngốc…

“Đóa Nhi, chúng ta thay thuốc trước có được không?” Tần Dung bưng một khay thuốc ngồi xuống bên giường, đau lòng nhìn đứa con gái đang ngủ say.

Sầm Đóa Nhi dần tỉnh dậy, đang định nói chuyện, lại chạm trúng chỗ đau trên khuôn mặt, thế là kêu lên oai oái.

“Đóa Nhi ngoan, điều chỉnh hô hấp, không đáng để tức giận vì loại người đó đâu!” Tần Dung vừa khuyên nhủ vừa lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào không thôi.

Không dễ gì mới bình tĩnh lại được, đáy mắt của Sầm Đóa Nhi tóe ra tia sáng lạnh lùng độc ác, hai tay nắm lấy ga giường từ từ siết chặt lại.

“Mẹ, nhất định không thể tha cho thằng đó được!”

“Con yên tâm, mẹ đã đút lót bên cục cảnh sát rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Mẹ nhờ vả quan hệ?”

“Không. Cục cảnh sát bên đó là cục cảnh sát của thành đông, chúng ta không có người quen bên đó, lót thẳng tiền rồi.”

“Chắc ăn không? Lỡ đâu bên đó có quan hệ…”

“Con gái ngốc, đừng có nghĩ hai mẹ con họ quá phức tạp, chẳng qua cũng chỉ là dân quê lên phố, có thể có quan hệ được với ai chứ? Còn cái thằng kia, dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn là biết đó là một tên côn đồ, con còn lo không trị được nó sao?”

“Mối thù này con nhất định sẽ trả! Đúng rồi, tình hình của ba sao rồi?”

“Đã thoát khỏi tình trạng ngụy hiểm, đang nằm trong bệnh viện.” Khuôn mặt của Tần Dung thoáng mất tự nhiên.

Người chồng ân ái 30 năm trời, vậy mà vẫn còn nhớ nhung người yêu đầu, cũng giống như bát cơm ăn được một nửa, đột nhiên phát hiện ra có một con ruồi chết, khiến cho bà ta mất hết khẩu vị, không muốn ăn nữa!

“Mẹ, mẹ không thể cứ như thế mãi được.”

“Đóa Nhi, con…”

“Ba muốn chia tài sản cho hai mẹ con nhà kia, mẹ cứ trơ mắt ra nhìn hai ả lẳng lơ không biết xấu hổ kia phân chia tâm huyết những năm qua của mẹ và ba sao?”

“Không thể nào!”

“Bây giờ không phải là lúc gây gổ với ba, mẹ nhất định phải dụ dỗ ba sửa lại di chúc.”

“Mẹ biết phải làm thế nào rồi, con cứ yên tâm dưỡng thương đi.”

“Mẹ, mặt con đau quá…”

“Con gái ngoan, cố gắng chịu đựng, bác sĩ đang trên đường tới đây rồi.”

Lúc này, di động của Tần Dung đột nhiên đổ chuông.

“Alo?… Vâng là tôi đây, chào anh… Cái gì? Bọn họ cố tình trả đũa, lật ngửa đúng sai… Ghi hình? Ghi hình cái gì? Thứ đó chắc chắn là đồ giả… Đi một chuyến? Các anh có ý gì? Chuyện này không hề liên quan đến chúng tôi! Là do cô ta ra tay trước…”

Đợi đến khi kết thúc cuộc gọi, khuôn mặt được bảo dưỡng của Tần Dung trở nên méo mó vì tức giận, toàn thân run lên.

“Mẹ? Sao thế?” Sầm Đóa Nhi đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

“Đứa con riêng kia đem theo giấy chứng nhận thương tật và băng ghi hình kiện chúng ta cố ý gây thương tích.”

“Cái gì? Á…” Bởi vì biểu cảm quá lố mà ảnh hưởng đến khuôn mặt sưng vù của Sầm Đóa Nhi.

“Đóa Nhi, con đừng cử động lung tung!”

“Bây giờ phải làm sao?”

“Ý của cục cảnh sát là kêu con đi đến đó một chuyến, làm ghi chép.”

“Không đi! Bộ dạng con thế này sao có thể gặp ai được?”

“Không đi, không đi, mẹ đã từ chối rồi!” Tần Dung vội vàng giải thích, bà ta thật rất sợ đứa con gái nhỏ này làm ra chuyện gì quá trớn.

“Mẹ, mẹ mau nghĩ cách đi! Con không chịu dễ dàng bỏ qua cho đôi nam nữ khốn kiếp kia đâu!”

“Nhà chúng ta không có người quen ở phân cục thành đông, nhất thời không dễ gì kéo được quan hệ…” Tần Dung hơi khó xử, nhưng cũng cố gắng vắt hết óc nghĩ cách, bà ta cũng không muốn tha cho đứa con riêng kia!

“Gọi điện thoại cho chị! Kêu nhà họ Tần ra tay, họ đều có quan hệ sâu với mỗi cục cảnh sát ở thủ đô!”

“Được.”

Đàm Hi nhận được cuộc gọi tiếp theo của Sầm Uất Nhiên vào lúc 0:15 phút khuya.

“Chuyện đã giải quyết xong chưa?”

“Vẫn không chịu thả người.”

Đàm Hi cau mày: “Sao lại vậy? Chị có làm theo cách em nói không?”

“Làm rồi! Vốn thái độ của cục cảnh sát bên đó đã thoải mái hơn trước, đồng ý 9 giờ sẽ thả người, nhưng không ngờ lại đột nhiên trở nên cứng rắn.”

“Bây giờ chị đang ở đâu?”

“Cổng cục cảnh sát.”

“Có thể liên lạc với Ân Hoán không?”

Sầm Uất Nhiên lắc đầu, mới nhận ra được đầu dây bên kia không nhìn thấy được, liền lên tiếng: “Không có cách nào.”

Đàm Hi cau mày, hình như có hơi phiền phức…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.