Đ
àm Hi cảm thấy da đầu đau xót, trong nháy mắt đã bị gã đàn ông kéo vào trong lồng ngực.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Sao, anh lại muốn ra tay với tôi đấy à?” Ánh mắt đầy hận thù, sự quật cường xuất hiện trên mặt.
Trong lòng Tần Thiên Lâm như bị đâm một cái, “Tại sao em không thể nghe lời một chút được hả?”
Đàm Hi cười lạnh, anh là cái quái gì chứ?
“Buông tay.”
Lực tay của gã đàn ông không những không lỏng ra mà càng chặt hơn.
“Tôi muốn đi toilet.”
“Cùng đi.”
Đàm Hi lập tức ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ, “Thần kinh!”
Khuỷu tay vươn ra sau thúc một cái thật mạnh, gã đàn ông rên lên đầy vẻ ẩn nhẫn.
Cô mở cửa rồi rẽ sang bên trái, ngừng trước cửa toilet, Tần Thiên Lâm đi sát theo như bóng với hình.
Đàm Hi siết tay, “Anh đủ chưa hả? Quấn nghiện rồi đúng không?”
Ánh mắt gã đàn ông lặng lẽ, duỗi tay ra.
“Làm gì?”
“Xách túi giúp em.”
Đàm Hi quăng cho một câu “Đồ thần kinh”, sau đó xoay người đi vào WC nữ.
Cũng may, gã không theo vào.
Hai tay chống lên bồn rửa, nhún người ngồi lên bệ, tay chống cằm, mặt đầy sầu bi.
Trời mới biết được tên Tần biến thái này lại bị trúng gió gì!
Lại chạy tới tận trường học bắt người!
Còn tự nhiên mời ăn cơm, còn chọn hẳn món cay Tứ Xuyên, khiến Đàm Hi khó tin nhất là người không bao giờ ăn cay lại dám nuốt hẳn một quả ớt thóc xuống bụng?
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc lên từ đằng tây à?
Còn về chuyện “thích” mà Tần Thiên Lâm nói, Đàm Hi chỉ có thể cười khinh bỉ!
Lúc cô ra ngoài, gã đàn ông đang cúi đầu hút thuốc, mày vẫn nhíu chặt theo bản năng.
Dáng người chìm trong màn khói thuốc màu trắng lượn lờ, hắn hít sâu một ngụm rồi lại chậm rãi nhả ra, có một loại dáng dấp quý tộc u sầu.
Đàm Hi nhướng mày, xét vẻ bề ngoài thì Tần Thiên Lâm cũng có thể được coi là đường hoàng, không lạnh lùng như Lục Chinh, cũng không dịu dàng như Cố Hoài Sâm, vẻ đẹp trai của hắn lại có vẻ cô quạnh, dáng dấp của quý công tử thận trọng và thong dong được hắn thể hiện ra vô cùng hoàn hảo.
Thế nên, Đàm Hi cũng không thấy ngạc nhiên khi nguyên chủ thích hắn từ cái nhìn đầu tiên.
“Đi thôi.” Thấy người ra, Tần Thiên Lâm tắt thuốc, duỗi tay định nắm tay cô.
Đàm Hi thụt lùi về sau, mắt lộ ra vẻ phòng bị.
“Còn muốn ăn nữa không?”
“Tôi phải về trường học.”
Gã đàn ông nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Còn sớm.”
“Tần Thiên Lâm, rốt cuộc anh muốn thế nào đây hả?”
“Ở bên em lâu hơn một chút.” Hắn không tin Đàm Hi đã thật sự hết hy vọng, giành lại trái tim cô chỉ là vấn đề thời gian và kiên nhẫn mà thôi.
“Hừ, ai muốn anh ở bên chứ?”
Lúc hai người rời đi, Tần Thiên Lâm bị người gọi lại, Đàm Hi vui vẻ trong lòng, định nhân cơ hội trốn đi.
“Tần Tổng? Đúng là cậu rồi!”
“Trợ lý Vương.” Gật đầu chào lại.
“Vị này là?”
Tần Thiên Lâm vươn cánh tay dài ra, Đàm Hi như một con tép riu bị cuốn vào lòng hắn, “Vợ của tôi.”
“Thì ra là mợ Tần, rất hân hạnh.” Nói liền định duỗi tay ra bắt.
Bị Tần Thiên Lâm cản lại giữa chừng, còn vỗ nhẹ bả vai cô, “Cô ấy sợ người lạ, xin lỗi.”
“Tần Tổng nóng lòng bảo vệ bà xã mình, Vương mỗ hiểu mà.”
“Cảm ơn.”
“Đến Tân Thị lúc nào thế? Sao không báo trước một tiếng để người sinh sống ở Tân Thị như tôi làm hết lễ nghĩa của người chủ nhà chứ?”
“Mới tới chiều nay, tới thăm cô ấy.” Ánh mắt rơi xuống người Đàm Hi vô cùng dịu dàng.
“Mợ Tần đang ở Tân Thị sao?”
“Ừm.”
Lập tức lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Đàm Hi, “Nếu mợ Tần có việc cần giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Đàm Hi đã rất nóng lòng rồi, đang định nổi giận thì lại thoáng nhìn thấy mấy chữ: “Trợ lý của thị trưởng Tân Thị, Vương Cần” trên tấm danh thiếp được in theo lối viết chữ Hoa tiêu chuẩn, để nghiêng và tô đậm.
Ánh mắt khẽ động, duỗi tay nhận lấy, lễ phép nói lời cảm ơn.
Tần Thiên Lâm nhìn đồng hồ, lại ho khẽ hai tiếng.
Trợ lý Vương cũng là người hiểu chuyện, “Vậy tôi không quấy rầy hai vị nữa, tạm biệt.”
Kế hoạch chạy trốn chết từ trong trứng nước.
“Lên xe.”
“Tôi phải về trường học.”
“Đi loanh quanh một vòng rồi sẽ đưa em về.”
Lúc này Đàm Hi mới ngoan ngoãn nghe lời, kéo cửa xe ra, lại thắt dây an toàn cẩn thận.
“Em nhớ giữ danh thiếp của Vương Cần, sau này có việc có thể tìm anh ta nhờ hỗ trợ.” Tần Thiên Lâm khởi động xe.
Đàm Hi cầm tấm card, cúi đầu nhìn kỹ.
“Vợ anh ta là người làm trong sở giáo dục, em ở trường mà gặp phải chuyện gì thì cũng có thể nhờ anh ta ra mặt dàn xếp cho.”
“Chuyện ở trường?”
“Ừ.”
“Ví dụ như nào?”
Tần Thiên Lâm nhìn cô: “Cố tình chèn ép, vu oan hãm hại, cả quấy rối tình dục nữa…”
“Có thể đuổi người ra khỏi trường được không?”
“Nếu em thích thế.”
Đàm Hi nhướng mày, liếm môi, không thể tưởng tượng được là cô cũng có chỗ dựa cơ đấy, nếu là trước kia, chắc cô phải bám vào anh em kết nghĩa mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này nhỉ?
Cô liền nhét danh thiếp vào trong túi.
Tần Thiên Lâm liếc nhìn, sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Chạy tới đường Tân Giang, hắn hạ mui xe xuống, chiếc Ferrari hoành tráng lao vút đi trên đường, để lại một tàn ảnh màu xám ở phía sau.
Mặt trời dần ngả về tây, những ráng đỏ chồng chất lên nhau, hòa với mặt sông phía xa tạo thành một bức tranh đối xứng đầy tráng lệ.
Mày vốn nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra, xao động cũng dần bình phục lại.
“Tâm sự đi.” Đàm Hi lên tiếng.
Thật lâu sau, người đàn ông mới đáp lại: “Được.”
Xe ngừng bên đường, Đàm Hi và Tần Thiên Lâm cùng dựa vào thân xe.
Thiếu nữ nhìn về ráng hồng nơi chân trời, gã đàn ông lại chăm chú ngắm nhìn người ở bên cạnh mình.
Nếu chỉ nhìn bóng dáng thì chẳng khác nào một cặp tình nhân đang ngắm hoàng hôn, có điều tiền đề là phải bỏ qua khoảng cách gần một sải tay giữa hai người.
“Tần Thiên Lâm, tôi không thích anh.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Hi nói chuyện với hắn bằng thái độ nghiêm túc và đứng đắn.
Thân mình gã đàn ông hơi lay động, sự đau đớn lan tràn khắp trái tim.
“Trước kia em… không như thế này.”
“Người rồi sẽ thay đổi. Trước kia anh cũng không phải như bây giờ.”
“…”
“Không phải người cùng một đường thì không cần phải đi chung với nhau, lần sau anh đừng tới đây nữa.”
Tới tôi cũng sẽ không gặp anh, Đàm Hi lặng lẽ bổ sung thêm một câu.
Trên đường trở lại trường, hai người đều im lặng.
“Ngày mai anh sẽ tới đón em.”
Động tác khựng lại, mắt cũng không nâng: “Không cần.”
Bả vai bị người ta giữ chặt, Đàm Hi nhíu mày, rõ ràng là bắt đầu không nhịn nổi nữa.
“Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng là vợ chồng, không phải em phủ nhận là xong được.” Tần Thiên Lâm siết chặt lấy cô, gằn từng chữ một.
Đàm Hi thấy thật phiền phức: “Mở cửa.”
Người cứ thích tự rước lấy nhục thì cô cũng chẳng ngăn được, có thể nói được gì đây chứ?
Trở về tới ký túc xá thì trời đã tối.
Bật đèn, không sáng.
Sững ra một lúc mới nhận ra là mất điện.
Phòng bên cạnh vẫn còn sáng, chắc là đứt cầu dao.
Bò lên giường, lục lấy cái đèn pin, lại đi tìm dì quản lý ký túc xá mượn cái thang nhỏ, lạch cạch hai mươi phút điện mới sáng lên.
Trả cái thang xong thì người đã nhớp nháp mồ hôi, tắm xong, lên giường, nghỉ ngơi bốn mươi phút mới khôi phục lại thể lực.
“Mẹ kiếp!”
Nghĩ tới vẻ mặt dịu dàng của Tần Thiên Lâm, cô liền thấy ghê tởm.
Điện thoại đổ chuông, cầm lên, vừa thấy dãy số kia là cô liền lập tức trợn trừng mắt.
Từ chối.
Không đến nửa phút, lại gọi tiếp.
Lại từ chối.
Cuộc gọi tiếp theo tới nhanh hơn, Đàm Hi muốn tắt máy nhưng lại sợ Lục Chinh sẽ không gọi được cho mình.
“Tần Thiên Lâm! Anh không thấy phiền à?”
“Anh phải về thủ đô đây.”
Sặc…
Hạnh phúc đến quá bất ngờ.
“Như em mong muốn.”
Đàm Hi đang định hoan hô thì lại nghe hắn nói tiếp…
“Có việc gấp, lần sau sẽ giành thêm thời gian tới thăm em.”
“Không cần!”
“Anh cho em thời gian tiếp thu không có nghĩa là cho phép em trốn tránh.”
“Ông anh à, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu tin đây? Tôi và anh, không bao giờ, không hy vọng, không tương lai… Alo? Alo?”
Mẹ nhà anh!
Còn không để cho bà đây nói lời nào! Cút…
Lại nói tới Tần Thiên Lâm nhận được điện thoại liền gấp gáp trở về thủ đô, vốn hành trình mất ba tiếng lái xe đã ngắn lại chỉ còn hai tiếng.
Trở lại biệt thự Bán Sơn thì đã tới 10 giờ tối.
“Có chuyện gì thế?”
Lục Thảo nằm trên giường, ngoại trừ vẻ mặt hơi tái nhợt thì cũng không có gì đáng lo ngại.
“Không có chuyện gì, bệnh cũ thôi.”
Tần Thiên Mỹ ngồi ở bên kia, đưa nước ấm cho bà ta: “Mẹ, mẹ uống một ngụm nước đi.”
“Ừm, nếu không sao thì con về phòng đây.”
“Anh, có phải anh đi tìm Đàm Hi không?” Tần Thiên Mỹ buột miệng hỏi.
Lục Thảo trừng mắt với cô ta một cái, thầm hô không xong.
“Đây là nguyên nhân hai người gọi con về à?” Dừng bước, xoay người, ánh mắt đảo qua giữa hai mẹ con, cười lạnh nặng nề.
“Thiên Lâm, con ngồi xuống đây, mẹ có chuyện muốn nói.”
Trầm ngâm giây lát, sau đó ngồi xuống mép giường.
“Mẹ không đồng ý con và cô ta có quan hệ gì với nhau.” Lục Thảo đi thẳng vào vấn đề.
“Mẹ nói đùa à, bọn con là vợ chồng, sao có thể không có quan hệ gì chứ?”
“Lúc trước con cưới nó, đơn giản chỉ là để trả thù. Sự tình phát triển tới bây giờ đã đi trệch khỏi quỹ đạo ban đầu, mẹ không thể trơ mắt nhìn con càng lún sâu vào được.”
Cười nhạo một tiếng, không cho là đúng.
“Anh, anh tỉnh táo lại đi, loại người như Đàm Hi sao có thể xứng gả vào nhà chúng ta chứ? Rõ ràng anh có thể có những lựa chọn tốt hơn…”
“Được hay không, anh tự biết.” Tần Thiên Lâm ngắt lời cô ta, “Không cần em nhọc lòng.”
“Thế nên, giờ anh đang thừa nhận là anh thích Đàm Hi sao?”
“Đúng thế.”
Tần Thiên Mỹ trợn trừng mắt, mặt đầy vẻ không dám tin, trong lòng biết rõ ràng là một chuyện nhưng chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.
“Sao anh có thể…”
“Tại sao lại không thể?”
“Hừ, nếu em nói cho anh, Hề Đình đã trở lại rồi, anh còn có thể kiên trì thích tội nhân đã khiến các anh chia tay hay không?”
Người Tần Thiên Lâm lung lay, như bị sét đánh trúng.
“Em nói cái gì…”
***
Mấy ngày nay Lục Chinh đều về nhà ông bà ăn cơm, điều này khiến hai ông bà cụ vui mừng vô cùng.
“Còn đọc báo gì nữa hả! A Chinh sắp tới rồi, lấy rượu gạo cô Hai gửi ra đây đi.”
“Lấy ra làm gì?” Ông cụ giữ rịt đã lâu, luôn không nỡ uống.
“Đương nhiên là để uống rồi!”
“Trong tủ có đầy rượu ngon, sao cứ phải lấy cái loại kia chứ?” Ông cụ quay đầu đi, rõ ràng không vui.
“Vừa phải thôi! Ông giấu đi thì cũng có uống được đâu!”
“Chờ uống thuốc xong rồi, bà cứ nhìn xem tôi có uống được hay không!”
Bà cụ hoàn toàn chẳng thèm cho ông tí mặt mũi nào: “Với cái huyết áp bây giờ của ông mà còn đòi ngừng uống thuốc được sao?”
Không biết phải uống tới ngày tháng năm nào nữa!
“Dù sao cũng đừng có nhắm vào vò rượu đó của tôi!”
“Thế ông không muốn biết cháu dâu chúng ta là ai đúng không?” Bà cụ tung mồi ra.
Mắt Lục Giác Dân lập tức sáng lên: “Bà có tin gì à?”
Bà cụ lắc đầu: “Nhưng mà, nếu ông chịu cống hiến vò rượu gạo kia ra đây, có khi sẽ biết được đấy.”
“Nói bừa! Cháu dâu thì liên quan gì tới rượu chứ!”
“Uống say sẽ nói thật, ông không biết à?”
Ông cụ lập tức hiểu ra: “Bà muốn chuốc say thằng nhãi ranh đó hả?”
“Ông cũng biết tửu lượng của A Chinh rồi, sao có thể chuốc say nó được chứ? Nhưng mà thằng bé này luôn không chịu được rượu gạo do bà cô của nó ủ, lần trước chỉ uống hai chén mà đã say rồi…”
“Có ngay! Tôi lập tức đi lấy, chờ đấy!” Ông cụ vỗ đùi, bỏ rượu ra cho mục đích này cũng đáng giá lắm.
Có cháu dâu thì chắt trai sẽ không còn xa vời nữa!
Ông cũng nhân cơ hội này uống hai ngụm, he he…
“Sao trước kia tôi không biết là bà lại thông minh thế nhỉ?”
“Lăn đi đi!” Bà cụ Lục giả vờ tức giận.
Ông cụ Lục lon ton chạy xuống hầm cất rượu, bà cụ liền xoay người gọi điện cho cháu trai…
“A Chinh à, bà đã nấu cơm xong rồi… Đang trên đường về à… Thế lái xe cẩn thận nhé…”