Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 251: Bốn người đàn ông, một vở kịch



Tiền thân của tập đoàn Đại Đường là một doanh nghiệp nhà nước, lấy than đá làm nền tảng. Là một doanh nghiệp năng lượng quy mô lớn chuyên kinh doanh theo hình thức chuỗi, lấy điện lực, đường sắt, cảng khẩu, vận tải đường biển, dầu hỏa và công nghệ chế biến than làm một thể.

Sau khi thay đổi chế độ, tập đoàn này chuyển sang hình thức tư nhân, nhưng quyền cổ phần vẫn nằm trong tay nhà nước quản lý.

Cho nên, về phương diện nào đó, tập đoàn Đại Đường được hưởng thụ các chính sách ưu đãi mà các doanh nghiệp bình thường khác không có.

Cộng thêm, ngành năng lượng lại có liên quan đến các vấn đề dân sinh, nên có thể dễ dàng tưởng tượng được đến sự quan tâm, xem trọng của các cấp lãnh đạo phía trên.

Tứ đại gia tộc nhận được thiệp mời nên không thể không tới, ngay cả nhà họ Bàng có thân phận tương đối nhạy cảm cũng phải cử hai người cháu ngoại là Lục Chinh và Tống Bạch làm đại diện.

“Ba, cậu nhanh chút đi! Sắp trễ rồi!” Chu Dịch ăn mặc khá lịch sự, gõ mạnh cửa phòng.

Giây tiếp theo, cửa mở.

Tống Bạch vẫn còn mặc áo choàng tắm, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn, “La hét cái gì đó?”

Chu Dịch khịt mũi như chó: “Uống rượu à?”

Tống Bạch xoay người đi vào trong, sắc mặt không được dễ chịu cho lắm.

Chu Dịch đi vào theo, xoay tay đóng cửa lại, nhìn thấy bình rượu trống rỗng trên quần bar, tròng mắt trừng to như sắp rơi ra ngoài.

“Bây giờ là lúc nào? Mẹ nó, cậu vẫn còn tâm trạng mượn rượu giải sầu à?” Chu Dịch hận không thể rèn sắt thành thép.

Tống Bạch lười để ý đến hắn, nhấc cổ tay lên xem, xoay người vào phòng tắm.

Tắm trước đã rồi nói sau.

Chu Dịch không thể chịu được dáng vẻ suy sụp của anh ta, dứt khoát chắn trước mặt, xách cổ áo Tống Bạch lên: “Ba, mẹ nó, cậu tỉnh lại đi! Chẳng qua chỉ là một người đàn bà, có đáng sống không ra sống, chết không ra chết thế không?”

Tống Bạch sửng sốt nhìn hắn.

Chu Dịch đau lòng, “Khắp chân trời này chỗ nào mà không có cỏ xanh? Cậu hà tất gì phải hành hạ bản thân ra nông nỗi này?”

“Nông nỗi nào?” Tống Bạch hất tay hắn ta, “Tôi chỉ uống có nửa ly nhỏ, buổi trưa ngủ hơi quá giờ mà cũng đáng để cậu kinh sợ sao?”

“Hả? Nửa ly nhỏ? Vậy chai rượu kia…” Nó trống rỗng mà!

“Mấy hôm trước uống còn dư.”

“Ồ.” Chu Dịch hơi ngơ ngác, “Bây giờ cậu có đang đau lòng không?”

“Nhàm chán!” Đồng chí Tiểu Bạch đi vòng qua hắn, tiến thẳng vào phòng tắm.

“Ba, cậu… không sao thật chứ?” Chu Dịch vẫn không yên tâm lắm.

Xét cho cùng, hắn có thể nhìn thấy Tống Bạch đối xử tốt với Đàm Hi đến nhường nào, những năm qua, hắn chưa bao giờ thấy Tống Bạch đổi xử hết lòng hết dạ với ai như vậy.

“Chậc, cậu nói xong chưa hả? Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi với cô ấy chỉ là anh em thôi.”

Chu Dịch “ừ” một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt của anh ta vô cùng bình tĩnh nên mới thấy nhẹ nhõm hoàn toàn.

Đàm Hi trở thành người phụ nữ của Nhị gia, nên hắn sợ Tống Bạch sẽ đối đầu với vị “Diêm Vương mặt lạnh” kia, nghĩ tới thủ đoạn của Lục Chinh, Chu Dịch thấy rùng mình, có thể thấy ngay cả nửa phần cơ hội thắng cũng chẳng có.

Hơn nữa, vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến tình cảm anh em của hai người, quả thật không hề đáng chút nào.

Tống Bạch vào phòng tắm, Chu Dịch ngồi xuống sô pha đợi anh.

Trong lúc đợi, Tưởng Hoa và Dương Tự gọi điện thoại đến hối thúc.

“Các cậu làm gì lề mề trong khách sạn vậy? 20 phút sắp trôi qua rồi!”

“Lão Ba vừa thức dậy, đang tắm.”

“Lắm chuyện thế!”

“Được rồi, các cậu qua đó trước, tôi đợi cậu ta đi cùng”

“Được, vậy tôi và Dương Tự đi dò đường trước.”

“Cút cút cút…”

“Đậu xanh thằng chết tiệt kia!”

Tống Bạch tắm xong, mùi rượu bay hết, một thân đồ tây đặt may làm tôn lên dáng vẻ cao ráo của anh ta.

“Wow! Được đấy chứ! Sửa soạn một hồi trông cũng khá bảnh trai.” Chu Dịch ngồi vắt chéo chân, ngã người trên ghế sô pha.

Tống Bạch đá hắn một cái, “Xuất phát.”

Sau khi Lục Chinh đi, Đàm Hi kéo chăn lên ngủ.

Buổi trưa chạy 800m, buổi chiều lại đi dạo phố khắp nơi với anh, cô đã thấm mệt từ lâu rồi.

Đang say giấc nồng thì tiếng chuông di động lại reo lên không ngừng.

Cô lật người, lấy gối che đầu lại.

Không nghe thấy… không nghe thấy…

Reo hết một lượt, mới yên lặng được chốc lát.

Nhưng chưa tới 30 giây, di động lại đổ chuông tiếp, Đàm Hi hận không thể đập vỡ di động của mình!

“Alo!”

Đầu bên kia hơi sửng sốt, cầm điện thoại trong tay, cảm thấy nhất thời luống cuống, “Em ngủ rồi à?”

Đàm Hi giật bắn mình, cơn buồn ngủ tan biến nhanh chóng: “Tần Thiên Lâm?”

Nghe thấy cô vừa nói đã trúng, trong lòng hắn bỗng thấy ngọt ngào, hóa ra vẫn còn biết là hắn…

“Bà xã, anh đang ở trước cổng trường của em.”

Đàm Hi hoảng hốt: “Anh đến làm gì?”

“Đón em.”

“Tần Thiên Lâm, đầu óc anh có vấn đề phải không?”

“Tham gia một buổi tiệc rượu với anh.”

“Không rảnh.”

Sắc mặt Tần Thiên Lâm đang tốt đẹp bỗng nhiên trầm xuống: “Đàm Hi, đừng quên thân phận của em.”

“Xin anh, lần sau có thể đổi qua câu khác mới hơn không? Nói tới nói lui chỉ mỗi câu này, lỗ tai tôi sắp mọc đầy cỏ luôn rồi!”

Nói xong, cúp máy ngay.

Tần Thiên Lâm siết chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch, hơi thở gấp gáp, mất nửa ngày mới bình tĩnh lại được, hắn khởi động xe, lao vút đi.

Đàm Hi, cho dù em có là một viên đá, tôi cũng sẽ làm nóng nó lên!

7 giờ 30 tối, khách khứa đã vào hết trong sảnh.

Tiêu điểm chú ý của mọi người, không ai khác chính là những công tử thuộc tứ đại tài phiệt. Tuy nhà họ Tống không nằm trong nhóm này, nhưng sự chú ý Tống Bạch nhận được không hề ít hơn những người kia là bao, tất cả là bởi vì địa vị chính trị vững chắc mà nhà họ Tống đang nắm giữ hiện nay.

Cộng thêm, anh ta và Lục Chinh lại đang đại diện thay cho nhà họ Bàng, được xem như là đối tượng đáng được quan tâm của tập thể những người có mặt ở đây.

Cố Hoài Sâm ôm Hề Đình đi đến một chỗ nào đó.

Ánh mắt của cô ta nhìn ngó khắp nơi, thu hết sự phồn hoa của giới xã hội thượng lưu vào mắt, trong lòng xao động không thôi.

Nếu như cô ta có thể gả vào nhà họ Cố, dựa vào danh tiếng của Lê Diệp trong giới thư họa, chắc chắn có thể giúp cô bắt một nhịp cầu trung gian trên con đường sự nghiệp, đồng thời còn có thể nhẹ nhàng tiến được vào giới thượng lưu, trở thành một quý bà hào môn giàu có.

Trong lòng đã có chủ ý, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra cẩn thận dè dặt.

Có thể đi được đến hôm nay, tuy có vài phần may mắn, nhưng cũng không thể phủ nhận được năng lực của bản thân cô ta.

Ít ra, người phụ nữ này giỏi về việc nhẫn nhịn, và kỹ năng diễn xuất, cũng sắc sảo không kém.

“Giới thiệu cho em một người bạn.” Cố Hoài Sâm ghé vào tai cô ta, nói khẽ.

Hề Đình nhắm mắt, bộ dạng e thẹn.

“Cậu hai Tần, đã lâu không gặp.”

“Cậu ba Cố, dạo này thế nào?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, con tim Hề Đình run lên, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn.

Là hắn sao?

Sao có thể được?

“Cô đây là?” Một tia sáng tối tăm xẹt qua trong mắt Tần Thiên Lâm, nhớ đến những gì Lục Thảo nói, quả nhiên là đã trở về rồi…

Cố Hoài Sâm cười, “Bạn gái, Hề Đình.”

“Chào cô.” Bình tĩnh không cảm xúc, như đang đối xử với một người xa lạ.

Hề Đình bỗng thở phào, ngẩng mặt lên, sắc mặc đã trở về bình thường, đồng thời cũng nở một nụ cười khéo kéo: “Chào anh.”

“Cậu Ba thật có phúc khí.” Hắn ta nâng ly, ngửa đầu, dung dịch màu máu vào miệng, động tác cao quý ưu nhã.

Mí mắt Hề Đình giật giật, người đàn ông này…

Vẫn là người bạn trai cũ đã theo đuổi đến tận Italy, nghĩ mọi cách để níu kéo cô ta ư?

Khi đó, hắn chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp, cũng không vội tìm công việc mà lại đi tụ tập với những tên bạn xấu cùng phòng, với cái tên mỹ miều là “lập nghiệp“.

Hề Đình đi đến xem chỗ hắn làm việc, căn phòng bé như túi, bọn họ ăn uống xả thải ngay tại chỗ, những vỏ hộp cơm vương vãi đầy phòng khiến cô ta cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Từ đó về sau, cô ta không còn đi tới đó nữa.

Một tháng sau, khi nhận được thông báo có suất đi du học ở Italy, cô ta không thể không tính toán cho bản thân mình, khi ấy mới đi gặp hiệu trưởng…

Suy nghĩ lúc ấy của Hề Đình rất đơn giản, cô ta không muốn chịu kiếp sống bình phàm, cũng không muốn đánh cược cả tuổi thanh xuân của mình trên người một tên đàn ông lúc nào cũng có khả năng bị thất nghiệp như Tần Thiên Lâm.

Cô ta xứng đáng có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, đi đến những nơi xa hơi, tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn!

May là cô đã làm được những điều này sau khi rời xa Tần Thiên Lâm.

Sau khi chào hỏi xong xuôi, Cố Hoài Sâm đưa Hề Đình rời đi, Tần Thiên Lâm đứng nguyên tại chỗ, nhếch môi.

“A Sâm? Người đàn ông lúc nãy là ai thế?” Nhìn thấy ly rượu của anh ta đã cạn, Hề Đình đưa một lấy khác tới, vờ như tùy ý hỏi.

“Cậu hai nhà họ Tần.”

Mắt Hề Đình lóe lên, “Là nhà họ Tần ở thủ đô đó sao?”

“Nếu không thì còn nhà họ Tần nào nữa?” Cố Hoài Sâm nhìn cô ta, cười như không cười.

Con tim cô ta thắt lại, vội vàng che giấu biểu cảm trên khuôn mặt, không để lộ ra bất kỳ đầu mối nào: “Em chỉ hỏi đại thôi, sao vậy, ghen à?”

Cố Hoài Sâm cười, không nói gì.

Tuy trên mặt Hề Đình vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm lại đội nhiên trở nên cảnh giác.

Nói thật, thời gian quen nhau của hai người không hề ngắn, nhưng cô lại không thể nhìn thấu người đàn ông ở trước mắt này…

Nếu có một ngày, bị anh ta biết được…

Không! Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

Vì để không khiến Cố Hoài Sâm cảm thấy nghi ngờ, Hề Đình không hề nhìn Tần Thiên Lâm thêm một lần nào nữa, cho tới khi buổi tiệc kết thúc.

Cô ta biết rất rõ trước mắt bản thân có thể bắt được điều gì!

Tuy sau khi biết được thân phận thật sự của Tần Thiên Lâm, cô ta cũng có chút… không cam lòng!

Còn Tần Thiên Lâm cũng rất bình tĩnh, giống như chưa hề gặp Hề Đình bao giờ.

Chỉ khi nhắm mắt, hắn che giấu đi cơn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt trong đó.

Thật sự là một vở kịch hay!

Sau khi Lục Chinh và đổng sự trưởng tập đoàn Đại Đường hàn huyên với nhau xong, Tống Bạch cũng tiến lên trước lộ diện.

“Hay lắm! Cháu ngoại của lão Bàng đứa nào cũng ưu tú, khiến ông thấy rất ganh tị đấy nhé!”

Quên giới thiệu, ông lão khí thế mạnh mẽ, sắc mặt hồng hào đây là bạn bè cũ cùng kề vai tác chiến với ông Bàng năm xưa, hai người đã cùng lên chiến trường, từng giết quân giặc, còn đỡ đạn thay cho nhau, đó là giao tình sống chết có nhau!

“Đáng tiếc, con và cháu trai hai nhà chúng ta lại chiếm số đông, nếu không cũng có thể thân càng thêm thân.” Ông lão cảm thấy hơi tiếc nuối.

Lục Chinh và Tống Bạch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không đáp lời.

Họ đều biết, ông có một đứa cháu gái cưng, còn lời lúc nãy là một lời mang hàm ý thăm dò.

“À… đợi vài ngày nữa, ông sẽ sắp xếp cho các cậu và Dao Dao gặp nhau, con bé đó thích nhất có người chơi cùng với nó.” Sự cưng chiều được bộc lộ ra hết trong lời nói.

Tống Bạch: “…”

Lục Chinh: “…”

Ông lão lại nói thêm một lúc mới thả cho hai người đi.

Lục Chinh hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời đi.

Vừa nghĩ tới vẫn còn một con yêu tinh đang đợi anh ở trên giường, nhất thời cảm thấy ngứa ngáy khó chịu ở trong lòng.

“Anh.” Tống Bạch gọi anh, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Lục Chinh mở cửa, hai người đi đến vườn hoa.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra.”

Tống Bạch trầm ngâm trong giây lát: “Anh và Đàm… cô ấy quen nhau thật sao?”

“Tôi cho rằng hôm đó tôi đã nói rất rõ rồi.”

“Vậy anh định nói thế nào với nhà họ Tần? Hoặc hai người dự tính sống với nhau cả đời trong mối quan hệ danh bất chính ngôn bất thuận kia hay sao?”

Thậm chí, khiến Đàm Hi trở thành người thứ ba!

Dĩ nhiên, Tống Bạch không dám nói ra suy nghĩ này.

“Tôi sẽ xử lý.” Dưới ánh trăng, khuôn mặt của anh càng thêm lạnh lùng, khắc chế, nghiệm nghị và bất khả xâm phạm.

Tống Bạch đột nhiên cảm thấy rùng mình, “Tần Thiên Lâm cũng tới đây…”

Lục Chinh liếc nhìn anh ta.

Tống Bạch nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ hắn ta không phát hiện ra… Loại chuyện này rơi trúng đầu ai cũng sẽ cảm thấy là một điều vô cùng nhục nhã…”

Không bàn đến chuyện Tần Thiên Lâm có thích Đàm Hi hay không, nhưng chuyện liên quan đến vấn đề mặt mũi của một thằng đàn ông thì không thể nào dễ dàng bỏ qua được.

Nói thật, Tống Bạch không thể nào tưởng tượng ra được cảnh tượng hai cậu cháu lật mặt nhau vì một người phụ nữ trông sẽ ra sao…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.