“Anh Thiêm, lâu rồi không gặp.”
Ngô Thiêm đang vung tay múa chân với đám đàn em, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, thấy Đàm Hi cầm cốc bia yểu điệu đi tới, bên cạnh còn có Hàn Sóc đi cùng.
Hắn nhất thời giật mình, động tác cứng đờ, nụ cười cũng cứng lại trên mặt.
Bài học thảm thiết lần trước như hiện ra ngay trước mắt, hắn hoàn toàn không muốn trêu chọc vào hai bà cô này tí nào.
Đúng thế, người này chính là bá vương học đường Ngô Thiêm, lúc trước bị Hứa Tuệ Tuệ xúi giục nên cố ý tới gây sự, lúc kéo bè kéo lũ đánh nhau bị cảnh sát bắt, phải dựa vào hơi của An An mới thoát thân khỏi Cục Cảnh sát bình an vô sự.
“He he, hai cô cũng tới ăn lẩu đấy à? Trùng hợp quá…”
“Không trùng hợp đâu.” Đàm Hi tiến lên hai bước, duỗi tay đặt lên vai trái hắn ta, tên đàn em tự động nhường chỗ ngồi, “Đặc biệt tới tìm anh đó.”
“Có… việc gì à?” Ngô Thiêm chỉ thấy cả người lạnh ngắt, nửa người trên đều cứng đờ.
“Đương nhiên rồi.” Đàm Hi ngồi xuống. Hàn Sóc liền đá tên đàn em ở bên cạnh. “Hửm?”
Tên đàn em ngoan ngoãn nhường chỗ cho cô nàng.
“À thì…” Ngô Thiêm cười miễn cưỡng, “Hai vị có gì phân phó không?”
Đàm Hi hơi nhếch môi lên.
…
Hề Đình lên lớp xong, vừa mới bước vào cửa văn phòng liền đá trúng bồn hoa đặt cạnh cửa làm nó lăn lóc.
“Ô, cô Hề đi không nhìn được à? Chậu hoa lớn thế đặt ở trước mặt mà còn đá trúng được, quả thực mắt quá có vấn đề rồi.”
Người nói chuyện là một trợ giảng khác có tên là Lâm Thuần, hơn 30 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, đã theo Phạm Trung Dương hai năm, cực kỳ được coi trọng.
Hề Đình ngồi xổm xuống dựng lại chậu qua, sau đó hơi dịch nó sang bên cạnh. Lâm Thuần này đã ngứa mắt cô ta ngay từ ngày đầu, đặt bồn hoa ở giữa cửa rõ ràng là để chơi đểu cô. Phải biết rằng, giáo sư Phạm cực kỳ yêu quý những cây cảnh này.
“Còn may, chưa vỡ.” Hề Đình nhoẻn miệng cười, khuôn mặt vốn ưa nhìn càng thêm xinh đẹp hơn.
Trong mắt Lâm Thuần hơi xẹt qua vẻ ghen ghét nhưng biến mất rất nhanh, “May mắn thôi.”
Hề Đình gật đầu: “Đúng là hơn cô thật.”
Lâm Thuần cười lạnh, “Người có quan hệ ấy mà, đám dân thường bọn tôi sao có thể so được chứ.”
Trên mặt Hề Đình hiện lên vẻ lúng túng, mở máy tính ra. Trong quá trình chờ máy tính khởi động thì tâm tình cô ta cũng dần bình phục trở lại. So với Lâm Thuần, kẻ địch đầu tiên mà cô ta muốn trừ khử chính là Đàm Hi!
Đến tận khi cô ta dùng tài khoản của mình đăng nhập vào diễn đàn thì tâm tình vui vẻ đột nhiên tắt ngúm!
Bởi vì topic nóng trên diễn đàn ở ngay trang đầu được đổi thành tâm thư xin lỗi. Dự cảm không tốt bùng lên trong lòng, cô ta run rẩy click mở topic, sau đó sắc mặt lập tức tái mét…
Cố Hoài Sâm xử lý công việc xong liền lái xe hướng tới Tân Thị. Hôm nay là sinh nhật của Hề Đình, anh ta đã đồng ý sẽ cùng đón sinh nhật với bạn gái mình.
Vừa mới tiến qua cổng trường đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh ta tấp xe vào lề, đuổi theo.
“Đàm Hi!”
“Anh đấy à, Cố Hoài Sâm.”
“Định ra ngoài à?”
“Vâng.”
Người đàn ông nhíu mày, “Trời sắp tối rồi, em con gái con lứa, ra ngoài một mình không an toàn đâu.”
Đàm Hi không cho là đúng, xua tay: “Tình hình an ninh ở Tân Thị rất tốt, chúng ta phải có niềm tin vào các chú cảnh sát chứ.” Trong lòng lại nghĩ: Trước nay chỉ có bà đây gây mất an toàn cho người khác.
Cố Hoài Sâm bật cười: “Định đi đâu, tôi có xe.”
“Anh định… đưa tôi đi à?”
“Không chịu sao?”
Đàm Hi ngoái đầu nhìn ra sau, chiếc xe màu đen đang đỗ ở ven đường, “Gần thôi, không cần đưa đâu. Hơn nữa, chắc anh tới đây có việc mà đúng không? Sao tôi có thể mặt dầy trì hoãn công việc của anh được chứ?”
Cố Hoài Sâm cũng không cưỡng ép, thời gian anh ta hẹn với Hề Đình cũng sắp tới rồi.
Nghĩ một chút lại lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, “Trên này có số điện thoại của tôi nhé.”
Đàm Hi không nhận lấy, chỉ đánh giá anh ta bằng ánh mắt cười như không cười, “Tây trang giày da, lái siêu xe, nhìn có vẻ giống người đàn ông thành đạt.”
Cố Hoài Sâm cũng không buông tay, trong lòng tự nhiên có cảm giác hưng phấn nảy lên, đến chính bản thân anh ta cũng không rõ đó là cảm giác gì, “Thì sao?”
“Anh không sợ tôi quấy rầy anh à?” Ánh mắt dừng ở trên tấm danh thiếp mà anh ta đang cầm, hơi ám chỉ một chút.
“Vậy có phải tôi nên cảm thấy may mắn vì mình còn có khả năng khiến người ta phải quấy rầy không?”
Ánh mắt Đàm Hi sâu hút. Cố Hoài Sâm vẫn cười nhẹ nhàng.
Thì ra, đây cũng là người lõi đời.
“Người có bạn gái rồi mà còn dám kiêu ngạo như thế à?” Đàm Hi cong môi, trong đáy mắt xẹt qua sự mỉa mai.
“Bạn gái thôi mà, có phải vợ đâu.”
Trong lòng Đàm Hi đột nhiên nảy sinh sự phiền chán. Cô có cái nhìn khác với Cố Hoài Sâm là vì khí chất dịu dàng, nho nhã và sạch sẽ trên người anh ta giống với Cố Miên tới tám phần. Hiện giờ xem ra cô đã nghĩ sai rồi. Trên mặt Cố Miên sẽ không bao giờ xuất hiện kiểu cười như không cười này. Tên ngốc đó luôn nhìn người ta bằng ánh mắt chân thành, dịu dàng, vô hại.
“Danh thiếp thì không cần đâu,“ Đàm Hi di chuyển tầm nhìn, “Đến lúc tôi phải đi rồi, bye~”
Ý cười của người đàn ông phai nhạt mấy phần, duỗi tay cản cô lại: “Em có ý kiến gì với tôi sao?”
“Không dám.”
“Tôi chọc tới em sao?”
Đàm Hi không đáp cũng không cười, ánh mắt đã hơi lạnh xuống.
Cố Hoài Sâm cố muốn nhét danh thiếp cho cô, Đàm Hi lùi lại.
Lúc này, một tiếng gọi “A Sâm” mềm mại, dịu dàng cắt ngang không khí quỷ dị giữa hai người. Hề Đình từ xa đi tới, dáng người thướt tha.
Cố Hoài Sâm hơi híp mắt.
Đàm Hi thì không vội rời đi nữa, cô vừa nghe đã nhận ra âm thanh kia là của ai, A Sâm ư?
Đậu xanh, cuộc đời thật kỳ diệu.
Hề Đình vốn hẹn Cố Hoài Sâm trước đài phun nước. Mắt thấy đã tới thời gian hẹn mà người vẫn chưa xuất hiện, Hề Đình không ngồi yên được mà đi ra ngoài này.
Từ xa đã thấy Cố Hoài Sâm đang dây dưa với một cô gái, nhìn có vẻ giống sinh viên. Cô ta áp xuống sự khó chịu trong lòng, dịu dàng hỏi một câu: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Ánh mắt lại không e dè mà dừng lại trên người Đàm Hi vốn đang đưa lưng về phía cô ta.
Cố Hoài Sâm không có ý định mở miệng giải thích, ánh mắt đứng đắn, hoàn toàn không có vẻ gì là chột dạ.
Cũng vì thế nên Hề Đình mới không cho rằng hai người có liên quan gì, không tùy tiện mở miệng dò hỏi.
Đàm Hi xoay người, làm lơ vẻ mặt kinh ngạc và tức giận của Hề Đình, ý cười dào dạt: “Cô Hề, nhìn sắc mặt cô không tốt lắm thì phải. Có cần tới phòng y tế lấy chút thuốc không ạ?”
“Không… Không cần.” Hề Đình cố kiềm chế sự kinh hoảng trong lòng, cố gắng trấn định lại.
“Hai người quen nhau à?” Người đàn ông cười hỏi.
“Không thân.”
“Đương nhiên.”
Hai người đồng thời mở miệng, bên nào cũng cho mình là đúng.
Đàm Hi cười cười: “Cô Hề quý nhân nhiều việc, không có ấn tượng thì có thể tha thứ trên phương diện tình cảm, nhưng mà em… thì vẫn còn nhớ rất rõ, chưa bao giờ quên đâu!”
Sắc mặt Hề Đình trắng bệch. Thấy ánh mắt Cố Hoài Sâm có vẻ thắc mắc, cô ta vội vàng trưng ra vẻ tươi cười: “Tôi nhớ ra rồi, em là sinh viên khoa Nghệ thuật phải không?”
“Trí nhớ của cô giáo tốt thật.”
“Làm gì có…”
“Nếu đã vậy, em không quấy rầy thế giới của cô Hề với bạn trai nữa, tạm biệt~” Đàm Hi nói câu chào, hơi nháy mắt với Cố Hoài Sâm, sau đó giật lấy cái danh thiếp trong tay anh ta, che nó trong lòng bàn tay.
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy.
Đàm Hi đi cực kỳ tiêu sái, nhanh chóng không thấy người đâu nữa.
“A Sâm, vừa rồi hai người… đang làm gì thế?”
Người đàn ông thu ánh mắt lại, “Đi thôi, anh đã đặt nhà hàng rồi.” Nói xong, lập tức đi về phía chiếc xe đỗ bên đường, khom người ngồi vào ghế lái.
Hề Đình siết chặt lòng bàn tay, chỉ có ý cười trên mặt vẫn không đổi.
Hít sâu, cô ta kéo cửa xe ra.
“Đai an toàn.”
Cô ta chủ động thắt đai, ánh mắt liếc nhìn sườn mặt của người đàn ông, trong lòng nảy sinh cảm xúc bất an mơ hồ.
Ngày thường, nếu cô ta quên thắt đai ai toàn thì Cố Hoài Sâm sẽ tự tay thắt cho cô ta, sau đó nương theo tư thế ôm hôn một hồi, nhưng mà vừa rồi…
“Tiểu Đình, chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.”
“Em quen nữ sinh vừa rồi à?”
Tim Hề Đình đập nhanh, không hiểu nổi rốt cuộc anh ta có ý gì, chỉ có thể khẽ “dạ” một tiếng, lựa chọn phương thức trả lời bảo thủ nhất để đáp lại.
Cố Hoài Sâm cầm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng.
Hề Đình suy nghĩ một chút, lại ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Em đã từng xem bài tập phác họa của em ấy, rất có linh khí, là một hạt giống rất tốt.”
“Thế à?” Nhớ tới nụ cười tươi vô hại, mi mắt cong cong của ai kia, trên mặt người đàn ông xuất hiện ý cười nhè nhẹ.
Hề Đình nhìn thấy hết, trong lòng càng kinh hoàng hơn, “Em thấy hai người có vẻ quen thuộc, trong chuyện này có gì sâu xa mà em chưa biết à?”
“Một cô bé rất bướng bỉnh.” Hỏi là đáp lại, không nói nhiều hơn.
Rất nhanh đã tới nơi cần tới, Cố Hoài Sâm xuống xe, ném chìa khóa cho đứa bé giữ cửa, sau đó đưa Hề Đình vào trong.
“Xin chào quý khách, xin mời hai vị đi lối này.”
“Tôi đã đặt phòng riêng.”
“Vâng.”
Cố Hoài Sâm kéo ghế ra cho Hề Đình, cô ta ngồi xuống với dáng vẻ ưu nhã, “Em đã sớm muốn tới nhà hàng này thử xem thế nào rồi mà chưa có cơ hội.”
“Thích là được rồi.”
Hai bò bít tết, Cố Hoài Sâm còn rất săn sóc cắt thịt cho cô ta rồi mới đẩy sang: “Nếm thử đi.”
Hề Đình khẽ thở phào, xem ra Đàm Hi chưa nói chuyện trước kia cho anh ấy nghe.
“Hương vị rất ngon, có cảm giác… khá quen thuộc.”
“Em nhận ra rồi hả?”
“RistoranteLeCalandre! Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở nhà hàng này.”
Cố Hoài Sâm buông dao nĩa ra, ánh mắt dịu dàng, “Thích niềm vui bất ngờ này chứ?”
Hề Đình cảm động, trong đôi mắt đẹp xuất hiện vẻ long lanh trong suốt, “Cảm ơn anh, A Sâm.” Tảng đá lớn đè nặng trong lòng nhẹ rơi xuống đất, thấy anh ta vẫn đối với mình như trước, Hề Đình lập tức yên tâm hẳn.
Xem ra, không thể giữ Đàm Hi lại!
Cái con Kha Nhan ngu xuẩn kia tự nhiên lại đăng cái tâm thư xin lỗi chết tiệt gì đó, còn không gọi điện thoại được, khiến cô ta phải thất bại trong gang tấc.
Ăn cơm xong, Hề Đình đi toilet, Cố Hoài Sâm đi thanh toán.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, là một dãy số xa lạ, liệu có phải cô ấy không?
“Tôi là Cố Hoài Sâm.”
“Tôi biết anh là Cố Hoài Sâm mà!” Tiếng nói trong trẻo có lẫn một tia nghịch ngợm, người đàn ông thấy lòng rung động.
Loại cảm giác này y như lúc đầu gặp Hề Đình, không, còn mãnh liệt hơn thế…
“Đàm Hi.” Anh ta gọi tên cô.
“Sao anh biết là tôi?”
“Không khó đoán.”
“Anh đang ở bên bạn gái đấy à?”
Chữ “ừ” đã định buột ra khỏi miệng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Hoài Sâm lại sửa thành, “Không phải.”
“Tôi ở quán bar Nghê Hồng, còn có mấy người bạn nữa, anh có muốn qua đây chơi không?”
Nhíu mày: “Quán bar?”
“Đúng rồi! Chơi vui lắm.”
“Em con gái con lứa mà tới quán bar à?” Rõ ràng là giọng điệu trách cứ nhưng khi vang lên lại mang theo mấy phần quan tâm, ngay cả bản thân Cố Hoài Sâm cũng không phát hiện ra trong lời mình vừa nói có bao nhiêu dịu dàng.
Đàm Hi cười lạnh, giọng nói vừa mềm mại vừa dịu dàng: “Anh phiền quá đi mất! Còn dông dài hơn cả cô giáo tôi nữa.”
Trái tim Cố Hoài Sâm run lên, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ làm anh ta hoảng sợ: Anh ta toi rồi…
“Cho tôi địa chỉ đi.”
“OK, để tôi nhắn tin cho anh. Nhanh lên nhá, tôi sẽ mời anh nhảy!”
“OK.”
“Bye~”
Cất điện thoại, Cố Hoài Sâm đứng lên rời đi, thậm chí quên luôn mình còn đi cùng một người khác.
“A Sâm?” Hề Đình đi từ trong toilet ra, vừa đến đại sảnh đã thấy Cố Hoài Sâm đang vội vàng ra cửa.
“Tiểu Đình, giờ anh có việc gấp, không thể đưa em về nhà được. Xin lỗi nhé!”
“Có chuyện gì thế? Quan trọng lắm ư?”
“Công văn khẩn cấp từ nước ngoài.”
“Vậy anh mau đi đi.”
Cố Hoài Sâm nhẹ hôn lên trán cô ta, sau đó xoay người rời đi.