Không hiểu sao, cô bé này lại khiến anh bất giác muốn tiếp cận, thậm chí… muốn thân thiết.
Vợ bạn không được đụng, Thời Cảnh kịp thời dừng lại suy nghĩ bậy bạ trong đầu, Ừm, cô nhóc là của lão Lục, của lão Lục…
“Người anh em,“ Thời Cảnh nói với vẻ trịnh trọng, “Việc này, cậu thật sự làm chưa đủ tốt rồi.”
Lục Chinh lạnh lùng nhìn anh một cái.
“Đừng trừng tôi, tôi nói thật. Cậu nghĩ mà xem, Lục Gia và Tần Gia dù gì cũng có quan hệ thông gia. Tuy cậu và Lục Thảo không phải cùng một mẹ, nhưng dù gì bà ta cũng là người của Lục gia. Tần Thiên Lâm là cháu ngoại của cậu, điểm này không thể thay đổi được. Nghĩ mà xem, nếu cậu kết hôn với nhóc con, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ngại ngùng biết bao?
“Sẽ không gặp thường xuyên.”
“Nhưng cũng sẽ có lúc đụng mặt nhau mà?”
“Không ngại ngùng?”
“Hơ, sao mà không ngại…”
“Da mặt cô ấy dày.”
Thời Cảnh ngừng lại, sau đó cười to, vừa cười vừa đập bàn, ngửa trước ngã sau: “Cậu đang nói xấu cô ta hả?”
Lục Chinh không đổi sắc, ánh mắt biểu thị anh rất nghiêm túc.
“Được rồi, vậy Tần Gia không lo, nhưng ông cụ bên đó cậu tính sao? Đâu thể lại dùng cách uy hiếp đút tiền được chứ?”
“Tôi tự có cách.”
“Ồ, cậu có chuẩn bị sẵn rồi à?”
Lục Chinh lấy một điếu thuốc ra châm, “Người bên Viện Kiểm sát điều tra tôi.”
Thời Cảnh chợt tái mặt, “Sao vậy? Cả Viện Kiểm sát cũng tham gia sao?”
“Ừ.” Hít hà một cái, hơi sương làm mờ mắt.
“Việc này…” Thời Cảnh thấy phiền não gãi đầu, “Ài, cho tôi một điếu.”
Lục Chinh đẩy hộp thuốc và bật lửa qua bên anh.
Thời Cảnh châm lửa một cách dứt khoát, “Tôi tưởng bên quân đội có nội gián, không ngờ hệ thống tư pháp cũng dính vào. Giờ cậu là miếng thịt nướng nằm trên củi, giờ phút nào cũng có thể bị nướng khét.”
“Cút đi!”
“Xì, cậu không nóng sao?”
“Tôi nóng gì chứ? Có Tống Gia xông ra trước, bên phía tư pháp chẳng làm được trò gì đâu.”
“Biết nhà nào giở trò không?”
“Vương.”
“Không phải chứ…” Thời Cảnh nhướng mày, “Vương Gia tuy trước giờ luôn máu lạnh, hình ảnh tác phong chim ưng, nhưng ông cụ không hồ đồ, chả lý nào lại đi chọc vào Bàng Gia và Tống Gia được. Đang yên đang lành suốt mười mấy năm, sao tự nhiên lại như vậy?”
“Không phải ông cụ Vương.”
Động tác hút thuộc của Thời Cảnh dừng lại, “Không lẽ là lớp nhỏ sao?”
“Đúng vậy, Vương Hoành.”
“Người này tôi biết, là một người xuất sắc trong thế hệ trẻ của Vương Gia. Năng lực của cậu ta không tệ, nhưng tính tình quá nham hiểm. Người như vậy rất hợp làm chính trị. Tại sao người này lại muốn chống đối cậu?”
“Không rõ.”
“Vậy cậu đã nghĩ được ra cách đối phó chưa?”
“Tôi nhờ Tống Gia đánh tiếng với ông cụ Vương.”
“Hơ, cậu hay lắm. Nhưng lỡ việc này vốn dĩ là chủ ý của ông cụ Vương, vậy chẳng phải uổng phí công sức sao?”
“Không thể nào. Thế cục hiện tại đã tương đối ổn định, tuy bên dưới tranh chấp mãnh liệt, nhưng không ai lại tình nguyện phá vỡ sự bình yên trên bề mặt. Vương Gia muốn gây dựng lại địa vị, vậy thì phải chuẩn bị sẵn việc đứng phía đối lập với biết bao người. Tôi tin là với sự tinh anh của ông cụ Vương sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn này.”
“Cậu cảm thấy Vương Hoành đang che mắt ông cụ làm chuyện đó ư?”
“Hiện tại, đây là cách giải thích hợp lý nhất.”
“Cậu có tư thù với anh ta?”
Lục Chinh khẽ cười: “Đến mặt mũi còn chưa gặp bao giờ.”
“Hơ, vậy thì thì thật kỳ lạ! Vương Hoành sao lại cắn cậu không buông chứ?”
“Có người đứng phía sau anh ta giật dây cũng nên.” Lục Chinh đơn giản giải thích.
“Trời! Cậu đã chọc phải ai vậy hả? Lượn cả vòng lớn để đối phó với cậu.” Thời Cảnh hút một hơi, rồi từ từ thở ra, “Mà nói thật, người này cũng có bản lĩnh phết đấy, phía quân đội cấp cao có người chống lưng, đến cả đứa ngạo mạn Vương Hoành cũng chịu dắt ngựa cho.”
“Sức người có mạnh đến đâu thì cũng không qua khỏi sự cám dỗ của lợi ích, nói người này có bản lĩnh lớn, chi bằng nói hắn ta biết cách lấy lòng người.”
“Vậy thì thú vị thật.” Thời Cảnh cười nhạt, “Lần này Cát Lão mượn danh học sử Đảng bí mật sắp xếp tôi đi đến Las Vegas một chuyến. Cậu đoán xem, tôi gặp ai?”
“Có gì cứ nói thẳng.” Đoán cái đầu anh thì có.
“Không thú vị gì hết…” Thời Cảnh bĩu môi.
Lục Chinh lạnh lùng lướt mắt qua, anh liền trở nên đàng hoàng.
“Khoảng nửa năm trước, hệ thống tình báo Lôi Thần nhận được một thông tin liên quan đến Dịch Phong Tước, nói hắn ta dạo gần đây sẽ có một mối giao dịch quân sự ở thành phố sòng bài này, đối tượng giao dịch lại là An Gia! Sau ba ngày chờ đợi, tôi thấy An Tuyệt, bên cạnh anh ta còn có một cô gái nhỏ, hai người rất chi là thân mật, có vẻ đang đi nghỉ mát.”
“Tôi đợi một tuần, vẫn không có phát hiện được tung tích của Dịch Phong Tước, thậm chí sử dụng cả lực lượng ngầm của bên đấy, vẫn không có kết quả gì.” Ánh mắt Thời Cảnh tỏ vẻ nặng nề. Mấy năm nay Lôi Thần và tập đoàn Thiên Tước thường xuyên có tranh giành, thắng thua cũng chiếm nửa. Nhưng những chuyện liên quan đến đời tư của Dịch Phong Tuớc thì ngoài cái tên và thân phận thủ lĩnh Thiên Tước của hắn ta, mọi thứ khác đều là câu đố.
Đến cả chuyên gia tâm lý phạm tội quyền uy nhất trong nước cũng không cách nào tạo profile về người này.
“Trước hết, chúng ta không có cách nào chắc chắn sự việc phạm tội lần này có phải do hắn ta đích thân ra tay không. Có thể là thuộc hạ của hắn ta, cũng có thể mượn dao giết người. Tiếp đó, đây không phải là vụ án cụ thể, không có hoàn cảnh gây án tương đối khoanh vùng và những đầu mối sót lại, vì vậy không thể chắc chắn động cơ của hung thủ, cũng không phân tích được đặc điểm tính cách của hắn ta.” Lời nguyên văn của chuyên gia.
Lục Chinh không có phản ứng mạnh, ánh mắt bình thản, giống như đã quá quen với kết quả thế này.
Anh nói, “Không lạ.”
Thời Cảnh chợt cảm thấy bực bội: “Cậu nói xem con người này có phải biết thuật độn thổ không? Lần nào cũng có thể biến mất ngay trước mắt chúng ta, đã thế còn không để lại chút dấu vết nào.”
“Nếu dễ dàng bị bắt, vậy hắn ta đã không phải là Dịch Phong Tước rồi.”
“Lão Lục, sao tôi cảm thấy cậu đang nâng người ta lên, hạ bệ mình xuống vậy?”
“Nói thật lòng.”
“Tôi không tin là giờ huy động lực lượng bộ đội đặc chủng ngầu nhất Hoa Hạ này mà không bắt được kẻ đó!”
Lục Chinh vô vỗ vai anh, “Người anh em, trách nhiệm nặng nề nhưng đường lại khá xa, cậu cẩn thận dưới chân.”
“Mẹ… Nói đi nói lại, cậu là người duy nhất trực tiếp đối đầu qua với hắn ta, cậu cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt sao.”
“Trẻ.”
“Hở?”
“Hắn ta trẻ hơn tôi và cậu nữa.”
“Nói thế nào?”
“Đánh không thiết sống, toàn thân đều toát ra ngọn lửa hận thù, giống như…” Lục Chinh chìm vào trong hồi ức.
Năm năm trước, anh là đội trưởng dẫn theo đội quân ngầm Lôi Thần chui vào phạm vi thế lực của tam giác vàng, mục đích là muốn tiêu hủy tấn heroin được ngấm ngầm vận chuyển qua biên giới và bắt giữ ba tên buôn ma túy Đông Nam Á.
Ngày hành động, mọi thứ đều đã triển khai theo đúng kế hoạch, vô cùng thuận lợi, chỉ là tên phạm nhân bị bắt sau cùng ngoan cường phản kháng, bởi vậy vô tình lọt vào phạm vi thế lực của một lão đại trồng anh túc tại địa phương. Dịch Phong Tước lúc đó đang đàm phán làm ăn tại đây, tiếng súng làm hắn ta vô cùng tức giận, liền xử lý thẳng lão đại đang ngồi trước mặt hắn ta, sao đó phản công đánh lại.
Cứ như vậy, đội đặc chiến Lôi Thần và tập đoàn Thiên Tước đối đầu nhau.
Lúc đó Dịch Phong Tước đem không nhiều người đi, nhưng ai ai cũng thân thủ phi phàm. Hai bên bắn nhau quyết liệt xong, rồi núp vào trong một mảnh rừng nguyên sinh.
Đêm đến, gió nóng và không khí ẩm ướt trong rừng rậm, làm ướt áo khoác ngoài. Chiếc áo dính chặt trên người như mặc chiếc áo sauna vậy. Mỗi lỗ chân lông đều mở to, nhưng lại không thể hô hấp được. Không khí đè nén đến đáng sợ.
Lục Chinh chia đội ra hành động, lùng sục tên buôn ma túy chạy trốn. Lúc đó, anh không biết là đã vô tình kéo tập đoàn Thiên Tước vào, còn tưởng là thế lực đứng đằng sau tên buôn ma túy đang tác quái. Lùng sục trong rừng một ngày một đêm, cuối cùng trong đêm tối ngày thứ hai đã phát hiện được tung tích của đối phương.
Anh nghe đám người đó gọi “Tước gia”, người đó là người Trung. Mà tên buôn ma túy chạy trốn cũng vừa vặn là Trung lai Thái.
Khó tránh khỏi cuộc giao đấu hai bên, lúc đầu hai người đọ súng, đọ đạn, thậm chí đến thuốc nổ nhỏ cũng đem ra đọ, sau đó là đọ quyền, đánh cận chiến, khó phân thắng bại.
Kể từ khi vào đội đặc chiến, đó là lần Lục Chinh bị thương nặng nhất. Anh bị gãy ba chiếc xương sườn. Dịch Phong Tước cũng không tốt đẹp gì, bả vai trúng một phát đạn, xem tí là gãy mất tay phải.
“Lão Lục? Lão Lục!”
Ánh mắt tập trung trở lại, nhìn mặt của Thời Cảnh, Lục Chinh uống ngụm trà, đôi mắt che giấu nỗi niềm đang cuộng trào trong anh.
“Thân thủ cường tráng, không thua kém bất kỳ đội viên nào của Lôi Thần.” Vả lại, hắn ta còn trẻ vậy…
“Bao gồm cả cậu ư?” Thời Cảnh cười nhạt, trong mắt thoáng qua cái gì đó không rõ rồi phút chốc biến mất.
“Không sai. Cách đánh liều mạng đó, tôi chỉ từng thấy ở những kẻ đã cắn thuốc.”
“Cắn thuốc? Không thể nào…”
Khóe miệng Lục Chinh động đậy, “Tôi chỉ ví dụ thôi.”
“Càng ngày càng hay đấy, thật sự muốn gặp hắn ta xem sao…” Trong mắt Thời Cảnh đầy hưng phấn, giống hai ngọn lửa đang cháy hừng hực.
“Đánh không lại đừng cố, chạy được thì chạy, chiến trường khác với sân huấn luyện, không có chuyện giơ tay dừng đánh và cũng không có chuyện nương tay.”
“Lão Lục, cách suy nghĩ của cậu vậy không đúng rồi, mới rời khỏi bộ đội không bao lâu, đã thoái hóa đến vậy sao? Là một người quân nhân, là phải xả thân quên mình, anh dũng hy sinh!”
“Tiền đề là phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, không ai muốn đi chết cả, ngu muội!”
“Ê, cậu chửi ai đó?!”
Lục Chinh lãnh đạm, ánh mắt ác liệt: “Tôi không đùa đâu. Nếu như không phải nhiệm vụ yêu cầu, tốt nhất cậu không nên đối đầu Dịch Phong Tước.”
“Lão Lục…”
“Mạng chỉ có một, cậu chết rồi không sao cả, còn liên lụy người sống vì cậu mà đau lòng.”
Thời Cảnh yên lặng, một lúc sau, bật ra một câu: “Tôi biết rồi. Cậu đừng có nghiêm trọng vậy.”
“Còn một chuyện, có thể cậu không biết,“ Lục Chinh một tay nắm ly trà, ánh mắt lãnh đạm: “Trong quá trình điều tra của tiểu đội lâm thời mà Viện Kiểm sát thành lập, không chỉ phát hiện ra một loạt “chứng cứ” nhắm vào tôi, còn tìm được cả manh mối liên quan đến thế lực đen tối ở nước ngoài. Cậu đoán xem, họ sẽ định tội danh gì cho tôi?”
Thời Cảnh đè xuống sự khiếp sợ trong lòng, “Phản… phản quốc?”
Đối với một quân nhân mà nói, hai từ này đồng nghĩa với sự sỉ nhục, cũng tương đương với búa đòi mạng!
“Mẹ kiếp, ác độc thật! Như vậy là đẩy anh ra toàn án quân sự rồi…” Lục Chinh là quân nhân đã rời ngũ, còn giữ quân hàm, lại là đội trưởng tiền nhiệm của đội đặc chủng, bối cảnh như vậy nếu mà bị đội lên cái danh thông địch phản quốc, sẽ bị kết án xử bắn đấy!
“Vậy cũng tốt, ít nhất điều này có thể chắc chắn.” Lục Chinh đặt cốc trà xuống. Đế cốc hơi dày đập xuống bàn phát ra âm thanh nặng nề.
“Chắc chắn cái gì?”