“Nếu nhất định phải đi thì sao?” Âm sắc của anh trầm thấp, dường như còn xen lẫn thứ cảm xúc gì khác nữa.
Đàm Hi không nói gì, nhưng cũng không cười nữa.
Bàn tay to nắm chặt vai, Lục Chinh lật cô lại xoay sang hướng mình: “Nói chuyện.”
“Không đi.”
Anh nghiến răng, buông cô ra, ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, sau đó đóng sầm cửa bỏ đi, suốt cả quá trình không nói một lời, dường như đang giận dỗi ai đó.
Đàm Hi cười lạnh, lật người ngủ tiếp.
Tu dưỡng của cô không cao, không đa cảm và dễ thù dai. Nếu ông cụ không muốn gặp, thì hà cớ gì cô phải tự chuốc lấy nhục? Hơn nữa, quan hệ hiện tại của hai người vẫn chưa vững đến mức có để đi ra mắt người lớn chứ nhỉ?
“Thật không biết đang giận dỗi cái gì nữa…”
Mở mắt ra lần nữa, đã là 9 giờ sáng. Đàm Hi ngồi dậy, vươn vai, tuy bắp đùi vẫn còn hơi ê nhức, nhưng tinh thần sung mãn, sức sống tràn trề.
Cô xuống giường, vệ sinh cá nhân, sửa soạn hoàn tất rồi đi ra phòng khách.
Anh ngồi trên ghế sofa, tivi đang mở, đang phát tin tức quân sự. Đàm Hi nhìn anh một cái, xoay người đi vào phòng bếp.
Một chiếc nồi được đun với lửa nhỏ, bên trong là bánh bao và cháo thịt nạc, bên cạnh nồi còn có một đĩa dưa muối. Đàm Hi nuốt nước bọt, được thôi, cô đói rồi.
Tối hôm qua giày vò như thế, dù có là người sắt cũng không chịu nổi, ok?
Đàm Hi mang găng tay cách nhiệt vào, bưng thứ ở trong nồi ra, một mình ngồi trong phòng ăn chóp chép thưởng thức, thỉnh thoảng gật đầu, xem ra mùi vị đúng là khá ngon.
Ăn no uống say, rửa bát sạch sẽ, sau đó trở về phòng ngủ.
Đàm Hi đứng trước tủ áo đúng hai phút, sau đó chọn được một chiếc áo nhung cổ cao màu xám nhạt, vừa khéo hợp với chiếc áo khoác nỉ màu cà phê, bên dưới là một chiếc quần jeans cạp cao, thiết kế bó sát tôn lên đôi chân nhỏ dài.
Đàm Hi đứng trước gương thay đồ, hài lòng gật đầu, không tồi, chân dài đến nách.
Đắp mặt nạ xong, phun thêm dung dịch dưỡng ẩm, lại phủ thêm một lớp chống nắng. Da của Đàm Hi vốn đã trắng, nên tiết kiệm được phấn nền và kem BB, vẽ chân mày, eyelline, cuối cùng thoa thêm một lớp son môi màu cam, trang điểm xong xuôi.
Ngón tay chấm một chút phấn má hồng tán nhẹ trên gò má, màu sắc nhẹ nhàng không nổi bật, nhưng thần sắc tổng thể lại bật sáng lên ngay tức thì. Đàm Hi nhìn vào gương mỉm cười, người đẹp trong gương là ai đấy nhỉ?
Cầm lấy túi xách, đeo khăn choàng, chuẩn bị ra ngoài.
“Đi đâu?”
Động tác thay giày của Đàm Hi khựng lại, “Em tưởng hôm nay anh không định nói chuyện chứ.”
Anh lạnh mặt, cánh môi mỏng khẽ mím lại.
“Ra ngoài một chuyến, tối sẽ trở về.” Dứt lời, trực tiếp đi luôn.
Mặt Nhị gia đen đến nỗi có thể vắt ra mực.
…
Ra khỏi tiểu khu, Đàm Hi bắt một chiếc taxi.
“Sư phụ, chạy đến sân bay.”
“Được thôi!”
Cô nàng Vệ Ảnh cuối cùng cũng biết trở về rồi.
11 giờ sáng, chuyến bay từ Trùng Khánh đến thủ đô đáp xuống đúng giờ. Đàm Hi đợi ngoài vạch vàng ở lối ra, dáng người cao ráo thu hút vô số ánh nhìn vội vàng đi qua.
“Đến chưa?” Cô gửi tin nhắn cho Vệ Ảnh.
“Đã ra rồi!”
Đàm Hi ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo lông vũ màu kem đứng cách cô không xa, tay còn kéo theo một chiếc vali loại nhỏ, bên trên có in hình cậu bé bút chì Shin.
“Ảnh Tử, ở đây!” Đàm Hi vẫy tay, khó nén sự kích động. Vệ Ảnh là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô sau khi trùng sinh. Trong lòng Đàm Hi, cô ấy có một ý nghĩa đặc biệt.
“Hi Hi…!” Hét lên, giây tiếp theo cô nàng chạy đến, như một viên đạn bắn vào ngực cô.
Đàm Hi dang hai tay ra đón, nhờ vào ưu thế về chiều cao mà ôm lấy cô bạn, xoay hai vòng đầy vụng về, “Chào mừng trở về.”
Nửa năm chia xa không hề làm cho tình bạn của hai người trở nên nhạt nhòa, giây phút gặp nhau, ngoài sự cảm động ra, thì là niềm vui.
“Hình như bà cao lên rồi..” Bạn Vệ Ảnh khịt mũi, tròng mắt đỏ đến giật mình.
Đàm Hi giơ tay ra véo mũi cô, “Đồ mít ướt.”
“Ai khóc chứ? Tôi có khóc đâu!” Cô nàng trừng mắt, nhảy cẫng lên, vẫn là quả ớt nhỏ hiếu động trong ký ức.
“Rồi, rồi, rồi, bà không có khóc…”
“Hi Hi, bà nói thật đi, thời gian qua có nhớ tôi không?”
“Nhớ bà đến mức con tim đau nhói lên đây này.” Đàm Hi tỏ ra dịu dàng.
Vệ Ảnh nối hết da gà.
Những người xung quanh nhìn thấy hai cô gái vừa tới là ôm lấy nhau, vốn định nảy sinh ra một vài suy nghĩ không thể nói ra, nhưng sau khi nghe thấy những lời tỏ tình sướt mướt này, dường như họ đã hiểu ra sự thật gì đó, cảm thấy thổn thức không thôi.
Lúc này, một người đàn ông đi đến bên cạnh họ.
“À! Quên giới thiệu.” Vệ Ảnh buông tay, như đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Đàm Hi lùi ra, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo lông vũ màu nâu đang nhìn về phía hai người, một chiếc kính gọng đen gác trên sống mũi, cao cao gầy gầy, nhã nhặn lịch sự.
Vệ Ảnh đi lên khoác lấy tay anh ta, cười với Đàm Hi: “Tôn Dương, bạn học của tôi. Đây là Đàm Hi, bạn tốt nhất của em.”
“Thường nghe Tiểu Ảnh nhắc đến cô, rất hân hạnh được gặp cô.” Anh ta đỡ gọng kính, gật đầu với Đàm Hi, trông rất lịch sự.
Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt đảo vòng quanh hai người, cuối cùng dừng lại chỗ cánh tay Tôn Dương, nơi đó đang được Vệ Ảnh khoác lấy, vô cùng thân mật.
“Chà… có biến thì phải!”
Vệ Ảnh không phủ nhận, nở nụ cười tươi rói, “Binggo! Đây là bạn trai của tôi! Được đấy chứ?”
Tôn Dương vẫn là một chàng trai trẻ, nghe thấy thế, vẻ mặt trông hơi ngượng ngùng.
Đàm Hi thật muốn đảo mắt ngay tại chỗ, chị hai à, vấn đề này không phải nên để lúc riêng tư rồi hãy hỏi sao?
May mà Tôn Dương không có biểu hiện lúng túng, chắc là đã quen với tính cách tùy tiện của và cách nói chuyện không thèm suy nghĩ của Vệ Ảnh, ừ…thật không dễ dàng gì.
Hành lý của hai người không nhiều, mỗi người một chiếc vali. Đàm Hi dẫn họ đi ăn cơm trước đã.
“Gọi đi, đừng khách sáo, coi như đón tiếp hai người.”
Vệ Ảnh đánh giá một lượt, nhận lấy thực đơn, “Chỗ này cũng được đấy chứ, trang trí khá phong cách. Nhưng mà Hi Hi à, sao tôi cảm thấy động tác lúc nãy của bà rất giống đại gia nhỉ?” Khẽ ho hai tiếng, bắt đầu nhập vai, “Cứ gọi thoải mái, ông đây chỉ có tiền!”
Đàm Hi chưa nuốt xong ngụm trà, sút nữa đã phun ra, “Tôi có sao?”
Tiểu Ảnh gật đầu.
Khụ Khụ… dường như đã bị ảnh hưởng bởi cái “ông” nào đó, Đàm Hi chửi thầm. Haiz, cũng không biết cô đi như thế, có khi nào anh sẽ lên cơn đốt nguyên cái chung cư không nhỉ.
Ai kêu anh bá đạo như vậy? Đáng đời! Thật sự cho rằng bà đây hiền lành, muốn làm gì thì làm à?
Lần này, phải cho nếm chút mùi vị, để tránh tên kia suốt ngày vênh mặt lên trời.
“Đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Cười âm hiểm quá.” Vệ Ảnh đẩy cô một cái.
Đàm Hi hoàn hồn, khẽ ho hai tiếng, “Không có gì, gọi món đi, bụng đói meo cả rồi đây này…”
Vệ Ảnh gọi vài món ăn, tiện tai đưa thực đơn cho Tôn Dương “Anh xem thử có món gì thích ăn không?”
Tôn Dương nhận lấy, khi lật ra trang đầu tiên ánh mắt khựng lại, “Những món gọi lúc nãy chắc đủ cho ba người ăn rồi nhỉ?”
“Hi Hi, bà thì sao?”
“Thêm một phần ếch nấu cay, món đặc sản mới ra.”
Nhân viên phục vụ ghi chép xong xuôi, ra khỏi phòng bao. Không lâu sau, thức ăn nóng hổi được đưa lên.
“Đợi một chút.”
“Cô còn cần gì nữa không?” Nhân viên phục vụ cười nhiệt tình.
“Sữa đậu phộng, nóng nhé.” Đàm Hi nhìn Tôn Dương, “Muốn uống rượu không?”
Không đợi anh ta lên tiếng, Vệ Ảnh đã giành giơ tay trước: “Tớ muốn!”
“Rượu đỏ?”
Vệ Ảnh gật đầu: “Shangri-La lần trước uống cũng không tồi”
“Được đó! Nửa năm không gặp, trở thành đứa nghiện rượu rồi à?”
“Hừ, còn không phải do bà dạy đấy sao?”
Đàm Hi rất vô tội.
“Tôn Dương có thể uống chứ?”
“Tửu lượng của anh ấy khá tốt.”
“Vậy mang ba ly rượu qua đây”
“Vâng, các vị xin đợi một chút.”
Ăn được một nửa, Đàm Hi đi vệ sinh, trong phòng chỉ còn lại Vệ Ảnh và Tôn Dương.
“A Dương, anh thử món ếch này đi, khá ngon đó.” Vệ Ảnh gắp một chiếc đùi ếch nhiều thịt cho anh ta.
“Em ăn đi, không cần lo cho anh.”
Động tác của Vệ Ảnh khựng lại, “Sao thế? Ăn không quen hả? Không sao, để đó cho em.” Cô lại gắp đùi ếch ra bỏ vào bát của mình.
“Tiểu Ảnh, cô bạn kia thật sự là bạn cấp ba của em sao?”
“Tất nhiên rồi, còn ngồi cùng bàn nữa!” Vệ Ảnh phát hiện ra thần sắc của anh ta không đúng lắm, cau mày, “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Không phải… anh cứ cảm thấy cô ấy hình như không giống em.”
Tôn Dương cũng không biết nên nói thế nào, tóm lại là cảm thấy kỳ lạ sao ấy. Trong mắt anh ta Tiểu Ảnh là một cô bé chưa trưởng thành, ngây thơ tùy hứng, tràn đầy sức sống. Vốn cứ nghĩ rằng bạn của cô cũng sẽ có tính cách như vậy, không phải thường có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ha y sao?
Nhưng sự chín chắn chu đáo của Đàm Hi, hoàn toàn không phù hợp với suy nghĩ trước đây của anh ta, nhất thời cảm thấy hơi lúng túng khó xử.
Vệ Ảnh nghe thấy thế, bật cười sặc sụa: “Anh ngốc à, hai người tụi em là hai người hoàn toàn khác nhau, sao có thể giống hệt như nhau được?”
“…Cũng đúng.” Tôn Dương sờ đầu, bản thân cũng bật cười.
“Nhưng mà Đàm Hi chín chắn hơn lúc trước thật, biết nói chuyện hơn, cũng xinh đẹp hơn nữa.”
“Anh thấy tuổi của cô ấy không lớn lắm…”
“Tất nhiên, cậu ấy nhỏ hơn em một tuổi.”
Tôn Dương sửng sốt.
“Thần kỳ phải không? Cậu ấy có thành tích tốt, lúc nhỏ đã nhảy lớp rồi.”
“…Ồ.”
“Sao anh hứng thú với bạn thân của em thế? Nói thật đi, trong lòng đang nghĩ gì?” Vệ Ảnh buông đũa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt tỏ ra bất thiện, nhưng sự vui đùa chiếm đa số, và mang theo sự ngây thơ khiến người ta cảm thấy yêu thích.
“Đồ ngốc.” Tôn Dương vỗ đầu cô, “Đừng nghĩ lung tung.”
Được thôi, bạn Vệ Ảnh đã bị thu phục như thế đó.
Tôn Dương điều chỉnh lại cảm xúc, cầm lấy bóp tiền đứng dậy, “Em ăn trước đi, anh đi thanh toán.”
Vệ Ảnh kéo anh ta lại, “Đợi chút đã, anh đi đâu thế?”
“Đi thanh toán.”
“Vội cái gì, vẫn chưa ăn xong mà.”
“Như nhau mà, thanh toán xong rồi từ từ ăn.”
“Đừng mà, chuyện thanh toán cứ để Hi Tử, chúng ta không cần lo đâu” Vệ Ảnh nói rất tự nhiên.
Tôn Dương cau mày, ánh mắt tóe lên sự không vui: “Tiểu Ảnh, anh biết em thờ ơ quen rồi, nhưng chuyện tình nghĩa qua lại thế này không thể tùy tiện được.”
Vệ Ảnh ngơ ngác nhìn anh ta, tỏ vẻ khó hiểu.
“Hôm nay bạn em đến đón chúng ta, để đền đáp chúng ta mời cô ấy ăn cơm là chuyện nên làm.”
“Nhưng lúc nãy Hi Hi nói đây là tiệc đón tiếp mà, tẩy trần thay chúng ta!”
“Cô gái ngốc, môt câu khách sáo, em cho là thật sao?”
“Khách sáo?”
Tôn Dương bất lực nhìn cô, như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, “Bỏ đi, chuyện này em đừng lo, cứ nghe anh.”
Vệ Ảnh cử động cánh môi, muốn nói gì đó, nhưng Tôn Dương đã xoay người bước ra ngoài.
Khách sáo?
Cô và Đàm Hi chưa bao giờ như thế cả.
Lúc Đàm Hi trở về, Tôn Dương đang bị Vệ Ảnh ép uống rượu, hai má đỏ bừng bừng, xem ra uống không hề ít.
“Anh thua mà, phải chịu phạt!”
Tôn Dương giơ tay đầu hàng: “Anh uống được chưa?” Giọng điệu cưng chiều, nhưng trong mắt lại hơi bực bội.
“Ảnh Tử đừng quậy nữa, chuốc say người ta thì sao đây?” Đàm Hi lên tiến ngăn lại.
Vệ Ảnh thè lưỡi: “Được thôi, hôm nay tha cho anh.”
Tôn Dương cười: “Vẫn là Đàm Hi có sức hấp dẫn lớn. Tiểu Ảnh nhà chúng ta nghe lời biết bao nhiêu?”
Đàm Hi khẽ cười, không đáp.
Vệ Ảnh cười sang sảng: “Ai là người nhà anh chứ? Tóm lại chẳng phải em!” Dáng vẻ khá là nũng nịu.
Vẫn là Tiểu Ảnh Tử thẳng thắng trong ký ức, chỉ là lúc này ít đi vài phần ngang ngược và không chấp nhặt tiểu tiết, nhiều hơn vài phần ngọt ngào của con gái nhà người ta và sự kiêu ngạo khi đang yêu nồng nhiệt. Đàm Hi nghĩ, cô ấy chắc chắn rất thích cậu trai sạch sẽ thanh tú trước mắt này nhỉ?
“Hi Hi, tớ chừa cho cậu vài cái đùi ếch, mau ăn đi!”
“Yêu cậu.”
Vệ Ảnh thẹn thùng, hôn gió, “Moah Moah~”
Hai cô gái, cùng cười to, lời tỏ tình tuôn ra liền hồi, trên khuôn mặt tràn đầy sức sống chỉ riêng có của tuổi thanh xuân.
Ăn xong, Đàm Hi đi ra quầy thanh toán.
“Cô có chắc là phòng số 3?”
“Vâng”
“Đã thanh toán rồi.”
Đàm Hi cau mày.
Thu ngân cười giải thích: “Anh kia đã thanh toán vào nửa tiếng trước rồi.”
Tôn Dương? Đàm Hi nhíu mày: “Phiền cô đưa hóa đơn cho tôi xem.”
Thu ngân tìm hóa đơn, đưa cho cô.
Cộng thêm rượu đỏ là 1200 tệ, Đàm Hi nhận thấy giá tiền này rất bình thường. Cô chọn nhà hàng này vì nó gần nhất, nếu chọn những nhà hàng mà Tống Bạch thường dẫn cô đi ăn, e rằng với số tiền ăn vừa rồi cũng chẳng bằng số lẻ của những món bên đó nữa.
“Cô đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến.”
Đột nhiên, một vị khách say khớt đụng đổ chiếc khay trong tay phục vụ, bên trong toàn là những món ăn thừa được dọn đi. Tôn Dương đứng bên cạnh không tránh khỏi gặp nạn.
“Này, anh bị sao thế hả?! Đi không nhìn đường à?” Vệ Ảnh tức giận, chiếc áo lông vũ màu kem của cô cũng bị dính vài giọt dầu…
“Xin… xin lỗi… ợ…” Vừa nói, vừa lảo đảo đẩy cửa bỏ đi.
“Thứ gì thế không biết!” Vệ Ảnh giơ ngón giữa.
Tôn Dương kéo cô lại: “Bỏ đi, đừng đi chọc giận ma men.”
“Nhưng hắn ta…”
“Đi vào toilte lau sạch trước đã, tớ ở đây đợi hai người.” Đàm Hi ngắt lời Vệ Ảnh, thở dài, “Cậu cũng đừng chấp nhất nữa, chẳng lẽ muốn đánh nhau một trận mới được sao?”
Vệ Ảnh bĩu môi, trong lòng vẫn thấy hơi tức giận, nhưng sắc mặt đã tốt lên rất nhiều.
Hai người đi đến toilet lầu một dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ. Đàm Hi ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi ở bên cạnh, cúi đầu chơi điện thoại.
“Này, kể cậu nghe một chuyện buồn cười.”
“Chuyện gì?”
“Lúc nãy có một người đàn ông ra quầy thanh toán, nhìn thấy hóa đơn như thấy ma, hai mắt trợn to như chuông đồng, vẻ mặt không dám tin, làm tôi buồn cười chết được!”
Sau đó là một tràng cười nũng nịu, xen lẫn khinh bỉ và trào phúng.
Đàm Hi nhìn qua, hai cô nhân viên đón khách mặc sườn xám đứng chỗ quầy lễ tân, một xanh một đỏ.
Cô mặc sườn xám đỏ ngõ ngón tay vào mặt bàn, “Sao giám đốc vẫn chưa xuống?”
Cô sườn xám xanh nhón chân nhìn lên lầu: “Đừng nôn nóng, đợi chút nữa đi.”
“Tôi phải vội đi qua chỗ tiếp theo nữa. Thật là… lúc nãy còn lượn lờ ở đây, lúc thanh toán thì chẳng thấy bóng dáng đâu, có ý gì đây?”
“Yên tâm đi, nhà hàng to như thế, trang trí cũng sang trọng, sẽ không quỵt tiền đâu. Đúng rồi, cô kể tiếp đi, sau đó người đàn ông kia thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Đâu thể ăn quỵt được, chắc chắn phải móc tiền ra trả rồi!”
“Ồ, vậy còn được…”
“Được cái gì mà được? Lúc móc tiền ra còn hỏi lại vài lần xem có nhầm phòng hay không, nói cái gì mà họ chỉ gọi 5 món, đâu có phải bữa tiệc Mãn Hán, làm gì mà tới hơn 1000? Cô nói xem có buồn cười hay không?”
“Mỗi một món ở đây đều hơn 100, anh ta gọi 5 món, không 8 trăm cũng trên 1000 thôi!”
“Thì đó! Tôi làm thêm ở đây mấy tháng rồi, lần đầu tiên gặp một tên quê mùa như vậy, nghe nói là dẫn bạn gái đến“.
“Vậy thì cũng chẳng lạ, giả bộ có tiền thôi chứ gì nữa.”
Hai cô gái cười nghiêng ngả.
Lúc này, Vệ Ảnh và Tôn Dương đi tới, Đàm Hi đứng dậy, “Vẫn ổn chứ?”
“Lau sơ rồi, về nhà tắm lại thôi.”
“Hai người ở đâu?”
Vệ Ảnh nhìn Tôn Dương, muốn nói lại thôi.
Đàm Hi cau mày, tỏ vẻ thắc mắc.
Vệ Ảnh ho hai tiếng một cách mất tự nhiên: “À… tớ nói với người nhà rằng ngày mốt mới đến, Tôn Dương cũng thế. Chúng tớ định chơi thêm một ngày rồi ai về nhà nấy.”
Đàm Hi hiểu ra, chẳng trách Vệ Gia không cử ai đến đón, chắc chắn là cô nàng này giở trò giấu giếm quân tình, xem ra định hoạt động bí mật đây.
“Tối nay hai người ở đâu?”
“…Khách sạn.” Vệ Ảnh lo lắng nhìn vạt áo, dáng vẻ này người sáng suốt nhìn vào là biết đang có ý định gì.
Nhưng nhìn từ khía cạnh khác, hai người này vẫn chưa đột phá giới hạn cuối cùng.
Đàm Hi nhìn Tôn Dương, anh ta dường như trông hơi ngượng ngùng, cúi đầu mỉm cười.
“Vậy hai người đã đặt khách sạn chưa?” Bình tĩnh.
“Đặt xong rồi, Như Gia.”
Chân mày Đàm Hi cau lại, nhưng lại giãn ra trong chớp mắt, cứ như thứ cảm xúc vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Bây giờ đưa hai người về thẳng khách sạn hay là đi dạo phố?”
Vệ Ảnh nhìn Tôn Dương, Tôn Dương mỉm cười: “Em quyết định đi, anh phục tùng vô điều kiện”
Ý cười của Đàm Hi càng sâu hơn.
Vệ Ảnh giống như một đứa trẻ được cho kẹo, hoa tay múa chân: “Vậy thì đi dạo phố! Shopping! Gom hàng điên cuồng!” Cô đã nhịn mấy tháng trời rồi, bây giờ trở về nơi quen thuộc, lại có bạn thân ở đây, tất nhiên phải quẩy hết mình.
“Nhưng, tôi và Tôn Dương đều kéo theo vali, không tiện đi mua sắm lắm.”
“Chuyện nhỏ, giao cho tôi.”
Đàm Hi lập tức gọi điện thoại cho Tống Bạch.
“Alo?” Giọng nói hơi khàn.
“Bị cảm à?”
“Hi Hi?”
“Là tôi đây.”
“Hề hề, em chủ động gọi điện thoại cho tôi à? Hiếm có à nha.”
Đàm Hi đảo mắt, “Bị bệnh thì nghỉ ngơi nhiều vào, còn có tâm trạng nói đùa à…”
“Bị bệnh? Ai bệnh? Em nói tôi à?”
“Nếu không sao giọng lại kỳ lạ như vậy… chà, đừng nói với tôi là anh vẫn còn nằm dài trên giường đấy nhé?!”
“Khụ khụ…”
Cô nàng Đàm đã đoán trúng rồi!
“Nói đi, tìm ông đây có việc gì?”
“Có phải anh có đỗ một chiếc xe ở bên quảng trường Phượng Minh?”
“Đúng vậy, ở dưới nhà hàng chúng ta ăn lúc trước, bãi đỗ xe tầng hầm 2.”
“Mượn dùng chút nhé?”
“Được thôi! Nhưng chuyện đua xe lần trước em bỏ chưa đấy?”
Đàm Hi bĩu môi.
“Anh Chinh chắc không bỏ qua cho em một cách dễ dàng đâu nhỉ?” Một tràng cười quái dị.
“Bớt nói nhảm đi, tóm lại có cho mượn không?”
“Cho!”
“Cảm ơn nhé!”
Tống Bạch cầm điện thoại, hết cách lắc đầu, ngã người về giường, ừm… ổ chăn vẫn là nơi thoải mái nhất.
“Hi Tử, thế nào rồi?”
“Xong rồi! Hai người đợi ở đây một lát, tớ đi lấy xe.”
“Được thôi, đi sớm về sớm nhé~”
Sau khi Đàm Hi đi, Vệ Ảnh và Tôn Dương đi đến một quán cà phê bên đường ngồi đợi.
“Ôi chời, nặng chết mất” Vệ Ảnh vứt vali bên chân. Tuy kích thước vali không lớn, nhưng bên trong toàn chứa dụng cụ điêu khắc, như là đục, giũa v.v… cân nặng có thể tưởng tượng ra được.