“Được rồi!” Lục Chinh kéo bàn tay đang khua loạn trong không trung của cô lại, nắm chặt lấy.
“Sao anh lại nắm tay em?” Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
“Say rồi à?”
“Nói bậy!” Vỗ đốp một cái lên ngực người đàn ông.
Khóe miệng Lục Chinh co giật, dứt khoát vác người lên vai, chân trước vừa bước chân vào thang máy, chân sau đã có người theo vào.
Hai người cùng ngước lên nhìn, sau đó ngẩn người.
Lục Chinh đặt người xuống trước, “Đứng nghiêm chỉnh.”
Đàm Hi như lọt vào trong sương mù, cười đến ngây ngốc, chào anh theo nghi thức quân đội: “Yer!”
“…”
Cố Hoài Sâm không nhịn được, khẽ cười thành tiếng.
Lục Chinh chắn Đàm Hi lại phía sau, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Bạn gái của Nhị gia hình như… rất thú vị.” Người đàn ông cười nho nhã, hai tay cho vào túi quần, dáng vẻ quân tử ngọc thụ lâm phong biểu lộ hết không bỏ sót.
Cố Hoài Sâm chính là người đi vào thang máy phía sau.
“Cô ấy không chịu được người khác khen ngợi đâu.” Ý ngoài lời là, có thú vị hay không cũng không liên quan đến một người ngoài như cậu, đừng có nhiều lời.
“Con người phải được khen ngợi, đặc biệt là phụ nữ, vừa nhạy cảm lại nhỏ nhen.”
Lục Chinh cười lạnh.
“Có lẽ Nhị gia cũng không có mấy kinh nghiệm thì phải?” Cố Hoài Sâm cười nhạt, “Thật tủi thân cho cô Đàm phong nhã hào hoa, nhưng lại có một người bạn trai không hiểu phong tình.”
Câu nói này đã cực kỳ không khách khí rồi.
Với bản lĩnh lạnh lùng tự khống chế tốt của Cố Hoài Sâm, đáng lẽ sẽ không thất thố như vậy, nhưng liên quan đến Đàm Hi, anh ta không thể khống chế được nữa.
Ai bảo người phụ nữ này lại khiến anh ta thảm bại chứ?
“Cố Hoài Sâm!” Cô gái bỗng dưng quay đầu lại, trên gương mặt trắng nõn hiện lên rặng mây màu đỏ, khoảnh khắc đó anh đã nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh. Dường như từ giờ khắc đó trái tim đã bắt đầu không tự chủ được nữa.
“Tôi đã từng nói là anh mặc áo sơ mi trắng rất đẹp chưa?”
Phía xa là mặt trời chiều, ở nơi xa xăm đó là đôi mắt long lanh tươi cười của cô gái.
“Chưa.” Anh nói.
“Nhưng sao tôi nhớ đã từng nói với anh nhỉ?”
“Em chỉ nói, tôi có thể mặc áo sơ mi trắng thử xem sao thôi.”
“Kết quả chứng minh là tôi đã chính xác.”
“Em thấy đẹp à?”
“Ừm! Đẹp lắm!” Giòn giã, ngọt ngào!
“Đẹp chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đẹp! Ô… nếu cứ phải nói ra một lý do, có lẽ là màu trắng khá hợp với khí chất của anh.”
“Khí chất gì?”
“Sạch sẽ, thuần túy, ôn nhuận như ngọc.”
“Vậy tôi có nên cảm ơn em đã quá khen rồi không?”
“Không cần khách khí.”
…
Một ký ức từ lâu nay tái hiện lại trước mặt, lúc đó đẹp đẽ biết bao nhiêu, thì lúc này đây càng nực cười bấy nhiêu.
Cô gái cười yếu ớt dựa vào vòng tay một người đàn ông khác, mùi rượu thoang thoảng, tư thế ỷ lại.
Cố Hoài Sâm lặng lẽ thu hồi lại ánh mắt, sau buổi tiệc mừng thọ kia, anh ta không tới đây nữa, chỉ sợ gặp phải một cảnh khiến mình không thể chấp nhận được, nhưng chưa từng nghĩ rằng, những chuyện sẽ xảy ra dù thế nào cũng không trốn tránh được.
Từ lúc Lục Chinh đưa cô từ trên xe taxi xuống, Cố Hoài Sâm đã nhìn thấy rồi.
Người thông minh nhìn thấy vậy thì nên tự động tránh mặt, nhưng anh ta lại không cam lòng…
Ở bữa tiệc mừng thọ, nhìn thấy cô dắt tay Lục Chinh đi đến, tảng đá khổng lồ lung lay muốn ngủ trong lòng Cố Hoài Sâm đã đổ sụp xống, không phải vì đi đến hồi kết, mà trở thành kết cục khiến bản thân anh ta không thể nào khống cự lại được.
Anh ta tranh được với Tần Thiên Lâm, nhưng không cướp được với Lục Chinh.
“Nhị gia, thực ra tôi có quen biết với Đàm Hi.”
Cô nàng nào đó đang gí trán lên lưng người đàn ông vừa nghe thấy tên mình liền tò mò thò đầu ra hỏi: “Í? Cố Hoài Sâm?”
Chỉ một câu lầm bầm của cô đã chứng tỏ hai người đúng là có quen biết.
Lục Chinh muốn phủ nhận cũng không thể nữa. Đôi tay dài vươn ra, ấn chặt cô gái nhỏ vào trong lòng, “Ngoan nào, đừng quấy nữa.”
Đàm Hi ngây ngốc nhìn anh cười, cũng mặc kệ trong thang máy còn đang có người, nũng nịu nói: “Được thôi, em không quấy nữa, em ngoan mà, nhưng mà, khi về nhà anh phải cho em hôn một cái, ưm…” Cô chỉ vào vị trí yết hầu của anh, “Hôn ở đây này.”
“…”
“Em muốn ở bên trên, anh… không được mặc quần chíp đùi đâu đấy!”
“…”
“Còn nữa, em không muốn dùng miệng… ựm!”
Mặt Lục Chinh biến sắc, trực tiếp giơ tay ra bịt miệng cô lại, Đàm Hi bắt đầu giãy giụa.
Cố Hoài Sâm muốn ngăn cản lại, nhưng bỗng nhiên đối mặt với một đôi con ngươi đen thẫm lạnh lùng băng giá, khó giấu được vẻ tiêu điều, anh ta liền không bước lên nữa.
Tinh.
Cánh cửa thang máy mở ra, Cố Hoài Sâm vẫn còn đang ngẩn người.
“Cậu đến rồi kìa.” Lục Chinh lên tiếng nhắc nhở.
Cố Hoài Sâm không biết mình đã bước ra khỏi thang máy thế nào, rồi bước vào phòng ra sao, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Lục Chinh ôm chặt Đàm Hi ở trong lòng, rồi dùng tay che miệng cô lại.
Nằm ngửa trên giường, đờ đẫn nhìn lên trần nhà, Cố Hoài Sâm cười khổ.
Lục Chinh khênh người vào trong phòng, xoay người đá cửa vào.
“Làm gì thế… Anh bỏ em xuống… sắp, nôn rồi…” Đàm Hi giãy giụa tay chân, giống như chú rùa muốn lật người.
Lục Chinh ngồi xổm, trọng tâm dồn về phía trước, đặt cô lên sofa, sắc mặt không tốt cho lắm, nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng.
“Đàm Hi.”
“Hử?” Hai con ngươi khẽ mở, mông lung mơ hồ.
“Ngồi yên.”
“Em khát.”
“…”
Lục Chinh rót cho cô một cốc nước ấm, rồi đưa đến, Đàm Hi không nhận lấy.
“Anh đút cho em.” Cô há miệng, “A!”
“Tự uống đi.”
“Em say rồi, tay mềm nhũn.”
Anh bỗng thấy buồn cười, “Bây giờ biết thừa nhận mình uống say rồi cơ à?”
“Ừ há!” Ngoan ngoãn gật đầu.
“Được thôi, vậy trước đó, em phải trả lời hai câu hỏi của anh.”
“Câu hỏi gì?” Đàm Hi say rồi lại giống như không say, ít ra thì tư duy và logic đều rõ ràng.
Mặt Lục Chinh càng thâm trầm hơn, “Cố Hoài Sâm có thể hiện rõ tâm ý với em không?”
Đàm Hi ngẩn người, hồi lâu sau, “Cố Hoài Sâm là ai?” Mắt mở to vô tội.
“…”
“Tên nghe quen quá… ưm… là một người đàn ông!” Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ hồi tưởng, nụ cười ngây ngô dần biến mất, thay vào đó là vẻ thẫn thờ, “Áo sơ mi trắng, giống như tên ngốc… bóng lưng giống quá đi…”
“Đồ ngốc?” Sắc mặt Lục Chinh đã hơi trầm xuống.
Đàm Hi lắc đầu, sửa lại: “Không phải là đồ ngốc, mà là TÊN NGỐC.”
“Cậu ta rất ngốc à?”
“Đúng thế!” Ngốc nghếch đáng yêu.
“Thiểu năng à?”
“Không phải thế!” A Miên rất thông minh, trình độ máy tính của cậu ấy còn xuất sắc hơn cả cô, điểm số lần nào cũng cao hơn cô.
“Hai người có quan hệ gì?”
“Quan hệ ư?” Đàm Hi ngây ngốc, đôi mắt mờ mịt.
Lục Chinh nhíu mày.
“Anh đang nói Cố Hoài Sâm à? Em không có quan hệ gì với hắn hết!”
Anh cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng không nói ra được, chỉ đành thuận theo nói, “Hắn ta nói quen em.”
Gật đầu thừa nhận.
Ánh mắt Lục Chinh sắc bén, Đàm Hi nghiêng đầu tránh né, sự tỉnh táo cuối cùng trong đôi mắt cũng biến mất không tăm tích, chỉ còn lại sự mơ màng.
Không biết nghĩ đến điều gì, cô bật cười khanh khách, sau đó đè thấp giọng xuống, “Em nói cho anh biết nè…”
Người đàn ông dựa sát lại.
“Anh ta nói, muốn em làm bạn gái anh ta!” Từng chữ từng chữ một, rõ ràng rành mạch.
Sắc mặt Lục Chinh trầm như nước.
…
Đàm Hi mơ mình đang ngồi trên thuyền, lắc la lắc lư trên biển, cuối cùng oa lên một tiếng, cô nôn ra.
Nôn xong khó khăn lắm mới thấy thoải mái, kết quả cảnh tượng lại biến thành hồ bơi, cô bị trói trên chiếc búa lớn, lắc sang trái rồi xoay sang phải, cứ thế lắc lư một trăm tám mươi độ.
Chỉ chớp mắt, trần nhà đang chuyển động, huyệt thái dương đau đớn sưng phồng.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, đồng hồ treo tường đang chỉ ba giờ sáng.
Bên gối không có người, Đàm Hi nhất thời hoảng hốt.
Cơn đau đầu dịu bớt lại, cô vén chăn ra, gió lạnh ùa vào, Đàm Hi mặc bộ đồ bông trong nhà ở đầu giường.
Đi đến phòng khách, rót cho mình một cốc nước, phát hiện ra ở ban công lóe lên ánh lửa lúc tối lúc sáng.
Cô đi đến, mùi thuốc xộc vào mũi.
“Khụ khụ…”
Lục Chinh xoay người, trong bóng tối, mái tóc cô gái bay tán loạn, nhưng ánh mắt lại sáng đến bức người, “Sao em lại ra đây? Bên ngoài lạnh lắm.”
“Nửa đêm không ngủ chạy ra ban công hút thuốc giải sầu à?”
“Em quá ầm ĩ.”
“Em á?”
“Quên rồi à?”
Đàm Hi ngẩn tò te, “Em có làm gì đâu?”
“Lên cơn say rượu.”
“Anh đùa đấy à? Tửu lượng của em tốt lắm đấy.”
Lục Chinh dập thuốc lá, sự trầm mặc trong đôi mắt khiến Đàm Hi nhìn không thấy đáy được.
“Đi vào, bên ngoại lạnh lắm.” Bàn tay to lớn đặt lên đầu vai cô.
Đàm Hi thuận thế nhào vào, “Đưa tay cho em.”
“Để làm gì?”
“Anh cứ đưa đây đã.”
Lục Chinh không động đậy.
Đàm Hi trực tiếp kéo, đặt tay anh vào lòng bàn tay mình, thổi phì phì, “Sưởi ấm cho anh.”
Mặt mày người đàn ông khẽ nhúc nhích, sự ấm áp dần dâng lên từ đáy lòng, giống như gió tháng ba lướt qua gương mặt, khí tức mùa xuân, tràn trề nhựa sống.
Đàm Hi cúi đầu xuống, không nhìn thấy thâm tình nơi đáy mắt người đàn ông, cọ rồi lại cọ, “Có ấm không?”
“… Ấm.”
“Hình như em… uống say rồi.”
“Ừ.”
“Có nói linh tinh gì không đấy?”
“Khi chúng ta bước vào thang máy gặp Cố Hoài Sâm.”
Động tác Đàm Hi khựng lại, “Sau đó thì sao?”
“Anh ta nói có quen biết em.”
“Ờ.” Đã bị chụp cả ảnh rồi, nếu nói không quen thì quá giả rồi, “Trước đây em đã nói hết với anh rồi mà?”
“Em không nói cho anh biết, anh ta còn tỏ tình với em.”
“Hả?” Đàm Hi kinh hãi.
Lục Chinh lật tay lại dắt tay cô, “Nói đi, anh nghe đây.”
“Cho nên, đêm anh không ngủ là vì ghen à?”
“Đừng đánh trống lảng.”
“Thực ra cũng không coi là tỏ tình, anh ta bảo em làm bạn gái của anh ta, em từ chối rồi!” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh, cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể.
Cô và Cố Hoài Sâm vốn dĩ không hề có gì với nhau, chủ yếu là cô lo Lục Chinh sẽ đào bới ra căn nguyên chuyện tại sao cô lại đối phó với Hề Đình như vậy ra, tục ngữ nói nhổ cây lôi ra cả đất, đến lúc đó chuyện của nguyên chủ và Tần Thiên Lâm cũng sẽ phải nói ra.
Phiền phức.
“Ngoan.” Lục Chinh vỗ đầu cô, không có ý truy đến cùng.
Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ nghi ngờ, “Thế là xong rồi à?”
“Nếu không thì sao?”
Thực ra, anh rất muốn hỏi “tên ngốc” mà cô nói là ai, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt không cho phép anh ép hỏi tiếp, “Ngủ đi.”
Kéo chăn bông, đắp lên cho cô, rồi cả mình cũng chui vào.
Chân tay Đàm Hi quấn lấy anh, má ép lên vai người đàn ông, cọ sát thân mật: “Tiểu Chinh Chinh, em và Cố Hoài Sâm thực sự không có gì hết, anh phải tin em!”
“Ừ.”
“Ngủ thôi.”
Anh giơ tay ra tắt đèn, cạch một cái, căn phòng đã chìm vào trong bóng tối.
Bàn tay to lớn luồn vào trong áo ngủ, Đàm Hi tránh né, đẩy anh ra, “Nhột…”
“Vừa tỉnh ngủ rồi à?”
“…”
“Vậy thì làm chút chuyện có ý nghĩa đi.”
Con ngươi đen láy của Đàm Hi tỏa sáng rực rỡ, tuy ngoài miệng không đồng ý, nhưng tay đã không đẩy ra nữa.
Lục Chinh nhận được ám hiệu, liền vén áo ngủ của cô lên, vùi đầu vào chăn, bắt đầu làm loạn.
“Anh chắc chắn muốn làm thật à?” Đàm Hi yếu ớt lên tiếng.
Người đàn ông không đáp lại, trực tiếp dùng hành động thực tế để thể hiện quyết tâm.
Đàm Hi đạp anh, “Anh nhẹ thôi.”
Cười thấp một tiếng, “Cố chịu đi!”
Trong chăn một cánh tay dài mạnh mẽ giơ lên, kéo ngăn tủ đầu giường ra, tìm kiếm một hồi, cuối cùng lại móc ra chiếc “áo mưa”.
Đàm Hi một lần nữa xác định lại, “Anh muốn thật đấy à?”
Đôi mặt đen tối vừa phải, Lục Chinh có thể nhìn thấy đôi mắt cô chớp không ngừng, thấp giọng nói: “Cung đã lên tên không thể quay lại được, bây giờ hối hận thì muộn rồi.”
“Vậy anh làm đi.” Đàm Hi đáp sảng khoái.
Một phút sau.
“Đệch!” Người đàn ông thô bạo.
Đàm Hi che chăn cười trộm, “Quên không nói cho anh biết, thân thích ghé thăm.”