Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 380: Ừa, tiểu gia tự bỏ tiền túi



“Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Nói nhiều như vậy, nhiệm vụ cấp bách lúc này vẫn là giải quyết vấn đề trước mắt, giá cổ phiếu cứ giảm liên tục, đến cuối cùng rất có thể mất cả vốn lẫn lời.

Đàm Hi: “Hiện nay tình hình lợi nhuận thu được thế nào?”

Đầu bên kia truyền đến tiếng lật giở tài liệu loạt soạt, cùng với đó là tiếng click chuột giòn tan, “Ban đầu vốn đầu tư là một trăm hai mươi vạn, qua quãng thời gian vận hành, số cổ phiếu tăng thêm 23%, nếu tính theo giá cổ phiếu trước khi sụt giảm thì cộng thêm vốn nữa có khoảng 500 vạn.”

“Vậy còn bây giờ thì sao?”

“… Chưa đến 200 vạn.” Hơn nữa còn đang co lại với tốc độ tính bằng giây.

Nửa câu sau Lưu Diệu không nói ra, nhưng hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ trầm tư.

Một lúc lâu sau Lưu Diệu vẫn chưa nghe được câu trả lời, liền thăm dò gọi hai câu.

“Tôi đang nghe đây.” Bình tĩnh, khắc chế.

“Tình hình hiện tại đã vượt ra ngoài phạm vi nhận thức của tài chính rồi.”

“Đúng vậy.” Hacker đó… dám to gan lớn mật ra tay với thị trường chứng khoán A. Ở nước ngoài có lẽ còn có thể có FBI kính nể vài phần, khi bị bắt còn nương tay, áp dụng chính sách hấp thu nội bộ. Nhưng đây là Hoa Hạ, một quốc gia coi trọng quyền uy của chính phủ, không có nhiều không gian để dung nạp một tên hacker phạm tội.

Năm xưa, khi cô vẫn còn là Viêm Hề, học thành tài trở về nước, khi mới bắt đầu tham gia vào thị trường chứng khoán trong nước, khó tránh khỏi gặp trắc trở, không phải chưa bao giờ lợi dụng thủ đoạn của hacker để chiếm tiện lợi, nhưng sau khi chứng kiến sự quản lý và giám sát nghiêm ngặt của Hoa Hạ đối với thị trường chứng khoán, cô đã không còn có ý nghĩ động đến những thứ đó nữa.

Cô luyến tiếc sinh mạng là thật, nhưng cô còn sợ phải đối mặt với nhà tù tối tăm ẩm ướt đó hơn. Cô yêu cả tính mạng và tự do, nhưng rõ ràng còn yêu tự do hơn.

Nếu không, trong cơn sóng rửa tiền của Hồng Hâm, cô cũng sẽ không bước chân vào con đường không có đường lui đó.

“Tạm thời không động đến, yên lặng quan sát biến động, trong nửa tiếng nữa tôi sẽ gọi điện cho anh.”

Lưu Diệu gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”

Đàm Hi kết thúc cuộc điện thoại, chuyển sang gọi cho Tống Bạch.

“Cô gái, em nhớ tôi à?”

“Đừng có làm loạn, có chuyện chính sự đây.” Ngữ khí Đàm Hi quá trịnh trọng, khiến Tống Bạch chớp mắt cũng trở nên đứng đắn.

“Em nói đi.”

“Quãng thời gian trước, tôi có nghe Dương Tự nói, anh đã nghe ngóng bối cảnh của Công ty Công nghệ Hoa Nhuận à?”

“Đúng vậy, đúng là có chuyện đó.” Thằng nhóc Dương Tự đó gần đây đắm chìm vào việc chơi cổ phiếu, vốn dĩ chỉ mang tính chất chơi đùa, nhưng liên tiếp thắng ba trận nên cậu ta đã có hứng thú thật, càng nghiên cứu lại càng cẩn thận. Tống Bạch có thể diện lớn, có hậu trường mạnh, giao thiệp bạn bè rộng rãi, mấy chuyện nghe ngóng bối cảnh này chẳng qua chỉ là chuyện một cái nhấc tay.

“Anh điều tra được bao nhiêu rồi?”

“Em có ý gì thế?”

“Hôm nay không bao lâu sau khi bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu Hoa Nhuận đã bắt đầu sụt giảm điên cuồng. Sau khi phân tích, có lẽ là có liên quan đến vụ lãnh đạo cấp cao của công ty bị bắt, nhưng ở đây có quá nhiều điểm đáng nghi hoặc. Nếu anh biết nội tình thì mau nói ra xem sao.”

“Đừng có nói với tôi là em mua cổ phiếu của Hoa Nhuận đấy nhé.”

“Ừm.”

“Đệch! Em chơi cổ phiếu thật à?” Có thể đi tìm hắn vào lúc này, chắc chắn không thể là chuyện cỏn con mấy nghìn đồng rồi, “Em mua bao nhiêu?”

“Tiền vốn 120 vạn.” Đàm Hi nói thật, nếu đã nhờ người ta làm việc thì phải lấy ra thành ý.

Hơn nữa, cô cũng không có gì phải giấu Tống Bạch cả.

“Chẹp chẹp, đúng là có tiền…” Anh ta biết Đàm Hi tích lũy được không ít, nhưng không ngờ vừa ra tay đã xuất ngay hơn trăm vạn, còn dám bơi qua dòng nước đục của thị trường chứng khoán, lá gan quả thực không hề nhỏ.

“Đừng có phí lời, xử lý xong chuyện đã.”

“OK. Hoa Nhuận là một công ty công nghệ mới lên sàn, quy mô không lớn lắm…”

“Thứ tôi muốn nghe không phải là những thứ này.” Đàm Hi không nhịn được cắt ngang, “Tài liệu cơ bản tôi đều có cả rồi, còn về chuyện lãnh đạo cấp cao đó, anh có biết được gì mờ ám không?”

“Xí, em dám khẳng định chắc chắn là lãnh đạo cấp cao có vấn đề vậy à?”

“Nghe khẩu khí của anh thì vốn dĩ chỉ chắc được 8 phần, bây giờ đã biến thành 10 phần luôn rồi.”

Tống Bạch trầm ngâm giây lát, “Em đoán không sai, lãnh đạo cấp cao của Hoa Nhuận đúng là có chút địa vị, là con thiêu thân của một vị đại gia nào đó.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả?” Đàm Hi đột nhiên ý thức được, có lẽ cô đã bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn mà người thao tác thị trường chứng khoán không muốn lại gần nhất – chính trị!

“Có một số thứ vẫn còn đang nằm trong giai đoạn bảo mật, tôi không thể nói nhiều được, nhưng có một điểm rất rõ ràng rằng, tên giám đốc tài vụ đó vào rồi sẽ không ra được nữa.”

Đàm Hi nhíu mày. Cô không quan tâm tên giám đốc tài vụ đó rốt cuộc có thể lành lặn ra ngoài được không, thứ cô quan tâm là giá cổ phiếu của Hoa Nhuận có tăng lại được hay không. Ném hết những thứ liên quan đến chính trị, đại nghĩa quốc gia đi, cô là một người thao tác thị trường chứng khoán, tiền là mục tiêu phấn đấu duy nhất của cô.

Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Tống Bạch mơ hồ nhắc nhở, “Số cổ phiếu em có trong tay hiện giờ tốt nhất là nhanh chóng bán tháo hết đi.”

“Ý anh là giá cổ phiếu Hoa Nhuận đến cuối cùng sẽ chạm sàn sao?”

“Gần như vậy.”

Con mắt Đàm Hi sáng bừng lên, ba chữ “gần như vậy” có rất nhiều cách giải thích. Xét theo tình hình trước mắt, thậm chí có thể chứng tỏ rằng trong này vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

Cô điều chỉnh lại âm điệu, thăm dò nói: “Nhưng tôi nghe nói dự án Hoa Nhuận đang nghiên cứu phát triển có ủy quyền của quốc gia, hình như là có liên quan đến radar quân dụng…”

“Xì, em lôi được tin tức này ở đâu ra vậy?!” Tống Bạch hít một ngụm khí lạnh, bỗng trở nên nghiêm túc.

Hòn đá trong lòng như được hạ xuống, Đàm Hi cong môi cười, “Xem ra, tôi đoán đúng rồi.”

“Đệch! Người phụ nữ như em thật quá đáng sợ…” Tống Bạch như muốn phát điên.

“Nói đi.”

“Chuyện này em đừng có quản, cùng lắm thì số tiền tổn thất tôi bù lại cho em là được chứ gì.”

“Bù thế nào?” Đàm Hi nhướng mày.

“Tôi tặng em 120 vạn tiền vốn, được chưa?”

“Tự móc tiền túi ra à?”

“Ừa.” Tống Bạch tự hỏi, anh ta đã bao giờ đối tốt với một người phụ nữ nào như vậy bao giờ chưa?

Haizzz, ai bảo anh ta trúng độc của người phụ nữ này chứ, cho dù có không làm được tình nhân, cho dù sau này sớm muộn gì cũng phải gọi cô một tiếng “chị dâu”, nhưng cũng vẫn cam tâm tình nguyện để cô sai khiến.

Đúng là gặp ma thật rồi…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.