Lên lầu, về nhà…
Dìu bà cụ vào trong phòng nghỉ ngơi.
Đàm Hi xoay người, khẽ khép cửa lại, giây tiếp theo cô trông như một chú khỉ vui vẻ nhảy lên lưng Lục Chinh, “Nói, có nhớ em không?”
Lục Chinh vừa thay giày xong, vali còn đặt bên chân, thì bất ngờ bị cô quấn lấy, suýt chút nữa không thể đứng vững.
Nghe thấy thế, khóe môi khẽ cong lên, “Đừng quậy”
Nhưng, nói một đằng làm một nẻo, tay anh lại vòng ra sau đỡ lấy cô.
Vòng một không mấy đầy đặn của cô dán sát vào lưng anh, cảm xúc mềm mại ấm áp khiến tim anh loạn nhịp. Lục Chinh nghĩ, nơi đó chắc chắn bị đè đến biến dạng rồi…
“Hỏi anh đấy?! Rốt cuộc có nhớ hay không?”
“… Nhớ.”
Đàm Hi cười thỏa mãn, nhưng giây tiếp theo.
“Nhớ đến đau tim, đau gan~”
“Có thể nghiêm túc một chút không hả?”
“Còn cãi nhau nữa không?”
Đàm Hi mím môi, có phải cô muốn cãi nhau đâu.
“Không chiến tranh lạnh nữa à?” Lục Chinh nói một lời đâm thủng suy nghĩ nhỏ nhoi ban đầu của cô.
“Anh đừng chọc giận em nữa, em sẽ bình thường thôi.”
“Nhóc con, anh chọc giận em khi nào?”
“Hừ!”
Lục Chinh cõng cô vào phòng ngủ, sắc trời dần dần tối rồi.
“Em muốn xuống.” Đàm Hi duỗi chân.
Lục Chinh đặt cô xuống giường, xoay người, hai người mặt đối mặt, gần ngay gang tất.
Anh nói, “Bây giờ đổi sang anh hỏi.”
“Cái gì?”
“Em có nhớ anh không?”
“Không có” Lên tiếng phủ định, không hề do dự.
Đồng tử dần tối màu, “Thật ư?”
“Thật hơn cả vàng thật.” Đàm Hi nhếch chân mày, liếc mắt, cằm hơi hất lên.
“Rất tốt…”
Trong giây lát, một người nhào tới, anh ở trên, Đàm Hi bị kẹp chặt dưới người anh như con ba ba trong hũ.
“Nói lại một lần nữa, có nhớ không?”
“Nhớ” Tốc độ lật lọng này, chậc chậc…
Lục Chinh dở khóc dở cười.
“Anh đứng dậy trước đã, đè em sắp không thở nổi rồi này.” Đàm Hi dịu dàng thương lượng với anh.
Nhưng trên thực thế, Lục Chinh đang dồn hết lực lên hai cánh tay mình, vốn không hề đè lên cô.
“Nhớ thế nào?”
“Ừm…” Tròng mắt xoay xoay, “Lúc nào cũng nhớ, mỗi phút mỗi giây.”
“Không đủ.”
Mặt xị xuống, “Vậy anh còn muốn thế nào?”
“Vị trí.”
“Hả?”
Ngón tay chỉ vào đầu cô, “Trừ nơi này ra, còn chỗ nào nhớ nữa không? Hử?” Trong đôi mắt sâu thẳm cuốn theo vòng xoáy nước màu đen nguy hiểm thần bí.
Đàm Hi nhìn anh, đắm chìm trong cảnh tượng nam tính, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Một lúc sau, đôi gò má ửng hồng, xinh đẹp mê người: “Khốn kiếp, mặt mũi đâu? Còn cần nữa không hả?!”
“Trả lời!”
“Anh muốn nghe gì? Ở đây?” Đàm Hi chỉ vào ngực mình.
Đầu óc không nhớ, vậy thì chỉ còn tim đang nhớ.
“Hoặc” hầu kết di chuyển lên xuống, bàn tay nóng hổi dạo chơi: “Chỗ này cũng được.”
“Khốn kiếp!”
Đàm Hi che mặt, người này hư hỏng quá.
Hai người cười giỡn trên giường một lúc. Nhị Gia nhìn mỹ thực hấp dẫn trước mặt, đã thấy thèm thuồng từ lâu, nhưng đêm dài miên man, cơ hội đầy ra, không vội, không vội…
Ngồi xếp bằng, Đàm Hi vén tóc, rồi vỗ bàn tay đang làm loạn của anh: “Ngoan ngoãn chút đi!”
Lục Chinh cũng ngồi dậy, bàn tay vẫn cố chấp luồng vào vạt áo của cô.
“Anh không đói?” Đàm Hi chớp mắt, dù sao cô đói rồi.
Lúc hai mẹ con kia tới gây chuyện, đúng vào giờ ăn tối. Bà cụ nấu bữa tối được một nửa, thì đã vội vàng chạy xuống xử lý tình địch.
Sau khi trở về lại đi thẳng về phòng nghỉ ngơi, cho nên đến bây giờ họ vẫn chưa ăn cơm tối.
Giơ cổ tay lên xem đồng hồ, 7 giờ 15 phút.
Đàm Hi xuống giường, bị anh giữ chặt cổ tay, “Đừng quậy, em đi ra phòng bếp xem thử có gì ăn.”
Lục Chinh kiềm chế ngọn lửa tán loạn trong cơ thể, “Cùng đi.”
Hai người mò vào phòng bếp, cũng may, trong nồi cơm điện có cơm trắng, trên bếp vẫn còn hai món ăn nhẹ.
Vốn thịt đã được thái xong, chỉ là vẫn chưa kịp cho vào nồi xào nấu, bà cụ đã tắt lửa không làm nữa, trong nồi vẫn còn dầu ăn đã nguội lạnh.
“Phải làm sao đây?” Đàm Hi nhìn anh, thắc mắc.
“Đừng làm nữa.”
“Không ăn thịt anh chịu được chứ?”
Con ngươi anh tối lại, “Thịt này không sao, nhưng bữa khuya, em phải bồi thường lại cho anh.”
“Đáng ghét!” Không biết xấu hổ.
Bưng thức ăn lên bàn, Đàm Hi xới hai bát cơm, “Có cần gọi bà nội không?”
“Ừ, em đi đi.”
“Vâng.”
Đàm Hi khẽ bước vào phòng ngủ dành cho khách, nhưng lại bước ra nhanh chóng.
“Sao thế?”
Xòe hai tay, “Ngủ say rồi, em không tiện quấy rầy.”
“Vậy chúng ta ăn thôi.”
Đàm Hi ngồi xuống, thức ăn vừa được hâm nóng bằng lò vi sóng, cơm cũng nóng hôi hổi, xét về tổng thế, không tồi.
Lục Chinh ăn vài miếng là xong. Đàm Hi lại xới thêm một bát cho anh.
“Anh làm gì?” Ăn như hổ đói, có đến mức thế không?
“No rồi” Nói xong, đặt bát đũa xuống, vào phòng ngủ.
Đàm Hi ngơ ngác, làm trò gì vậy?
Cô dứt khoát bật tivi, bưng bát cơm ngồi xuống sofa từ từ ăn. Giữa chừng, Lục Chinh ra khỏi phòng ngủ gọi cô hai lần, đều bị cô xem như gió thổi bên tai.
Ăn xong đã là nửa tiếng sau.
Đàm Hi rửa bát, mới vào phòng ngủ.
“Em ăn thịt rồng à?” Anh dựa vào khung cửa, ánh đèn mờ tốt, làm mờ đường viền gương mặt, gương mặt vốn góc cạnh cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Nói tiếng người” Đàm Hi trợn mắt.
“Nếu không lại đáng để em nhâm nhi thưởng thức đến bây giờ?”
“Chê em chậm chạp?”
“Biết là tốt” Nói xong, xoay người đi vào trong.
Đàm Hi vung nắm đấm sau lưng anh, nể tình anh vừa mới quay về, tạm thời không so đo với anh!