Phản ứng của Phì Tử vẫn nằm trong dự kiến của Đàm Hi.
Cô cười nhẹ, mặt mày sáng rỡ, “Trước kia, các anh xử lý kẻ phản bội như thế nào?”
Vẻ mặt Ân Hoán cứng đờ, ba chữ “kẻ phản bội” này bị kẹt nơi cổ họng.
Phì Tử nghĩ một chút rồi run giọng nói: “Không… không có kẻ nào phản bội cả.”
Một đám côn đồ vô tổ chức, vô kỷ luật như bọn họ, chỗ nào có tiền thì lăn vào chỗ đó, nói gì tới ba chữ “kẻ phản bội” gì đó đâu?
“Ồ, sao tôi lại nhớ hồi trước có cái tên Cương Cương gì đó nhỉ?”
Hơi thở của Phì Tử cứng đờ. Sắc mặt Ân Hoán lại trắng bệch. A Phi như một quả bóng bị ném vào chảo dầu, vội vàng hét lên ầm ĩ: “Không được! Chị Đàm, em không muốn chết, xin chị hãy tha cho em… Xin chị đấy…”
Vừa nói hắn vừa dập đầu.
Đàm Hi không dao động. A Phi không dám dừng lại, càng lúc càng dập mạnh hơn.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi, người đó họ Ngụy, tên là Ngụy Cương, đúng không nhỉ?” Cô lập tức như bừng tỉnh lại.
A Phi đã dập đầu đến hoa cả mắt, đầu óc mơ hồ, vừa nghe thấy cái tên “Ngụy Cương” thì cái lưng đang gù xuống đột nhiên cứng đơ, y như một cây cung đang kéo căng, có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.
Khi bọn họ vừa mới kết bạn với Đàm Hi, chính cô gái này đã lên kế hoạch để người của Lôi lão đại giết chết Ngụy Cương, lúc đó mới nhận được sự kính nể từ đám anh em.
Giờ lại tới lượt hắn sao?
“Không… Chị Đàm à… Em biết em sai rồi, thật sự biết sai rồi mà! Xin chị đấy, hãy tha cho em một con đường đi…” Sao hắn lại quên mất, đứa con gái này chính là đồ điên, lúc trước không mất một binh một tốt nào đã giết được Ngụy Cương, hiện giờ cũng có thể dùng biện pháp tương tự để giết hắn lắm chứ!
Có lẽ, sẽ còn tàn nhẫn hơn. Vừa rồi hắn còn dùng dao chĩa vào cô ta… A Phi đột nhiên rùng mình một cái, người như rơi xuống hầm băng.
Đàm Hi không nói gì, khắp căn phòng nhỏ trên tầng hai chỉ có mình tiếng gào khóc của A Phi, hoàn toàn đối lập với những tiếng hò hét cá cược ở bên dưới.
“Đủ rồi!”
“Anh Hoán…” Phì Tử không nhịn được lên tiếng, hắn đã sớm hãi hùng khiếp vía rồi.
Ân Hoán không nhìn hắn, chỉ thoáng vẫy tay, “… Là tôi sai.”
“Cái gì?” Đàm Hi cười khẽ, “Hình như tôi chưa nghe thấy rõ.”
Nắm tay siết lại, người đàn ông rũ mắt, trên gương mặt xinh đẹp toàn là sự lạnh lùng, Ân Hoán lặp lại, gằn từng chữ một, “Tôi – sai.”
“Sai ở chỗ nào?”
“…”
Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén. Cô trở tay đập xuống A Phi đang quỳ dưới đất không đứng lên nổi kia, tiếng kêu rên vang lên, cái súng nện lên đầu A Phi để lại một vết đỏ.
Sắc mặt Ân Hoán khẽ biến.
Đàm Hi cười lạnh, giơ chấn đá vào bụng A Phi khiến hắn lập tức cuộn người lại như con tôm luộc, tạo thành một hình người cong cong.
“Tôi không nên lừa cô chuyện tiếp xúc với hội Ám Dạ.” Trong mắt Ân Hoán hiện lên vẻ khó xử, nhưng càng nhiều hơn là sự nhục nhã và tức giận, nhưng sau đó hắn lại cụp mắt xuống để che giấu đi hết thảy.
“Hình như anh… không phục nhỉ?”
Hắn không nói gì, rõ ràng đang cam chịu lời mà Đàm Hi vừa nói.
“Ân Hoán, anh biết khuyết điểm lớn nhất của mình là gì không? Quá tự phụ nhưng lại không biết đảm đương.”
Thân mình Ân Hoán lung lay. Sầm Uất Nhiên cũng từng nói với hắn y như thế.
Thế nên, hắn đúng là người như vậy sao?
“Nhìn tôi.” Đàm Hi lạnh lùng nói, “Tôi bảo anh hãy nhìn tôi…”
Ân Hoán chậm rãi ngẩng đầu. Khi vừa nhìn vào đôi mắt bình đạm gần như là lạnh nhạt đó, hắn lập tức tránh đi, giống nhau như đúc, quả thực là giống nhau như đúc…
“Anh là đồ nhu nhược.”
“Đàm Hi, cô đừng có quá đáng!” Từng chữ đều như được rít qua kẽ răng, người quen với Ân Hoán đều biết đây là biểu hiện mỗi lần hắn tức giận.
“Tôi nói có gì sai à? Hay là anh không muốn thừa nhận điều này?”
“Cô thì biết cái gì chứ? Một người, hai người đều là nói như thế! Đều nói như thế cả!”
Ánh mắt Đàm Hi lập tức căng thẳng: “Còn ai nói thế với anh nữa à? Sầm Uất Nhiên, đúng không?”
“…”
“A, người lúc nào cũng trốn tránh nhược điểm của mình thì mãi mãi không thể mạnh lên được.”
“Câm miệng!”
“Nhìn đi, lại tiếp tục trốn tránh nữa.” Cười lạnh, mỉa mai.
“Đàm Hi… Đừng ép tôi.” Sự tức giận như len lỏi vào từng cơ bắp, chỉ chờ một khoảnh khắc để bùng nổ hết ra.
“Anh và Sầm Uất Nhiên cãi nhau rồi.” Giọng đầy khẳng định.
Phì Tử ngẩn ra, phản bác lại theo bản năng: “Không phải đâu, chị dâu nhỏ và anh Hoán vẫn rất tốt mà, tháng trước còn về thủ đô…”
“Đúng thế, cô ấy sắp kết hôn.”
Phì Tử ngâm miệng, không thể tin nổi.
Đàm Hi im lặng, tuy có kinh ngạc nhưng vẫn nằm trong dự kiến.
“Có phải cô đã sớm đoán ra rồi không?” Ân Hoán lại ngước mắt lên lần nữa, Đàm Hi chỉ thấy một đầm nước trong suốt trong đôi mắt đó.
“Chuyện sớm muộn thôi mà.”
“Cô nói gì hả?”
“Tôi nói, chuyện hai người chia tay chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Tại sao chứ? Tôi không hiểu…” Gương mặt đẹp trai của hắn bắt đầu trở nên méo mó.
“Bởi vì anh không thể cho chị ấy thứ mà chị ấy cần.”
“Cô ấy muốn cái gì? Tiền? Nhà ở? Hay xe?”
“Cảm giác an toàn.”
“…”
“Ân Hoán, anh không thể cho chị ấy một cuộc sống ổn định được, bởi vì anh chỉ là một kẻ côn đồ.”
“Tôi không phải!”
“Anh tưởng rằng sau khi anh gia nhập vào hội Ám Dạ rồi thì anh sẽ không phải nữa ư? Đúng, nhưng chỉ là tên côn đồ liền biến thành đại lưu manh mà thôi.”
“Tôi có thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn.”
“Chỉ cần anh còn là một kẻ lưu manh thì mãi mãi sẽ không cho chị ấy được thứ mà chị ấy cần.”
“… Thế tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao bây giờ…” Người đàn ông cao lớn trong nháy mắt như đứng bên bờ vực thẳm.
Đàm Hi không hề để ý tới hắn, hất cằm ra hiệu cho Phì Tử, “Lấy dây thừng trói hắn lại đi.”
“Cái… cái gì cơ?”
“Chị bảo chú trói A Phi lại.” Khi cô và Ân Hoán đang nói chuyện với nhau, tên kia lại dám dịch người ra phía cửa, một khắc đều không từ bỏ ý định chạy trốn.
Phì Tử sau đó cũng nhận ra, A Phi nổi giận, gương mặt đẫm máu trở nên hung tợn, cất bước chạy luôn ra cửa.
Phì Tử đuổi theo, đáng tiếc vừa chạy được hai bước đã tự vấp ngã. Đúng lúc này, Nhất Sơn vừa tiễn người khách tới đặt cược cuối cùng đi xong liền lên lầu, vừa lúc đụng phải A Phi đang định chạy trốn.
“Bắt lấy hắn!” Đàm Hi ra lệnh.
Nhất Sơn chỉ ngẩn ra trong một giây, sau đó lập tức vâng lệnh, chỉ mất mấy động tác đã chế phục được người.
Phì Tử cũng bò dậy, vội vã cầm dây thừng đưa qua.
Không tới hai phút, A Phi đã bị trói ngoéo tay ra sau lưng và bị ném vào trong góc.
“Đám chó chúng mày! Anh em cái đ* gì hả? Tao muốn giết mày…”
Nhất Sơn làm lơ lời mắng chửi của hắn, đi qua nhặt lấy cái giẻ lau trong góc tường và nhét vào mồm A Phi.
“Ư ư ư…”
Đàm Hi lạnh lùng nhìn về phía Phì Tử, tên béo lập tức rụt cổ lại.
“Chị Đàm định xử lý thế nào đây?” Nhất Sơn đi tới, dường như hắn không hề bất ngờ với những gì xảy ra ở đây.
Đàm Hi nhìn hắn với ánh mắt khen ngợi, “Tôi nhớ là sòng bạc có một cái hầm ngầm phải không?”
“Ừm.” Nhưng mà khá chật chội, người đi vào đó còn phải khom lưng, nếu nằm xuống thì người cũng phải co lại, trong đó chỉ có mấy thùng sơn, mùi cực kỳ gay mũi.
“Cứ ném vào đó trước đi đã.”
Nhất Sơn và Phì Tử cùng hợp lực khiêng A Phi đi.
Trên tầng hai chỉ còn lại Đàm Hi và Ân Hoán.
Nhìn ánh mắt mê man của người đàn ông, trong lòng Đàm Hi cũng không rõ đang có cảm xúc gì nữa, khó chịu ư? Không đến mức.
Chỉ là thấy hơi tiếc nuối.
Tình cảm mười năm, không phải ai cũng có được mối quan hệ như thế.
Đã qua quá nửa mưa gió, sắp tới lúc tu hành chính quả thì lại đường ai nấy đi, khó trách hắn chẳng thiết sống như thế.
Gia nhập vào hội Ám Dạ, triệt để trở thành xã hội đen, đó chẳng phải là vứt mạng sống đi còn gì?
“Ân Hoán…”
“Cô ấy sẽ lấy Giang Dự, chính là gã đàn ông ở Giang Châu đó.”
“…”
“Cô ấy còn có thai với hắn nữa.”
Đàm Hi không nói gì.
“Cô biết không? Tôi cũng rất muốn có con… Cô ấy đã đồng ý với tôi rồi cơ mà! Nhưng mà tại sao chứ? Tại sao đảo mắt đã đi lấy người khác rồi?”
“Anh nói, cô ấy đồng ý sinh con với anh ư?” Đàm Hi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đúng thế…” Ân Hoán cười tự giễu.
Đàm Hi che giấu cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt mình, mặt vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, “Thế anh định làm thế nào tiếp theo đây?”
“Cô ấy không cần tôi nữa…”
“Rồi sao?”
“Tôi sẽ gia nhập Ám Dạ.”
“Anh không muốn sống nữa hả?”
“Tôi muốn chứ!” Trong mắt người đàn ông xuất hiện khát vọng mãnh liệt, như một ngọn lửa không ngừng bừng lên, phảng phất như một lần nữa lại sống lại, “Không chỉ muốn sống, còn phải sống cho ra người!”
Trong lòng Đàm Hi có một suy đoán mơ hồ: “Anh muốn làm gì hả?”
“Tôi muốn cướp cô ấy về!”
“Hiện tại anh không có năng lực đó đâu.” Cô đã điều tra về Giang Dự rồi, cũng biết thế lực của Giang gia ở Giang Châu to lớn tới mức nào, tài lực hùng hậu ra sao.
“Hiện tại không có nhưng không có nghĩa là tương lai cũng không có.”
“Anh…”
“Tôi không quan tâm cô ấy đã lấy ai, chỉ cần cuối cùng thuộc về tôi thì quá trình thế nào cũng không quan trọng nữa.”
Đàm Hi nhìn hắn kinh ngạc, nghĩ thầm người này điên rồi nên mới có cái suy nghĩ như thế.
“Nếu chị ấy đã lấy Giang Dự, chẳng lẽ anh còn muốn phá hoại gia đình người ta sao?”
“Đúng.”
“Nếu chị ấy hận anh…”
“Hận thì cứ hận thôi.” Ân Hoán cười không quan tâm, đôi môi trắng bệch nở một nụ cười quái dị, vừa giống tự giễu lại ôm một cảm xúc khác nữa…
Hận còn tốt hơn là chẳng có cảm xúc gì.
Ít ra, hắn vẫn là người được cô nghĩ tới.
Đàm Hi nhíu mày, Sầm Uất Nhiên nên cảm thấy may mắn, giờ Ân Hoán còn chưa có năng lực động vào Giang gia, nhưng nếu thật sự có một ngày như thế…
Cô không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Có đôi khi, yêu quá sâu sẽ hóa thành cố chấp, mà kết quả của sự cố chấp… là muốn hủy diệt.
… Hủy diệt hết thảy.