Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 49: Trở về tần gia



“Cô còn biết đường về nhà nữa sao?” Lục Thảo trách cứ nhìn cô, sắc mặt không mấy thoải mái.

“Trong phòng bí quá, con ra ngoài cho dễ thở.”

“Xùy… lắm chuyện!” Tần Thiên Mỹ hừ lạnh.

Sầm Vân Nhi nắm tay chồng, chỉ cười không nói gì, trong mắt hiện lên rõ thái độ vui mừng khi người khác gặp họa.

“Xe đến rồi, về nhà rồi nói chuyện.” Tần Tấn Huy lên tiếng, mọi người đều không dám có ý kiến gì nữa.

Đàm Hi được sắp xếp ngồi cùng xe với Tần Thiên Lâm, trước khi lên xe, cô không khỏi nhìn về hướng bãi đỗ xe, không thấy bóng dáng chiếc Land Rover đâu nữa.

“Nửa tháng không gặp, cô thay đổi nhiều lắm.” Vừa ngồi bình ổn vào trong xe, Tần Thiên Lâm lãnh đạm nói.

Đàm Hi “ồ” một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Suốt đường đi, không ai nói gì.

Nửa giờ sau, tại Tần gia.

Đàm Hi vừa bước vào cửa nhà đã định đi thẳng lên lầu trên, cô rất buồn ngủ, lại vừa chịu một trận gió lạnh, lúc này cô chỉ muốn ngủ mà thôi.

“Đứng lại.” Giọng Lục Thảo vang lên.

Bước chân khựng lại, quay người, “Có chuyện gì ạ?”

Sắc mặt Lục Thảo cứng đờ, biểu hiện của Đàm Hi quá bình tĩnh, dường như có chuyện gì đang thoát khỏi lòng bàn tay bà ta, loại cảm giác này khiến bà ta vô cùng phiền muộn, mơ hồ… còn có cả sự hoang mang.

Tần Tấn Huy ngồi trên ghế sô pha, không nói nửa lời.

Đàm Hi cố nén cơn buồn ngủ lại, trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ, cuối cùng biến thành nụ cười khẽ như có như không nơi bờ môi.

Đợi xong xuôi rồi mới tính sổ sao?

Cũng được, sớm muộn gì cũng phải ngả bài.

Dứt khoát chọn một vị trí trên ghế sô pha rồi ngồi xuống, nhân tiện đá văng giày cao gót đang đi, giẫm chân trần trên tấm thảm.

Ánh mắt Tần Thiên Lâm lóe sáng.

Sầm Vân Nhi kéo chồng ngồi một bên, vẫn là thái độ quần chúng xem kịch.

“Chuyện tối nay cô định giải thích thế nào đây hả?” Lục Thảo với thân phận là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, lại là mẹ chồng của Đàm Hi, mở lời đầu tiên.

“Chuyện tối nay? Tối nay đã xảy ra chuyện gì cơ ạ?”

“Đàm Hi, cô đừng có giả bộ trước mặt tôi!”

“Mẹ.” Tươi cười ưu nhã, “Mẹ thực sự khiến con thấy hồ đồ rồi đấy, tối nay chẳng phải là tiệc rượu mừng hàng năm của nhà ta sao? Khách chủ đều vui mừng, còn có gì cần phải giải thích sao ạ?”

Ngụ ý rằng, cái gì có thể cho qua thì cứ để nó qua đi, hà tất phải chuyện bé xé ra to.

“Khách chủ đều vui mừng ư?” Lục Thảo cười lạnh, “Cô và Thiên Lâm gây náo loạn trước mặt bao nhiêu người như vậy mà còn bảo là khách chủ đều vui mừng sao?”

“À, cho nên, ý mẹ là muốn con giải thích tại sao con lại cãi nhau với Thiên Lâm ấy ạ?”

“Cô!”

“Ba.” Đàm Hi không muốn dây dưa lâu với Lục Thảo, chuyển hướng thẳng sang Tần Tấn Huy, “Con biết ba coi trọng công ty, tại sao con lại cố ý làm loạn được chứ?”

Trọng tâm nằm ở hai chữ “cố ý”, Tần Tấn Huy đã nghe ra.

Ánh mắt uy nghiêm nhìn quét qua con trai thứ, rồi lại chuyển sang Đàm Hi.

Lục Thảo đang chuẩn bị nói tiếp, đã bị ông ta giơ tay lên chặn lại, “Con dâu hai, con nói đi.”

Đàm Hi không hề bất ngờ.

Tần Tấn Huy là một lão hồ ly, ngoài mặt tỏ vẻ uy nghiêm độ lượng, cương trực công chính, nhưng người làm ăn có sự ích kỉ và khôn khéo riêng, ông ta cũng vậy.

Hơn nữa, loại người này vốn ưa thể diện.

Cô và Tần Thiên Lâm gây náo loạn cũng chẳng khác nào tát cho ông ta một cái thật đau trước mặt bao nhiêu người, tuy trên mặt không hiện rõ nhưng chỉ e trong lòng đã cất giấu sẵn một thùng thuốc súng.

Chỉ hơi lơ là, rất có khả năng Đàm Hi liền trở thành bia đỡ đạn ngay.

Lúc này, rõ ràng là Lục Thảo muốn đẩy cô ra để Tần Tấn Huy trút giận.

Đúng là tâm tư tốt.

“Thực ra, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.” Khẽ thở dài một tiếng, thay đổi một tư thế khác, “Khoảng thời gian con nằm viện…”

Ngầm nói rằng, đó là do con trai ông đánh tôi.

“Vết thương còn chưa lành lại, nhưng nghĩ lại thì suy cho cùng mình vẫn là người của Tần gia, tuy quan hệ giữa con và Thiên Lâm… không được tốt cho lắm, nhưng cũng không thể vô cớ vắng mặt tại bữa tiệc rượu hàng năm của công ty được, sẽ khiến Tần gia khó xử. Hơn nữa, bây giờ tin đồn bạo hành gia đình đang xôn xao khắp nơi, nếu con không xuất hiện chẳng phải sẽ khiến cho những kẻ có ý đồ xấu có cớ để công kích Tần gia sao? Con được gả vào Tần gia chưa lâu nhưng cũng biết đạo lý phu xướng phụ tùy, xấu chàng hổ ai, nếu con đã đến đó, thì sao lại còn có tâm tư khiến Tần gia mất mặt chứ ạ?”

“Như cô nói thì hóa ra tất cả đều là lỗi của Thiên Lâm nhà chúng tôi, làm uổng phí nỗi khổ tâm của cô rồi sao?”

Lục Thảo được thể làm khó dễ, thể hiện sự bất mãn rõ ràng với việc Đàm Hi thẳng thừng bỏ qua bà ta, tìm Tần Tấn Huy nói chuyện.

Mím môi, ánh mắt sợ hãi hướng về Lục Thảo, hồi lâu sau, giống như đã hạ quyết tâm, cánh môi đã bị cắn đến trắng bệch, lúc này Đàm Hi mới mở lời, “Mẹ nói sao thì cứ cho là vậy đi ạ…”

Ánh mắt rầu rĩ, giọng nói nghẹn ngào, dáng vẻ giống như bị ức hiếp, bắt nạt.

Lục Thảo tức đến trợn trừng hai mắt, thầm phỉ nhổ: Làm bộ làm tịch!

Đúng vậy, Đàm Hi đang muốn bà ta buồn nôn đến chết.

Mẹ bênh con trai, Đàm Hi có thể hiểu được, đó là cái lý thường tình của con người; nhưng không phân rõ phải trái, trắng đen điên đảo, vậy thì đừng trách cô trở mặt không quen biết!

Lục Thảo bị chồng dùng ánh mắt cảnh cáo, trong lòng thầm mắng Đàm Hi đến tám đời, nhưng ngoài mặt không dám làm càn nữa.

Đương nhiên, bà ta cũng hiểu được rằng, chuyện này trọng tâm không phải là ai đúng ai sai, mà là đã khiến Tần Tấn Huy mất hết thể diện, phải có ai đó hứng chịu cơn thịnh nộ này.

“Con nhớ, ở bữa tiệc, chẳng phải là Đàm Hi gây sự trước hay sao ấy mà?”

Sầm Vân Nhi đột nhiên mở miệng, Tần Thiên Kỳ ở bên cạnh muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ đành âm thầm nắm chặt tay.

Ở thời điểm này, chỉ có kẻ ngốc mới xen vào!

“Đàm Hi, cô giải thích thế nào?” Âm điệu đột nhiên trầm xuống, không còn gọi “con dâu hai” nữa, mà gọi thẳng tên, xem ra, Tần Tấn Huy đã tức giận thật rồi!

“Ngay từ đầu con đã biết rồi, vốn dĩ cũng đã định nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua…” Đàm Hi cắn môi, đáy mắt long lanh, “Nhưng… nhưng mà con không thể nuốt cục tức này xuống được!”

Nụ cười của Tần Thiên Lâm khựng lại, bỗng nhiên hắn có một dự cảm xấu.

“Rõ ràng Thiên Lâm đã biết con sẽ tới nhưng vẫn còn dẫn theo người phụ nữ khác đến tham dự, còn ôm hôn tình tứ, còn vô cùng thân thiết trước mặt con. Ba, tốt xấu gì con cũng là con dâu đường đường chính chính của Tần gia, anh ấy làm như vậy thì thể diện của con, thể diện của cả Tần gia còn đâu nữa? Đám khách khứa có mặt nhìn thấy sẽ suy nghĩ thế nào?”

Sắc mặt Tần Tấn Huy tối sầm lại, Lục Thảo thầm nghĩ trong lòng…

Xong rồi!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.