Buổi chiều, Hàn Sóc chủ động mời Đàm Hi ăn cơm, nói cho sang miệng là – đền tội.
“Ăn cơm à? Không đi!”
Kết thúc cuộc gọi.
Hàn Sóc đờ mắt, giơ điện thoại lên ngẩn ngơ, một lúc sau, “Giận thế cơ à…”
Nhị Hùng đồng tình nhìn cô, “Hay là thôi đi?”
Đại Quang gật đầu, danh tiếng chị Đàm khó dây vào đã nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới rồi.
Hàn Sóc không đồng ý, “Nếu còn không chân thành thì tiểu yêu tinh đó sẽ hận tôi cả đời, có tin không?”
Đại Quang gật đầu, nhưng mà: “Anh Sóc, có một vấn đề em không biết phải hỏi thế nào.”
“Có vấn đề gì không?” Hàn Sóc nhìn qua.
“Anh với chị Đàm chắc chắn không phải là cái kiểu đó chứ?”
“Kiểu gì?”
“Thì là Les ấy!”
“Vớ vẩn!”
“Áu ui, đừng gõ đầu mà…”
Tiếp sau Hàn Sóc bại trận, lần này đổi lại là Nhị Hùng đấu tranh anh dũng: “Chị, đi ăn cơm với em đi, chỉ ngồi một lát thôi cũng được… Đừng, anh Sóc cũng không biết chuyện, anh Sóc vừa nhìn thấy tin tức đã lập tức chạy đến công ty, còn lật mặt với Trương Á luôn rồi… Đúng, chính là cái người quản lý đó, tất cả đều là chuyện do cô ta gây ra…”
Khuyên can mãi, cuối cùng Đàm Hi cũng chịu đồng ý, “Được, ăn cơm đúng không? Thời gian địa điểm?”
“Sáu giờ chiều, ở đối diện trường có một cửa hàng thịt nướng Đài Loan mới mở, phòng riêng số ba.”
Tắt máy xong, Đàm Hi nằm rạp xuống giường, ừm, làm biếng thêm một chút, dù sao từ giờ đến sáu giờ vẫn còn sớm.
Đúng sáu giờ, An An, Nhiễm Dao tan học, Đàm Hi mới xuống giường, rửa mặt, thay quần áo, trang điểm nhẹ.
“Hôm nay Hàn Sóc mời cơm, các cậu cũng đi cùng đi.”
An An gật đầu đồng ý.
Nhiễm Dao tuy kinh ngạc một lúc mới phản ứng lại. Cái đồ keo kiệt Hàn Sóc đó mà cũng có lúc mời cơm người khác cơ á?
Mặt trời còn chưa mọc từ phía Tây cơ mà…
Quán thịt nướng, phòng riêng số ba.
Khi mấy người Đàm Hi đi tới, Đại Quang và Nhị Hùng đã gọi món xong, trà đã được mang lên, thái độ cực kỳ ân cần.
Nhìn quanh một lúc, Nhiễm Dao không nén nổi tò mò hỏi: “Hàn Sóc đâu rồi?”
Nhị Hùng nháy mắt với Đàm Hi, “À ừm… anh Sóc ra ngoài có chút chuyện, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Ờ.”
Mấy người ngồi xuống, nồi lẩu đã sôi được một lúc, vẫn chưa thấy bóng dáng Hàn Sóc đâu.
“Ờ… tớ đói bụng rồi…” Vẻ mặt Tiểu Công Trúa ấm ức.
Đàm Hi lên tiếng: “Không đợi nữa, ăn thôi.”
“Anh Sóc còn chưa quay lại mà…”
Đột nhiên cánh cửa phòng bị đẩy vào, một giây sau mọi người cố nhịn cười.
Ngay cả Đàm Hi cũng không nén nổi thầm cong khóe môi lên.
Chỉ thấy Hàn Sóc mặc một chiếc áo phông mỏng, phối với một chiếc quần bò rách, cũng không biết kiếm được ở đâu ra một cành mận gai gài vào trong quần áo, nhìn chính diện trông hơi giống như có ý chịu đòn nhận tội.
Đàm Hi đặt chén trà xuống không nói gì.
Hàn Sóc đáng thương nhìn cô, giống như chú cún con đáng yêu, “Hi Hi bảo bối, tớ sai rồi, sai thật rồi, cậu tha thứ cho tớ đi!”
“Ờ, thế cậu sai ở đâu?”
“Tớ không nên hại cậu bị người ta làm phiền, còn không nên dễ tin tưởng Trương Á như vậy.”
“Còn gì nữa không?”
“Hả?”
Đàm Hi giơ tay ra, Hàn Sóc vẫn còn lơ tơ mơ, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại được.
Đại Quang nháy mắt ra hiệu cho cô cả n cái, cằm sắp đau nhức đến nơi, cuối cùng…
Hàn Sóc đưa cành mận gai ra, cung kính đặt vào trong tay Đàm Hi, “Đánh đi! Bé bi chịu đựng được.”
Biểu cảm có thể nói là cực kỳ ủy khuất.
Đàm Hi làm ra vẻ giơ tay lên.
Đệch! Đánh thật đấy à? Cành cây này có gai thật đấy nhé… Hàn Sóc muốn khóc mà không có nước mắt.
Đường tự mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết.
Ừm, đánh thì đánh đi!
Bỗng thấy mình còn bi tráng hơn cả “năm tráng sĩ núi Răng Sói”.
Cảm giác đau đớn như tưởng tượng còn chưa truyền đến, Đàm Hi ném cành cây mận gai trong tay vào một góc, “Được rồi, đừng diễn trò nữa, ăn cơm đi.”
“Cậu tha thứ cho tớ rồi à?!” Kinh hỉ vạn phần.
“Nể tình cậu còn có chút lương tâm nên tớ mới miễn cưỡng không làm khó cậu nữa.”
“Yêu cậu chết đi được ấy! Moaz moaz moaz!” Hàn Sóc xông lên, ôm chặt lấy cô rồi hôn bẹp một cái.
Đàm Hi đẩy Hàn Sóc ra, đôi mắt lộ vẻ chán ghét, “Nước bọt…”
Đại Quang, Nhị Hùng quay sang nhìn nhau, thật không nỡ nhìn thẳng mà!
Đêm.
Đàm Hi đứng ngoài ban công nghe điện thoại.
Ừm… Là Lục Chinh.
Ngày nào cũng gọi, bất chấp gió mưa bão bùng.
“Em đang làm gì?”
“Nghe điện thoại, hóng gió mát.”
“Nhớ mặc nhiều vào, đừng để bị ốm.” Khu vực Kinh Tân đang ở giai đoạn cuối cùng trước khi vào hạ, gọi là xuân hàn.
“Em biết rồi!” Tròng mắt Đàm Hi khẽ đảo. Cô còn chưa nói cho anh biết chuyện trên weibo, chắc Lục Chinh chưa biết đâu nhỉ?
Bình thường cũng không thấy Lục Chinh xem weibo bao giờ, xem tivi toàn mở đài Long Phượng, có lẽ cũng chưa từng tiếp xúc với mấy tin bát quái đó.
Dù sao thì ngày mai cũng giải quyết xong rồi, không cần phải báo tin làm gì, ừm, cứ quyết định vui vẻ như vậy đi.
Ngày hôm sau, bốn cô gái dậy sớm, ăn sáng rồi đến lớp học.
Sau ba tiết học liên tiếp, một câu “Hôm nay chúng ta học đến đây thôi” khiến mọi người như được đại xá, trong phòng học vang lên những tiếng thổn thức khi được giải thoát.
Đàm Hi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
“Em kia, đợi một chút đã.”
“Hả?”
Giáo viên này họ Vương, là nữ, dạy chính môn “Lịch sử mỹ học Hoa Hạ”. Đàm Hi không tiếp xúc nhiều với cô giáo này, chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, không ngờ hôm nay lại bị gọi lại.
“Giáo sư Phạm bảo em rảnh thì đến văn phòng hành chính đó.”
“Vâng.”
Nguyên nhân Phạm Trung Dương tìm cô Đàm Hi hiểu rõ trong lòng. Chẳng phải là vì chuyện lớp học bồi dưỡng hay sao? Có cần phải thế không?
Buổi tối ngày hôm trước, Đàm Hi vốn đã đến phòng học, một mình chiếm hết hàng ghế hai, vô cùng dễ chịu.
Tiện tay mở weibo ra đã nhìn thấy từ khóa “giới tính thật của Hàn Sóc” chiếm thứ hạng cao, bản thân mình bị dính líu vào đó, còn hơn mười phút nữa đến giờ vào lớp, cô liền gọi điện cho Hàn Sóc.
Kết quả khi vào lại lớp học, trên bục giảng đã có một bà cụ đang đứng tự giới thiệu.
Xét theo phép tắc, Đàm Hi không nên vào ngay mà nên đợi bà nói xong rồi mới đi vào.
“Đứng lại!” Âm thanh lanh lảnh, vô cùng chói tai.
Đàm Hi vô thức nhíu mày, so với giáo sư Triệu hòa nhã dễ gần, Đàm Thủy Tâm lịch sự tao nhã thì rõ ràng bà cụ trước mặt cô lúc này không mấy thiện cảm.
“Đến muộn mà còn không báo cáo hay sao?!”
“Em…”
“Không cần nói gì nữa, em đứng bên ngoài nghe đi!”
Đàm Hi vốn dĩ còn định giải thích, vừa nghe vậy bỗng ngưng hẳn ý định đó lại, gặp phải một Diệt Tuyệt sư thái, còn giải thích cái lông gì nữa!
Nhìn lướt qua bục giảng rồi xoay người rời đi.
Lần này Đàm Hi về thẳng ký túc xá, ai muốn giống như kẻ thiểu năng đứng bên ngoài nghe nói mát làm gì chứ? Cô không muốn chút nào.
“Hi Hi, em tan học rồi à?”
Thời Nguyệt? Cô hơi ngẩn người.
“Buổi trưa ăn cơm cùng chị nhé?”
“… Ừm.”
Hai người hẹn nhau ở căng tin tầng ba, quầy món xào.
Đàm Hi gọi một phần thịt bò thái sợi ngâm ớt, ăn được hai miếng Thời Nguyệt mới tới, “Để tạm đồ xuống đã, chị đi gọi đồ ăn.”
“Ôi chao, cuối cùng cũng được ăn một miếng cơm nóng, mệt chết đi được ấy!”
Đàm Hi đưa đũa cho cô, “Này.”
“Món thịt bò ngâm tiêu của em trông có vẻ ngon.” Vừa nói còn nhìn đĩa cơm của mình có vẻ ghét bỏ.
“Chị muốn nếm thử không?” Đàm Hi đẩy qua.
“Được à?”
“Đương nhiên rồi.” Đàm Hi không thích Trịnh Thiến, nhưng vẫn rất có thiện cảm với Thời Nguyệt, dù sao cũng là chị họ, máu mủ tình thâm.
“Vậy thì chị không khách sáo nữa nhé! Ừm… ngon quá!”
Đàm Hi cười, “Vậy thì chị gắp nhiều vào.”
“Hi Hi, giáo sư Phạm tìm em nói chuyện chưa?” Thời Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
“Tạm thời thì chưa.” Đó là bởi vì cô chưa đi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”
Đàm Hi buồn cười liếc nhìn cô: “Sao chị còn lo lắng hơn cả em thế?”
“Hôm qua chỉ nhìn thấy Giáo sư Khương đi ra từ phòng giáo sư Phạm, phản ứng đầu tiên là chắc đi kể tội em rồi.”
Diệt Tuyệt sư thái họ Khương, tên chỉ có một chữ Mi.
Nghe ra có vài phần ý thơ cảnh họa, nhưng mà… không nói thì hơn.
Đàm Hi nghĩ ngợi một lát, “Cái bà họ Khương đó có lai lịch thế nào?”
“Chồng bà ta là phó hiệu trưởng.”
“Đại học T à?”
“Ừ.”
“Chẳng trách lại huênh hoang như vậy.”
Thời Nguyệt thấy cô tỏ vẻ không sao hết thì không khỏi lo lắng: “Sao em lại không hề lo lắng gì thế? Con người Giáo sư Khương này, phải nói thế nào nhỉ? Dù sao thì mọi người đều tôn trọng kính nể bà ta, tối nay lên lớp tốt nhất là em khiêm tốn một chút, đừng có chọc giận bà ta.”
“Có đến nỗi vậy không?” Đàm Hi chậc lưỡi, dù sao cũng chỉ là một giáo sư đại học thôi mà.
“Đó là em không nhìn thấy hôm đó bà ta đã nổi giận thế nào đâu.”
“Hả?”
Thời Nguyệt không khỏi bật cười thành tiếng, lấy ngón tay khẽ chọc lên trán cô, thân thiết nói: “Em ấy à, sao lại to gan thế chứ! Bảo em đứng thì em cứ đứng lại một lúc, ai ngờ em lại chạy mất tăm mất tích, làm Giáo sư Khương đó nổi trận lôi đình luôn.”
“Em có ngu đâu? Giữa trời xuân hàn, lại đúng chỗ cửa thông gió, không đi chẳng lẽ đứng đó làm tượng chắc?”
“Lần này thì hay rồi, xem xem em xử lý thế nào.”
Đàm Hi nhướng mày, dáng vẻ “ta đã có cách”.
Thời Nguyệt nghi hoặc nhìn cô: “Có phải là em… lại muốn trốn tiết nữa không hả?”
“Ừ há.”
“… Em giỏi.”
Đàm Hi thực sự định làm vậy.
Ăn cơm xong, về ký túc xá cầm laptop rồi chạy thẳng đến thư viện.
Giờ nghỉ trưa, đã không còn ai ở phòng đọc nữa, Đàm Hi đi đến một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Mở máy tính ra, đăng nhập vào trang web giải trí chính thức của Tinh Huy, tin tức về “giới tính thật của nghệ sĩ mới Hàn Sóc” vẫn chiếm tiêu đề đầu trang.
Đàm Hi híp mắt lại, giơ tay nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là đúng mười hai giờ.
Xem ra, lần này không lương thiện được nữa rồi.
“Dạ Huy Nguyệt chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi…”
Quả nhiên đến mười hai giờ, tất cả vẫn nguyên như cũ, Đàm Hi cắn răng, cười lạnh thành tiếng: “Được lắm, được lắm…”
Cùng lúc, tại phòng điều khiển trung tâm của bộ phận PR tập đoàn Tinh Huy.
“Chị Hoàng, chúng ta làm thế này liệu có xảy ra chuyện gì không? Bên trên đã có lời rồi mà.”
“Tuy tổng giám đốc Dạ đã nói trước 12 giờ trưa nay phải xóa tất cả tin tức liên quan, nhưng là sự cố máy móc nên bị trì hoãn mấy tiếng đồng hồ thì có gì phải vội chứ?”
“Nhưng rõ ràng là máy tính…” Vẫn tốt mà.
“Tôi nói sự cố thì là có sự cố, đã hiểu chưa hả?!”
Cậu nhân viên nhỏ bé rụt cổ lại, cúi đầu rủ mắt lại: “Dạ, dạ hiểu.”
“Ừm.” Chị Hoàng thu lại biểu cảm khi nãy, không còn vẻ hung dữ đó nữa mà thay vào đó là thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, “Cậu ở đây trông chừng, tôi đi toilet một chút.”
Chị Hoàng xoay người rời đi, tránh mọi người đi đến cầu thang an toàn, nhìn trái nhìn phải rồi móc điện thoại ra.
“Alo, chị Trương, tôi là Hoàng Huệ… Đã làm như chị dặn dời thời gian xóa thông tin lại hai tiếng nữa, chị yên tâm đi, phía bên Tổng giám đốc Dạ chỉ cần nói là xảy ra sự cố máy móc… dạ vâng, chị yên tâm đi lần này chắc chắn sẽ cho cô ta một bài học… không có không có, chị thế này sao gọi là giở âm mưu quỷ kế được? Đám trẻ trâu bây giờ quá ngông cuồng, phải dạy dỗ chút mới được…”
Chuyện Hàn Sóc và Trương Á cãi nhau đã lan truyền công khai trong công ty, náo loạn khắp nơi, không dạy dỗ Hàn Sóc thì sao Trương Á cam lòng được chứ?
Nhưng điều khiến Hoàng Huệ nghi ngờ là Trương Á bắt đầu trở nên nhân từ như thế từ bao giờ?
Không che giấu, không đóng băng, chỉ kéo dài thời gian xóa tin…