Lưu Diệu: “Không hề có ý này, chẳng qua…”
Đàm Hi giơ tay lên, ngăn lại câu nói tiếp theo của Lưu Diệu.
Ánh mắt của Aiken cũng dời sang người cô, “Sếp, dù thế nào cũng phải cho mọi người một lời giải thích chứ?”
“Không sai, đây chỉ là một cuộc khảo nghiệm, cũng gián tiếp nói lên tôi không hoàn toàn tin tưởng mọi người.”
Lời nói thật đến quá bất ngờ, luôn khiến người ta cảm thấy tổn thương.
Không chỉ Aiken ngơ ngác, ngay cả Lưu Diệu cũng giật mình nhìn cô. Đàm Hi thì lại bình thản nhún vai, “Xin lỗi, có thể tôi có hơi thẳng thắn. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, anh đã thẳng thắn như thế rồi, tôi không thể quá đỗi quanh co được.”
Câu nói này, tát vào mặt, và còn là cái kiểu vang lên bốp bốp.
Cánh môi Aiken cử động, nhưng không hề phát ra âm thanh nào, rõ ràng là bị Đàm Hi làm cho nghẹn họng.
Anh không khách sáo, thì đừng trách tôi cũng không khách sáo, uy nghiêm của sếp không thể dễ dàng bị khiêu khích được.
“Đàm Tổng” Linda thuộc tổ quyết sách đột nhiên lên tiếng, “Cô không giải tán đội nhóm sau khi công ty đổi chủ, cũng có nghĩa là cô đánh giá khá cao chúng tôi. Nếu đã như thế, tạo sao không thể lấy ra một chút thành ý và tin tưởng hơn?
Đàm Hi lạnh lùng nhìn cô ta, nụ cười trên khuôn mặt biến mất.
Linda tỏ ra vô tội nhìn sang hướng đồng đội, cô ta nói sai rồi sao?
“Đầu tiên, giữ lại đội nhóm không có nghĩa là không phải mọi người thì không được. Trên đời này không có nhân viên nào không thể dùng tiền mời đến được, cùng lắm thì tốn thêm chút thời gian để giúp nhân viên làm quen với nghiệp vụ. Cùng một số tiền, trả lương cho mọi người và trả lương cho người khác, đối với tôi mà nói thì chẳng có gì khác nhau.”
Thần sắc của cô lạnh lùng, hoàn toàn là vẻ mặt của một người thương nhân chỉ biết đến tiền bạc và lợi nhuận.
Cái câu “đối với tôi mà nói chẳng có gì khác nhau” khiến quyền chủ động trở về lại trong tay Đàm Hi trong chớp mắt. Mọi người không dám xem thường cô sếp trẻ tuổi này nữa.
Đàm Hi thì lại không hề có ý định dễ dàng buông tha cho đám người này, tự tôn tự tin là chuyện tốt, nhưng cậy tài khinh người hơi là quá đáng, càng huống gì ở ngay trước mặt sếp mình?
Đám người này muốn đánh phủ đầu một “quan mới” lên như cô, chỉ đáng tiếc, lửa quá lớn, không chỉ bỏng tay, mà còn lan lên trên người.
Đàm Hi nhếch môi, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào Linda, “Chị hỏi tôi, tại sao không thể tỏ ra thành ý và tin tưởng hơn. Vậy tôi muốn hỏi ngược lại chị, chị dựa vào gì để yêu cầu sự tin tưởng và thành ý của tôi?”
Linda tỏ ra kinh ngạc, câu nói này… khá là làm tổn thương người khác.
“Tin tưởng là việc từ hai phía, mọi người không cho tôi đủ cảm giác an toàn, sao tôi lại trao ra sự tin tưởng? Hơn nữa, chị có nghe nói một ông chủ cần phải tỏ ra có thành ý với nhân viên của mình bao giờ chưa? E rằng chị đã nói ngược rồi thì phải?”
Một đám người trợn mắt há mồm, vì sự thẳng thẳng của Đàm Hi, cũng vì sự vô tri của chính bản thân mình.
“Muốn tin tưởng, có thể, lấy bản lĩnh ra trước. Nếu không, sao có thể yên tâm giao một số tiền đầu tư lớn vào tay các người được? Tôi là một thương nhân, lấy lợi nhuận làm đầu. Phục thì ở lại tiếp tục làm, không phục thì lập tức cút đi!” Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người họ, cuồi cùng dừng trên người Aiken…
“Bây giờ anh vẫn còn ý kiến gì chứ?”
Bỗng nhiên giật mình, lắc đầu điên cuồng.
Đã nói đến mức này rồi, nếu anh ta còn không biết điều, e rằng sẽ mất luôn cả chén cơm.
Lưu Diệu: “Được, bắt đầu tính giờ.”
Phòng họp bỗng nhiên im lặng như tờ, mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Đàm Hi nhướng mày, tấm lưng thẳng tắp hơi thả lỏng xuống, dựa vào lưng ghế, ánh mắt quét khắp một vòng, không khỏi lộ ra sự hài lòng.
Xem ra, sự cao ngạo của Aiken không phải là không có cơ sở, năng lực của đội nhóm đúng là rất mạnh. Không chỉ làm việc rất có trật tự, mà giữa các tổ với nhau lại vô cùng ăn ý, bình thường không có kinh nghiệm từ 3 đến 5 năm thì sẽ không phối hợp với nhau ăn ý đến thế.
Lưu Diệu cũng nhìn ra được, họ đúng là có cơ sở để bàn điều kiện, đổi sang một ông chủ khác chưa chắc đã không thành công, nhưng họ lại gặp phải một người như Đàm Hi… một tên biến thái cho dù giây tiếp theo trời long đất lở, nhưng giây trước đó vẫn giả vỡ bình tĩnh thản nhiên.
Chỉ có thể xem là họ xui xẻo thôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mọi người không khỏi tăng tốc độ, mãi đến khi tiếng nói kêu ngừng của Lưu Diệu cất lên.
“30 phút đã hết.”
Đàm Hi ngồi thẳng người, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Tổ quyết sách nói cho tôi nghe đáp án.”
Linda: “Chúng tôi thống nhất cho ra kết luận là: Chọn hai công ty A và B tiến hành đầu tư, số vốn phân chia theo tỷ lệ 20:80.”
Đàm Hi không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn về phía tổ kiểm soát rủi ro: “Vương Trì, anh thấy kết luận của tổ quyết sạch là đúng hay sai?”
“Hoàn toàn chính xác.”
“Lý do.”
“Từ góc độ lẩn tránh rủi ro mà nói, không thể bỏ toàn bộ trứng gà vào trong một chiếc giỏ, đây là kiến thức cơ bản. Cho nên, chúng tôi chỉ tiến hàng phân tích mối nguy đối với nhóm đầu tư, và phát hiện với 4 nhóm trường hợp AB, AC, BC và ABC, tính toán cho thấy hệ số nguy cơ của nhóm AB là thấp nhất.”
Đàm Hi khẽ ừ một tiếng, xoay đầu nhìn sang hướng Aiken, “Nói thử phương án thao tác mà tổ các anh đã bàn bạc ra xem.”
Tuy Aiken đã từng là người dẫn đầu, bắt bẻ Đàm Hi, nhưng trong công việc anh ta vẫn lấy ra được thái độ vô cùng nghiêm túc. Đây cũng là nguyên nhân khiến Đàm Hi nhìn anh ta với con mắt khác.
Công việc là công việc, không liên quan gì đến ân oán cá nhân.
“Phương án thao tác của tổ chúng tôi đặt ra như sau…”
Không thể không thừa nhận, một tên cuồng công nghệ như Aiken lại đúng là một nhân tài, mạch suy nghĩ rõ ràng, hơn nữa còn hiểu được cách uyển chuyển giải quyết vấn đề.
Đàm Hi xem qua tư liệu về anh ta, năm hai đã lấy được giải bạc cuộc thi Trader AC. Có thể vượt qua vài triệu người tham gia trên khắp cả nước, đúng là có chút bản lĩnh thật.
“… Phương án cơ bản là như thế. Đàm Tổng có gì cần chỉ giáo không?”
Hờ, ngoài việc có năng lực ra người này còn có tính giận lâu, lúc nào cũng không quên trả đũa cô?
“Không đến mức chỉ giáo, nhưng kiến nghị thì lại có hai cái.”
“Rửa tai lắng nghe.”
“Thứ nhất, trong phương án thao tác chứng khoán mà anh đề ra có một quy tắc chào hàng cố định T+1. Tuy được gọi là hình thức T+1, nhưng so với T+1 của cổ phiếu A thì lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu số lượng mua vào bán ra tăng nhiều, thì phí giao dịch cao, chi phí sở hữu cổ phiếu cũng sẽ tăng theo, theo đó sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận. Thứ hai, anh chưa xác định công ty đã lên sàn hay chưa, đã tùy tiện lựa chọn giữ chứng khoán, suy nghĩ chưa đủ chu toàn.”
“Sao có thể không xác định đã lên sàn được!?” Aiken lật tư liệu điên cuồng.
Đàm Hi khẽ cười, “Anh tìm không thấy đâu, Phần tư liệu này không hề nhắc đến việc ba công ty có lên sàn hay không.”
“…Xin lỗi, là sơ suất của tôi.”
Aiken trông như một quả bóng xì hơi, cả người ủ rũ.
“Nhưng” Đàm Hi đổi chủ đề, “Ngoài trừ hai điểm đó ra, phần còn lại không chỗ nào có thể bắt bẻ được, làm rất tốt.”
Aiken bỗng nhiên như sống lại, quả tim lơ lửng hồi hộp như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Lưu Diệu ngồi ở bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy bản thân lúc xưa giống hệt như Aiken, đều bị cái cô nhóc này xoay vòng vòng.
Anh ta nghĩ, sống hai mươi mấy năm, con đường sâu nhất mà anh ta từng đi chắc là con đường đầy rẫy chiêu trò của Đàm Hi.
Rõ ràng đã tròng dây vào cổ bạn, có thể siết chết bạn bất kỳ lúc nào, nhưng người dính tròng lại cảm thấy hưng phấn không thôi, cứ như được cô gài bẫy là một niềm vinh hạnh to lớn.
Trước đây Lâm Tầm mắng anh ta: Anh đúng là nhục.
Hôm nay nhìn lại, kẻ “chịu nhục” không chỉ một mình anh ta.
Những người này đều đã là vật trong túi của Đàm Hi, chỉ e rằng họ lại không hề biết được điều này.