Cảm xúc buồn bã bao vây lấy lai người, Phạm Trung Dương thở dài, vỗ vai an ủi Khương Mi.
Nhóm người Cao Văn thấy khó hiểu.
Họ có nói họ vẽ rất tệ sao?
Đàm Hi cười thầm, trước khi Phạm Trung Dương nhìn tới, đổi về lại với khuôn mặt nặng nề.
Bất ngờ, bất ngờ, dĩ nhiên phải lo sợ trước, mới thấy vui mừng được.
Vì thế, cô không định nói nhiều.
Mãi đến khi rời khỏi viện bảo tàng, lên xe, sắc mặt hai giáo sư vẫn xấu xí như cũ.
Đến khách sạn, Khương Mi kêu nhóm người Đàm Hi về phòng trước, bà và Phạm Trung Dương đi đến đình nghỉ mát ở phía sau, nụ cười gượng gạo cuối cùng cũng biến mất, trên mặt toàn là sự ủ rũ bất lực sau khi gặp phải đả kích.
“Đều tại tôi” Khương Mi đau buồn, “Vì an toàn mà không dạy cho chúng một chút gì liên quan đến việc dùng nhóm tranh cốt truyện để thể hiện chủ đề!”
“Không phải lỗi của bà” Phạm Trung Dương thở dài, “Không ai ngờ được đề thi năm nay lại khác biệt đến vậy.”
“Tôi nghe nói là bút tích của Tỉnh Tuần?”
Phạm Trung Dương gật đầu: “Năm nay ban tổ chức mời ông ta đến đảm nhận làm giám khảo, đồng thời cũng cho ông ta tư cách ra đề. Con người của ông ta vốn dĩ không đi theo lối mòn, quả thật cũng giống như việc ông ta sẽ làm ra.”
“Vậy cơ hội vào chung kết của chúng ta có lớn không?”
Im lặng một lúc, Phạm Trung Dương lắc đầu, “Chỉ có thể xem vận may thôi.”
“Sao lại thế này?” Khương Mi tự trách, “Nếu không phải do tôi cố chấp, mà nghe theo ý kiến của ông, cũng sẽ không thành ra thế này. Tôi không dám hỏi chúng nó vẽ như thế nào nữa…”
“Bỏ đi, chuyện đã đến nước này, đợi kết quả vậy.”
“Lão Phạm, tôi…”
“Khương Mi, đây không phải là lỗi của một mình bà, tôi cũng có trách nhiệm.”
“Nhưng…”
“Tuy lần này đoán lệch đề, nhưng không chỉ có đội của chúng ta mới xuất hiện sai sót. Vì thế, chúng ta cũng không phải không có cơ hội. Dù sao, kỹ năng vẽ ký họa của chúng nó đều bày ra ở đó, cho dùng không sát đề, nhưng kỹ thuật vẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Phía bên này, hai giáo sư đang thảo luận kết quả, trong phòng mọi người cũng không nhàn rỗi.
“Mọi người nói xem, sao lại cho ra đề thi đó nhỉ? Lúc người dẫn trương chình chiếu đề thi lên màn hình lớn, tôi còn nghe thấy bàn kế bên đang hít khí lạnh!”
“Đúng vậy! Rõ ràng đều là lấy phong cảnh và người vật làm chủ, lần này lại lấy đề tài là tình yêu? Đúng là hết sức bất ngờ!”
“Có thể người ra đề bị thất tình chăng?” Cao Văn mạnh dạn suy đoán.
Dương Duy vỗ một cái: “Có lý! Vì thế nên mới đến hành hạ những thí sinh tham dự như chúng ta!”
Thời Nguyệt cười, trông có vài phần sâu xa khó dò: “Thật ra cũng không hẳn là hành hạ.”
“Là thế nào?”
“Đề thi như thế này đối với chúng ta mà nói có thể xem là nắm hết ưu thế.”
Đề thi càng khó nhằn thì càng dễ kéo dài khoảng cách, may mà trước đây họ có luyện tập qua, nên ngược lại, đối với những thí sinh ngơ ngác thì chẳng phải họ đang chiếm hết ưu thế hay sao?
“Nói cho cùng vẫn là do đội trưởng dẫn dắt tài tình!”
“Có phượng hoàng dẫn đầu, sao chúng ta có thể là gà rừng được?”
“Phì… Dương Duy, anh có biết nói chuyện không hả?”
“Tôi đây gọi là lời thô nhưng ý không thô!”
“Vậy thì cũng không dễ nghe!”
“Dù sao cũng là cái ý nghĩa đó đấy!”
Buổi chiều, mọi người ở trong khách sạn, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Phạm Trung Dương tìm Đàm Hi nói chuyện, tìm hiểu về tình hình thi đấu. Đàm Hi không nói cụ thể, khiến ông ta chẳng hiểu gì.
Cuối cùng nói thẳng ra một câu: “Rốt cuộc các em vẽ được hay không được?!”
“Cái này phải xem giám khảo rồi.” Hời hợt qua loa.
Phạm Trung Dương: “…” Em đang muốn chọc thầy tức chết đúng không?!
“Nếu như thầy không có việc gì nữa, vậy em trở về trước nhé?”
“Đợi đã, trạng thái của mọi người thế nào?”
“Khá ổn.”
“Ừm, vậy thì tốt, em động viên chúng nhiều vào.”
“Vâng.”
Phạm Trung Dương chán nản, xua tay với cô: “Về nghỉ ngơi đi.”
“Thầy cũng không cần quá lo lắng, dù sao buổi tối sẽ có kết quả, thò đầu rụt đầu đều là một dao.”
“Có cách an ủi người khác như em sao?” Phạm Trung Dương dở khóc dở cười.
Đàm Hi nhún vai, “Em đi nhé.”
Đến buổi tối, Phạm Trung Dương và Khương Mi đều không xuất hiện, nhóm Cao Văn ngược lại rất háo hức, ăn rất nhiều, không chỉ như thế, ăn xong còn thay đồ bơi ra bơi lội chơi đùa trong hồ bơi của khách sạn. Ngày tháng trôi qua rất…
7 giờ đúng, mọi người tập trung vào phòng của Phạm Trung Dương.
Khương Mi cũng có mặt ở đó, cả người trông rất tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, dường như tóc bạc trông cũng nhiều hơn.
Đàm Hi lặng lẽ nói một tiếng “tội lỗi”, may mà sắp có kết quả ngay, chắc sẽ không khiến ai thất vọng.
Cô vẫn có chút cơ sở để có thể tự tin như thế.
“Giáo sư, sao vẫn chưa có điện thoại?” Cao Văn vẫn nhàn nhã xem tivi, lúc này đến thời gian quảng cáo mới tranh thủ hỏi một câu.
“Đợi thêm chút nữa…” Trong lòng Phạm Trung Dương vẫn trông chờ kỳ tích có thể xuất hiện.
Cả người Khương Mi đã tuyệt vọng rồi.
Chỉ có đội vào vòng chung kết mới nhận được điện thoại thông báo, nếu không có thì tức là…
7:30, di động của Phạm Trung Dương đổ chuông.
Ông ta vội vàng bắt lấy, nhưng suýt chút nữa đã để rớt xuống đất vì tay run. May mà Đàm Hi nhanh tay lẹ mắt mới cứu về được.
“Điện thoại đến rồi?” Hai mắt Khương Mi ngơ ngác.
Phạm Trung Dương đã ấn nút nghe máy, đưa đến bên tai: “Đúng, là tôi… Vâng, anh nói… vâng, vâng… cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!”
Không đến một phút, cuộc gọi kết thúc.
Khương Mi nhìn ông đầy căng thẳng: “Lão Phạm, thế nào rồi? Có vào vòng chung kết không?”
Phạm Trung Dương ngơ ngác, dáng vẻ bị chấn động, chậm chạp không phản ứng lại.
“Ông nói đi chứ!” Khương Mi nôn nóng.
“Ông ấy nói, chúng ta đạt… hạng nhất?”