Đàm Hi nghỉ được một tiếng, lúc tỉnh lại cơ thể sảng khoái, cảm thấy bản thân có thể đánh chết một con trâu chỉ bằng một nắm đấm.
Vẫn là chiếc váy đỏ bắt mắt ấy, tóc tết thành củ hành nhỏ, bên tai còn vài cọng tóc con, rất có khí chất của nhà nghệ thuật bụi.
Thời Nguyệt không dám điên theo cô, thay lại áo sơ mi quần dài rất quy củ, buổi chiều còn thi đấu nữa, đương nhiên không thể thoải mái mặc sao cũng được.
Cô nghĩ, cũng chỉ có Đàm Hi mới dám ăn mặc tự do tùy ý như vậy.
Quả nhiên…
Đi xuống lầu, Cao Văn và Tăng Húc đều đã thay đồ bình thường hơn.
Đàm Hi tựa vào cột hành lang, khẽ huýt, dáng vẻ không để ý gì cả, chỉ lâu lâu lại nhìn về phía cánh cửa xoay.
Cao Văn: “Thủy thổ không phục, chỉ phục độ trưởng.”
Tăng Húc: “Có thể người ta chẳng phải đển để thi đấu, uhm… chỉ đến để chơi thôi.”
Dương Duy: “Không hổ là đội trưởng, làm gì cũng ngầu!”
Khương Mi muốn nói lại thôi, hiển nhiên là sợ Đàm Hi mặc thành thế này ảnh hưởng lúc thi đấu, cho dù cô kiềm chế được bản thân, cũng không kiềm chế được ánh mắt soi mói của người xung quanh, như vậy, tâm trạng rất dễ bị bên ngoài ảnh hưởng.
Phạm Trung Dương lại chỉ khua tay với bà, “Kệ nó đi.”
“Haiz…”
Đứa trẻ có thiên phú cũng có cá tính, quá cá tính thì không dễ dạy, nhẹ không được, nặng cũng không được.
Khương Mi gần như đặt hết kỳ vọng ba giải thưởng kia lên người Đàm Hi, bởi vì bận tâm nên mới cuống cuồng.
Hiển nhiên, người trong cuộc không hiểu sự nôn nóng lúc này của bà.
Đàm Hi nhìn đồng hồ, chỉ muốn gọi điện ngay lúc này, cổ ra sức hướng về cửa ra vào.
Sao còn chưa tới?
Đột nhiên, ánh mắt dừng lại, một giây sau, chiếc váy đỏ bay bay trong gió, vẽ lên một độ cong hoàn mỹ, người đã nép mình trong lòng người đàn ông.
Lục Chinh đứng vững, giang tay ôm cô vào lòng, “Từ từ thôi.”
“Hai phút.”
“Hửm?”
“Anh trễ mất 2 phút.”
“Trên đường hơi kẹt xe.”
“Em đã nhờ lão Phạm để dành một chỗ cho anh ở đài quan sát, đảm bảo lúc thi đấu khi em ngước nhìn lên sẽ thấy được anh.”
“Không bị ảnh hưởng chứ?”
“Tuyệt đối không.” Anh là nguồn cảm hứng, cho dù có ảnh hưởng, cũng là ảnh hưởng tốt.
Lục Chinh ôm cô đi tới, chào Phạm Trung Dương và Khương Mi rồi gật đầu chào một số người khác.
Thời Nguyệt nói bên tai Đàm Hi: “Chị thấy lạ sao em lại ăn mặc như con bướm hoa thế, thì ra có dụng ý khác.”
“Em thích lồng lộn lên sân khấu, lồng lộn thi đấu, lồng lộn với người yêu đến chán chường vậy đó~”
Thời Nguyệt: “…” Đến đây, cạn chén cẩu lương này.
Người đã đến đủ, lên đường.
Đàm Hi đương nhiên ngồi xe của Lục Chinh rồi, vụt thẳng bay đi, chưa đầy 5 phút đã đến Bảo tàng Mỹ thuật Trừng Hải.
Tiếp sau đó, toàn bộ thí sinh tập hợp rút thăm quyết định tranh vị trí thi.
Vị trí của Đàm Hi và Thời Nguyệt gần nhau, ở giữa chỉ cách nhau hai người, trong đó có một người chính là cô gái váy xanh bắt gặp vào buổi sáng.
Thật đúng là… oan gia ngõ hẹp mà.
Trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu, có 10 phút để điều chỉnh tư thế.
Đàm Hi chán ngán nghịch cây bút chì trên tay, dáng vẻ không thèm đếm xỉa ai dưới con mắt của người khác thật đáng ghét.
Chỉ nghe một tiếng cười lạnh lùng từ phía sau truyền tới, “Chớ có đắc ý quá sớm!”
Đàm Hi nhếch mày, quay lại: “Ồ, là chị à.”
Hồi sáng, hai người chỉ trong giây phút ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, mà đã tung tóe tia lửa rồi. Giờ đây đối đầu thẳng mặt vậy, cũng không có gì lạ.
Có người, chỉ cần nhìn thôi đã có thể phán đoán là địch hay là bạn. Có những cuộc chiến, sớm hay muộn gì cũng bùng nổ thôi.
“Không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy.” Người con gái váy xanh cười nhạt, vẻ cười mà mắt không cười.
“Có duyên thật đấy.” Đàm Hi cũng nói theo, nhưng không xem cô ta ra gì.
“Cuộc thi nhóm do chúng tôi sơ xuất, cuộc thi cá nhân e là cô không có may mắn đến vậy đâu.”
“Thua thì thua đi, đừng đổ thừa sơ xuất sơ ý gì, đấy gọi là cốt cách, hiển nhiên, chị chả có.” Đàm Hi xòe hai lòng bàn tay ra, mặt đầy tiếc nuối.
“Cô!”
“Chà, đừng tức giận chứ, lát nữa còn phải thi đấu nữa, tinh thần chị không ổn định như vậy làm sao mà vẽ được chứ?”
“Đừng trù ẻo người khác!”
“Tôi tốt bụng nhắc nhở chị thôi mà, còn không cảm kích?”
“Mèo khóc chuột, giả từ bi.”
“Chậc chậc… tôi đây gọi là độ lượng mà.” Nụ cười của Đàm Hi chợt tắt, “Cho dù có thắng, cũng phải thắng quang minh chính đại!”
“Vậy sao?” Cô ta giễu cợt, “Giờ nói thắng, e là hơi bị sớm đó.”
“Sớm ư? Tôi không cảm thấy vậy.”
“Ai chết trên tay ai còn chưa chắc, đợi mà xem!” Trong mắt cô ta hiện ra ánh sáng cương quyết.
Đàm Hi nhếch môi, “Vậy thì… mỏi mắt mà chờ đi nha!”
Sau lưng truyền tới một tiếng hừ lạnh.
Ngây ngô!
Chọn lúc này mà ra oai, thật chẳng biết là đang cổ vũ tinh thần lúc thi của cô ta, hay muốn làm nhiễu loạn tâm trạng đối phương nữa.
Đàm Hi không thèm chấp, bởi vì chẳng liên quan đến cô. Cô vẽ tranh của mình, người ta nói gì đều mặc kệ.
Ting~
Sau tiếng chuông, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Trên màn ảnh rộng ra đề thi, chỉ một chữ – Loạn.
Đàm Hi cười, chẳng cần nói, mấy thứ bất bình thường vậy, chắc hẳn là tác phẩm của Tỉnh Tuần.
Mọi người dù ít hoặc nhiều đều phát ra tiếng hít thật sâu, có thể thấy chủ đề ngược như vậy, thật quái gở.
Đàm Hi từ tốn thử bút, cũng không tệ lắm, sau đó bắt đầu vẽ.
Cô gái đằng sau thấy vậy, lông mày nhíu lại thật chặt, sau khi suy nghĩ nhanh chóng, cũng bắt đầu nâng bút lên vẽ.
Trong phút chốc, trong hội trường thi đấu rộng lớn, chỉ nghe tiếng bút chì loạt soạt trên trang giấy.
Đàm Hi sau khi vào trạng thái liền bắt đầu tập trung sự chú ý.