“Đội Trưởng, ở đây!” Giọng Cao Văn vừa cao vừa nhỏ, vô cùng rõ.
Đàm Hi qua đó, hội ngộ cùng mấy người.
Phạm Trung Dương và Khương Mi theo dòng người xông vào, “Đủ cả rồi phải không?”
“Tăng Húc đi vệ sinh.”
“Chúng ta ở đây đợi vậy.”
Phạm Trung Dương trầm ngâm một lát, “Vậy tôi và Khương Mi đi ra đại sảnh trước, mọi người muộn nhất 10 phút nữa phải vào nhé.”
Theo quy tắc, thi đấu cá nhân là chấm điểm tại chỗ. Đến lúc đó, mỗi tác phẩm đều theo thứ tự bốc thăm hiển thị trên màn hình lớn, do nhóm ban giám khảo cho điểm.
Rất tàn khốc, cũng rất kích thích.
“Đội trưởng, cô vẽ nhanh thật đó, chẳng khác gì dùng thần tốc luôn!” Cao Văn mặt đầy kính phục.
Thái độ giờ đây so với một tháng trước, khi hai người lần đầu tiên gặp mặt, có thể nói là một trời một vực.
Cao Văn lúc đầu nghĩ cô là do dùng mối quan hệ, nhưng dần dần quen lâu rồi, khi biết được những điểm lợi hại thần kỳ của Đàm Hi cô liền hoàn toàn thay đổi thái độ.
Trên thế giới này, dù gì cũng phải nói chuyện với nhau bằng thực lực.
“Đúng vậy.” Dương Duy tiếp lời, “Lúc em rời khỏi hội trường, ai ai cũng kinh ngạc. Đứa ngồi trước tôi còn lầm bầm chửi, chậc chậc… em thiếu chút là dọa chết mọi người rồi đó.”
“Nghe nói các chuyên gia trong ban giám khảo cũng bị chiêu này của cô đánh cho ứng phó không kịp luôn đấy.”
Đàm Hi nhún vai, “Cảm hứng đến rồi không cưỡng lại được.”
Uhm… cái người mà giúp cô có cảm hứng chắc vẫn ở trong toilet bình phục tâm trạng, chắc không ra được, dẫu sao phản ứng quá mạnh mẽ.
“Đội trưởng ra sớm vậy, đi đâu đó?”
“Phòng vệ sinh.”
“Tăng Húc cũng có đi em cậu có thấy cô ấy không?”
“… Không có.”
“Ồ.”
Ngược lại thì Thời Nguyệt nhìn thấu được chút dấu vết, ghé sát bên tai cô, cười khẽ: “Sao chị cảm thấy… màu son trên miệng em nhạt đi vậy?”
“Vậy sao?” Đàm Hi chớp mắt.
Thời Nguyệt nhìn cô chằm chằm, không buông tha một khắc nào: “Đúng vậy.”
“Có thể lúc uống nước bay mất.”
“Thật sao?”
“Nếu không?”
“Sao chị không thấy anh Lục đâu vậy?”
“…”
Thời Nguyệt cười ra tiếng, thật đầy ý vị.
Đàm Hi ho nhẹ: “Tăng Húc đến rồi, tất cả ra đại sảnh nào!”
Thời Nguyệt cười ranh mãnh.
Đàm Hi mượn cớ đi lấy nước, tạm thời né tránh sự soi mói trắng trợn của cô ấy.
Vừa đặt ly giấy xuống, liền nghe một tiếng cười bên tai.
“Hơ, lại gặp mặt.”
Đàm Hi liếc nhìn, là bà chị váy xanh đó, cô nhếch khóe môi cực khẽ, ra vẻ rời đi.
Cô nữ sinh tiến về trước cản lại, “Sợ thua rồi? Không có gan đối mặt tôi sao?”
“Bạn học này, chị không cảm thấy, chị ảo tưởng sức mạnh lắm sao?” Ánh mắt miệt thị soi cô ta từ đầu đến chân.
“Hai mươi phút đã nộp bài, tôi phải khen cô tài cao gan to, hay là tự cao tự đại đây?”
“Có liên quan gì chị? Khi nào tôi nộp bài, không đến phiên chị quản chứ nhỉ?” Đàm Hi cười lạnh lùng. Vậy mà cũng lấy làm lạ, còn rêu rao nữa chứ.
“Tôi nói rồi, giải vàng nhất định là của tôi!”
“Phụt… Chị nói lời này không sợ người khác vây đánh chị sao. Ngoài ra, muốn phát biểu quyết tâm cũng được thôi, nhưng vui lòng đừng tìm tôi, cô đây không có thời gian rãnh rỗi vậy. Cảm ơn.”
“Nộp bài sớm, vì muốn ôm ấp bạn trai. Chậc chậc… thái độ của cô như vậy, thật là sự sỉ nhục của giới thư họa mà.”
Đôi mắt Đàm Hi híp lại, liếc qua với thần sắc vô cùng nguy hiểm.
“Tôi thấy hết rồi,“ Cô cái nhưng nắm được chuôi, nụ cười đắc ý vô cùng, “Giữa đám đông như vậy ân ân ái ái, không thấy xấu hổ hả?”
Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô ta chỉ thấy màn ngoài hội trường thôi, chứ không chú ý đến sau đó cô và Lục Chinh vào phòng vệ sinh, khụ… phòng vệ sinh nam.
“Tôi thân thiết với bạn trai của tôi, chị tức hả? Hết cách, chúng tôi thích ân ân ái ái giữa đám đông vậy đó, chị có ý kiến sao?”
“Không biết xấu hổ.”
“So với mấy bà tám lo chuyện bao đồng, tôi nghĩ, mặt của của tôi còn dễ nhìn hơn nhiều.”
“Cô nói ai bà tám hả?!”
“Ồ, vậy đổi cách gọi khác, kẻ đeo bám thì sao?”
“Cô!”
Đàm Hi bỉu môi, rõ ràng là không có hứng gì cả “Biết chị là chó rồi, không quen nhìn người khác bày tỏ yêu thương. Hết cách, nhịn đi!”
Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Cô nữ sinh đứng tại chỗ, tức đến mặt mũi méo mó.
Lúc Đàm Hi tìm được Lục Chinh, anh đã hồi phục dáng vẻ đứng đắng, giống như một phút trước, người ham muốn không phải là anh.
Hai người tay trong tay bước vào đại sảnh.
Phút chốc trở thành tâm điểm bàn tán của nhóm Cao Văn.
Phạm Trung Dương tất nhiên cũng đã tiên liệu trước tình huống này, cố ý để lại hai vị trí.
Mười phút sau, người chủ trì bước lên bục, sau một tràng mở màn, trên màn hình lớn dán lên tác phẩm đầu tiên.
Giám khảo lần lượt cho điểm, trừ đi điểm cao nhất, lại trừ đi điểm thấp nhất, lấy điểm bình quân, mà điểm tuyệt đối là 10.
Thật đáng tiếc, liên tiếp ba tác phẩm đều chỉ được 7 điểm.
Đàm hi cau mày, trước đó cô đã đi tìm hiểu về tiêu chuẩn chấm điểm trong phần thi cá nhân, theo những lần thi trước đây, số người được 8-9 điểm chiếm đa số, rất ít có người bị 7 điểm, trừ khi thật sự rất kém.
Không ngờ, lần này mới bắt đầu mà giám khảo đã mạnh tay rồi, thật khiến người khác hoảng sợ.
Xung quanh đã bắt đầu có người bàn tán.
“Trời… Sao lại chỉ có 7 điểm vậy? Vẽ đẹp thế kia cơ mà…”
“Hay là lạc đề?”
“Không thể nào. Bức đầu tiên vẽ cỏ dại, bức thứ hai vẽ bức tường sụp đổ, bức thứ ba vẽ phòng họp ồn ào, đều thể hiện được rõ chữ “loạn”, không thể có chuyện lạc đề được.”
“Thế sao lại thế này?’
“Không biết nữa… Cứ xem tiếp đi đã.”